Nếu người có lỗi mà tự biết sai lầm, bỏ dữ làm lành thì tội tự tiêu diệt, như bệnh toát ra mồ hôi, dần dần được thuyên giảm.Kinh Bốn mươi hai chương
Từ bi và độ lượng không phải là dấu hiệu của yếu đuối, mà thực sự là biểu hiện của sức mạnh.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Sự toàn thiện không thể đạt đến, nhưng nếu hướng theo sự toàn thiện, ta sẽ có được sự tuyệt vời. (Perfection is not attainable, but if we chase perfection we can catch excellence.)Vince Lombardi
Khi tự tin vào chính mình, chúng ta có được bí quyết đầu tiên của sự thành công. (When we believe in ourselves we have the first secret of success. )Norman Vincent Peale
Hạnh phúc chân thật là sự yên vui, thanh thản mà mỗi chúng ta có thể đạt đến bất chấp những khó khăn hay nghịch cảnh. Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Hãy sống tốt bất cứ khi nào có thể, và điều đó ai cũng làm được cả.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Ngủ dậy muộn là hoang phí một ngày;tuổi trẻ không nỗ lực học tập là hoang phí một đời.Sưu tầm
Lời nói được thận trọng, tâm tư khéo hộ phòng, thân chớ làm điều ác, hãy giữ ba nghiệp tịnh, chứng đạo thánh nhân dạyKinh Pháp Cú (Kệ số 281)
Mỗi ngày khi thức dậy, hãy nghĩ rằng hôm nay ta may mắn còn được sống. Ta có cuộc sống con người quý giá nên sẽ không phí phạm cuộc sống này.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Có những người không nói ra phù hợp với những gì họ nghĩ và không làm theo như những gì họ nói. Vì thế, họ khiến cho người khác phải nói những lời không nên nói và phải làm những điều không nên làm với họ. (There are people who don't say according to what they thought and don't do according to what they say. Beccause of that, they make others have to say what should not be said and do what should not be done to them.)Rộng Mở Tâm Hồn
Mục đích chính của chúng ta trong cuộc đời này là giúp đỡ người khác. Và nếu bạn không thể giúp đỡ người khác thì ít nhất cũng đừng làm họ tổn thương. (Our prime purpose in this life is to help others. And if you can't help them, at least don't hurt them.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Trang chủ »» Danh mục »» »» Tản văn Phật giáo »» Xem đối chiếu Anh Việt: Có những chữ tình »»
Xem Mục lục


Mới vào đề chắc có người sẽ thắc mắc tại sao một người tu sao lại nói đến chữ Tình để làm gì? Xin quý vị hãy từ từ đọc vào nội dung sẽ hiểu. Hôm nay tôi sẽ viết về các loại Tình: tình bạn, tình người, tình yêu, tình thương, tình cảm v.v… Nếu viết bằng chữ Hán thì chữ Tình (情) bên trái có bộ tâm đứng ( 忄), có nghĩa là những tình này đều khởi đi từ tâm của mỗi con người; bên phải viết chữ thanh (青) là màu xanh. Chữ thanh này nếu viết với bộ thủy (清) thì có ý là rõ ràng, trong sáng v.v… Tâm ( 忄) với thanh (青) ghép lại thành chữ Tình (情). Sau này tiếng Việt chúng ta dùng chữ tình yêu, tình cảm, tình thương, tình ý v.v… cũng đều sử dụng chữ tình này để ghép chung vào chữ Nôm của chúng ta, trở thành tiếng Việt thuần túy.
Khi còn nhỏ chúng ta có bạn bè chơi chung trong xóm và khi đến tuổi cắp sách đến trường, chúng ta có thêm những ngưaời bạn học cùng lớp hay cùng trường. Từ mẫu giáo đến tiểu học rồi trung học, đại học, hậu đại học chúng ta đều có rất nhiều bạn thân cũng như sơ. Có người sống suốt đời vì bạn hơn là vì tình riêng. Đôi khi tình bạn còn lâu bền hơn những loại tình cảm khác nữa. Ví dụ như trong tình bạn người ta có thể chia cho nhau thẻ kẹo, đổi nhau chiếc áo cũ hay tặng cho nhau những trò chơi lành mạnh. Đôi khi tình bạn này gắn chặt suốt cả cuộc đời của nhiều người. Ở đời có nhiều người thay đổi tình cảm với người yêu nhiều lần, nhưng đối với tình bạn thì có thể không có gì ngăn cản và làm cho lòng họ thay đổi được, dầu cho người bạn ấy sau này có giàu hay nghèo bao nhiêu đi chăng nữa, thì tình bạn thuở ấu thơ cho đến lúc bạc đầu ít làm cho người ta lao tâm khổ tứ, mà lại còn gắn bó hơn xưa. Khi một trong hai hay nhiều người sống cách xa nhau ở nhiều khoảng thời gian và không gian khác nhau, thì bạn bè bao giờ cũng luôn tìm cách hỏi han nhau khi bình an cũng như khi bệnh hoạn.
Tình người là một loại tình chung chung của người đồng loại. Khi một dân tộc khác bị nạn đói hay chiến tranh, chúng ta nghĩ lại thân phận của mình cũng đã trải qua một thời gian khó khăn như vậy, nên chúng ta dùng tình người để đối xử với nhau, giúp nhau tiền bạc hay thuốc men, thực phẩm v.v…để vượt qua cơn hiểm nghèo. Nhiều nước rất giàu có, nhưng khi tai trời ách nước xảy ra, các chính phủ hay kêu gọi các cơ quan từ thiện vì tình người mà hỗ trợ qua các trận động đất, Tsunami, lụt lội, Haricain v.v… Lúc này là lúc mà chúng ta có thể sử dụng cụm từ “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” là vậy. Người ta không thể sống riêng lẻ chỉ một mình trên quả địa cầu này. Do vậy khi tai trời ách nước xảy ra, mỗi người trong chúng ta đều nên có bổn phận tương trợ lẫn nhau, để cho quốc gia và quốc tế có được tình người chung trong tai ương hoạn nạn. Đây cũng là tình cảm của con người đối với con người, khi giúp đỡ nhau chúng ta không phân biệt Nam, Trung, Bắc hay người Hoa, người Nhật, người Mỹ, người Đức, người Pháp, người Úc v.v…Khi dùng tình người để đối xử với nhau, lúc sống có khi còn phân biệt ta, người, chính kiến khác nhau, nhưng khi chết đi tất cả chúng ta đều được bình đẳng, vì sự chết không phân biệt cao thấp sang hèn hay giàu nghèo v.v… Đây cũng là cái tình, cái ý mà giữa người với người nên đối xử với nhau như vậy; cho nên người Việt Nam chúng ta thường hay nói: “nghĩa tử là nghĩa tận”, có nghĩa là khi chết là cái nghĩa cuối cùng. Chúng ta không vì bất cứ lý do gì mà đối xử với nhau không phải là tình người. Ví dụ hai bên giao chiến với nhau khi còn sống là thù; nhưng khi bị thương hay lúc chết, cả hai bên đều bỏ qua hận thù để có thể giúp đỡ lẫn nhau, lúc này là lúc không phân biệt đây hay kia. Đó là một loại tình người mà chúng ta nên trân quý và bảo vệ.
Còn tình yêu, nếu là tình yêu nam nữ thì có lẽ đây là điều không nên đề cập đến với người xuất gia, nhưng người xuất gia cũng có nhiều loại tình yêu khác đó là tình yêu quê hương, yêu đồng loại, yêu Tổ Quốc, yêu đạo Pháp v.v... Do vậy Đức Huỳnh Phú Sổ của Phật Giáo Hòa Hảo cũng có một bài thơ nói về tình yêu rất hay như sau:
Tôi có tình yêu rất mặn nồng
Yêu đời yêu đạo lẫn non sông
Tình yêu chan chứa trong hoàn vũ
Chẳng phải yêu riêng khách má hồng.
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm trí phải xoay chiều
Quay về phụng sự cho nhân loại
Sẽ gặp tình chung trong khối yêu.
Ta vốn đa mang một khối tình
Dường như hải thệ với sơn minh
Tình yêu không những riêng ai cả
Yêu khắp muôn loài lẫn chúng sinh.
Như vậy tình yêu này là tình yêu vị tha chứ không phải vị kỷ. Nhưng trong tình yêu nam nữ, đa phần khi người con trai đến với người con gái, bao giờ người con trai cũng dùng khuynh hướng chiếm hữu và buộc người con gái ấy thuộc về mình. Nếu không được vậy, người con trai có thể đi tìm đối phương khác để thể hiện tình yêu. Còn người con gái bao giờ cũng mang khuynh hướng nương tựa. Nếu người đàn ông đó không phải là chỗ nương tựa vững chắc của đời mình thì người con gái kia sẽ tìm nơi khác chắc chắn hơn để nương vào. Cả hai bên đều thủ với nhau. Khi tình yêu không còn nữa thì chia tay, đường ai nấy đi; chỉ tội cho con thơ, chẳng biết ai mà nương tựa. Khi ái tình đến, người ta hay mù quáng. Lúc bấy giờ cái tâm kia không còn trong sáng nữa, nên người đời thường nói rằng: Tình yêu bao giờ cũng mù quáng. Nếu lúc yêu nhau mà sử dụng lý trí, lúc đó chẳng thể gọi là tình yêu nữa. Và sau đây có những bài thơ của người xưa chúng ta có thể đọc lại để chiêm nghiệm về tình yêu nó có thật như thế không?
Đầu tiên là bài “Chữ Tình”của Cụ Nguyễn Công Trứ; Ông là một nhà thơ, một tướng công của triều đình và của làng Uy Viễn và Cụ đã thể nghiệm về chuyện tình này như sau:
Chữ tình là chữ chi chi
Dẫu chi chi cũng chi chi với tình
Sầu ai lấp cả vòm trời
Biết chăng chăng biết hỡi người tình chung?
Đa tình là dở
Đã mắc vào đố gỡ cho ra
Khéo quấy người một giấc tinh ma
Trói buộc kẻ hào hoa biết mấy
Đã gọi người nằm thiên cổ dậy
Lại đưa hồn lúc ngũ canh đi
Nực cười thay lúc phân kỳ
Trông chẳng nói, xiết bao nhiêu biệt lệ.
Tình huống ấy dẫu bút thần khôn vẽ
Càng tài tình, càng ngốc, càng si
Cái tình là cái chi chi?
Một tướng công của triều đình khi lâm trận chiến không sợ giặc đối phương mà khi lâm trận tình thì hỏi rằng: Nó là cái chi chi vậy?
Đến Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cũng đã thể hiện chuyện tình của mình qua nhiều bài thơ khác nhau; nhưng ở đây tôi chỉ trích ra hai bài thơ tiêu biểu để chiêm nghiệm về chuyện tình: bài “Giời mắng”
Tình riêng trăm ngẩn mười ngơ
Ngồi buồn lấy giấy viết thơ hỏi trời
Xem thơ trời cũng nực cười
Cười cho hạ giới có người oái ăm
Khách hà nhân giả?
Cớ làm sao suồng sã dám đưa thơ
Chốn thiên cung ai kén rể bao giờ?
Chỉ những sự vẩn vơ mà giấy má
Chức Nữ tảo tùng giai tế giá
Hằng Nga bất nại bão phu miên
Mở then mây quăng trả bức hồng tiên
Mời khách hãy ngồi yên trong cõi tục
Người đâu kiếp trước Đông Phương Sóc
Ăn trộm đào quen học thói ngày xưa
Trần gian đày mãi không chừa.
Ông Trời xem thơ của Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu xong trả lời rằng: “Chức Nữ thì đã theo chồng khá lâu rồi; còn Hằng Nga thì không chịu lấy chồng, ngươi hãy về đi, đừng có lôi thôi chi cả”. Thế là Tản Đà đem mộng trở về sau khi ngông cuồng hỏi vợ đến cõi trời cũng chưa được việc.
Sau khi mang tâm trạng sầu muộn tâm tư về lại trần gian thì Tản Đà viết “Thư đưa người tình nhân không quen biết” với nội dung như sau:
Ngồi buồn lấy giấy viết thư chơi
Viết bức thư này gửi đến ai
Non nước xa khơi tình bỡ ngỡ
Ai tri âm đó? Nhận mà coi
Làn mây biếc long lanh đáy nước
Ánh tà dương ngả gác non đoài
Tranh kia ai vẽ cho giời?
Ngoài sơn thuỷ lại một người đứng trơ
Hồn kiếp trước ngẩn ngơ chưa tỉnh
Mối tình riêng vơ vẩn càng thêm
Tuyệt mù tăm cá hơi chim
Nào người nhớ hỏi thăm tìm là đâu
Kể từ độ lọt đầu se tóc
Cũng cùng mang tiếng khóc mà ra
Cội sầu ta lại với ta
Lọ quen biết mới gọi là tương tri
Cơn gió thảm có khi cùng khóc
Bóng giăng thanh lắm lúc cùng chơi
Gượng vui cũng một nét cười
Nguyệt hoa cùng trải nước đời như nhau
Bể trần hải chẳng sâu mà sóng
Cầu hành tinh đã rộng thêm tròn
Tài tình một gánh con con
Đông, tây, nam, bắc, ai còn gặp ai
Nỗi bèo nước đã thôi thời thế
Tình cỏ sương chưa dễ mà khuây
Phòng văn giở lại gót giầy
Chén tương tư rót cho đầy lại vơi
Tấc son giãi mấy nhời huê bút
Tờ giấy bay theo ngọn gió đông
Lòng kia hỡi có in lòng?
Nước non khơi cách nghìn trùng chưa xa.
Sau khi đọc ba bài thơ tình này rồi, chắc nhiều người phải ngẫm nghĩ lại là Cụ Nguyễn Công Trứ và Thi Sĩ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu diễn tả như vậy có đúng không? Hay lại có những chuyện tình khác? Từ đó mới có thơ tình của Hàn Mặc Tử, của Thế Lữ, của Xuân Diệu v.v..
Tình thương là một loại tình không biên giới và không có sự đổi chác, ban cho hay chờ đợi. Tình này phải có nơi những người cao thượng biết tha thứ, không vị kỷ. Tình này chỉ có nơi những bậc trượng phu; nơi các vị Bồ Tát, chư Phật và những người vì sự lợi ích của kẻ khác chứ tuyệt đối không vì sự lợi dưỡng riêng cho chính mình. Tình thương này luôn mang đến sự an vui cho kẻ khác; không sợ hãi, không điều kiện và khi người đối diện nhận ra được tình thương này thì chúng ta có một sự che chở, không sợ hãi bị chiếm đoạt hay bị lợi dụng. Khi con người yêu nhau giữa nam nữ hay sử dụng tình cảm để đối đãi với nhau; nhưng khi không còn chung nhau dưới một mái nhà hay trong một gia đình nữa thì người ta hay dùng lý để giải quyết nhiều vấn đề tồn đọng như gia tài, con cái v.v... lúc bấy giờ tất cả đều đối xử với nhau bằng lý, còn tình cảm sẽ nhường mặt cho công đường. Trong khi đó tình thương thì không phải như vậy. Trước hay sau việc cứu giúp một người, một vật khi bị đắm chìm trong sinh tử thì Phật hay Bồ Tát không nhìn quá khứ hay tính chuyện tương lai của người ấy như thế nào, mà chỉ nhắm vào mục tiêu trong hiện tại là phải cứu người ấy. Chỉ đơn giản như thế thôi.
Khi hai người về già thì cái tình cảm lúc thanh niên không còn đeo đuổi nữa, mà lúc bấy giờ người ta sống với cái nghĩa của vợ chồng. Lúc này là lúc thể hiện tình cảm của hai người chăm sóc nhau cho đến khi răng long đầu bạc. Do vậy người xưa thường nói rằng: “Sống thì đồng tịch đồng sàng; chết thì đồng quan đồng quách” nhằm nói lên sự chung thủy của hai người và cuối cùng hai người sẽ đi về đâu là do cái nhân thiện hay ác tương ưng khi còn sống sẽ thể hiện lúc thân trung ấm hiện ra.
Dẫu cho có sống đến trăm năm đi nữa và dẫu cho có chung tình suốt đời đời kiếp kiếp đi chăng nữa thì những loại tình bên trên không thể thoát ra ngoài vòng tử sinh sinh tử được. Do vậy ngoài tình đời ra, chúng ta nên thể hiện tình đạo, tình người thì mới mong một mai đây khi thần thức rời khỏi xác thân tạm bợ này, chúng ta có được nơi nương tựa vững chắc hơn. Đó là cảnh giới Tây Phương Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà và các vị Thánh chúng đang chờ đợi chúng ta tại đó. Bởi nơi ấy:
Không ân không oán không sầu
Không già không chết có đâu luân hồi
Tánh xưa nay đã tỏ rồi
Gương xưa nay đã lau chùi trần ô
Tu hành phải đợi kiếp mô?
Nguồn tình bể ái đã khô bao giờ?
Lựa là phải đợi thiên cơ
Mà đèn trí tuệ để lờ đi đâu?
Mấy lời hộ niệm trước sau
Nguyện cho thành Phật mau mau nữa mà
Phân thân ra khỏi Ta Bà
Từ Bi tiếp độ những là chúng sanh.
(Trích phần cuối của bài Cuộc hồng trần)
Viết xong vào ngày 2 tháng 3 năm 2022 tại Phương Trượng Đường Tổ Đình Viên Giác Hannover, Đức Quốc.
At the beginning of the topic, some people will probably wonder why a monk would talk about the word "Love"? Please read the content slowly to understand. Today I will write about the types of Love: friendship, human love, love, affection, affection, etc. If written in Chinese characters, the word "Love" (情) on the left has the vertical heart radical (忄), which means that these feelings all originate from the heart of each person; on the right is written the word "thanh" (青) which is blue. This thanh character, if written with the water radical (清), means clear, bright, etc. Heart (忄) with "thanh" (青) combined to form the word "Love" (情). Later, in Vietnamese, we used the words love, affection, love, sentiment, etc., and also used this word love to combine with our Nom script, becoming pure Vietnamese.
When we were young, we had friends to play with in the neighborhood, and when we reached school age, we had more friends in the same class or school. From kindergarten to elementary school, then high school, university, and post-graduate school, we all had many close friends as well as strangers. Some people live their whole lives for their friends rather than for personal love. Sometimes friendship is even more lasting than other types of love. For example, in friendship, people can share candy cards, exchange old shirts, or give each other healthy games. Sometimes this friendship is strong throughout the lives of many people. In life, there are many people who change their feelings for their lover many times, but when it comes to friendship, there is nothing that can stop or make their heart change. No matter how rich or poor that friend becomes later, friendship from childhood until old age does not make people worry much, but instead makes them even closer than before. When one or more people live far apart in many different times and spaces, friends always find ways to ask about each other when they are safe as well as when they are sick.
Human love is a kind of general love of fellow human beings. When another nation suffers from famine or war, we think back to our own fate having also gone through such a difficult time, so we use human love to treat each other, helping each other with money, medicine, food, etc. to overcome the danger. Many countries are very rich, but when natural disasters occur, governments often call on charitable organizations to help out of humanity through earthquakes, tsunamis, floods, and other disasters. This is the time when we can use the phrase “A bite when hungry is worth a whole package when full”. People cannot live alone on this planet. Therefore, when natural disasters occur, each of us should have the duty to help each other, so that the nation and the world can have common humanity in times of disaster and hardship. This is also the feeling of people towards each other, when helping each other we do not distinguish between the South, Central, North or Chinese, Japanese, Americans, Germans, French, Australians, etc. When using human love to treat each other, when alive there may be a distinction between us, others, different political views, but when we die we are all equal, because death does not distinguish between high and low, noble or humble, rich or poor, etc. This is also the feeling, the idea that people should treat each other like that; therefore, we Vietnamese often say: "righteousness in death is the final righteousness", meaning that when we die is the final righteousness. We do not, for any reason, treat each other in a way that is not humane. For example, two sides fighting each other when they are alive are enemies; but when they are injured or when they die, both sides put aside their hatred to help each other, this is the time without distinction between this and that. That is a kind of human love that we should cherish and protect.
As for love, if it is love between a man and a woman, perhaps this is something that should not be mentioned to monks, but monks also have many other kinds of love such as love for their homeland, love for their fellow human beings, love for their Fatherland, love for the Dharma, etc. Therefore, Huynh Phu So of Hoa Hao Buddhism also has a very good poem about love as follows:
I have a very passionate love
Love for life, love for religion, and for the country
Love is abundant in the universe
Not just love for the rosy-cheeked guest.
If the rosy-cheeked guest wants to be loved
Then in the mind must turn around
Return to serve humanity
You will meet common love in the mass of love.
I inherently carry a mass of love
It seems like the sea swore an oath to the mountains and rivers
Love is not just for one person
Love for all species and all beings birth.
So this love is altruistic love, not selfish. But in love between men and women, most of the time when a man comes to a woman, he always uses his possessive tendency and forces her to belong to him. If not, the man can find another person to express his love. The woman always has a tendency to rely on. If that man is not a solid support in her life, the woman will find another more secure place to rely on. Both sides are defensive with each other. When love is no longer there, they break up and go their separate ways; it is a pity for the child, not knowing who to rely on. When love comes, people are often blind. At that time, the heart is no longer pure, so people often say: Love is always blind. If when in love, one uses reason, then it cannot be called love anymore. And here are some poems of the ancients that we can reread to contemplate whether love is really like that?
First is the poem "Love" by Nguyen Cong Tru; He was a poet, a general of the royal court and of Uy Vien village and he experienced this love story as follows:
The word love is the word chi chi
Even though chi chi is chi chi with love
Sorrow fills the sky
Do you know, do you know, my common lover?
Being affectionate is bad
Once you are caught, how can you get out?
Cleverly disturbing a person in a sly sleep
Tie up a gallant person so much
Called the person who had been lying for a thousand years to wake up
And sent the soul away at the fifth watch
It's ridiculous when the time of separation
Looking doesn't say anything, there are so many exceptions.
That situation, even if the magic pen can't draw
The more talented, the more stupid, the more infatuated
What is love?
A general of the royal court when going into battle was not afraid of the enemy, but when going into battle with love, he asked: What is it?
/>
Even Tan Da Nguyen Khac Hieu expressed his love story through many different poems; But here I only quote two typical poems to contemplate the love story: the poem "Heaven scolds"
Private love, a hundred times bewildered and ten times confused
Sitting sadly, taking paper to write a poem to ask the sky
Reading the sky's poem is also ridiculous
Laughing at the people on earth who are so ridiculous
What kind of guest is this?
Why do you dare to send a poem so casually
Who in heaven ever chooses a son-in-law?
Only trivial matters but papers
The Weaver Girl is always willing to pay her respects
The Hang Nga does not mind the storm of her husband's sleep
Opening the cloud's latch, throwing back the pink fairy's letter
Inviting the guest to sit still in the mortal world
Who is the person from the previous life, Dong Phuong Soc
Stealing peaches, learning the old habits
The mortal world is forever exiled and never changes.
The Sky read the poem of Tan Da Nguyen Khac Hieu and replied: "The Weaver Girl has been with her husband for quite a long time; as for Hang Nga refuses to marry, you should go home, don't make a fuss." So Tan Da brought his dream back after his wild attempt to ask for a wife to heaven but it still didn't work out.
After returning to the mortal world with a sad and thoughtful mood, Tan Da wrote "Letter to an Unknown Lover" with the following content:
Sitting bored, taking out paper to write a letter
Who is this letter to?
Far away from the mountains and rivers, my love is bewildered
Who is my soul mate? Take a look
The blue clouds shimmer on the water's bottom
The sunset leans on the western mountain's pavilion
Who painted that picture for the sky?
Outside the mountains and rivers, there's a person standing alone
The soul of a previous life is still absent-minded and not yet awake
The private love affair is even more vague
Absolutely blind, no trace of fish or birds
No one remembers to ask where it is
Since the time we were born, we both cried
The source of our sorrows is with us
Only by knowing each other can we be called friends
The tragic wind sometimes cries together
The clear shadow sometimes plays together
Forcing joy, we also smile
The moon and flowers spread across the water of life, the same
The sea of the mortal world is not deep but has waves
The bridge to the planet has become wider and rounder
A small burden of talent
East, west, south, North, who still meets who?
The water fern has stopped, the times have changed
Love of dew grass is not easy to dispel
In the office, I turn back to my shoe heels
The cup of love is filled and then emptied
A few words of flowery pen are expressed in the red inch
The paper flies with the east wind
Oh, my heart, is it imprinted?
The vast mountains and rivers are not far away.
After reading these three love poems, many people must think again: Is what Nguyen Cong Tru and Poet Tan Da Nguyen Khac Hieu described correct? Or are there other love stories? From there, there are love poems by Han Mac Tu, The Lu, Xuan Dieu, etc.
Love is a kind of love without borders and without exchange, giving or waiting. This love must exist in noble people who know how to forgive, without selfishness. This love only exists in great men; where Bodhisattvas, Buddhas and those who work for the benefit of others and absolutely not for their own benefit. This love always brings happiness to others; no fear, no conditions and when the other person recognizes this love, we have a protection, no fear of being taken over or exploited. When people love each other between men and women, they often use emotions to treat each other; but when they are no longer living together under the same roof or in a family, they often use reason to solve many outstanding problems such as property, children, etc. At that time, everyone treats each other with reason, and emotions will give way to the court. Meanwhile, love is not like that. Before or after saving a person or an object when it is drowning in life and death, Buddha or Bodhisattva does not look at the past or consider the future of that person, but only aims at the present goal of saving that person. It's as simple as that.
When two people get old, the love they had when they were young is no longer there, and at that time they live with the meaning of husband and wife. This is the time to show the love of two people taking care of each other until their teeth fall out and their hair turns white. Therefore, the ancients often said: "When living, we sleep together in the same bed; when we die, we die in the same coffin" to express the loyalty of two people and in the end, where they will go depends on the good or evil karma they had when they were alive, which will be shown when the intermediate body appears.
Even if they live to be a hundred years old and even if they are faithful for life after life, the above types of love cannot escape the cycle of birth and death. Therefore, in addition to love for life, we should show love for religion and love for humanity so that one day when our consciousness leaves this temporary body, we will have a more solid place to rely on. That is the Western Pure Land of Amitabha Buddha and the Holy Ones waiting for us there. Because there:
No gratitude, no resentment, no sorrow
No aging, no death, no reincarnation
The nature of the past has been revealed
The mirror of the past has been cleaned of the dust of the world
What lifetime must we wait for to practice?
When has the source of love and passion dried up?
The choice is to wait for the will of heaven
But where is the lamp of wisdom left?
A few words of recitation before and after
Pray to become a Buddha soon and
Divide yourself from this world
With compassion, help all sentient beings.
(Excerpt from the last part of the article Life in the World)
Completed on March 2, 2022 at the Abbot's Hall of the Vien Giac Temple, Hannover, Germany.
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập