Khi thời gian qua đi, bạn sẽ hối tiếc về những gì chưa làm hơn là những gì đã làm.Sưu tầm
Cơ hội thành công thực sự nằm ở con người chứ không ở công việc. (The real opportunity for success lies within the person and not in the job. )Zig Ziglar
Dầu nói ra ngàn câu nhưng không lợi ích gì, tốt hơn nói một câu có nghĩa, nghe xong tâm ý được an tịnh vui thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 101)
Thường tự xét lỗi mình, đừng nói lỗi người khác. Kinh Đại Bát Niết-bàn
Mỗi cơn giận luôn có một nguyên nhân, nhưng rất hiếm khi đó là nguyên nhân chính đáng. (Anger is never without a reason, but seldom with a good one.)Benjamin Franklin
Thành công là tìm được sự hài lòng trong việc cho đi nhiều hơn những gì bạn nhận được. (Success is finding satisfaction in giving a little more than you take.)Christopher Reeve
Thành công có nghĩa là đóng góp nhiều hơn cho cuộc đời so với những gì cuộc đời mang đến cho bạn. (To do more for the world than the world does for you, that is success. )Henry Ford
Niềm vui cao cả nhất là niềm vui của sự học hỏi. (The noblest pleasure is the joy of understanding.)Leonardo da Vinci
Trời sinh voi sinh cỏ, nhưng cỏ không mọc trước miệng voi. (God gives every bird a worm, but he does not throw it into the nest. )Ngạn ngữ Thụy Điển
Hãy đặt hết tâm ý vào ngay cả những việc làm nhỏ nhặt nhất của bạn. Đó là bí quyết để thành công. (Put your heart, mind, and soul into even your smallest acts. This is the secret of success.)Swami Sivananda
Trang chủ »» Danh mục »» TỦ SÁCH RỘNG MỞ TÂM HỒN »» Truyện thiếu nhi song ngữ »» Xem đối chiếu Anh Việt: Amrita và những con voi »»
Hãy thư giãn, nhắm mắt lại và hình dung một cô bé Ấn Độ tên là Amrita, lúc nào cũng lo lắng. Ngày nọ, cô bé quá lo lắng đến nỗi không chỉ riêng mình kinh sợ mà còn làm cho cả làng hốt hoảng. Con có muốn biết điều gì đã xảy ra không? Hãy lắng nghe câu chuyện của cô bé.
Một buổi chiều nắng đẹp, Amrita ngồi dưới gốc cây nơi bìa rừng. Chim hót líu lo trên cành và mây trắng bồng bềnh trôi qua ngang trời.
Amrita vẩn vơ suy nghĩ: “Mình không thích dáng vẻ của những đám mây đó. Bây giờ thì nắng đẹp, nhưng nếu trời bắt đầu mưa thì sao nhỉ? Chắc mình sẽ bị ướt sũng khi về được đến nhà.”
Amrita bắt đầu xoắn chặt hai bàn tay lại: “Và nếu như trời cứ mưa hoài mưa mãi rồi lũ lụt xảy ra thì sao nhỉ? Mọi thứ sẽ bị cuốn trôi đi - các nông trại, gia súc và cả ngôi làng nữa!”
Ngay lúc đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển, có sự va chạm chấn động rất mạnh, rồi một đám bụi mù cuộn lên bay ngang qua cây rừng và cuốn về phía Amrita. Những con chim trên cây vụt bay lên trời, cất tiếng kêu hốt hoảng.
Amrita kêu thét lên: “Ối trời, chuyện gì vậy kìa? Nhất định là có động đất rồi. Không chuyện gì khác có thể gây ra tiếng động như vậy.” Cô bé luống cuống bò trên mặt đất trong nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Amrita tự nhủ: “Mình phải chạy đi thôi. Mình phải chạy thoát thân khỏi nơi này.”
Amrita đã không chờ xem chuyện gì đang xảy ra trong khu rừng. Nếu như nán lại chờ xem, hẳn là cô bé đã thấy được một đàn voi tơ đang chơi trò rượt đuổi nhau trong rừng. Cho dù chỉ là những con voi tơ, chúng cũng rất to lớn và nặng nề, vì thế mặt đất đã rung lên dưới chân chúng.
Amrita bỏ chạy ra khỏi bìa rừng và hướng về làng. Cô bé chạy ngang qua hai người bạn là Tylanni và Gomin trong khi họ đang đạp xe trên đường. Họ gọi lớn tiếng: “Có chuyện gì không ổn vậy, Amrita?”
Amrita vẫn tiếp tục vừa chạy vừa la to đáp lại: “Đến ngày tận thế rồi!”
Tylanni đã thực sự hoảng sợ, hỏi lại: “Ý bạn là sao chứ, tận thế thật à?” Rồi cô bé và Gomin cùng chạy đuổi theo sau Amrita.
Amrita thét lên: “Có một trận động đất lớn. Tôi thấy cây rừng ngã đổ xuống. Ngôi làng của chúng ta sẽ bị hủy hoại.”
Bọn trẻ thét lên kinh hoàng. Rồi khi chúng hối hả chạy ngang qua làng, những người gặp chúng cũng đều hoảng sợ theo.
Mọi người hỏi: “Có chuyện gì bất ổn vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Amrita hét to qua hơi thở hổn hển: “Đến ngày tận thế rồi!”
Tin tức lan truyền ra khắp làng là đã đến ngày tận thế. Không bao lâu, một đám đông hoảng sợ gồm cả trẻ em và người lớn cùng tuôn chạy trong sự hoảng loạn, cố tìm một nơi an toàn để trú ẩn. Những con vật như lừa, ngựa, bò, heo, mèo, chó cũng chạy theo. Mọi người đều chạy theo sau Amrita.
Người cha của Amrita là Ashoka đã nhìn thấy con gái mình đang chạy lên đồi, hướng về ngôi nhà của họ, theo sau là một đám đông rất lớn. Ông đưa hai tay lên và hét thật to: “Dừng lại!”
Amrita la lên: “Cha ơi, tận thế rồi!”
Một người thợ máy tên Eila hét lên: “Có động đất rồi.”
Người đưa thư tên Akash hét thật to: “Không phải, tôi nghe nói đó là một cơn bão xoáy.”
Deepa, người thợ làm bánh la lên: “Hai người nói không đúng, đó là mặt trăng bị rơi xuống đất.”
Lừa kêu, chó sủa, mèo ngoao và những con lợn cũng kêu ré lên eng éc. Đám đông dừng lại không chạy nữa và tranh cãi nhau về việc tận thế như thế nào.
Ashoka đưa tay bế con gái lên. Cô bé cảm thấy an toàn trong vòng tay người cha và bắt đầu bình tĩnh lại. Ashoka hỏi đám đông: “Tại sao mọi người sợ hãi đến thế?”
Một nông dân tên Rahul trả lời: “Vì có động đất.”
Ashoka hỏi tiếp: “Ai nhận biết có động đất?”
Rahul đáp: “Bạn tôi là Chiko đã nói với tôi.”
Chiko lên tiếng: “Đó là Gomin và Tylanni đã cho tôi biết.”
Ashoka lại hỏi: “Gomin và Tylanni, hai cháu đã thấy gì nào?”
Hai đứa trẻ phân trần: “Ồ, chúng con không thấy gì cả, đó là Amrita nói với chúng con chuyện này.”
Amrita nói: “Thật đấy thưa cha, con đã cảm nhận được động đất.”
Ashoka nói: “Vậy kể cho cha nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Amrita kể lại: “Dạ, lúc con đang ngồi dưới gốc cây ở bìa rừng thì mặt đất bắt đầu rung chuyển. Con nghe tiếng cây rừng ngã xuống phía sau lưng và một đám bụi đất rất lớn cuốn qua chỗ con. Chim chóc và thú rừng kêu vang hoảng hốt. Thật khủng khiếp và thực sự rất đáng sợ.” Nói đến đây, Amrita bắt đầu run rẩy và lại cảm thấy sợ hãi như trước.
Ashoka nói: “Được rồi, cha nghĩ chúng ta nên đi đến khu rừng xem sao.”
Amrita la lên:“Ồ, không được cha ơi, con sợ lắm. Chúng ta sẽ chết mất. Chúng ta nên tránh đi càng xa càng tốt.”
Ashoka trìu mến nói với con gái: “Con sẽ không sao đâu. Cha sẽ bảo vệ con an toàn. Con biết mà, cha sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với con.”
Rồi Ashoka bế Amrita trở lại khu rừng. Đám đông thận trọng theo sau cách một khoảng xa. Khi họ đến gần khu rừng, Amrita la lên: “Cha nhìn kìa, cây rừng đã ngã xuống. Hãy nghe tiếng kêu của thú rừng!” Và cô bé đưa tay bịt mắt lại.
Người cha nói: “Amrita, mọi việc vẫn ổn mà. Không có tận thế đâu.”
Khi Amrita mở mắt ra, cô bé nhìn thấy những con voi tơ đang rượt đuổi nhau trong rừng và kêu rít lên những tiếng phấn khích. Khi chúng va vào những thân cây, mặt đất rung chuyển và những đám bụi lớn cuộn lên từ dưới bàn chân khổng lồ của chúng.
Ashoka quay sang con gái và nói: “Con đã tự đe dọa chính mình. Những con voi chỉ đang đùa nghịch thôi. Không có gì phải sợ, miễn là con không đến gần chúng quá. Lần sau khi con cảm thấy sợ hãi điều gì, hãy dành thời gian kiểm tra xem điều gì thực sự đang xảy ra. Đừng vội vã hành động trước khi con có đủ thông tin.”
Amrita chầm chậm gật đầu.
“Con gái của cha, con có biết là con đã đe dọa chính mình và dân làng một cách không cần thiết như thế nào không? Và toàn bộ việc này đã xảy ra bằng vào sức mạnh tâm ý của con.”
Amrita cúi đầu nói: “Con xin lỗi cha. Sau này con sẽ không hấp tấp kết luận như vậy nữa.”
Ashoka ôm con gái vào lòng: “Như vậy thì được rồi, giờ chúng ta về nhà thôi.”
Họ quay lại và bước đi về làng.
“Vậy là không có tận thế sao?” Một người đến muộn lên tiếng hỏi khi đám đông tản ra và mọi người trở lại với công việc của họ.
Amrita cười lớn đáp lại: “Không, không phải hôm nay. Con đã nhầm. Tất cả chỉ là do sự tưởng tượng của con.”
Tâm ý rất mạnh mẽ và việc hấp tấp kết luận có thể khiến bạn rơi vào đủ mọi tâm trạng lo lắng. Hãy dành thời gian kiểm tra lại chắc chắn những gì bạn thực sự thấy, nghe hoặc cảm nhận trước khi quyết định phải làm gì tiếp theo.
Relax, close your eyes and picture a little Indian girl called Amrita who was always worrying. One day she worried so much she managed to frighten not just herself but her entire village. Would you like to know what happened? Listen carefully to her story.
It was a lovely sunny afternoon and Amrita was sitting under a tree at the edge of the forest. Birds twittered in the branches and fluffy white clouds sailed across the sky.
“I don't like the look of those clouds,” Amrita was thinking to herself “It’s sunny now, but what if it starts to rain? I'll be completely soaked by the time I get home.”
Amrita began to wring her hands. “And what if it rains and rains and there’s a flood? Everything will be washed away - the farms, the animals and the village, too!”
Just at that moment the ground began to shake, there was an almighty crash, and a wave of dust rolled through the trees toward her. Birds flew from the branches into the sky, squawking in alarm.
“What could that be?” Amrita cried out. “It must be an earthquake! Nothing else could make that much noise!” She scrambled to her feet in terror.
“I must run away,” she told herself “I must run for my life!
Armita didn't wait to see what was happening in the forest. If she had, she would have seen a group of young elephants playing chase among the trees. Even though they were only young, the elephants were still very large and very heavy - and the ground shook beneath their feet.
Armita ran away from the trees and up to the village. She run right past her two friends Tylanni and Gomin, who were racing their bikes along the street.
“What's wrong, Amrita?” they called out.
“The world’s ending,” cried Amrita, who kept on running. “What do you mean, the world's ending?” asked Tylanni, frightened already. She and Gomin chased after Amrita.
“There was a great earthquake! I saw trees crashing to the ground! Our village will be destroyed!” cried Amrita.
The children shrieked. As they hurried through the village, everyone they met grew afraid as well.
“What’s wrong?” people asked. “What's happened?”
“It’s the end of the world,” Amrita called out breathlessly.
Word spread through the village that the world was ending. A crowd of frightened children and adults were soon running in panic, looking for somewhere to hide. The donkeys, horses, cows, pigs, cats and dogs were all running, too. Everyone was following Amrita.
Ashoka, Amrita’s father, saw his daughter charging up the hill toward their house, followed by a huge crowd.
He put his hands up and shouted very loudly, “Stop!”
“Daddy, the world’s ending!” cried Amrita.
“It's an earthquake,” shouted Eila, the mechanic.
“No, I heard it was a tornado,” yelled Akash, the postman.
“You're both wrong, the moon is falling out of the sky,” cried Deepa, the baker.
Donkeys brayed, dogs barked, cats meowed and pigs squealed. The crowd stopped running and fell into arguing about how the world was ending.
Ashoka lifted his daughter up into his arms. She felt safe there and began to calm down. Ashoka asked the crowd, “Why are you so frightened?”
“There was an earthquake,” answered Rahul, the farmer.
“Who felt the earthquake?” asked Ashoka.
“My friend Chiko told me,” said Rahul.
“I was told by Gomin and Tylanni,” said Chiko.
“Gomin and Tylanni, what did you see?” asked Ashoka.
“Oh, we didn't see anything, Amrita told us about it,” they explained.
“It's true Daddy, I felt the earthquake,” said Amrita.
“Tell me what happened’ said Ashoka.
“Well, I was sitting under a tree at the edge of the forest, when the earth began to shake and tremble. I heard trees crash behind me, and a huge wave of dust rolled over me. There were screams and screeches from the animals. It was awful and really frightening.” As Amrita spoke, her voice began to quiver with fear again.
“All right, I think we should go and have a look in the forest,” said Ashoka.
“Oh no, Daddy, I’m too scared. We’ll be killed. We should get as far away as possible,” cried Amrita.
“You’ll be fine. I’ll keep you safe. You know I wouldn't let anything happen to you,” said Ashoka gently to his daughter.
Ashoka carried Amrita back to the forest. The crowd followed cautiously at a distance. As they got close Amrita cried out. “See, Daddy, the trees have fallen down! And listen to the animals!” She covered her eyes with her hands.
“Amrita, it’s okay. The world's not ending,” said her father.
When Amrita opened her eyes she saw the young elephants chasing each other through the trees, trumpeting in excitement. As they crashed into the trees, the earth shook and clouds of dust rose from beneath their huge feet.
Ashoka turned to his daughter. “You frightened yourself,” he said. “The elephants are just playing. There was nothing to be afraid of, provided you didn't get too close to them. Next time you feel frightened, take time to check what’s actually happening. Don’t rush to act before you have enough information.”
Amrita nodded her head slowly.
“You see, my daughter, how you have needlessly frightened yourself and the whole village? And this all happened through the power of your mind.”
Amrita bowed her head. “I’m sorry Daddy. I'll try not to jump to conclusions in future.”
Ashoka hugged his daughter. “All right then, let’s go home now.” They turned and walked toward the village.
“So the world’s not ending?” asked a latecomer as the crowd drifted away and people went back to their work.
“No, not today,” laughed Amrita. “I made a mistake. It was all in my imagination.”
The mind is very powerful and jumping to conclusions can get you into all sorts of bother. Take time to be sure of what you have actually seen, heard or felt before deciding what to do next.
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 18.119.121.115 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập