Sức chịu đựng của tôi thuộc loại ghê gớm lắm. Tôi có được, luyện được sức chịu đựng ấy là nhờ học từ chữ Nhẫn của đạo Phật. Nhẫn là chiến thắng. Nhẫn là thành công. Nhịn nhường là bản lĩnh, là dũng cảm. Nhịn nhường là cao thượng, là bao dung. Tôi đã từng ngồi im cả tiếng đồng hồ để lắng nghe bà chị Hai chửi vì cái tội coi lén nhật ký của bả. Tôi đã từng nín thinh, để nghe chị Ba chửi về chuyện bả ngờ tôi lấy tiền của bả để dưới gối đầu giường, mà thực sự thì chính thằng Út em tôi nó chôm để mua mấy cuốn sách mảng đề tài “tâm hồn cao thượng”. Tôi cũng đã từng trừng mắt lên, đứng bất động như pho tượng gỗ, khi bị thằng Út hỗn láo mắng nhiếc vì tôi đã tố cáo nó cái tội “trốn đi học thêm để vào quán Net chơi game online” trước ba mẹ và các chị…
My endurance is formidable. I have and have trained that endurance by learning from the Buddhist word "patience". Patience is victory. Patience is success. Patience is bravery, is courage. Patience is nobility, is tolerance. I once sat still for an hour listening to my second sister scold me for secretly reading her diary. I once kept silent to listen to my third sister scold me for suspecting me of taking her money under the pillow, which in fact was my youngest brother who stole it to buy some books on the topic of "noble soul". I also once glared, stood still like a wooden statue, when my rude youngest brother scolded me because I accused him of "skipping extra classes to go to the Internet cafe to play online games" in front of my parents and sisters...
Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại không chịu đựng nổi sự quấy rầy của Nhạc, bạn cùng lớp 12A4, ngồi ngay sau lưng tôi. Có lẽ trời xui đất xúi, sắp đặt cho tôi phải ngồi trước mặt một kẻ quấy rối để có dịp thử thách tính Nhẫn Nhục mà tôi từng tự hào có được dồi dào. Rõ ràng là Nhạc đã cố tình muốn chọc cho tôi phải quay đầu lại, để hắn nhìn cho rõ dung nhan diện mạo của tôi trong cự ly thật gần. Muốn làm quen kiểu ấy chỉ làm cho tôi thêm ghét. Hắn hết hỏi cái này, lại nhờ cái khác, mượn cái nọ khoe cái kia, đủ thứ chuyện trong trường ngoài phố…
But for some reason, I could not stand the harassment of Nhac, my classmate in class 12A4, who sat right behind me. Perhaps fate had it in store for me to sit in front of a troublemaker to test my patience, which I was once so proud of having in abundance. It was clear that Nhac had deliberately wanted to make me turn around so that he could see my face clearly at close range. Wanting to get to know me like that only made me hate him more. He kept asking this, asking for that, borrowing this to show off that, all sorts of things about school and the streets...
Sáng hôm ấy nhằm tiết Toán, Nhạc hết mượn thước, lại mượn compa, rồi bút đỏ. Đến khi hắn chồm lên lần nữa để mượn thướ\c êke, tay khoèo khoèo vào vai tôi mấy cái, tôi chịu hết nổi, gằn giọng:
That morning, during Math class, Nhac borrowed a ruler, a compass, and a red pen. When he jumped up again to borrow the square, his hand gently patting my shoulder a few times, I couldn't stand it anymore and growled: "Stop it. Borrow, borrow, borrow all the time. So tiring!" He attacked right away: "So selfish, Hong?" I was furious and gruff: "You're going to school without buying anything. You're in 12th grade, not 1st grade?" The teacher heard the whispering and looked down and asked: "What's wrong, Hong?" I stood up abruptly, my face sullen: "Teacher, please let me change my seat. I can't sit here for long!" "Why?" the teacher said sternly.
“Thôi dẹp đi. Mượn, mượn, mượn hoài. Mệt quá!”
Hắn tấn công ngay:
“Nhac who sits behind me often bothers me during class, teacher!”
“Ích kỷ dữ vậy, Hồng?”
She walked down to me and said softly:
Tôi sùng gan, cộc cằn:
“How does Nhac bother me?”
“Đi học mà không sắm. Lớp 12 rồi chớ bộ lớp 1 à?”
Cô giáo nghe xì xào, nhìn xuống hỏi:
“He… keeps borrowing tools, one thing after another. He also often pokes me!”
“Gì đó, Hồng?”
“Is that right, Nhac?”, she asked him, rolling her eyes.
Tôi đứng phắt dậy, làm mặt chùng bùng:
I didn't look, but I heard him reply:
“Thưa cô, cho em đổi chổ ngồi. Em không thể ngồi chỗ này lâu được ạ!”
“I don't have any, so I have to borrow. When I borrow, I have to bend my shoulder, because I'm afraid that if I make a sound, it will be noisy and the teacher will scold me!”
“Lý do?”, cô giáo nghiêm giọng.
The teacher stared at Nhac, then looked at me for a long time, saying:
Tôi thưa:
“You're a bit difficult, Hong. You don't have any, so you borrow!”
“Bạn Nhạc ngồi sau thường quấy rầy em trong giờ học, thưa cô!”
I blushed and said right away:
Cô bước xuống bên tôi nhỏ nhẹ:
“It's not just today, this borrowing and bending thing happened in other classes too. He deliberately harassed me. Why didn't he borrow from another friend, but kept borrowing from me?”
“Nhạc quấy rối thế nào?”
The teacher pursed her lips and asked Nhac:
“Bạn ấy … mượn dụng cụ hoài, hết thứ này đến thứ khác. Lại còn hay khoèo vào mình em nữa ạ!”
“Because I like it. Besides, the other friends are as lacking as you, only Hong has enough, if not more than enough!”
“Phải vậy không Nhạc?”, cô trợn mắt hỏi hắn.
The teacher laughed, put her hand on my shoulder, and said:
Tôi không nhìn, nhưng nghe được hắn trả lời:
“Okay, Please sympathize with your friend. This matter should not be noisy, helping each other in studying, borrowing back and forth, there is no loss. Right now, you have not borrowed anything from Nhac, but who knows, it might be your turn to borrow something from your friend in the future!”
“Em không có, nên phải mượn. Khi mượn phải khoèo, khoèo ở vai, vì sợ lên tiếng sẽ ồn, cô la ạ!”
The teacher's words were like a philosophical passage about "borrowing karma" that suddenly rushed into my mind that was jumping around randomly. I was a bit confused, but then I regained my composure:
Cô giáo nhìn chăm chăm Nhạc, rất lâu mới nhìn tôi, nói:
"I will not borrow anything from Nhac, teacher!", I firmly said, then added, "And if I do borrow, I will borrow from another friend, I absolutely will not borrow from Nhac!"
“Em hơi khó tính đó, Hồng à. Bạn không có nên mới mượn chứ!”
"Don't say that. Words fly out and you can't take them back in time, my friend!", the teacher's face became serious.
“Không phải chỉ bữa nay, những buổi học khác đều xảy ra chuyện mượn, chuyện khoèo này ạ. Bạn ấy cố tình quấy rối em. Tại sao không mượn bạn khác, mà cứ mượn em nhỉ?”
“Please let me change my seat right away!”
Cô giáo mím môi hỏi Nhạc:
She smiled half-heartedly, her voice still serious:
“Tại sao vậy nhỉ?”
“The important thing is not changing the seat, but changing one’s temperament. Even if you change to another place, anywhere, and still have that temperament, you will always meet friends who will bother you. Do you understand what I mean?”
“Tại em thích. Hơn nữa, các bạn kia cũng thiếu như em, chỉ có bạn Hồng là đầy đủ, nếu không muốn nói là dư ạ!”
Another wise lesson. I pursed my lips and bowed my head. The teacher continued:
Cô giáo phì cười, đặt tay lên vai tôi, nói:
“Come see me after class. I will tell you about this, because it is a sensitive matter so we cannot talk about it here!”
“Thôi, em hãy thông cảm cho bạn. Chuyện này không nên ồn ào, giúp đỡ nhau trong học tập mà, mượn qua mượn lại chứ mất mát gì. Lúc này, em chưa mượn Nhạc thứ gì, nhưng biết đâu sau này sẽ đến phiên em phải mượn bạn thứ gì đó!”
After school, I met the teacher. She smiled and said:
Lời cô giáo như một đoạn triết lý về “nhân quả vay mượn” đã bất ngờ ập vào tâm trí đang nhảy nhót lung tung của tôi. Tôi hơi lúng túng, nhưng rồi tôi lấy lại được bình tĩnh:
“You have to sympathize with Nhac, don’t be so difficult, it’s weird!”
“Em sẽ không mượn bạn Nhạc thứ gì hết, thưa cô!”, tôi dứt khoát, rồi bồi thêm, “Mà nếu có mượn thì sẽ mượn một bạn nào khác, chớ nhất định không chịu mượn của bạn Nhạc!”
“Đừng nên nói vậy. Lời nói bay ra chụp lại không kịp, em ơi!”, cô giáo nghiêm sắc mặt.
“You keep defending the boys, we girls are always bullied!”
Tôi vẫn khăng khăng:
The teacher’s voice suddenly dropped:
“Cô cho em đổi chổ ngồi ngay ạ!”
“You don’t understand. I know very well about Nhac’s family situation. Nhac’s family is very miserable. In short, they are very poor. Going to school is already an extraordinary thing for Nhac. Lacking school supplies is natural. To have everything like you, Nhac must have gone hungry for many days. You should help, don't be calculating, and not only help Nhac, but also many other friends who need help, even though it's small, but it's very big and meaningful for a poor friend!"
Cô cười nửa miệng, giọng vẫn nghiêm:
I listened to the teacher, because she was a kind person, a devout Buddhist, who had written many short stories published in Buddhist magazines in the country. But I still had a grudge against him, Nhac sat behind me in class.
“Điều quan trọng không phải đổi chỗ ngồi, mà là đổi tâm tính của con người. Em có đổi đi nơi khác, đi bất cứ nơi nào, mà vẫn mang tính tình ấy, thì luôn luôn gặp những người bạn quấy rầy em. Em hiểu ý cô chứ?”
... After class, I followed my friends out to the playground, while I was wandering, I suddenly heard giggles behind me, looked back, saw my friends looking at me, pointing, covering their mouths and laughing happily. The little girl Thuy Vi behind rushed forward, grabbed me, and said:
Lại là một bài học mang tính minh triết. Tôi mím môi, gục đầu. Cô giáo tiếp:
"Who wrote something on your shirt!"
“Hết giờ học em hãy đến gặp cô. Cô sẽ nói chuyện này cho em nghe, vì là chuyện tế nhị nên không thể nói ra ở đây được!’.
I turned pale, grabbed the shirt to see. "I love you", written in red ink with a pen. I trembled with anger, immediately thinking of him. No Who else but he who was sitting behind me could write. I did not hesitate, went straight to the principal's office. I met the supervisor, I reported the incident. Nhac was invited to the principal's office by the order committee right after that. At first, he denied it. Later, when the supervisor threatened:
Tan học. Tôi gặp cô giáo. Cô cười cười, nói:
"If you do not admit it, I will make the whole class kneel until we find the culprit!"
“Em phải thông cảm cho bạn Nhạc, đừng khó khăn như vậy kỳ lắm!”
He had to bow his head and confess. The supervisor ordered:
Tôi nũng nịu:
"You two follow me to the well!"
“Cô cứ bênh vực cho các bạn trai, nữ sinh tụi em bị ăn hiếp hoài!”
He grabbed his earlobe, twisted it, and dragged him away. I followed behind, to the well. The teacher growled:
Giọng cô giáo bỗng chùng xuống:
"Wash it clean, dry it before class. If not, then kneel here until... the end of the day!"
“Em không hiểu. Cô biết rõ về gia cảnh của Nhạc. Nhà Nhạc bi đát lắm. Nói gọn là rất nghèo. Đi học được đã là một chuyện phi thường đối với Nhạc rồi. Dụng cụ học tập thiếu là lẽ đương nhiên. Muốn có đủ thứ như em, chắc Nhạc phải nhịn đói nhiều ngày. Em nên giúp đỡ, đừng so đo tính toán, và không chỉ giúp bạn Nhạc, mà còn nhiều bạn khác cũng cần những sự giúp đỡ tuy nhỏ nhoi, nhưng lại rất to tát, đầy ý nghĩa đối với một người bạn nghèo!”
The teacher walked away immediately. The two of us were left by the well. He looked at me. I looked at him. He chuckled, took a bucket to scoop water. After scooping, he said:
Tôi nghe lời cô giáo, vì cô là một người nhân hậu, là một Phật tử thuần thành, đã từng sáng tác nhiều truyện ngắn được đăng trên các tờ tạp chí của Phật giáo trong nước. Nhưng tôi vẫn mang ác cảm với hắn, tên Nhạc ngồi phía sau lưng tôi ở lớp.
… Hết tiết, tôi theo các bạn ùa ra sân chơi, đang thơ thẩn, chợt tôi nghe những tiếng cười khúc khích phía sau, nhìn lại, thấy các bạn nhìn mình, chỉ chỏ, bụm miệng cười khoái trá. Con nhỏ Thuý Vi đằng sau sấn tới, níu tôi lại, nói:
He ran into the school principal's house nearby. A moment later, he ran out with a handful of soap powder in his hand. He smiled:
“Đứa nào ghi gì trên tà áo mi kìa!”
"Here is the real soap, it cleans all stains, top expert!"
Tôi tái mặt, nắm tà áo lên xem. “ I love you”, chữ mực đỏ bút nguyên tử. Tôi giận run lên, nghĩ ngay đến hắn. Không còn ai khác, chính hắn ngồi sau lưng tôi mới viết được. Tôi không chần chừ, đi thẳng đến phòng giám hiệu. Gặp thầy giám thị, tôi cáo trình sự việc. Nhạc được ban trật tự mời lên phòng giám hiệu ngay sau đó. Ban đầu hắn chối leo lẻo. Sau, khi thầy giám thị hăm:
Then he grabbed the hem of my shirt, splashed water until it was wet, rubbed the soap, and started to wring it out. I was so angry... I laughed, but I tried to grit my teeth and shut my mouth to keep quiet, watching him calmly wringing my shirt, while softly singing "Ngâm Ngụi" by poet Huy Cận, composed by Phạm Duy:
“Nếu em không nhận, tôi sẽ bắt cả lớp quỳ suốt cho đến khi tìm ra thủ phạm!”
"The sun divided the afternoon song in half... The wild garden of the virgin closed its sad leaves..."
Hắn phải gục đầu nhận tội. Thầy giám thị ra lệnh:
The words "I love "you" had been erased. He continued to rub my shirt, softly singing the part: "Go to sleep, your dreams will still be normal... Oh, there is the sound of poplar trees on the banks...".
“Hai em theo tôi ra giếng nước!”
After that, he stood up straight, said: "Wait a minute!", then ran into the warden's house, ran back with a paper fan in his hand, his face very happy. I asked:
Thầy nắm vành tai hắn, vặn một cái, kéo hắn đi. Tôi lẽo đẽo theo sau, ra đến giếng nước. Thầy gằn giọng:
"What are you playing at?"
“Tẩy cho sạch, làm cho khô trước giờ vào lớp. Không thì quỳ luôn ở đây cho đến … hết ngày!”
He smiled, showing off his white teeth:
Thầy bước đi ngay. Còn lại hai đứa bên giếng nước. Hắn nhìn tôi. Tôi nhìn hắn. Hắn phì cười, lấy gàu múc nước. Múc xong, hắn nói:
"Fan it dry so you can get to class on time. Be patient and wait!"
“Đứng chờ chút nha!”
He started to fan and sing nonchalantly: "Go to sleep, your dreams will still be normal... Oh, there is the sound of poplar trees on the banks...". I couldn't hold it in anymore, burst out laughing. At that moment, Tan ran over with a furtive look. Nhac rolled his eyes and said:
Hắn chạy ù một hơi vào nhà bác cai trường gần đó. Một lát sau, hắn đã chạy ra với bụm xà phòng bột trong tay. Hắn cười:
"You're only showing your face now, it's all over. Come and fan me to dry my long dress, you devil!”
“Xà phòng thứ xịn đây, tẩy sạch mọi vết bẩn, chuyên gia hàng đầu!”
Tan smiled awkwardly, took the paper fan, and was about to fan me. I stepped aside and asked:
Rồi hắn nắm tà áo của tôi hất nước cho ướt, chà xà phòng, bắt đầu vò. Tôi quá tức … cười, nhưng ráng nghiến răng bậm miệng mà nín, nhìn hắn đang thản nhiên vừa vò áo của mình, vừa khẽ hát bài “Ngậm ngùi” của nhà thơ Huy Cận, do Phạm Duy phổ nhạc:
“Why do you have to bear the suffering for others?”
“Nắng chia nửa bài chiều rồi… Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá sầu …”
Scratching his head and pulling his hair, Tan stammered:
Những chữ “I love you” đã được tẩy nhòe đi. Hắn vẫn vò tà áo của tôi, miệng khe khẽ hát tiếp đến đoạn: “Ngủ đi mộng vẫn bình thương… À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ …”
“It wasn’t him who wrote on Hong’s shirt, but the real culprit was… me. He was wronged, and I was afraid of being punished!”
Xong, hắn đứng thẳng lên, nói: “Chờ chút!”, rồi lại chạy vào nhà bác cai, chạy trở lại với chiếc quạt giấy trên tay, mặt hí hửng lắm. Tôi hỏi:
I was stunned. The only thing left to do was to scream.
***
“Bày cái trò gì nữa đây?”
… The relief team’s vehicle had arrived at the Commune People’s Committee yard. The weather was bad, the surrounding landscape was desolate and wet. Our students lined up to carry boxes of relief goods and follow the teachers. The person holding the biggest and probably heaviest box was Nhac. He walked behind me, urging:
Hắn cười khoe hàm răng trắng muốt:
“Go quickly, young lady!” Why are you so slow to save people?”
“Quạt cho khô để kịp giờ vào lớp chớ. Chịu khó đứng mà chờ nghen!”
I was no longer angry and no longer had any ill feelings towards him since the time I washed clothes by the well, so I turned back and said:
Hắn bắt đầu vừa quạt vừa hát tỉnh bơ: “Ngủ đi mộng vẫn bình thường… À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ…”. Tôi nhịn không nổi, bật cười khanh khách. Đến lúc ấy, bạn Tấn chạy tới với vẻ mặt lấm lét. Nhạc trợn mắt nói:
“Let's change places. If you want to be fast, go first!”
“Tới bây giờ mới chịu chường mặt ra, xong xuôi hết rồi. Mầy đến quạt thay tao cho khô tà áo dài thướt tha của người ta đi chớ, đồ quỹ báo!”
Tấn cười gượng gạo, nhận lấy quạt giấy, định quạt cho tôi, tôi bước tránh qua một bên, hỏi:
“No, I like to go behind so I can see your long hair. Go ahead, look at Tan's crew cut, it's so boring!"
“Mắc mớ gì ông phải gánh cái khổ thay người khác?”
I burst out laughing, he's really charming. And it seems like he doesn't know fatigue, singing the same old love song: "Go to sleep, your dreams are still normal...". Walking a long distance, listening to him sing is really less tiring. When we reached the meeting point, he dropped the box of goods on the ground with a thud, sat down on the ground and breathed a sigh of relief. I looked at him with a confused heart, and asked: "Are you very tired?". He smiled: "Tired but happy!". I took out a handkerchief and gave it to him. He stared at me, maybe he didn't believe me, he was afraid of being tricked by me, so he hesitated for a moment, then slowly took the handkerchief and wiped the sweat off his forehead. I also stopped feeling tired.
***
Vò đầu bứt tóc, Tấn lúng búng:
... The news of someone drowning made a stir at the Commune People's Committee headquarters, where the flood relief team was temporarily staying, everyone rushed to see. My friends and I followed. I asked the head teacher The rescue team just learned: a baby slipped down the wooden bridge, falling into the rushing water. Luckily, a male student jumped in to save the baby. Thanks to the other students calling for help in time, someone brought a basket boat to the rescue, helping to pull the baby onto the boat safely. However, the male student was exhausted and sank right after handing the baby to the people on the boat. We, the female students, heard the news as we ran to the bridge where the accident happened. Along the way, we heard the news, "We've rescued them, we've rescued the boy who saved the baby!". Everyone was happy inside. Running a little further, we heard, "The boy is really brave, we've rescued him, but he's unconscious!". When we got there, I tried to squeeze into the crowd that was whispering and gossiping on the wooden bridge. I almost fell over when I immediately recognized that the brave and chivalrous male student was... Nhac. Nhac was receiving artificial respiration, rubbing hot oil all over his body. I didn't know when two streams of tears flowed down my face. People carried Nhac into a nearby house to do everything possible to revive the brave man.
“Không phải nó viết lên áo của Hồng, mà thủ phạm chính là… tui. Nó bị oan, còn tui thì sợ bị phạt!”
… I walked in. Nhac was awake, his eyes shining brightly when he saw me. I sat down on a chair next to the bed and asked softly:
Tôi sửng sốt. Chỉ còn có nước là la trời.
***
… Xe của đoàn cứu trợ đã vào đến sân Ủy ban nhân dân Xã. Thời tiết xấu, chung quanh là cảnh vật tiêu điều, ướt ẩm. Đám học trò của chúng tôi sắp hàng khiêng những thùng hàng cứu trợ đi theo các thầy cô. Người ôm thùng hàng to và có lẽ nặng nhất là Nhạc. Hắn đi sau lưng tôi, cứ giục:
“Đi lẹ lẹ chút đi, tiểu thư đài các! Cứu nạn mà sao chậm như rùa vậy?”
“I’m feeling better. Hearing that the baby was safe, I immediately felt better!”
Tôi đã hết giận, hết ác cảm với hắn từ dạo giặt áo bên giếng, liền quay lại nói:
I didn’t know what to say, I could only silently look at Nhac with eyes full of admiration, with a heart that was fluttering with emotion…
“Đổi chỗ. Muốn mau thì đi trước đi!”
After a long time, I said softly:
Hắn cười:
“Okay, Nhac, go to sleep and get well!”
“Không, tui thích đi sau để được ngắm mái tóc thề. Đi trước, ngắm cái đầu húi cua của thằng Tấn chán ngắt!”
Tôi bật cười, kể ra hắn cũng có duyên lắm. Và dường như hắn không biết mỏi mệt, lại hát bản tình ca cũ mèm: “Ngủ đi mộng vẫn bình thường…”. Đi bộ một khoảng đường dài, nghe hắn hát quả là bớt mệt. Đến địa điểm tập trung, hắn thả thùng hàng xuống cái phịch, ngồi phịch ra đất thở phào. Tôi nhìn hắn với lòng xốn xang khó hiểu, hỏi: “Mệt lắm hở?”. Hắn cười: “Mệt nhưng vui!”. Tôi rút khăn tay ra, đưa cho hắn. Hắn trố mắt nhìn tôi, có lẽ hắn không tin, hắn sợ bị tôi chơi xỏ, nên lưỡng lự thoáng chốc, mới từ từ nhận lấy khăn lâu mồ hôi trán. Tôi cũng hết thấy mệt.
***
“Yes, go to sleep and get well!”
… Tin có người chết đuối làm náo động cả trụ sở Ủy ban nhân dân Xã, nơi đoàn cứu trợ bão lụt tạm trú, mọi người nhao nhao chạy đi xem. Tôi cùng lũ bạn cũng chạy theo. Hỏi thầy trưởng đoàn cứu trợ, mới hay: một em bé trượt chân xuống cầu ván, lọt tủm xuống dòng nước đang trôi cuồn cuộn. Thời may, đã có một nam sinh nhảy xuống theo để cứu em bé. Nhờ các bạn khác kêu cứu kịp thời, nên đã có người đem thuyền thúng đến cứu hộ, phụ vớt em bé lên thuyền an toàn. Nhưng, bạn nam sinh kia đã đuối sức, đã bị chìm ngay sau khi vừa giao em bé cho những người trên thuyền. Bọn nữ sinh chúng tôi vừa nghe vừa chạy ra phía cầu xảy ra tai nạn. Dọc đường lại nghe tin “Vớt được rồi, vớt được thằng nhỏ cứu em bé rồi!”. Ai nấy đều mừng trong bụng. Chạy một đoạn nữa lại nghe: “Thằng nhỏ gan thiệt, đã vớt được nó, nhưng nó bất tỉnh mê man rồi!”. Đến nơi tôi cố gắng chen vào đám đông đang xì xầm bàn tán bên cầu ván. Tôi gần bật ngửa ra sau khi nhận ra ngay bạn nam sinh gan dạ và nghĩa hiệp kia chính là … Nhạc. Nhạc đang được hô hấp nhân tạo, xoa dầu nóng khắp mình. Tôi trào hai dòng nước mắt khi nào không hay. Người ta khiêng Nhạc vào một nhà dân gần đó để làm mọi cách hồi sức cho con người dũng cảm.
I took a handkerchief to wipe away the tears that were welling up in the corners of Nhac’s eyes. Why was he crying? I knew he was going to die!
… Tôi bước vào. Nhạc đang tỉnh, mắt sáng rực khi thấy tôi xuất hiện. Tôi ngồi xuống ghế đặt cạnh giường, hỏi khẽ:
Then, sitting beside him watching him close his eyes, I don’t know why I started singing, singing “Ngâm Ngụi” with improvised lyrics:
“Mệt không?”
“The sun has divided the afternoon song in half… The virgin garden has closed its sad leaves… The spider’s thread of sadness is quickly spinning… Dear, please go to sleep, I’m here to fan you… My heart is open to this fan… Hundreds of dream birds fly by the bedside… Go to sleep, dear, normal dreams… Lull me to sleep with the sound of poplar trees on the banks…”.
Nhạc mỉm cười:
I sing, sing passionately until Nhac falls asleep, surely there will be many beautiful dreams with the lullaby of poplar rows rustling in the wind, moon, dew and sunshine, with swallows flying and birds chirping in the vast expanse of blooming flowers, with heavenly music melodious in the midst of undulating green mountains and clouds, and with overflowing love for a life full of joys, anger, love, hate, sorrow, and pleasure…
“Đã đỡ mệt. Nghe em bé được bình an, liền khỏe hẳn ra!”
Tôi không biết nói gì nữa, chỉ biết lặng thinh nhìn Nhạc bằng đôi mắt đầy khâm phục, cùng trái tim đang xao xuyến xúc động…
“Thôi, Nhạc ngủ đi cho khỏe!”
Tôi lấy khăn tay lau những giọt nước mắt đang ứa ra hai khoé mắt của Nhạc. Sao hắn khóc vậy ta? Biết chết liền!
Vậy rồi, ngồi bên ngắm hắn đang khép đôi mi, không hiểu sao tôi lại cất tiếng hát, hát bản “Ngậm ngùi” với ca từ được hoán đổi ngẫu hứng:
“Nắng chia nửa bài chiều rồi… Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá sầu… Sợi buồn con nhện giăng mau… Anh ơi hãy ngủ, em hầu quạt đây… Lòng em mở với quạt này… Trăm con chim mộng về bay đầu giường… Ngủ đi anh, mộng bình thường… Ru anh sẵn tiếng thùy dương mấy bờ…”.
Tôi hát, hát ngân nga say sưa cho đến khi Nhạc chìm vào giấc ngủ chắc chắn sẽ có nhiều mộng đẹp với tiếng ru của những hàng dương reo giữa gió trăng sương nắng, với én bay chim hót giữa mênh mang hoa khai lộc nẩy, với nhạc trời thánh thót giữa chập chùng núi xanh mây ngàn, và với tình yêu thương tràn trề đối với cuộc sống đầy hỉ nộ ái ố bi dục lạc…