Mấy ngày qua, dì Hậu để ý thấy trong bếp mất một vài thứ thức ăn. Khi thì vài quả trứng gà, khi thì gói mì ăn liền, có khi mất cả… tô cơm nguội mà dì định sáng mai chiên với các món thập cẩm để thành món cơm chiên Dương Châu cho thằng Hòa ăn lót dạ trước khi đến trường. Lạ nhất là dì thấy mất cả đường, bột ngọt, gạo… Đựng trong hủ, trong lu đậy kỹ lưỡng mà sao cứ hao hụt, cứ như bay hơi vậy. Dì hỏi dò thằng Hòa, nó nói không ăn, lại xin thề độc nếu mẹ không tin. Dì hỏi thử chồng, chồng dì cười, bảo rằng đời nào ông chui xuống bếp lục lọi? Hỏi đến con gái, chị của thằng Hòa, thì chị giẩy nẩy vùng vằng, nói rằng đi học cả ngày, ôn thi cả buổi, lấy đâu thời giờ để xuống bếp mà ăn thứ này, lục thứ kia… Không ai trong nhà biết gì về những thứ thất thoát trong nhà bếp.
Over the past few days, Aunt Hau noticed that some food was missing from the kitchen. Sometimes it was a few eggs, sometimes a package of instant noodles, sometimes even a bowl of cold rice that she planned to fry with mixed dishes tomorrow morning to make Yangzhou fried rice for Hoa to eat before going to school. The strangest thing was that she noticed that sugar, MSG, rice were missing... Stored in jars, in tightly covered pots, but they kept decreasing, as if they had evaporated. She asked Hoa, he said he didn't eat it, and swore an oath if his mother didn't believe her. She asked her husband, he laughed, saying there was no way he would go down to the kitchen to rummage around. When asked about her daughter, Hoa's older sister, she was upset and said that she went to school all day, studied for exams all morning, where did she have time to go to the kitchen to eat this, rummage through that... No one in the house knew anything about the things that were lost in the kitchen.
Không phải dì Hậu tiếc của, tiếc gì những thứ linh tinh vặt vãnh ấy, nhất là đối với một nhà khá giả, có của ăn của để như nhà của dì. Dì chỉ hơi bực bội, khó chịu vì chuyện xảy ra không được minh bạch rõ ràng. Không ai ăn, không ai lấy, thì những thứ thực phẩm kia bay biến đi đâu? Chúng không có cánh thì làm sao bay được kia chứ? Không lẽ là ma xó trong nhà nó ăn? Làm gì có chuyện ma qủy viển vông hoang đường? Nhà có thờ Phật, có thờ chư Bồ Tát, rất thanh tịnh trang nghiêm, lại thêm mấy lá bùa của sư thầy Thông Thiên tu theo Mật Tông ban cho để dán cửa trước, cửa sau, thì đố ma quỷ nào dám léng phéng bước qua cửa. Vậy thì ai?
It's not that Aunt Hau regrets the money, or regrets those trivial things, especially for a well-off family with plenty of food and savings like hers. She was just a little upset and annoyed because what happened was not clear. If no one ate, no one took, then where did those foods go? How could they fly without wings? Could it be that ghosts in the house ate them? How could there be such a thing as ghosts and demons? The house worshiped Buddha and Bodhisattvas, very pure and solemn, and with a few amulets given by Master Thong Thien, who practiced Tantric Buddhism, to stick on the front and back doors, no ghosts or demons would dare to sneak past. So who?
Nghe dì cứ càm ràm cảm rảm chuyện bay hơi thất thoát thực phẩm, chồng dì cười xuề xòa nói trấn an:
Hearing her aunt complain about the loss of food, her husband smiled and said to her in a reassuring way:
"Thôi, mình đừng nghĩ ngợi chi cho mệt óc nhức đầu. Chẳng đáng sá gì những thứ ấy, nếu quả thật có mất thì cũng là người trong nhà mình ăn thôi, chứ ai vô đây mà ăn với lấy? Còn không ai ăn nữa thì chỉ có nước… đổ thừa cho lũ chuột thôi! Thôi thì… coi như nhà mình làm việc thiện, bố thí cho chúng sanh được bữa ăn no bụng đi, hơi sức nào mà thắc mắc với tiếc nuối?"
"Well, let's not think about it and get a headache. It's not worth worrying about those things. If it's really lost, it's just our family members who will eat it. Who else will come here and eat it? If no one eats it, then we can only blame it on the rats! Well, then... consider it a good deed for our family, giving alms to all living beings so they can have a full meal. Why bother wondering and regretting?"
Dì Hậu nhướng mắt, cười nửa miệng nói:
Aunt Hau raised her eyes and said with a half smile:
"Chuột ư? Cũng có thể lắm chứ. Chuột bây giờ lộng hành dữ lắm, nhà nào mà chẳng có chuột? Vậy thì để tôi ra chợ mua keo bẫy chuột, để xem thử mặt mũi dung nhan mấy con chuột trong nhà mình xấu đẹp hay méo tròn! Xem xong thì thả, chớ không giết con nào đâu mà sợ phạm giới sát sanh!"
"Rats? It's possible. Rats are rampant nowadays. Which house doesn't have rats? Then let me go to the market and buy mousetrap glue to see if the faces of the rats in our house are ugly or not round! After seeing it, I'll release it. I won't kill any of them, so I'm afraid of breaking the precept against killing!"
Tưởng nói chơi cho vui, không ngờ ngay chiều hôm ấy, dì Hậu ra chợ mua ngay đến ba hộp keo bẫy chuột, đặt vào những góc tăm tối trong gian nhà bếp… Đặt xong keo bẫy chuột rồi, dì Hậu quên bẳng đi, không để ý xem thử có chú chuột nào tham ăn mắc bẫy hay không.
I thought she was just joking. For fun, unexpectedly, that same afternoon, Aunt Hau went to the market and bought three boxes of mouse glue traps, placing them in dark corners of the kitchen... After setting the mouse glue traps, Aunt Hau completely forgot about them, not paying attention to see if any greedy mice got caught in the traps.
Cho đến ba hôm sau, khi dì phát hiện mất nửa gói nui để nấu súp, lại mất thêm mấy miếng khô cá thiều, dì mới sực nhớ đến những hộp keo bẫy chuột. Lôi ra xem thử thì… hỡi ôi… chỉ bẫy được mấy con thằn lằn trắng chạch, và vài con gián hôi gớm guốc. Dì Hậu ngao ngán thở dài, nhẹ nhàng gỡ từng con vật ra khỏi bẫy keo, mang đi thả nơi xó bếp, không muốn nói hay hỏi han ai gì nữa…
Until three days later, when she discovered that half of the pasta package for soup was missing, and a few pieces of dried anchovies were missing, she suddenly remembered the boxes of mouse glue traps. When she took them out to check,... alas... they only caught a few white lizards, and a few disgusting smelly cockroaches. Aunt Hau sighed in frustration, gently removed each animal from the glue trap, and released them in the corner of the kitchen, not wanting to talk or ask anyone anymore...
Tối hôm ấy, trước khi vào phòng riêng để nghỉ ngơi, dì Hậu cố ý để quên một trái xoài chín thật ngon, mấy trái chuối bồ hương hấp dẫn, và cả chùm nho xanh bóng quyến rũ nằm cạnh bếp gas không đậy không che, không dặn không dò… Chừng nửa giờ sau, dì bất ngờ xuống nhà bếp. Những món trái cây dì cố ý để quên khi nãy đã không cánh mà bay mất rồi. Dì mỉm cười, bước qua phòng của thằng Hòa nhìn vào, rồi đi nhanh ra ngoài sân. Trước thềm hiên, dì nhìn thấy hai đứa bé, một trai một gái, đang ngồi ăn ngấu nghiến ngon lành những trái chuối, trái nho… Ngồi cạnh chúng chính là thằng Hòa con của dì.
That night, before going to her room to rest, Aunt Hau intentionally left behind a delicious ripe mango, some attractive bananas, and a bunch of attractive green grapes lying next to the gas stove uncovered, without warning or warning... About half an hour later, she suddenly went down to the kitchen. The fruits she had intentionally left behind had disappeared. She smiled, walked over to Hoa's room to look in, then quickly walked out to the yard. On the porch, she saw two children, a boy and a girl, sitting there, voraciously eating bananas and grapes... Sitting next to them was her son Hoa.
Nhìn thấy dì, thằng Hòa giật mình đứng bật lên như chiếc lò xo, mặt mày lấm la lấm lét, ánh mắt trốn chạy cái nhìn âu yếm xúc động của mẹ. Dì Hậu nở một nụ cười nhân từ, bước lại bên con trai, vuốt xoa mái tóc nó, và rót ra từng lời dịu dàng:
Seeing her, Hoa jumped up like a spring, his face was furtive, his eyes avoiding his mother's affectionate, emotional gaze. Aunt Hau smiled kindly, walked over to her son, stroked his hair, and poured out each gentle word:
"Con đã làm điều tốt thì không có gì phải xấu hổ, phải giấu diếm. Con biết san sẻ, biết giúp đỡ người khác đó là điều mà không phải ai cũng làm được. Chỉ cần con thưa thật với ba, với mẹ, thì những ước muốn cao đẹp của con sẽ được ba mẹ hoan hỷ giúp sức cho chúng thành hiện thực… Chia ngọt sẻ bùi cho bạn thì có gì là xấu xa mà con phải giấu?"
"If you do good things, there is nothing to be ashamed of, nothing to hide. You know how to share, how to help others, which is something that not everyone can do. As long as you tell the truth to your father and mother, your parents will happily help make your noble wishes come true... Sharing the good and the bad with your friends, what is so bad about it that you have to hide?"
Thằng Hòa sà vào lòng mẹ, nghẹn ngào từng tiếng:
Hoa fell into his mother's arms, choking each word:
"Con xin lỗi mẹ… từ nay về sau… con sẽ không tái phạm nữa…"
"I'm sorry, Mom... from now on... I won't do it again..."
"Không tái phạm chuyện giấu diếm, lén lút, gian dối thôi. Còn chuyện con san sẻ, con giúp đỡ bạn bè, hoặc bất cứ ai khác lâm cảnh túng bấn ngặt nghèo thì không bao giờ, mãi mãi không bao giờ bố mẹ cấm cản con cả! Trong 14 điều dạy của Phật, có mấy câu: Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung”, và An ủi lớn nhất của đời người là bố thí; con đã từng được mẹ đọc cho nghe rồi mà. Con nhớ rõ chưa, “con chuột đầu đen” của mẹ?"
"I won't do it again, hiding, being secretive, being dishonest. As for you sharing, helping your friends, or anyone else who is in dire straits, your parents will never, never stop you all! In the 14 teachings of Buddha, there are a few sentences: "The greatest gift of life is tolerance", and "The greatest consolation of life is charity"; your mother has read it to you before. Do you remember clearly, my "black-headed mouse"?
Thằng Hòa bật nở nụ cười khi nghe mẹ gọi mình là… “con chuột đầu đen”. Nó giật mình, nghĩ, té ra nó đã dính phải keo bẫy chuột của mẹ rồi…
Hoa burst into laughter when he heard his mother call him... "the black-headed mouse". He was startled, thinking, it turns out he was stuck in his mother's mousetrap glue...