Dừng chân trước cửa một căn nhà, người khách lạ tần ngần đưa mắt nhìn dò xét chung quanh. Nắng. Nắng chói chan làm khô đi mọi vật. Nhưng lại làm ướt thêm chiếc áo mỏng manh đẫm mồ hôi bằng những giọt mồ hôi khác cứ đua nhau tươm rơi nhễ nhại từ trán, cổ, mình mẩy của khách lạ. Từ trong nhà, Kim Thủy lặng lẽ nhìn theo dõi, rồi rời góc học tập, bước từng bướt ngập ngừng ra đón khách. Đôi mắt khách lạ sáng lên cùng lúc với nụ cười mỉm nhẹ, giọng thật thân thiện theo âm thổ miền Bắc cất cao:
Stopping in front of a house, the stranger hesitantly looked around. Sun. The bright sun dried everything. But it also wet the thin, sweat-soaked shirt with more sweat drops that kept falling profusely from the stranger's forehead, neck, and body. From inside the house, Kim Thuy quietly watched, then left the study corner, and hesitantly walked out to greet the guest. The stranger's eyes lit up at the same time as a slight smile, a very friendly voice with a Northern accent raised: "Hello, girl, may I ask, is this the house of Ms. Ton Nu Kim Thuy?" Kim Thuy was a bit confused, looked at the guest in surprise, then stammered: "Yes... yes, that's right. I'm Kim Thuy!" "Is that you?" The stranger exclaimed, “Great, I finally found the place I was looking for. Nice to meet you, the poetess I admire!”
“Chào cô bé, cho tôi hỏi thăm, đây có phải là nhà của cô Tôn Nữ Kim Thủy không nhỉ?”
The stranger held out his hand. Kim Thuy awkwardly reached out to shake it. The stranger appeared friendly:
Kim Thủy hơi bối rối, ngạc nhiên nhìn khách, rồi ấp úng:
“Let me introduce myself, I am musician Bao Thanh, from the Provincial Literature and Arts Association. Don’t you allow guests into your house?”
“Dạ … dạ đúng rồi. Cháu là Kim Thủy đây ạ!”
Without waiting for the host to invite him, the guest laughed heartily and rushed into the house as if he had been here a million times before. Kim Thuy followed behind, momentarily not knowing how to react to this sudden guest whom she had met and known for the first time. The musician calmly pulled out a chair, sat down, put his bag on the table, and looked around the house with the eyes of a… police officer. Kim Thuy suddenly felt that she was no longer the host, but had become a guest, standing shyly and waiting for the strange musician to start the conversation. The musician pointed to the empty chair, naturally like a host inviting guests, openly:
“Là em đấy à?” Khách lạ reo lên “Hay quá, rốt cuộc thì tôi đã tìm tới nơi tôi muốn tìm. Hân hạnh được gặp em, nữ thi sĩ mà tôi mến mộ!”
“Hey, please sit down. I really want to get to know you, and learn about you. If you keep being shy like that, I'm afraid... all my hard work searching for you will be thrown down the river and out to sea!”
Khách lạ chìa tay ra. Kim Thủy lúng túng đưa bàn tay ra bắt. Khách lạ tỏ vẻ thân mật:
Kim Thuy obediently sat down, her two black pupils swaying around in her bewildered, anxious eyes. Looking intently at the face of the landlady, the musician nodded and asked:
“Xin giới thiệu với em, tôi là nhạc sĩ Bảo Thanh, ở Hội Văn học Nghệ thuật Tỉnh. Em không cho phép khách vào nhà sao?”.
“Do you still write poetry?”
Không đợi chủ mời, khách đã cười ha hả bước ào vào bên trong nhà cứ y như đã từng đến đây cả triệu lần rồi vậy. Kim Thủy lẽo đẽo theo sau, nhất thời không biết phải ứng xử ra sao với vị khách đường đột mà lần đầu tiên mình được gặp mặt, biết tên. Nhạc sĩ thản nhiên kéo ghế ngồi, đặt túi xách lên trên bàn, nhìn quanh nhà bằng đôi mắt của một… nhân viên công lực. Kim Thủy tự dưng cảm thấy mình không còn là người giữ vị trí gia chủ, mà đã hoá ra khách, cứ thẹn thùng đứng khép nép ngóng chờ ông nhạc sĩ lạ mặt kia mở đầu câu chuyện. Nhạc sĩ chỉ vào ghế trống, tự nhiên như một chủ nhà mời khách, cởi mở:
“Yes… only occasionally. I’m still studying!”
“Ô kìa, mời em ngồi. Tôi rất muốn làm quen, và tìm hiểu về em. Nếu em cứ ngại ngùng như vậy, e rằng… công tôi lặn lội tìm kiếm sẽ quăng cả xuống sông trôi ra biển tất tần tật mất!”
Kim Thủy ngoan ngoản ngồi xuống, hai tròng đen lay láy cứ đảo quanh trong đôi mắt đầy ngơ ngác, lo âu. Nhìn chăm chăm vào gương mặt của cô bé chủ nhà, nhạc sĩ gục gặc đầu rồi hỏi:
“Em vẫn còn làm thơ đấy chứ?”
“Dạ … thỉnh thoảng thôi ạ. Em còn đang học!”
“Excuse me… my mother… went to sell things.”
“ Em học đến lớp mấy rồi?”
“What does your mother sell?”
“Lớp 11 ạ!”
“Why are you asking so much about my mother?”
“Thưa … mẹ em … đi bán rồi ạ”
“You just called me ‘anh em em’ and you’ve already changed it to ‘uncle’ and ‘niece’. Just call me ‘anh em’ to be more intimate, I’m still very young, and I always wish to stay young forever!”
“Mẹ buôn bán hàng gì thế?”
Kim Thuy laughed awkwardly. The musician tapped the table with his bony fingers, speaking slowly:
“Tại sao chú hỏi kỹ về mẹ cháu như vậy?”
“The reason I asked about your mother is because I read and really liked... the poems you wrote about your mother that were published in the newspapers. I really liked them because of the emotional ideas, the touching verses, and the simple, sincere words. You have a lot of potential, just like that, just keep that poetic soul, and you will find a solid position in the poetry world. I believe that, that's why I'm here!”
Nhạc sĩ phì cười:
“I... I... don't dare accept your compliments!”
“Mới vừa xưng anh anh em em đấy mà đã thay đổi chú cháu rồi. Cứ anh em cho thân mật đi nào, anh còn trẻ lắm, và luôn mong ước được trẻ mãi không già!”
“Don't, be polite, don't imitate the formal modesty of experienced adults. I see in your poems purity, honesty, and truth. I haven't seen in your poems empty words, far-fetched ideas, so in your daily life you should keep a soul like in your poems. Okay?”
Kim Thủy cười ngượng. Nhạc sĩ gõ nhịp trên bàn bằng những ngón tay xương xương, nói chậm rãi:
Kim Thuy stared The strange guest looked as if he were looking at a strange object that had just landed from another planet. The musician continued slowly:
“Sở dĩ anh hỏi kỹ về mẹ em, vì anh đã đọc và rất thích … những bài thơ em viết về người mẹ đã đăng trên các báo. Rất thích, bởi những ý thơ đầy xúc cảm, tứ thơ rung động, và lời thơ mộc mạc chân tình. Em rất có triển vọng, cứ như thế, cứ giữ cái hồn thơ như thế, rồi em sẽ tìm được một vị trí vững vàng trên thi đàn. Anh tin như thế, nên mới có mặt ở đây!”
“I want to collaborate with you. Do you agree?”
“Em … em … không dám nhận những lời khen ngợi của anh!”
“What kind of collaboration?”
“Đừng, đứng khách sáo, đừng bắt chước những kiểu khiêm tốn theo thủ tục của những người lớn già dặn kinh nghiệm. Anh thấy trong thơ của em sự trong trắng trung thực, và chân thực. Anh chưa thấy thơ em những từ sáo rỗng, những ý tứ viển vông xa vời, vậy thì với cuộc sống đời thường em nên giữ một tâm hồn như trong thơ của mình. Nhé?”
“I plan to make a music collection, which includes songs praising the image of mothers. My music, the lyrics will be poems written about your own mother!”
Kim Thủy trố mắt nhìn người khách lạ lùng như nhìn một vật thể kỳ dị từ hành tinh khác mới xuống. Nhạc sĩ từ tốn tiếp:
“Anh muốn cộng tác với em. Em đồng ý chứ?”
“Cộng tác gì ạ?”
“Like the songs Thin Shoulders, Lung Linh Bong Me, Vong Tay Am, Song Me La Ca Ca… I have read and seem to know them by heart from the newspapers. These poems are set to music, which is wonderful. Do you agree to collaborate with me so that these songs live forever?”
“Anh dự định làm một tập nhạc, trong đó gồm những nhạc phẩm ca ngợi hình tượng người mẹ. Nhạc của anh, lời sẽ là những bài thơ viết về mẹ của chính em!”
“Oh … I am very happy. I agree!”
“Em? Những bài thơ của … em?”
Musician Bao Thanh laughed happily, then looked at the altar, pondering.
Nhạc sĩ tiếp lời:
“Your father passed away?”
“Như những bài Vai gầy, Lung linh bóng mẹ, bài Vòng tay ấm, bài Mẹ là tất cả… anh đã đọc được và dường như đã thuộc làu từ trên các báo. Những bài thơ này phổ nhạc thì thật là tuyệt vời. Em đồng ý phối hợp với anh cho những bài này sống bất tử chứ?”
“Yes. He passed away five years ago. We live with our mother!”
“Ồ … em rất sung sướng. Em đồng ý ạ!”
“How many siblings do you have?”
Nhạc sĩ Bảo Thanh bật cười khoái trá, rồi đưa mắt nhìn vào phía tủ thờ, trầm ngâm.
“Four. I’m the oldest. The other three are still in school!”
“Cha em mất rồi à?”
“Does your mother take care of everything by herself?”
“Dạ. Mất đã năm năm rồi. Tụi em sống với me!”
“Nhà có mấy anh chị em?”
“What does your mother sell?”
“Bốn ạ. Em là chị đầu. Ba đứa sau còn đi học!”
“Một mình mẹ gánh vác cả sao?”
The musician frowned and pondered for a long time. Life was getting better and better, every house seemed to use gas stoves, electric stoves, or at least kerosene stoves, yet… the image of a woman with a dirty face and dripping sweat, carrying bundles of firewood and dragging bags of charcoal through the quiet days and months kept flickering before the musician’s eyes. The glowing embers and dry firewood that are cheerfully singing with the red-hot fire in every kitchen, could they be the poems full of vitality that the artist has been wandering the mortal world for many years to find? The crackling sounds of the coals, the turning sounds of the firewood, could they be the melodious ups and downs of an immortal piece of music, that the artist has spent many years searching for in the poetic world? The musician sighed, looked at the little girl of the house, and asked softly:
“Chỉ một mình mẹ, cho nên …”
“Do you sisters help your mother with money and food?”
“Mẹ buôn bán gì thế?”
Kim Thuy hesitated, looking annoyed at the question:
“Dạ … than củi!”.
“Yes… just a little. Whoever has free time can sell lottery tickets. But… usually, my mother doesn’t force you, she forces you to study hard, she takes care of everything. My mother is also a very good business, brother!”
Nhạc sĩ nhíu mày trầm ngâm thật lâu. Cuộc sống ngày càng đi lên, nhà nhà dường như đều dùng bếp gas bếp điện, hay ít nhất là bếp dầu lửa, vậy mà … hình ảnh người đàn bà mặt mũi lấm lem, mồ hôi nhễ nhãi đang khiêng từng bó củi, kéo từng bao than qua từng tháng ngày lặng lẽ cứ chập chờn trước mắt nhạc sĩ. Những cục than hồng, những thanh củi khô cứng đang reo vui với ngọn lửa đỏ rực trong bếp mọi nhà, có phải chăng là những bài thơ ngập tràn sức sống mà người nghệ sĩ bao năm rong ruổi cõi hồng trần để tìm kiếm? Những tiếng nổ lách tách của than, tiếng trở mình của củi, có phải chăng là những nốt nhạc thăng trầm du dương của một nhạc phẩm bất hủ, mà người nghệ sĩ bao năm tháng đã cất công lặn lội lục lọi khắp trần gian thơ mộng? Nhạc sĩ thở dài một hơi, nhìn cô bé chủ nhà, khẽ hỏi:
The musician sighed again, nodded:
“Mấy chị em có phụ giúp mẹ phần nào chuyện tiền nong cơm áo chứ?”
“Okay, I will pay attention to this. If the cooperation between us progresses as expected, the copyright of your poems, I will not forget, will not delay!”
Kim Thủy ngập ngừng, lộ vẻ khó chịu trước câu hỏi:
The musician stood up. The two shook hands. The handshake promised a closer and happier tomorrow.
“Dạ … chút ít thôi. Đứa nào rảnh thì bán vé số. Nhưng … thường thì mẹ không bắt buộc, mẹ bắt phải chăm học, mọi việc mẹ lo hết. Mẹ buôn bán cũng được lắm, anh ạ!”
Nhạc sĩ lại thở dài, gật gù:
“You are extremely disappointing!”
“Thôi được rồi, anh sẽ lưu tâm chuyện này. Nếu chuyện hợp tác giữa hai ta tiến triển tốt đẹp như ý muốn, chuyện tác quyền của những bài thơ của em, anh sẽ không quên, sẽ không chậm trễ!”.
The musician said that first sentence before entering the house.
Nhạc sĩ đứng dậy. Hai người bắt tay nhau. Cái bắt tay hứa hẹn một ngày mai gần gũi, và vui tươi hơn.
Kim Thuy looked at the guest in surprise. The musician said in a reproachful tone:
o0o
“You have lived one way, written another way. Your poetry is really good, but it is not true, because you are not honest!”
“Em làm thất vọng vô cùng!”
Kim Thuy opened her eyes wide in horror. Before her eyes seemed to be a teacher, a senior, or her strict father. Disappointment was taking over the musician's face, his voice was filled with sadness:
Nhạc sĩ buông câu ấy đầu tiên trước khi bước vào nhà.
“Please listen to me with all my heart. I am very sad. Sad as if someone had just taken away something precious from me, something that I had cherished and cherished. I should have left, never to return to this place to see you again. But no, I have to come back and sit here, to pour out everything I want to say. To brush my hands off and ignore it is cowardly. And, I do not want to be a coward in this lovely life!”
Kim Thủy ngỡ ngàng đưa mắt nhìn khách. Nhạc sĩ nói với giọng trách móc:
Kim Thuy's eyes widened in surprise. The musician waved his hand:
“Em đã sống một đàng, làm thơ một nẻo. Thơ của em thật hay, nhưng không thật, vì em không trung thực!”
“Don't interrupt. I have cared for you, trusted you, and really wanted to share the worries and sorrows in your daily life. But you were dishonest, first with yourself, then with everyone, including me!”
Kim Thủy trố mắt kinh hoảng. Trước mắt cô bé hình như là một người thầy, người huynh trưởng, hoặc người cha nghiêm khắc của mình vậy. Nỗi thất vọng đang chiếm lĩnh lấy gương mặt của nhạc sĩ, giọng buồn bực tuôn ra:
Kim Thuy sat motionless and silent. The musician continued:
“Hãy nghe tôi nói hết bằng cả chân tình. Tôi rất buồn. Buồn như vừa bị ai đó tước đoạt đi một cái gì quý báu của mình, vốn được mình gìn giữ ôm ấp. Đáng lý là tôi đi luôn, không bao giờ quay trở lại nơi này để gặp em làm chi nữa. Nhưng không, tôi phải quay lại và ngồi đây, để tuôn ra hết những gì muốn nói. Phủi tay, làm lơ cho qua là hèn nhát. Và, tôi thì không muốn làm một đứa hèn nhát trên cuộc đời đáng yêu này!”
“I went to see your homeroom teacher and your classmates, with the good intention of learning more about the person who wrote the poems I loved. What did I learn? You never helped your mother with the hard work of selling goods, or even with the small, ordinary chores around the house. You didn’t study well at all. Meanwhile, your mother struggled with a pile of charcoal all day at the market, and after school, your siblings all rushed out to sell newspapers and lottery tickets to earn money to give to their mother. You also liked to hang out with friends, enjoy the scenery and flowers, from the blue sea to picnics, and frivolous parties… Let me ask you: where did you get your poetic ideas from? Where did you get them to move readers? You didn’t get them from your soul. That’s for sure. Poems with such a fake soul, even if they were praised, would die on their own in the flow of genuine poetry. Don’t write poetry like that anymore. Live correctly, live beautifully, then your poetry nature is beautiful, and it can live forever!”
Kim Thủy trố mắt sửng sốt. Nhạc sĩ xua tay:
Having finished speaking, the musician stood up abruptly, walked quickly away, and disappeared like a whirlwind.
“Em đừng ngắt lời. Tôi đã hết sức quan tâm, tin tưởng em, và rất muốn chia sớt những lo toan phiền muộn trong cuộc sống hằng ngày của em. Nhưng em đã không trung thực, trước tiên là với chính mình, sau đến là mọi người, trong đó có tôi!”
Kim Thuy sat there, absent-mindedly, letting two lines of tears flow down to the sobbing rhythm of her heart that had just been stabbed by the sharp musical notes like knives, so sweet, so cold, but so sincere and emotional…
Kim Thủy ngồi bất động im thin thít. Nhạc sĩ tiếp:
“Tôi đã tìm gặp cô giáo chủ nhiệm, và các bạn cùng lớp của em, với thiện ý tìm hiểu thêm con người làm ra những bài thơ mà tôi yêu thích. Tôi đã được biết gì? Em không hề phụ giúp mẹ trong công việc buôn bán tảo tần, và cả những việc thông thường nhỏ nhặt trong nhà. Em lại học hành chẳng ra gì cả. Trong khi ấy, mẹ em chật vật với đống than củi cả ngày ngoài chợ, và lũ em sau giờ học đều tranh thủ túa đi bán báo, vé số kiếm tiền góp lại đưa mẹ. Em còn thích rong chơi với bạn bè, ngắm cảnh thưởng hoa, hết ở biển xanh lại đến dã ngoại, cùng những tiệc tùng phù phiếm se sua … Tôi thử hỏi: ý thơ em lấy được từ đâu? Lấy từ đâu mà gây xúc động người đọc? Em không lấy từ hồn tâm của mình. Chắc chắn vậy. Những bài thơ có cái hồn giả tạo như thế, dẫu có được khen nức nở, rồi tự nó giãy chết giữa dòng thi ca chân thực. Đừng làm thơ kiểu ấy nữa. Hãy sống đúng, sống đẹp, thì thơ của mình tự nhiên đẹp, và nó có thể sống bất tử!”
… The musician quickly walked into the house with the guitar in his hand. Kim Thuy was overjoyed, standing up and staring intently at the guest. The musician calmly pulled out a chair, sat down, smiled with satisfaction, and said:
Dứt lời, nhạc sĩ đứng phắt dậy, bước nhanh đi, vụt mất như một cơn lốc.
“It’s been more than four months since we last saw each other!”
Kim Thủy ngồi lại thẩn thờ một mình, để yên cho hai hàng nước mắt chảy tuôn theo nhịp thổn thức của trái tim vừa bị những nốt nhạc nhọn như dao, đâm qua thật ngọt, thật lạnh lùng, nhưng lại rất chân tình xúc cảm …
“Yes, one hundred and twenty-five days, I counted every hour that passed, since the day you suddenly became angry, then suddenly left!”
o0o
“I’m sorry. I often can’t control my emotions. That day I was so angry, I forgot who I was, what you were, so I spoke harshly!”
… Nhạc sĩ bước nhanh vào nhà với cây đàn trong tay. Kim Thủy vui mừng ra mặt đứng bật lên nhìn chăm chăm về phía khách. Nhạc sĩ thản nhiên kéo ghế ngồi, mỉm cười hài lòng, nói:
“I’m the one who should apologize. I thank you so much. Without meeting you, I would always be a person who lives peacefully with lies, writing fake poems. Your true words are really easy to offend. I was offended, but I woke up confused!”
“Đã hơn bốn tháng rồi, anh em mình mới gặp lại nhau!”
“You don’t need to explain. I’ve known the changes in you over the past four months. You know you’re wrong, and you’ve corrected yourself. Your homeroom teacher and your friends all acknowledge the change in you. And I met your mother outside market, at least five times, to hear... the compliments of a mother who is happy and proud of her first daughter!”
“Dạ, một trăm hai mươi lăm ngày, em tính từng giờ trôi qua, kể từ hôm anh giận dữ ào đến, rồi giận dữ ào đi!”
Kim Thuy shyly smiled. The musician also smiled:
“Anh xin lỗi. Anh thường không kiềm chế được cảm xúc của mình. Hôm ấy anh quá giận, quên mình là ai, em là gì, nên có nặng lời!”
“Today you were praised, your face, your eyes, everything about you is completely different from the first time I complimented you. The soul of poetry lies in this difference, Thuy!”
“Em mới là người phải xin lỗi. Em cảm ơn anh thật nhiều. Không gặp được anh, em cứ mãi là một đứa sống an nhiên với giả dối, làm ra những bài thơ giả dối. Lời thật của anh đúng là rất dễ mất lòng. Em mất lòng, nhưng tỉnh giấc mê muội!”
Kim Thuy smiled and said:
“Em khỏi phải phân trần. Anh đã biết những thay đổi nơi em hơn bốn tháng qua. Em biết sai, và đã tu sửa. Cô giáo chủ nhiệm cùng các bạn của em đều công nhận nơi em có sự chuyển biến. Và anh đã gặp mẹ em ngoài chợ, ít nhất là năm lần, để được nghe… những lời khen ngợi của một người mẹ đang sung sướng tự hào về người con gái đầu lòng!”
“You have made me understand completely the saying of Victor Hugo: Art can only create skillful verses. But the heart creates works of poetry. I really like this saying!”
Kim Thủy thẹn thùng với nụ cười chúm chím. Nhạc sĩ cũng cười:
“Wonderful. And even more wonderful is the person who remembers and understands that saying!”
“Hôm nay em được khen ngợi, gương mặt, ánh mắt em, tất cả nơi em đều khác hẳn so với lần đầu tiên gặp mặt được anh khen đấy. Hồn thơ nằm trong chính sự khác biệt này, Thủy à!”
“But, why did you come with the guitar today?”
Kim Thủy cười, nói:
“Because I want to recite poetry, put it to music, and sing with you!”
“Anh đã cho em hiểu rốt ráo câu nói của Victo Huygo: Nghệ thuật chỉ làm ra được những vần thơ khéo léo. Còn trái tim mới tạo nên các tác phẩm thi ca. Em rất tâm đắc câu này!”
“Tuyệt vời. Và tuyệt vời hơn là người nhớ và hiểu câu ấy!”
“Yes, about mother. I learned your latest poem Moon on shirt, just published in the Buddhist Provincial Magazine. You did not send it to other newspapers or literary magazines, but to send a collaboration to a Buddhist magazine on the occasion of Vu Lan Bao Hieu, is because your mind has undergone a great transformation, very precious!”
“Nhưng, sao hôm nay anh đến với cây đàn?”
Kim Thuy smiled and did not answer. The musician smiled and said:
“Vì anh muốn ngâm thơ, phổ nhạc, và hát cùng em!”
“In my opinion, it is a masterpiece. A masterpiece because it is your poem, a real poem with soul, not a fake poem. The image of the mother in the poem haunted me many days and nights, and my mind was enlightened when I realized that... Mother is Buddha. Buddha is not somewhere far away, but right in this life, no need to search for it and waste effort. I want to put this poem to music, you refuse, I will do as I wish until the end!”
“Hát về mẹ chứ?”
“I will sue the Vietnam Musicians Association!”
“Ừ, về mẹ. Anh đã học bài thơ Trăng trên áo mới nhất của em, vừa đăng trên số Nội San của Phật Giáo Tỉnh. Em đã không gởi các báo hay tạp chí văn nghệ khác, mà gởi cộng tác với một tạp chí nhà Phật, dịp Vu Lan Báo Hiếu, là do Tâm của em đã có một cuộc chuyển đổi rất lớn, rất đáng trân quý!”
“Any association will settle it in a draw!”
Kim Thủy mỉm cười không đáp. Nhạc sĩ cười, nói:
“Then I will only accept if we split the benefits in half!”
“Theo anh, ấy là một tuyệt tác. Tuyệt tác vì là thơ của em, thơ thật có hồn, không phải thơ giả. Hình ảnh của người mẹ trong bài thơ đã ám ảnh anh nhiều đêm ngày, và anh đã bừng sáng đầu óc khi hiểu ra rằng… Mẹ chính là Phật. Phật chẳng ở đâu xa, mà ở ngay trong cuộc sống này, khỏi kiếm tìm chi cho nhọc sức. Anh muốn phổ nhạc bài thơ này, em không chịu, anh cũng làm theo ý mình đến cùng!”
“Then let’s split it: we both put music to music, sing together. Whoever has a weak voice, short breath, and loses the benefits will have to bear it!”
“Em sẽ kiện đến Hội Nhạc sĩ Việt Nam!”
They laughed happily. Then sitting together with the guitar, the music on paper, and the quiet atmosphere of the suburbs in the evening... The two friends, one old and one young, were absorbed in the rhythm of the lyrics:
“Hội gì cũng sẽ xử huề!”
I dreamed at night that I picked the moonPlacing a golden moon on my blue shirtBringing the moon on my shirt homePining it on the white shirt of the student countrysideEyes fluttering open in a dreamMother sat by the dim light cutting and sewingA girl's ao dai in her handsWorrying so that her child could go to school tomorrowTears welling upUnderstanding her heart: a late moonWidely shining in the countrysideMother, I have the moon to show my friend...
“Vậy thì chia đôi quyền lợi em mới chịu!”
The two friends were forever engrossed in singing. They had no idea that out there, on the porch in the twilight, there was a mother standing there, hugging her chest, silently, with tears welling up, welling up...
“Thì chia đây: hai đứa cùng phổ nhạc, cùng hát. Đứa nào yếu giọng, ngắn hơi, mất quyền lợi ráng chịu!”
Họ cười vang vui vẻ. Rồi ngồi bên nhau với cây đàn, những dòng nhạc trên giấy, và không khí yên ắng của vùng ngoại ô chiều tà … Đôi bạn, một già một trẻ, say mê theo nhịp nhạc lời ca:
Đêm mơ tôi hái được trăng
Đặt vào ngực áo lam vầng vàng hoe
Mang trăng trên áo tôi về
Ghim nơi áo trắng miền quê học trò
Chập chờn bừng mắt giữa mơ
Mẹ ngồi bên ánh đèn mờ cắt may
Ao dài con gái trong tay
Lo cho con có ngày mai đến trường
Rưng rưng nước mắt rưng rưng
Hiểu ra lòng mẹ: một vầng trăng khuya
Dạt dào vằng vặc miền quê
Mẹ ơi, con có trăng khoe bạn mình …
Đôi bạn mãi mê hát. Họ không hề biết ngoài kia, bên hiên hè chập choạng tối sáng, có một người mẹ đứng ôm vầng ngực lặng thinh cùng với nước mắt rưng rưng, rưng rưng …