Một bài kinh Bát Nhã Ba La Mật được viết bằng hình ảnh
A Prajnaparamita Sutra written in images
Đạo diễn Kim Ki Duk trước khi qua đời đã để lại gia tài 33 bộ phim xuất sắc cho công chúng. Trong đó, ‘Xuân, Hạ, Thu, Đông… rồi lại Xuân’ vinh dự là bộ phim duy nhất của ông lọt top 100 bộ phim hay nhất thế kỷ 21 do nhà đài BBC (British Broadcasting Corporation) tổ chức bình chọn lấy ý kiến từ 177 nhà phê bình điện ảnh khắp thế giới.
Before passing away, director Kim Ki Duk left behind a legacy of 33 excellent films for the public. Among them, 'Spring, Summer, Autumn, Winter... and Spring' was honored to be the only film of his to make it into the top 100 best films of the 21st century, voted by the BBC (British Broadcasting Corporation) based on the opinions of 177 film critics around the world.
Là một người đến với điện ảnh qua con đường tự học. Các tác phẩm của đạo diễn Kim Ki Duk không bị bó buộc với những lề luật mà có một sự tự do, phóng túng khi đề cập đến những bản chất trần trụi nhất của con người. Xuân, Hạ, Thu, Đông… rồi lại Xuân từng bị chỉ trích bởi những cảnh quay táo bạo khác biệt với sự cung kính của những phim cùng đề tài. Thậm chí còn bị chỉ trích là hạ thấp Phật giáo thay vì tôn vinh. Hình ảnh những vị tu sĩ Phật giáo được khắc họa không hề khô cứng như những pho tượng, mà là những con người sống động với đầy đủ mọi sắc thái hỉ nộ ái ố.
As someone who came to cinema through self-study, director Kim Ki Duk's works are not bound by rules but have a freedom and unrestrainedness when referring to the most naked nature of human beings. Spring, Summer, Autumn, Winter... and Spring was criticized for its bold scenes that were different from the reverence of films with the same theme. It was even criticized for demeaning Buddhism instead of honoring it. The images of Buddhist monks are not as dry as statues, but as living people with all the nuances of joy, anger, love and hate.
Với cả khán giả đại chúng lẫn giới hàn lâm. Đây là một bộ phim rất đời truyền tải một cách cô đọng, súc tích những giáo lý căn bản nhất, nhập ngôn nhất của tôn giáo đậm tính từ bi này.
For both the general audience and the academic world. This is a very real film that concisely and succinctly conveys the most basic and eloquent teachings of this compassionate religion.
Đối với tôi, bộ phim này như giống như một thuốc diệu quý, để càng lâu, càng xem lại nhiều lần càng nhận ra nhiều ẩn dụ khiến phim sâu sắc hơn. Từ đó mà có động lực để thoát khỏi vô minh.
For me, this film is like a precious elixir, the longer I watch it, the more metaphors I realize, making the film more profound. From there, I have the motivation to escape from ignorance.
Trước khi đi sâu vào bộ phim, chúng ta hãy hiểu sơ bộ về cha đẻ của bộ phim Xuân, Hạ, Thu, Đông… rồi lại Xuân.
Before going into the film, let's briefly understand the father of the film Spring, Summer, Autumn, Winter... and then Spring again.
Đạo diễn Kim Ki Duk được mệnh danh là một quái kiệt của điện ảnh Hàn Quốc nói chung và cả thế giới nói riêng. Các tác phẩm phim của ông không ngại ngần phô bày bản chất con người bằng một phương thức kể truyện bạo liệt nhất. Vì lẽ đó, phim của ông tuy có thể đạt được nhiều thành tích trên các sân chơi điện ảnh hàn lâm tầm cỡ trên thế giới nhưng lại khó lòng chiếm được cảm tình của khán giả đại chúng. Không hiếm trường hợp khán giả phải bỏ về khi phim đang chiếu giữa chừng vì bị sốc bởi những cảnh bạo lực và tình dục cực đoan. Tuy nhiên, khác với phần lớn các bộ phim còn lại của ông. Xuân, Hạ, Thu, Đông… rồi lại Xuân có thể nói là tác phẩm hướng đến chúng sinh nhiều nhất mà vị đạo diễn này từng thực hiện. Phim có một cốt truyện đơn giản được kể tuyến tính, không đánh đố hay thử thách sức chịu đựng của người xem. Thay vào đó, vị đạo diễn tập trung truyền tải tư tưởng chủ đề bằng ngôn ngữ điện ảnh thông qua các khung hình giàu tầng lớp ý nghĩa. Xuân, Hạ, Thu, Đông… rồi lại Xuân được ví như một bài kinh Bát Nhã Ba La Mật được viết bằng hình ảnh. Phim đã được truyền tải các giáo lý căn bản về Phật học. Tuy vậy, với cả một khán giả đại chúng không quen thuộc với triết học Phật giáo, không hiểu hết những tầng nghĩa đó thì phim vẫn là một trải nghiệm dễ chịu, gần gũi với cuộc sống của mỗi con người.
Director Kim Ki Duk is known as a genius of Korean cinema in general and the world in particular. His films do not hesitate to expose human nature with the most violent storytelling method. For that reason, although his films can achieve many achievements in the world's prestigious academic film arenas, they find it difficult to win the sympathy of the general audience. It is not uncommon for audiences to leave the film midway through because they are shocked by the scenes of violence and extreme sex. However, unlike most of his other films, Spring, Summer, Autumn, Winter... and Spring again can be said to be the most human-oriented work that this director has ever made. The film has a simple plot told linearly, without challenging or challenging the audience's endurance. Instead, the director focuses on conveying thematic ideas in cinematic language through frames rich in layers of meaning. Spring, Summer, Autumn, Winter... and Spring again is likened to a Prajna Paramita Sutra written in images. The film has conveyed the basic teachings of Buddhism. However, even for a general audience unfamiliar with Buddhist philosophy and unable to fully understand those layers of meaning, the film is still a pleasant experience, close to the life of each person.
Bộ phim được chia thành năm giai đoạn của cuộc đời, của chú tiểu và vị sư già ứng với mỗi mùa trong tiêu đề phim. Hai thầy trò sống cùng nhau trong một ngôi chùa nhỏ ở giữa một cái hồ được bao quanh bởi khung cảnh núi non thanh bình. Bối cảnh phim ngay lập tức đã thể hiện tinh thần Phật giáo của tác phẩm. Một khi chọn con đường xuất gia là tự tách mình ra khỏi con đường của dòng chảy thế tục, nếu không nói là đi ngược lại với con đường mà phần đông con người trong xã hội đang theo đuổi.
The film is divided into five stages of life, of the young monk and the old monk corresponding to each season in the film's title. The two master and student live together in a small temple in the middle of a lake surrounded by a peaceful mountain landscape. The film's setting immediately shows the Buddhist spirit of the work. Once choosing the path of renunciation means separating oneself from the path of the secular flow, if not going against the path that the majority of people in society are pursuing.
Mở đầu của tác phẩm cũng là mở đầu của mùa xuân đầu tiên. Ở phía bên kia của cánh cổng lại được vẽ hai vị Bồ Tát ẩn dụ cho việc đây là ranh giới giữa cõi thế tục và chốn tịch tu. Hình ảnh cánh cửa không có tường một lần nữa được lặp lại bên trong ngôi chùa. Ở hồi một phim chủ yếu mô tả cuộc sống thanh bình, thường nhật của hai thầy trò. Trên sân chùa có một con chó con, sự ngây thơ và hiếu động của nó có thể khiến ta nghĩ ngay đến chú tiểu. Vị sư phụ dùng một chiếc thuyền chở chú tiểu vào bờ hái lá thuốc. Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thế cho đến một ngày, ở một con lạch nhỏ, chú tiểu đã lấy đá buộc vào các con vật nhỏ khiến chúng bị mắc kẹt. Còn cậu thì lại cười cợt chúng. Vị sư phụ lặng lẽ quan sát nhưng không ngăn cản. Đêm đó, ông buộc một tảng đá lớn vào lưng cậu, bắt cậu phải đi giải thoát cho những con vật tội nghiệp kia. Chú tiểu quay lại nơi hôm qua mình đã làm việc ác và oà khóc nức nở khi nhận ra rằng, một vài con vật đã chết. Thông qua các trường đoạn này, đạo diễn đã tập trung vào câu hỏi lớn thứ nhất:
The beginning of the work is also the beginning of the first spring. On the other side of the gate are drawn two Bodhisattvas, symbolizing the boundary between the secular world and the place of seclusion. The image of the door without walls is repeated once again inside the temple. In the first act of the film, the peaceful, daily life of the master and his disciple is mainly described. In the temple yard, there is a puppy, its innocence and playfulness can immediately remind us of a little monk. The master uses a boat to carry the little monk to the shore to pick medicinal leaves. Life continues like that until one day, in a small creek, the little monk tied rocks to small animals, causing them to get stuck. He laughed at them. The master quietly observed but did not stop him. That night, he tied a large rock to his back, forcing him to go free those poor animals. The little monk returned to the place where he had done evil yesterday and burst into tears when he realized that some animals were dead. Through these scenes, the director focused on the first big question:
“Cái ác từ đâu sinh ra?”
“Where does evil come from?”
Với Mạnh Tử, ông cho rằng, “nhân chi sơ tính bản thiện.” Tạm hiểu là tính thiện có sẵn trong mỗi con người. Hay theo Tuân Tử thì, “nhân chi sơ tính bản ác.” Nghĩa là, con người sinh ra vốn dĩ đã ác. Nhưng Phật giáo lại mang đến một tư tưởng khác cho rằng, con người ta sinh ra không có sẵn thiện tính hay ác tính. Nếu chú tiểu thực sự ác bẩm sinh thì đã không khóc khi nhìn thấy cái chết của những con vật vô tội. Việc ác của một chú bé xuất phát từ việc thiếu nhận thức về hậu quả mà mình sẽ gây ra.
According to Mencius, he believed that, “human nature is inherently good.” It can be understood that good nature is inherent in every human being. Or according to Xun Zi, “human nature is inherently evil.” That is, humans are born inherently evil. But Buddhism brings another idea that humans are not born with inherently good or evil nature. If the little monk was truly inherently evil, he would not have cried when he saw the death of innocent animals. The evil of a little boy comes from his lack of awareness of the consequences he will cause.
Sự thiếu nhận thức này trong đạo Phật tạm hiểu là vô minh. Vô minh được xem là gốc của mọi sự bất thiện, và là đặc tính của cái khổ. Sự hối hận từ tâm can mới chính là hình phạt lớn nhất mà một con người phải gánh chịu. Như cách vị sư phụ đã nói: “nếu một trong các con vật đó chết, con phải chịu sự dằn vặt suốt cuộc đời.” Hòn đá chính là gánh nặng lương tâm mà mỗi người phải mang thông qua việc phải để bản thân tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Vị sư phụ đã khơi gợi một cách tự nhiên thiện tính bên trong chú tiểu. Như vậy, hồi một của bộ phim đã làm rõ bản chất và nguyên nhân của cái ác theo quan niệm của Phật giáo.
This lack of awareness in Buddhism can be understood as ignorance. Ignorance is considered the root of all evil, and is the characteristic of suffering. Regret from the heart is the greatest punishment that a human being must bear. As the master said: “If one of those animals dies, you will suffer torment for the rest of your life.” The stone is the burden of conscience that each person must bear through having to take responsibility for their own actions. The master naturally evoked the goodness within the little monk. Thus, the first act of the film clarified the nature and cause of evil according to the Buddhist concept.
Và mùa hạ tới. Giờ đây, chú tiểu nhỏ đã trở thành một thanh niên phổng phao. Anh bắt đầu chú ý tới những hành vi giao phối của các động vật xung quanh mình như báo hiệu rằng, anh đã bắt đầu có những tò mò về xác thịt ban sơ. Sự xuất hiện của hai mẹ con cô gái bị bệnh đánh dấu lần đầu tiên tiếp xúc với những cô gái của vị sư trẻ. Lúc này, trên sân chùa không còn chú chó con. Thay vào đó, là một con gà trống. Đây là sự hiện thân khao khát và dục vọng của một người đàn ông trưởng thành.
And summer came. Now, the little monk had become a mature young man. He began to pay attention to the mating behaviors of the animals around him as a sign that he had begun to have primitive carnal curiosity. The appearance of the sick girl and her mother marked the young monk's first contact with girls. At this time, there was no longer a puppy in the temple yard. Instead, there was a rooster. This was the embodiment of the desire and lust of a grown man.
Từ khi cô gái được mẹ đưa tới đây để nhờ cậy sư phụ chữa căn bệnh lạ. Vị sư trẻ không ngày nào được bình yên. Anh ta liên tục rơi xuống nước như là, rơi vào lưới tình vậy. Những chi tiết ẩn dụ cho sự rạo rực bản năng còn được cài cắm nhẹ nhàng trong hình ảnh cối giã thuốc hay việc vị sư trẻ chèo thuyền như để khoe mẻ. Cuối cùng sau một thời gian tiếp xúc và nảy nở tình cảm. Đôi trẻ cũng đã ân ái với nhau sau lưng vị sư già. Tình cảm của họ giống như đôi cá bơi trong chiếc giày, chỉ biết lao vào nhau mà không nhìn thấy một điều gì khác. Ái, tình, lục, dục không phải là lẽ bất biến. Nó đến rồi lại đi giống như những chữ viết bằng nước trên gối của người thầy. Vị sư phụ hiểu được điều này. Nhưng người đồ đệ của ông thì không.
Since the girl was brought here by her mother to ask the master to cure her strange disease. The young monk never had a day of peace. He kept falling into the water as if he were falling in love. The metaphorical details for instinctive excitement were also gently inserted in the image of the mortar pounding medicine or the young monk rowing the boat as if to show off. Finally, after a period of contact and love blossoming, the young couple also made love behind the old monk's back. Their feelings were like two fish swimming in a shoe, only knowing how to rush into each other without seeing anything else. Love, affection, lust, and desire are not immutable. They come and go like the words written in water on the master's pillow. The master understood this. But his disciple did not.
Trở lại với chiếc cửa không tường đã xuất hiện từ hồi một của bộ phim. Hai thầy trò vẫn luôn giữ đúng quy tắc đi qua cánh cửa này như thể ở đó thực sự có một bức tường. Tường ở đây ẩn dụ cho Pháp, còn cửa là Giới. Hiểu nôm na Pháp chính là lí do tại sao bạn phải dừng xe khi gặp đèn đỏ, còn Giới là luật giao thông đường bộ.
Back to the door without a wall that appeared in the first act of the film. The master and his disciple always followed the rules of going through this door as if there really was a wall there. The wall here symbolizes the Dharma, and the door is the Precepts. To put it simply, Dharma is the reason why you have to stop at a red light, and Precepts are the traffic laws.
Luật lệ có thể đặt ra những giới hạn vô cùng hà khắc. Nhưng chúng chỉ có ý nghĩa khi người ta thực sự thấu hiểu bản chất của chúng. Nếu không, lách luật là một chuyện rất dễ dàng. Trong giáo dục người ta cũng đề cao việc lí giải cặn kẽ bản chất và hậu quả khi vượt quá giới hạn hơn là đưa ra sự trừng phạt.
Laws can set extremely harsh limits. But they only have meaning when people truly understand their nature. Otherwise, it is very easy to circumvent the law. In education, people also emphasize explaining the nature and consequences of exceeding the limits rather than giving punishment.
Khi vị sư trẻ đắm chìm trong tình yêu, trong lòng không còn Pháp nữa, giới luật cũng trở nên vô nghĩa. Anh đã không còn giữ lại quy tắc được dạy từ nhỏ mà cứ thế bước qua bức tường vô hình. Chẳng bao lâu, vị sư già đã phát hiện ra mối quan hệ của đôi trẻ. Ông không những không tức giận, mà chỉ cho rằng, đó là bản năng tự nhiên của con người rồi đuổi cô gái đi. Người đồ đệ không chấp nhận việc phải rời xa người yêu đã bị sư phụ cảnh báo: “Ham muốn sinh ra chiếm hữu, chiếm hữu sinh ra cái ác.” Đây là phân đoạn phản ánh giáo lý Tứ Diệu Đế, là cốt lõi quan trọng nhất, và thuần tuý nhất của Đạo Phật.
When the young monk was immersed in love, there was no longer Dharma in his heart, and the precepts became meaningless. He no longer kept the rules taught from childhood and just walked through the invisible wall. Before long, the old monk discovered the relationship between the young couple. Not only was he not angry, but he simply thought that it was human nature and chased the girl away. The disciple who refused to leave his lover was warned by his master: “Desire gives birth to possession, possession gives birth to evil.” This is a segment that reflects the Four Noble Truths, the most important and purest core of Buddhism.
Tứ Diệu Đế là lí luận của Phật Thích Ca về cái khổ. Hai trong tám cái khổ đã được phim đề cập đến chính là: “Ái, Biệt, Ly, Khổ nghĩa là yêu thương nhưng phải xa cách – Và Sở Cầu Bất Đắc Khổ nghĩa là ham muốn nhưng không được sở hữu đều là nguyên nhân dẫn đến nỗi đau đớn, khổ tâm.” Tuy nhiên, ham muốn nhưng không được sở hữu sẽ dẫn đến mong muốn chiếm đoạt, đó chính là mầm mống sinh ra cái ác. Vị sư trẻ đã không hiểu được triết lý này. Thế nên đã bỏ thầy để đi theo cô gái mình yêu và mang theo con gà cùng một tượng phật. Về sau… cuộc đời anh đã ứng nghiệm với lời tiên tri của thầy mình.
The Four Noble Truths are Buddha Shakyamuni's theory of suffering. Two of the eight sufferings mentioned in the film are: "Love, Separation, Separation, and Suffering, meaning loving but having to be apart - and Desire but Not Being Suffering, meaning wanting but not being able to possess, are all causes of pain and suffering." However, wanting but not being able to possess will lead to the desire to possess, which is the seed of evil. The young monk did not understand this philosophy. So he left his teacher to follow the girl he loved and took with him a chicken and a Buddha statue. Later... his life fulfilled his teacher's prophecy.
Nhiều năm sau… vị sư già vẫn sống một mình cùng một con mèo trong ngôi chùa ngày nào. Trong tín ngưỡng dân gian của Hàn Quốc mèo là con vật xua đuổi tà ma. Vào một ngày thu… ông tình cờ đọc được tin tức khi người đồ đệ đang bị truy nã vì tội giết vợ. Chẳng bao lâu sau anh ta trở về mang theo bức tượng phật, con dao tang vật và một nỗi phẫn uất khi bị vợ phản bội.
Many years later... the old monk still lived alone with a cat in the temple. In Korean folk beliefs, cats are animals that ward off evil spirits. One autumn day… he happened to read the news that his disciple was wanted for murdering his wife. Not long after, he returned with a Buddha statue, a knife as evidence, and a feeling of indignation at his wife's betrayal.
Tương tự với hồi hai của phim, người đàn ông vẫn ngập trong nước. Nhưng lần này nước không còn là ái tình, mà trở thành sự căm hận nhấn chìm lí trí. Ở đây, phim một lần nữa nhấn mạnh đến hậu quả của Sở Cầu Bất Đắc Khổ. Ham muốn nhưng không sở hữu được đã khiến người đàn ông ra tay sát hại để người vợ không thể thuộc về một người khác. Không vượt qua được sự tuyệt vọng. Anh ta dán lên mặt những mẫu giấy viết chữ Bế để tự sát. Bế là chữ Hán có nghĩa “đóng lại”.
Similar to the second act of the film, the man was still submerged in water. But this time the water was no longer love, but hatred that drowned his reason. Here, the film once again emphasized the consequences of So Cau Bat Dac Kho. Desire but not being able to possess caused the man to kill his wife so that she could not belong to another man. Unable to overcome despair, he pasted pieces of paper with the word "Bế" written on his face to commit suicide. Bế is a Chinese character meaning "closed".
Tuy đóng chặt mắt, mũi, miệng là nơi tập trung các giác quan cảm nhận cuộc sống. Nhưng người đàn ông vẫn không thể đóng được tâm của mình. Sư thầy kịp thời phát hiện và dùng đòn roi để thức tỉnh đồ đệ. Ông hiểu được rằng, ông cứu được mạng nhưng vẫn chưa cứu được tâm anh. Ông bế con mèo lấy đuôi chấm mực viết kinh Bát Nhã lên sàn gỗ sân chùa và yêu cầu người đồ đệ hãy dùng dao để khắc lại những chữ mình viết như để trút bỏ sự tức giận ra ngoài. Trong lúc đó, hai viên cảnh sát đến để bắt giữ người đồ đệ nhưng đã được sư phụ xin cho anh ta đang làm việc dở dang. Những nét khắc đầu tiên còn chất chứa những oán hận cay đắng bao nhiêu thì càng về sau, càng nhẹ nhàng, thanh thản bấy nhiêu. Việc khắc lên lớp mực đen để lộ ra lớp gỗ trắng bên dưới cũng mang ý nghĩa gột bỏ sai lầm của bản thân. Vị sư phụ và hai viên cảnh sát dùng màu tươi sáng tô lên những nét khắc đó ẩn dụ cho việc giúp vị đồ đệ làm lại một cuộc đời mới.
Although he closed his eyes, nose, and mouth, where the senses of life are concentrated, the man still could not close his heart. The monk promptly discovered this and used a whip to awaken his disciple. He understood that he had saved his life but not his heart. He picked up the cat, dipped its tail in ink, and wrote the Heart Sutra on the wooden floor of the temple yard and asked his disciple to use a knife to re-carve the words he had written as a way to vent his anger. Meanwhile, two policemen came to arrest the disciple but were asked by the master to let him finish his work. The first carvings were filled with bitter resentment, but later on, they became lighter and more peaceful. Carving on the black ink to reveal the white wood underneath also meant washing away one's own mistakes. The master and the two policemen used bright colors to color those carvings, a metaphor for helping the disciple start a new life.
Có thể thấy, việc giúp đỡ của người khác chỉ có thể xảy đến khi bản thân ta tự cố gắng trước. Khi tỉnh dậy nhìn thấy cảnh vật yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh ta mới hiểu… cái phi ngã của vạn vật và từ đó bớt khổ đau.
It can be seen that help from others can only come when we ourselves try first. When he woke up and saw the scene as quiet as if nothing had happened, he understood... the egolessness of all things and from there, he suffered less.
Xong việc, người đồ đệ quy thuận theo hai viên cảnh sát trở vào bờ lĩnh án, nhưng mãi mà thuyền không thể rời khỏi bờ được chính là do sự quyến luyến mà người thầy dành cho người đồ đệ mà mình xem như con. Sau khi đồ đệ đi khỏi. Vị sư phụ đã chất củi lên thuyền dán mắt, mũi, miệng bằng những mảnh giấy có chữ Bế như cách đồ đệ đã làm rồi tự thiêu. Có thể thấy vị sư già đã khóc minh chứng cho việc ông chưa buông bỏ được tình cảm của bản thân mình. Vẫn bị Ái, Biệt, Ly, Khổ làm vướng bận tâm can chưa thể chạm đến cõi Niết Bàn. Cõi Niết Bàn là mục đích sau cùng của mỗi tu sĩ Phật giáo, là trạng thái bình lặng tuyệt đối, không còn phiền não, bước ra khỏi luân hồi. Sau khi ông mất, từ thuyền bơi ra một con rắn. Ta có thể hiểu, là do ông đã đầu thai chuyển kiếp mà thành.
After finishing his work, the disciple followed the two policemen back to shore to receive his sentence, but the boat could not leave the shore because of the teacher's attachment to the disciple whom he considered as his own son. After the disciple left, the master piled firewood on the boat, covered his eyes, nose, and mouth with pieces of paper with the word "Bế" (closed) like the disciple had done, and then burned himself. It can be seen that the old monk cried, proving that he had not yet let go of his own feelings. He was still troubled by Love, Separation, Separation, and Suffering, unable to reach Nirvana. Nirvana is the ultimate goal of every Buddhist monk, a state of absolute peace, free from worries, and out of samsara. After he died, a snake swam out of the boat. We can understand that it was because he had reincarnated.
Vào một ngày đông, người đồ đệ nay đã ở tuổi trung niên trở về sau khoảng thời gian chịu án. Nhận ra thầy đã viên tịch. Anh đã nhặt lại những phần thân thể còn sót lại của thầy gói trong miếng vải đỏ và đặt vào vị trí con mắt trí tuệ trên một bức tượng phật bằng băng anh đã tự làm. Sau đó, vị sư dành toàn bộ thời gian để luyện võ dưới sự giám sát của người đã khuất như một cách để tịnh tâm.
One winter day, the disciple, now middle-aged, returned after serving his sentence. Realizing that his teacher had passed away, he collected the remaining body parts of his teacher, wrapped them in red cloth, and placed them in the position of the wisdom eye on an ice Buddha statue he had made himself. After that, the monk devoted all his time to practicing martial arts under the supervision of the deceased as a way to calm his mind.
Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó. Một người phụ nữ quấn khăn kín mít, bế một đứa con trai còn nhỏ đến ngôi chùa vị sư đang ở. Người mẹ để lại đứa con rồi bỏ đi. Nhưng khi đi trên mặt băng, cô bị rơi xuống và chết đuối trong hố băng do chính vị sư đào lên lúc đó để rửa mặt. Khán giả không biết được gương mặt thật sự của người này như một cách ngăn cản việc đánh giá con người cô ấy.
However, things did not stop there. A woman wrapped tightly in a scarf, carrying a young son came to the temple where the monk was staying. The mother left her child and left. But while walking on the ice, she fell and drowned in the ice hole that the monk had dug up to wash his face. The audience did not know the real face of this person as a way to prevent judging her character.
Sáng hôm sau, vị sư phát hiện cái chết của người phụ nữ là do mình gián tiếp gây ra. Anh ta hiểu rằng… quãng thời gian tù tội vừa qua là chưa đủ để bản thân chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra. Anh vẫn phải gánh chịu sự dằn vặt như một hình phạt lớn nhất của lương tâm mình.
The next morning, the monk discovered that the woman's death was indirectly caused by him. He understood that... the time in prison was not enough for him to atone for the sins he had committed. He still had to bear the torment as the greatest punishment of his conscience.
Lúc này, tượng phật bằng băng có xá lợi để gửi thầy đã tan ra thành nước và trôi đi. Nó hàm ý vị sư đã có thể sống mà không cần phải dựa dẫm vào thầy mình nữa. Anh buộc bản thân mình vào một tảng đá lớn như cái cách anh từng hại chết các con vật ngày còn nhỏ, ôm một tượng phật bằng đồng rồi đi lên đỉnh núi để chuộc tội. Dáng vẻ của bức tượng này mang nét nữ tính liên tưởng đến cái chết của những người phụ nữ mà anh đã trực tiếp và gián tiếp gây ra. Và cũng để thể hiện trong quan niệm của Phật giáo, phật tính có sẵn trong phụ nữ. Lên đến đỉnh núi vị sư nhìn xuống ngôi chùa nơi đã xảy ra những sự thay đổi nhận thức lớn trong đời mình. Bây giờ nó chỉ nhỏ như một con mắt, ý chỉ những sóng gió trong cuộc đời mỗi con người rồi sẽ trôi qua và trở thành hư không vào một ngày nào đó…
At this time, the ice Buddha statue with relics to give to the teacher melted into water and floated away. It implied that the monk could live without having to rely on his teacher anymore. He tied himself to a large rock like the way he used to kill animals when he was young, hugged a bronze Buddha statue and went to the top of the mountain to atone for his sins. The appearance of this statue has a feminine touch, reminiscent of the deaths of the women he directly and indirectly caused. And also to show that in the Buddhist concept, Buddha nature is inherent in women. Reaching the top of the mountain, the monk looked down at the temple where great changes in perception had occurred in his life. Now it was only as small as an eye, meaning that the storms in each person's life would pass and become nothingness one day...
Một mùa xuân nữa lại đến… đứa trẻ mà người phụ nữ để lại giờ đã lớn bằng vị sư ngày nhỏ. Còn vị sư bây giờ đã thay thế vị trí của thầy mình. Đứa trẻ mang diện mạo và tâm tính giống vị sư như đúc lại bắt đầu một vòng tuần hoàn cuộc đời mới. Hồi cuối cùng của phim cho khán giả nhiều gợi ý về những gì đã diễn ra trước bộ phim và diễn ra sau khi phim kết thúc. Có thể trước khi trở thành một người thông thái và bình tâm như ta vẫn thấy, vị sư già đã từng có một cuộc đời với đủ các cung bậc cảm xúc thăng hoa cũng như cay đắng giống người đồ đệ của mình. Và sau này, chú tiểu nhỏ cũng có thể phải trải qua những gì người thầy mình đã từng. Người đi trước chỉ dạy cho người đi sau nhưng tuyệt nhiên không can dự vào những quyết định riêng của hậu bối dẫu biết bi kịch có thể sẽ xảy ra. Vì chỉ khi có khổ đau thì mới có động lực để con người thoát khỏi vô minh. Chỉ khi thực sự thoát khỏi vô minh, con người mới làm chủ chính mình và đạt được giác ngộ.
Another spring came... the child that the woman left behind was now as big as the monk when he was young. And the monk now replaced his teacher. The child, with the same appearance and temperament as the monk, began a new cycle of life. The final act of the film gave the audience many hints about what happened before the film and what happened after the film ended. Perhaps before becoming a wise and calm person as we see, the old monk had a life with all the emotional ups and downs like his disciple. And later, the little monk may also have to go through what his teacher had gone through. The predecessor teaches the successor but absolutely does not interfere in the personal decisions of the junior even though he knows that tragedy may happen. Because only when there is suffering will there be the motivation for people to escape from ignorance. Only when truly escaping from ignorance, can people master themselves and attain enlightenment.
Phim gắn liền với hình ảnh mặt hồ và cái thuyền. Ở bốn hồi đầu, hồ nước thể hiện cho trạng thái tâm lý của vị sư trẻ, mùa xuân thì tĩnh lặng, mùa hạ xáo động với ái tình lục dục, mùa thu nước chảy siết tương đồng với sự phẫn uất, đến mùa đông mặt hồ đóng băng lại như mọi sự tham ái, sân hận và si mê của vị sư cũng đóng lại từ đây.
The film is associated with the image of the lake and the boat. In the first four acts, the lake represents the young monk's psychological state. Spring is calm, summer is turbulent with love and lust, autumn has rushing water corresponding to resentment, and winter sees the lake surface freeze as all the monk's greed, anger and delusion also freeze from here.
Chiếc thuyền cũng gắn liền với sự phát triển nhận thức của nhân vật. Mùa xuân lúc còn là một chú tiểu, chiếc thuyền với anh chỉ đơn giản là sự di chuyển. Mùa hè khi đã bắt đầu động tâm, chiếc thuyền là cách để anh ta thể hiện bản thân, và là nơi anh ân ái. Mùa thu, chiếc thuyền là vật giúp anh chạy trốn khỏi lệnh truy nã, cũng như chạy trốn khỏi trách nhiệm và khổ đau. Đến khi đã hiểu ra tính vô thường của cuộc sống, trở về bằng một nhận thức chín chắn và trưởng thành. Lúc này, anh không cần đến chiếc thuyền nữa mà tự mình đi trên mặt hồ đóng băng. Như Đức Phật đã từng khẳng định, chánh Pháp là con thuyền đưa chúng sinh thoát khổ. Vị sư trẻ cuối cùng đã sang được hồ bên kia. Vì thế không còn cần đến thuyền nữa.
The boat is also associated with the character's cognitive development. In the spring when he was still a novice, the boat was simply a means of transportation. In the summer when he began to be moved, the boat was a way for him to express himself, and a place where he made love. In the fall, the boat was an object that helped him escape from arrest, as well as from responsibility and suffering. When he understood the impermanence of life, he returned with a mature and grown-up awareness. At this time, he no longer needed the boat but walked on the frozen lake himself. As the Buddha once affirmed, the Dharma is the boat that takes sentient beings out of suffering. The young monk finally reached the other side of the lake. So there was no need for the boat anymore.