Có một thứ được cất giấu, nếu nói là bí mật thì hơi quá, chỉ là hơi kín đáo trong cốp chiếc xe Future còn mới cáu xèng của anh. Anh lẳng lặng ghé chỗ cửa hàng bán vật liệu ống nước và sắt thép để mua nó, cất kỹ, lấy chiếc khăn lông dùng để lau bụi xe mà phủ úp lên che lại. Vợ con của anh chắc là không biết, vì xe là xe riêng của anh, không ai tò mò táy máy mở cốp ra làm gì. Vậy nên, người ngoài càng không hề biết.
There was something hidden, to say it was a secret would be a bit too much, just a bit discreet in the trunk of his new Future. He quietly went to the plumbing and steel shop to buy it, kept it carefully, took a towel used to wipe car dust and covered it up. His wife and children probably didn't know, because the car was his own, no one was curious enough to open the trunk. So, outsiders didn't know either.
Nó, thứ được cất giấu kín đáo, đã nằm im trong cốp xe được gần ba tháng rồi vẫn chưa được sử dụng, mặc dù hằng ngày anh vẫn hi vọng, vẫn ham muốn dùng nó. Chưa đến lúc. Chưa có duyên. Anh mỉm cười nghĩ vậy.
It, the thing that was hidden discreetly, had been lying quietly in the trunk for nearly three months without being used, even though he still hoped and wanted to use it every day. Not yet. Not yet. He smiled thinking so.
Anh mua thứ đó sau một lần bất chợt nhớ đến những tháng ngày nghèo khó gian nan của mình. Thuở hàn vi không phải xa xưa gì, chỉ cách đây chừng năm năm thôi. Lúc đó anh còn đang làm thợ xây dựng, chạy chiếc xe máy cũ cà tàng cà rịch đi làm, vượt quãng đường gần mười cây số đi đi về về… Một buổi chiều mưa bay lất phất, trên đường chạy xe về nhà, qua đoạn xổ dốc Cầu Dứa thì xe tắt máy. Hết xăng. Trong túi không còn một đồng. Nếu như có cây xăng nằm gần đó thì anh cũng chào thua mà dắt bộ đi qua thôi. Tự trọng. Không thể mở miệng xin tiền người khác, làm phiền người không quen không biết. Thà dắt bộ gần năm cây số về nhà mà lòng được yên, tối ngủ không áy náy. Vậy là anh dắt bộ đi.
He bought that thing after suddenly remembering his poor and difficult days. Those were not so long ago, only about five years ago. At that time, he was still working as a construction worker, riding an old, shabby motorbike to work, traveling nearly ten kilometers back and forth... One afternoon, it was drizzling, on the way home, passing the slope of Cau Dua Bridge, the motorbike stopped. Out of gas. He had no money left in his pocket. If there had been a gas station nearby, he would have given up and walked there. Self-respect. He couldn't ask for money from others, bothering strangers. It was better to walk nearly five kilometers home with peace of mind, and sleep without feeling guilty. So he walked.
Dòng người ngược xuôi đoạn đường ngoại thành rất thưa thớt, và chừng như ai cũng đang vội vã. Không ai đoái hoài gì đến một người đàn ông lầm lũi lội bộ đẩy chiếc xe máy đi dưới trời vẫn đang còn mưa bay bay... Anh chú tâm niệm Phật, đúng ra là niệm "Chuẩn Đề đà -la-ni", chỉ để thêm đạo lực, thêm ý chí mà vượt qua thời khắc khó khăn thử thách, quên đi mệt nhọc thân xác...
The flow of people going up and down the suburban road was very sparse, and it seemed like everyone was in a hurry. No one paid any attention to a man who was walking alone, pushing his motorbike under the still drizzling rain... He focused on chanting Buddha's name, or rather chanting "Chun De Da-la-ni", just to increase his spiritual power, increase his will to overcome the difficult and challenging times, forgetting his physical fatigue...
Ngang qua cây xăng. Vắng hoe. Chỉ thấy một chị nhân viên ngồi trực trên chiếc ghế dựa, cắm cúi với chiếc điện thoại. Anh đẩy mạnh cho chiếc xe cùng mình lướt qua nhanh nhanh... Được mấy bước, chợt nghe tiếng xe máy rồ gần bên, rồi một giọng rang rảng cất lên:
Passing by a gas station. It was deserted. He only saw a female employee sitting on a chair, engrossed in her phone. He pushed hard to make the motorbike pass by quickly... After a few steps, he suddenly heard the sound of a motorbike nearby, then a loud voice said:
Anh quay qua nhìn. Một phụ nữ lạ hoắc. Anh dừng lại, cười:
He turned to look. A strange woman. He stopped and smiled:
"Vậy sao dắt bộ?"
"Then why are you walking?"
"Xe hết xăng, túi hết tiền rồi chị..."
"The car is out of gas, and my pocket is empty..."
Người phụ nữ vui vẻ, cởi mở:
The woman was cheerful and open:
"Trời đất... cây xăng kìa, quay vô chế đỡ một lít rồi chạy về nhà, tính sau..."
"Oh my god... there's a gas station, let's turn it around and save a liter and then drive home, we'll figure it out later..."
Anh ngượng ngùng, gượng gạo:
He was embarrassed and awkward:
"À ừm... ừm... Tui có quen với chị không?"
"Um... um... Do I know you?"
Hỏi xong, anh biết mình vừa hỏi một câu vô duyên thái thậm, nên đưa tay che miệng mình lại. Vô duyên thiệt.
After asking, he knew he had just asked a very rude question, so he covered his mouth with his hand. So rude.
"Phải là quen mới giúp đỡ nhau sao?"
"Do we have to be acquaintances to help each other?"
Anh im bặt. Người phụ nữ mở túi xách, lấy ra chiếc ví nhỏ, rút đưa cho anh tờ giấy bạc năm mươi nghìn đồng.
He fell silent. The woman opened her handbag, took out a small wallet, and handed him a fifty thousand dong note.
"Anh quay xe lại, vô chế đỡ xăng đi, chuyện nhỏ mà, đừng ái ngại..."
"Turn the car around, stop the gas, it's a small matter, don't be shy..."
Anh biết lỗi, nên nhận ngay tiền, cảm ơn người tốt bụng không quen biết. Người phụ nữ lạ rồ ga vot xe đi, sau khi buông một câu chúc an lành...Anh không bao giờ quên câu chuyện và gương mặt đầy nét phúc hậu của chị. Nếu tình cờ gặp lại chị giữa đám đông, anh cũng sẽ nhận ra ngay. Nhưng anh chưa có duyên gặp lại ân nhân của mình.
He knew he was wrong, so he immediately accepted the money and thanked the kind stranger. The strange woman revved the engine and drove away, after wishing her well...He would never forget her story and her kind face. If he happened to meet her again in the crowd, he would recognize her immediately. But he had not had the chance to meet his benefactor again.
Ba năm sau lần được ân nhân giúp đỡ khi lỡ đường, cha anh bán đất ruộng, chia cho mấy đứa con làm vốn sinh sống. Anh là con trai cả nên được chia đến nửa tỷ, đổi đời. Anh lập một nhóm thợ xây dựng gồm sáu người, là bạn bè đồng nghiệp gắn bó bao năm cơ hàn, anh làm ông chủ thầu nhỏ, nhận những công trình xây cất và sửa chữa, tân trang nhà cấp bốn, nên đỡ vất vã hơn xưa.
Three years after the benefactor helped him when he was lost, his father sold his farmland and divided it among his children to make a living. He was the eldest son, so he received half a billion, changing his life. He formed a group of six construction workers, who were friends and colleagues who had been together for many years. He worked as a small contractor, taking on construction projects, repairing and renovating level four houses, so it was less difficult than before.
Mới chiều hôm qua, trên đường về nhà, đến quãng dốc cầu vắng vẻ, anh bắt gặp một chàng trai trẻ đang dắt đẩy chiếc xe máy một cách khổ nhọc phía ngược chiều. Anh cho xe quay lại, đuổi đến nơi.
Just yesterday afternoon, on the way home, at a deserted bridge slope, he saw a young man pushing his motorbike with difficulty in the opposite direction. He turned the motorbike around and chased after him.
"Xe bị gì vậy em?"
"What's wrong with the motorbike?"
"Dạ, xe hết xăng anh ơi..."
"Yes, it ran out of gas, brother..."
"Chứ không phải lủng bánh hả?"
"It's not a flat tire, is it?"
"Dạ không. Hết xăng, mà em hết tiền chế xăng rồi..."
"No. It ran out of gas, and I ran out of money to make gas..."
"Dạ thiệt mà. Không lẽ em rảnh em dắt bộ đi cho vui sao anh?"
"Yes, really. Do you think I'm free to walk for fun?"
Anh khẩy cười. Anh hỏi vô duyên thiệt. Chúa tể vô duyên. Anh tắt máy, dựng xe gần bên xe của chàng trai, nhỏ nhẹ:
He sneered. He asked such a rude question. The lord of rudeness. He turned off the engine, parked the bike next to the young man's bike, and said softly: "Open the trunk, open the gas tank, I'll give you some gas..." Seeing the young man looking at him in confusion, raising his eyes and hesitating, he opened his own trunk, raised the seat, and said: "The nearest gas station is about two kilometers away, even if you had money in your pocket, you would have to walk. Here, give me some gas..." So, it was the first time he used it. It was a soft rubber tube, more than half a meter long, with a diameter slightly smaller than his little finger, he pulled it out from its hidden hiding place. His face was filled with joy when the gas from his bike's tank was flowing through the rubber tube into the gas tank of someone else's bike. So happy. And so happy!
"Mở cốp, mở nắp bình xăng ra đi, anh tiếp xăng cho..."
Thấy chàng trai ngơ ngác, nhướng mắt nhìn anh, chần chừ, anh vừa mở cốp xe của mình, dựng yên lên, vừa nói:
"Cây xăng gần đây nhất phải là hai cây số, bây giờ mà em có tiền trong túi thì em cũng phải dắt bộ thôi. Anh tiếp tế chút xăng cho nè..."
Vậy là, lần đầu tiên anh dùng đến nó. Nó, ống cao su mềm, dài hơn nửa thước, đường kính nhỏ hơn ngón út của anh một chút, được anh lôi ra khổi chỗ cất giấu kín đáo.
Mặt anh tràn trề niềm hân hoan khi xăng từ bên bình xe của anh đang chảy theo ống cao su đổ vào lòng bình xăng xe của người khác.
Vui thiệt. Và sướng làm sao!