Người có trí luôn thận trọng trong cả ý nghĩ, lời nói cũng như việc làm. Kinh Pháp cú

Hãy thận trọng với những hiểu biết sai lầm. Điều đó còn nguy hiểm hơn cả sự không biết. (Beware of false knowledge; it is more dangerous than ignorance.)George Bernard Shaw
Thành công là khi bạn đứng dậy nhiều hơn số lần vấp ngã. (Success is falling nine times and getting up ten.)Jon Bon Jovi
Một người trở nên ích kỷ không phải vì chạy theo lợi ích riêng, mà chỉ vì không quan tâm đến những người quanh mình. (A man is called selfish not for pursuing his own good, but for neglecting his neighbor's.)Richard Whately
Những ai có được hạnh phúc cũng sẽ làm cho người khác được hạnh phúc. (Whoever is happy will make others happy too.)Anne Frank
Người biết xấu hổ thì mới làm được điều lành. Kẻ không biết xấu hổ chẳng khác chi loài cầm thú.Kinh Lời dạy cuối cùng
Đừng chờ đợi những hoàn cảnh thật tốt đẹp để làm điều tốt đẹp; hãy nỗ lực ngay trong những tình huống thông thường. (Do not wait for extraordinary circumstances to do good action; try to use ordinary situations. )Jean Paul
Muôn việc thiện chưa đủ, một việc ác đã quá thừa.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Như bông hoa tươi đẹp, có sắc lại thêm hương; cũng vậy, lời khéo nói, có làm, có kết quả.Kinh Pháp cú (Kệ số 52)
Đừng chọn sống an nhàn khi bạn vẫn còn đủ sức vượt qua khó nhọc.Sưu tầm
Những căng thẳng luôn có trong cuộc sống, nhưng chính bạn là người quyết định có để những điều ấy ảnh hưởng đến bạn hay không. (There's going to be stress in life, but it's your choice whether you let it affect you or not.)Valerie Bertinelli

Trang chủ »» Danh mục »» »» Nhân vật Phật giáo »» Xem đối chiếu Anh Việt: BÙI GIÁNG VIẾT VỀ THƠ TUỆ SỸ »»

Nhân vật Phật giáo
»» Xem đối chiếu Anh Việt: BÙI GIÁNG VIẾT VỀ THƠ TUỆ SỸ

(Lượt xem: 4.376)
Xem trong Thư phòng    Xem định dạng khác    Xem Mục lục 

       

Điều chỉnh font chữ:

BÙI GIÁNG VIẾT VỀ THƠ TUỆ SỸ

BUI GIANG WRITES ABOUT TUE SY'S POETRY

Tuệ Sỹ là một vị sư. Ông viết văn quá nghiêm túc, những sở tri của ông về Phật học quả thật quảng bác vô cùng. Thấy ông vẻ người khắc khổ, không ai ngờ rằng linh hồn kia còn ẩn một nguồn thơ thâm viễn u u...
Tue Sy was a monk. He wrote very seriously, his knowledge of Buddhism was truly vast. Seeing his ascetic appearance, no one would have guessed that his soul also hid a profound and mysterious source of poetry... One day he read to me two lines of his Chinese poetry: "Deep night wind drifts, career shadow follows" "Nowadays, willows fall, flowers fly" He asked how to continue the two lines to form a quatrain. I suggested to him that I ask nun Tri Hai to continue. He was embarrassed and told me not to joke like that. So I will try to write: “The wind blows in the deep night, the shadows follow. Now the willows have fallen, the flowers have flown. My mind is drifting, my tears are fresh. Tri Hai has many worries and bamboos are in chaos.” And I beg you not to be upset about this. But who would have thought that this reserved and reserved monk, who has never been entangled, also has an extraordinary source of Vietnamese poetry? One of his poems, “Untitled”, is enough to make us scared and lose sleep: “Eyes wet with golden age, the old festival sky” “The blue shirt is not forever blue on the wild hill” “In a moment of haste, I suddenly find myself wandering around” “Lighting a lamp late at night, sitting and telling stories of the waning moon” “Just hearing four lines, I felt my soul freeze, my heart numb.” “From the cold mountain to the eternally silent sea” “This rock peak and that grain of salt have not melted yet” “Smiling with the sun, why is a day so fast?” “Today is winter, tomorrow is summer, is it sad?” “Counting the gray hairs, my age is not enough” “The dusty road is long, my heels are tired from walking around” “Now looking back at the four gloomy walls” “The source is far away” "The water flows down the mountain" I was frightened and suggested: The Master should put aside writing books and continue writing more poems, otherwise Vietnamese poetry will lose a great genius. He replied: - Let me go back and ask Ms. Tri Hai if what he said is true.
Một bữa ông đọc cho tôi nghe hai câu thơ chữ Hán của ông:
“Wet eyes of golden age
The sky
The old meeting”
“Thâm dạ phong phiêu nghiệp ảnh tùy
Hiện tiền vị liễu lạc hoa phi”
Please write the lines slowly like that. Surely you will see the unusual solemnity of nostalgia. What nostalgia? - The sky of the old meeting.
Ông bảo làm sao tiếp cho hai câu để nên một bài tứ tuyệt. Tôi đề nghị với ông nên nhờ Ni cô Trí Hải tiếp giùm. Ông ngượng nghịu bảo tôi đừng nên rỡn đùa như thế. Vậy tôi xin lai rai thử viết:
A meeting for leisurely walking? An eager meeting? - “The eager hour of a time of youth?”.
“Thâm dạ phong phiêu nghiệp ảnh tùy
Hiện tiền vị liễu lạc hoa phi
Phiêu bồng tâm sự tân toan lệ
Trí Hải đa tàm trúc loạn ty”
“Wet eyes of golden age, the sky of the old meeting...”
Và xin ông chả nên lấy thế làm bực mình.
Opening the words, the source of poetry directly entered the center of the dream of contemplation. Full of all the immense elements: a vast and brilliant sky, a fluttering old gathering, a sparkling golden age... A pair of wet, sad eyes of the present.
Nhưng ai có ngờ đâu nhà sư kín đáo e dè kia, không hề bao giờ có vướng lụy, lại còn mang một nguồn thơ Việt phi phàm? Một bài thơ “Không đề” của ông đủ khiến ta khiếp vía mất ăn mất ngủ:
But the poetic vein runs underground. The rhythm silently guides. The poet does not need any adjectives, he can still say that everyone "must say" to everyone "want to hear" to himself "not interested in talking".
“Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn”
Outstanding and divine poets often have that unusual style. They say little but say a lot. They say a lot but in the end it seems like they see nothing at all. They speak for themselves, but as if they speak for everyone. Speak for everyone but seem not to care about whether the world listens or not. Their joys and sorrows seem not to be the same as ours. Therefore we blame them in a completely wrong way (par manque de justice interne).
Mới nghe bốn câu thôi, tôi đã cảm thấy lạnh buốt linh hồn, tê cóng cả cõi dạ.
During a party, we ask them a few things. They were indifferent, we thought they were arrogant. While everyone was crying in the middle of the funeral, they passed by nonchalantly, seemingly smiling, smiling. We thought they were cruel and rude.
“Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng
King Gia Long in the past was once surprised by Nguyen Du's attitude: "I use people, without distinction between North and South. Whoever has talent, I will use (...). Why are you so sad and quiet all year round?"
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối nguồn xa ngược nước xuôi ngàn”
The king was surprised because it was very reasonable, in line with the common sense of the world. He could not understand why the wandering spirit was wandering as if in a dreamland, a wandering spirit!
Tôi hoảng vía đề nghị: Đại sư nên gác bỏ viết sách đi. Và làm thơ tiếp nhiều cho, nếu không thì nền thi ca Việt mất đi một thiên tài quá lớn.
The King had bestowed upon him such abundant rain and dew, such a great salary, great power, and profound privileges, why was Liep Ho not satisfied, still not letting his dream wander to another horizon.
Ông đáp: - Để về hỏi lại cô Trí Hải xem có đúng như lời thế chăng.
Answer: It was because the eyes looked here but saw somewhere else.
“Đôi mắt ướt tuổi vàng
Khung trời
Hội cũ”
“Wet eyes of golden age
The old festival sky”
Xin xuống dòng thư thả như thế. Ắt nhìn thấy chất trang trọng dị thường của hoài niệm. Hoài niệm gì? - Khung trời hội cũ.
Wet eyes? Whose eyes? Why were they wet? Because of tears, or because they were too sparkling?
Một hội đạp thanh? Một hội nao nức? - “Giờ nao nức của một thời trẻ dại?”.
The poet did not say clearly. That was to keep a quiet space for poetry.
“Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ...”
We are free to think two or three ways. Or maybe the poet’s eyes are wet in the present because he misses an old festival sky. Or was it a pair of beautiful eyes that were as gentle and sparkling as flowing spring water, reflecting an old, eternal festival sky, that I have lost today?
Mở lời ra, nguồn thơ trực nhập vào trung tâm cơn mộng chiêm niệm. Đầy đủ hết mọi yếu tố bát ngát: một cung trời xán lạn bao la, một hội cũ xao xuyến, một tuổi vàng long lanh... Một đôi mắt ướt ngậm ngùi của hiện tại.
“The blue shirt is not forever blue on the wild hill”
Nhưng mạch thơ đi ngầm. Tiết nhịp âm thầm nhiếp dẫn. Thi sĩ không cần tới một hình dung từ nào cả, vẫn nói được hết mọi người đều “phải nói” với mọi người “muốn nghe” với riêng mình “không thiết chi chuyện nói”.
Which shirt was blue? The indigo blue of a Man girl, a Muong girl, a mountain girl who once crossed the forest and whom the poet once happened to look at passionately?
Người thi sĩ xuất chúng xuất thần thường có phong thái khác thường đó. Họ nói tất ít mà nói rất nhiều. Họ nói rất nhiều mà chung quy hồ như chẳng thấy gì hết. Họ nói cho họ, mà như nói hết cho mọi người. Nói cho mọi người mà cơ hồ chẳng bận tâm gì tới chuyện thiên hạ nghe hay chẳng nghe. Nỗi vui, nỗi buồn của họ, dường như chẳng phi giống lối vui buồn của chúng ta. Do đó chúng ta trách móc họ một cách lệch lạc hết cả (par manque de justice interne).
I am not far from the truth. Because Tue Sy was originally from Laos. His parents lived in the land of Upper Laos, Central Vietnam. His mother sometimes returned to Saigon to visit him at the temple and brought him a special pair of sandals and a special western scarf.
Trong một cuộc vui, ta hỏi họ vài điều. Họ lơ đễnh thờ ơ, ta tưởng họ kiêu bạc. Trong lúc mọi người đang gào khóc giữa đám tang, họ phiêu nhiên đi qua, trông có vẻ như mỉm cười, niêm hoa vi tiếu. Ta tưởng họ tàn nhẫn thô bạo.
“Wet eyes of golden age
The old festival sky
Blue shirt
Not forever blue
On the wild hill
In a moment of haste, I suddenly found myself wandering.
Lit the lamp late at night and sat telling stories about the waning moon"
Vua Gia Long ngày xưa đã từng lấy làm quái dị về thái độ Nguyễn Du: “Trẫm dùng người, không phân biệt kẻ Nam kẻ Bắc. Ai có tài thì trẫm trọng dụng (...). Cớ sao khanh lại u sầu ít nói suốt năm như thế?”.
In a moment of haste, I suddenly found myself wandering?
Ông vua kia lấy làm lạ là phải lẽ lắm, hợp với lương tri thói thường thiên hạ lắm. Ông không thể hiểu vì sao vị di thần kia cứ miên man như nằm trong cõi mộng thần di, hồn dịch!
I am a Bodhisattva, practicing Buddhist scriptures and vegetarianism all year round, so why, in a moment of haste, do I dare to become a wanderer? Dare to put aside my scriptures? Dare to open a lamp late at night and sat telling stories about the waning moon?
Vua đã ban cho chan hòa mưa móc, lộc trọng quyền cao đặc ân thâm hậu như thế, cớ sao Liệp Hộ chưa vừa lòng, vẫn chưa cứ thả mộng chạy lang thang về chân trời hướng khác.
Only when one sees Tue Sy's ascetic and sincere face, can one be shocked by those profound and simple words. The words seemed to resonate from the depths of a previous life's soul, from a homeland on the vast upper reaches of the mountains and forests, wind and dew, the moon shimmering in the cold night.
Đáp: Ấy chính bởi đôi mắt nhìn đây mà thấy những đâu đâu.
“From the cold mountains to the eternally silent sea
This rock peak and that grain of salt have not yet melted
Smiling with the sun, how fast a day
Is it winter today, or summer tomorrow, or is it sad?”
“Đôi mắt ướt tuổi vàng
Khung trời hội cũ”
A love that is so vast and spreads across the cold, silent sea. A grain of salt has not yet melted. A hidden sadness of one's heart, lonely and unwashed.
Đôi mắt ướt? Đôi mắt của ai? Vì sao ướt? Vì lệ trào, hay là vì quá long lanh?
“From the cold mountains to the eternally silent sea
This rock peak and that grain of salt have not yet melted”
Thi sĩ không nói rõ. Ấy là giữ một khoảng trống vắng lặng phóng nhiệm cho thơ.
I seem to hear the heroic “stylized high” of a Liep Ho, a Nerval, the most melancholy place in Nietzsche's scale.
Tha hồ chúng ta tự do nghĩ hai ba lối. Hoặc là đôi mắt thi nhân ướt trong hiện tại vì nhớ nhung một trời hội cũ. Hoặc là đôi mắt giai nhân nào long lanh dịu mật như nước suối chan hòa, soi bóng một khung trời hội cũ bất tuyệt nào, mà ngày nay tại hạ đã đánh mất rồi chăng?
How many times has a poet sat watching the waning moon? Sitting on a rock peak? The sacred forest stretches out on all sides, the color of the blue moon reaching the horizon far away in the ocean?
“Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang”
The rock peak and the salt grain are two places where the crystals of the mountain and the sea converge. The rock peak gathers all the colors of the sky, clouds, and forests. The salt grain contains the ocean's essence. That is the endlessness of the heart stopping in the middle of the wandering snow and moon: “Smiling with the sun, why is the day so fast? Today is winter, tomorrow is summer, is it sad?” A word “sad” hovers, half like a question, half like a lament, leading to a whole heart-rending song: “The lotus fades, the chrysanthemum blooms again, The sadness is long, the day is short, winter has turned to spring.” “Counting the gray hair, life is not enough, The dust on the road is long, my heels are tired walking around.” The rhythm of the poem changes again: “Counting the gray hair, life is not enough, The dust on the road is long, my heels are tired walking around.” long
Tired
Heels
Walking Around
The rhythm is broken like tired heels walking around. A life not enough? A youth not enough? A golden age ending early? A “stone” age saying goodbye to all love early? “Now looking back at the four gloomy walls, the distant stream, upstream, down the mountain” The poem stops. The lingering echoes linger in the night of a wanderer, confined within four walls with the dullness and gloom of a prison.
Áo nào màu xanh? Màu xanh màu chàm của cô gái Mán gái Mường, gái núi nào xưa kia băng rừng và thi nhân đã ngẫu nhiên một lần nhìn đắm đuối?
With just one poem, Tue Sy has covered the entire horizon of old and new Tang poetry from China to Western Surrealism.
Tôi nói không sai sự thật mấy đâu. Vì Tuệ Sỹ vốn xưa kia ở Lào. Cha mẹ ông kiều cư trên đất Thượng Lào Trung Việt. Bà mẹ ông thỉnh thoảng cũng trở về Sài Gòn tới chùa viếng ông đem quà cho ông một đôi dép riêng biệt, một tấm khăn quàng riêng tây.
(Going into the realm of poetry - Bui Giang, 1969)
“Đôi mắt ướt tuổi vàng
Khung trời hội cũ
Áo màu xanh
Không xanh mãi
Trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ.
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn"
___
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ?
OLD SKY
Mình là thân Bồ-tát, quanh năm kinh kệ trai chay, thế sao bỗng nhiên một phút vội vã lại dám làm thân du thủ? Dám gác bỏ kệ kinh? Dám mở cuộc thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn?
Wet eyes of golden age, old festival sky
The blue shirt is not forever blue on the wild hill
In a moment of haste, suddenly I find myself wandering
Lighting a lamp late at night, sitting and telling stories of the waning moon
Phải có nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ chân tu của Tuệ Sỹ, mới kinh hoàng vì lời nói thăm thẳm đơn sơ nọ. Lời nói như ngân lên từ đáy sâu linh hồn tiền kiếp, từ một quê hương trên thượng du bao la rừng núi gió sương canh chiều nguyệt rung rinh trong đêm lạnh.
From the cold mountain to the eternally silent sea
This rock peak and that grain of salt have not yet melted
Smiling with the sun, how fast a day
Today winter, tomorrow sad summer Is it not enough to count the gray hairs of life? The long dusty road makes my heels tired from walking around. Now looking back at the four gloomy walls, the distant forest stream flows upstream and downstream (Tue Sy)
“Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng”

Mối tình rộng thả suốt biển non im lìm lạnh lẽo. Một hạt muối vẫn chưa tan. Một nếp u ẩn của lòng mình bơ vơ không gột rửa.

“Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan”

Ta tưởng như nghe ra “cao cách điệu” bi hùng của một Liệp Hộ, một Nerval, một chỗ trầm thanh nhất trong cung bậc Nietzche.

Thi nhân đã mấy phen ngồi ngó trăng tàn? Ngồi trên một đỉnh đá? Bốn bề rừng thiêng giăng rộng ngút ngàn màu trăng xanh tiếp giáp tới chân trời xa xuôi đại hải?

Đỉnh đá và hạt muối là hai chốn kết tụ tinh thể của núi và biển. Đỉnh đá quy tụ về mọi hương màu trời mây rừng rú. Hạt muối chứa chất cái lượng hải hàm của trùng dương. Đó là cái bất tận của tâm tình dừng sững tại giữa tuyết nguyệt phiêu du:

“Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng”

Một tiếng “buồn chăng” lơ lửng nửa như chất vấn, nửa như ngậm ngùi ta thán, dìu về cả một khúc tâm thanh đoạn trường:

“Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân"


"Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh”

Tiết nhịp lời thơ lại biến đổi:

“Đếm tóc bạc
Tuổi đời
Chưa
Đủ
Bụi đường dài
Gót
Mỏi
Đi
Quanh”

Tiết điệu rạc rời như gót mỏi đi quanh. Một tuổi đời chưa đủ? Một tuổi xuân chưa vừa? Một tuổi vàng sớm chấm dứt? Một tuổi “đá” sớm từ giã mọi yêu thương?

“Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối nguồn xa
Ngược nước
Xuôi ngàn”

Bài thơ dừng lại. Dư âm bất tuyệt kéo dài trong đêm lữ thứ khép mình trong bốn bức tường với nhạt nhòa ủ rũ ngục tù.

Chỉ một bài thơ, Tuệ Sỹ đã trùm lấp hết chân trời mới cũ Đường thi Trung Hoa tới Siêu thực Tây Phương.

(Đi vão cõi thơ - Bùi Giáng, 1969)

___

KHUNG TRỜI CŨ

Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn

Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng

Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn

(Tuệ Sỹ)


    « Xem chương trước       « Sách này có 1542 chương »       » Xem chương tiếp theo »
» Tải file Word về máy » - In chương sách này



_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Vào thiền


Bức Thành Biên Giới


Quy nguyên trực chỉ


Dưới cội Bồ-đề

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.

Tiếp tục nghe? 🎧

Bạn có muốn nghe tiếp từ phân đoạn đã dừng không?



Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập

Thành viên đang online:
Rộng Mở Tâm Hồn Viên Hiếu Thành Rộng Mở Tâm Hồn Huệ Lộc 1959 Rộng Mở Tâm Hồn Bữu Phước Rộng Mở Tâm Hồn Chúc Huy Rộng Mở Tâm Hồn Minh Pháp Tự Rộng Mở Tâm Hồn minh hung thich Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Âm Phúc Thành Rộng Mở Tâm Hồn Phan Huy Triều Rộng Mở Tâm Hồn Phạm Thiên Rộng Mở Tâm Hồn Trương Quang Quý Rộng Mở Tâm Hồn Johny Rộng Mở Tâm Hồn Dinhvinh1964 Rộng Mở Tâm Hồn Pascal Bui Rộng Mở Tâm Hồn Vạn Phúc Rộng Mở Tâm Hồn Giác Quý Rộng Mở Tâm Hồn Trần Thị Huyền Rộng Mở Tâm Hồn Chanhniem Forever Rộng Mở Tâm Hồn NGUYỄN TRỌNG TÀI Rộng Mở Tâm Hồn KỲ Rộng Mở Tâm Hồn Dương Ngọc Cường Rộng Mở Tâm Hồn Mr. Device Rộng Mở Tâm Hồn Tri Huynh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Nguyên Mạnh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Quảng Ba Rộng Mở Tâm Hồn T TH Rộng Mở Tâm Hồn Tam Thien Tam Rộng Mở Tâm Hồn Nguyễn Sĩ Long Rộng Mở Tâm Hồn caokiem Rộng Mở Tâm Hồn hoangquycong Rộng Mở Tâm Hồn Lãn Tử Rộng Mở Tâm Hồn Ton That Nguyen Rộng Mở Tâm Hồn ngtieudao Rộng Mở Tâm Hồn Lê Quốc Việt Rộng Mở Tâm Hồn Du Miên Rộng Mở Tâm Hồn Quang-Tu Vu Rộng Mở Tâm Hồn phamthanh210 Rộng Mở Tâm Hồn An Khang 63 Rộng Mở Tâm Hồn zeus7777 Rộng Mở Tâm Hồn Trương Ngọc Trân Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Tiến ... ...

... ...


Copyright © Liên Phật Hội 2020 - United Buddhist Foundation - Rộng Mở Tâm Hồn
Hoan nghênh mọi hình thức góp sức phổ biến rộng rãi thông tin trên trang này, nhưng vui lòng ghi rõ xuất xứ và không tùy tiện thêm bớt.

Sách được đăng tải trên trang này là do chúng tôi giữ bản quyền hoặc được sự ủy nhiệm hợp pháp của người giữ bản quyền.
We are the copyright holder of all books published here or have the rights to publish them on behalf of the authors / translators.

Website này có sử dụng cookie để hiển thị nội dung phù hợp với từng người xem. Quý độc giả nên bật cookie (enable) để có thể xem được những nội dung tốt nhất.
Phiên bản cập nhật năm 2016, đã thử nghiệm hoạt động tốt trên nhiều trình duyệt và hệ điều hành khác nhau.
Để tận dụng tốt nhất mọi ưu điểm của website, chúng tôi khuyến nghị sử dụng Google Chrome - phiên bản mới nhất.


Rộng Mở Tâm Hồn Liên hệ thỉnh Kinh sách Phật học