Mẹ kể:
Năm 1960.
Khi em bé Mười Dư chào đời, xuất hiện trong nhà như một thiên thần lạ lẫm thì cậu bé anh kề, thứ Mười (sinh năm 1958), quý em bé lắm.
Mother said:
In 1960.
When baby Muoi Du was born, appearing in the house like a strange angel, the boy next to him, the Tenth (born in 1958), loved the baby very much.
Anh giành em bé cho riêng mình, như giành một con búp bê đặc biệt để cưng nựng vui chơi, không cho mấy anh chị ẵm bồng, hôn hít. Suốt ngày anh cứ đeo theo em để canh chừng, anh chị nào mà đòi hôn, hay đưa tay sờ nựng là anh ré lên, làm hung làm dữ, méc Ba méc Me can thiệp...
He kept the baby all to himself, like a special doll to cherish and play with, not letting his older siblings hold or kiss him. All day long, he followed me around to keep an eye on me. If any of my siblings asked for a kiss or touched me, he would scream, be violent, and tell Mom and Dad to intervene...
Thời gian trôi, khi hai anh em lớn dần, trưởng thành, anh đi đường anh, con đường xuất gia tu học, em lo đường em, con đường mưu sinh cơm áo, nhìn bằng mắt phàm mắt tục thì thấy tưởng như chẳng có nhân duyên gì để kết nối huynh đệ liên quan đến nhau...
As time passed, as the two brothers grew up and matured, he went his own way, the path of becoming a monk and studying, while I took my own way, the path of making a living, looking at it with ordinary eyes, it seemed like there was no connection between the brothers...
Được chừng 23 năm trôi qua...
About 23 years have passed...
Anh là người lót ván bắc cầu, tạo thuận duyên cho em trai mình đến với Phật pháp, đến với cảnh giới thanh tịnh của chốn chùa chiền kinh mõ, một ngôi chùa quê mái tranh vách đất hiền hòa mang tên Long Quang ở Bàu Cạn - Long Thành- Đồng Nai, để sau này người em trở thành một cây bút với tâm nguyện phụng sự Đạo pháp, tự nguyện thọ lãnh nhiệm vụ của một "hoằng pháp viên".
He was the one who laid the bridge, creating favorable conditions for his younger brother to come to Buddhism, to the pure realm of the temple, a peaceful thatched roof and earthen walls named Long Quang in Bau Can - Long Thanh - Dong Nai, so that later his younger brother could become a writer with the wish to serve the Dharma, voluntarily accepting the task of a "propagator of Dharma".
Anh là nhà văn nổi danh ở hải ngoại, tác giả của tập truyện ngắn Phật giáo "Thiên thần quét lá", rồi sau đó liên tiếp là những tác phẩm được xuất bản ở Mỹ:
He is a famous writer overseas, the author of Buddhist short story collection "Leaf-Sweeping Angel", followed by successive works published in the US:
Núi Xanh Mây Hồng (truyện dài)
Mẹ, Quê Hương và Nước Mắt (tập truyện)
Biển Đời Muôn Thuở (tập truyện)
Sân Trước Cành Mai (tạp bút)
Phương Trời Cao Rộng (truyện dài)
Bụi Đường (truyện dài)
Ngõ Thoát (truyện dài)
Cởi Trói tập I & II (truyện dài)
Con Đường Ngược Dòng (tâm bút)
Chạnh Lòng Tiếng Thơ Rơi (tập thơ)
Giấc Mơ và Huyền Thoại (tập truyện)
Blue Mountains, Pink Clouds (novel) Mother, Homeland and Tears (novel) Sea of Eternal Life (novel) Front Yard, Apricot Branch (essay) Wide and High Sky (novel) Road Dust (novel) Alley to Escape (novel) Untying Volume I & II (novel) The Road Upstream (thoughts) Sad Falling Poetry (poetry collection) Dreams and Legends (story collection)
... và là Chủ biên của Tạp chí: Phương Trời Cao Rộng, Nguyệt san Chánh Pháp...
... and the Editor-in-Chief of the Magazine: Wide Sky, Chanh Phap Monthly...
Gần 60 năm trôi qua, tính từ lúc em còn nằm trên ghế bố được anh đứng cạnh canh chừng (như trong hình minh họa kèm theo), hai anh em đều đã ... già bạc tóc, da nhăn.
Nearly 60 years have passed, counting from the time I was lying on the deck chair with you standing next to me watching over me (as in the accompanying illustration), we both have... old, gray hair, wrinkled skin.
Em vẫn luôn luôn yêu quý anh, Vĩnh Hảo, thần tượng anh, xem anh như một vị giảng sư, giáo thọ của mình trong suốt sự nghiệp cầm bút viết văn làm thơ Đạo lẫn Đời.
I have always loved you, Vinh Hao, idolized you, considered you as a lecturer, my teacher throughout my career of writing prose and poetry about both religion and life.
Cảm ơn anh rất nhiều, vì nhờ có anh nên những năm qua mới có một người Phật tử viết văn làm thơ, viết bài đưa tin và ảnh thường ký bút hiệu Tâm Không - Vĩnh Hữu.
Thank you very much, because thanks to you, in recent years there has been a Buddhist who writes prose and poetry, writes news articles and often signs with the pen name Tam Khong - Vinh Huu.
Vậy là, hai anh em đã chung một lối đi, chung một con đường, con đường tràn đầy ánh sáng của Chánh Đạo, của Từ Bi Hỷ Xả.
So, the two brothers have shared the same path go, on the same path, the path filled with the light of the Righteous Path, of Compassion, Joy, and Equanimity.
Từ năm 1988 đến nay, dịp để anh em hội ngộ thật là hiếm hoi, ngắn ngủi, nên em rất trân quý thời gian có cơ hội được ôm anh, ngồi bên anh, chẳng để tâm sự nhiều, chỉ thăm hỏi qua loa, và chỉ nhìn nhau cười cười bên ly cà phê ở quán nhạc nhẹ nhàng du dương, lắng nghe những ca từ quen thuộc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn về kiếp người bọt bèo giữa dòng trôi vô thường:
From 1988 until now, the opportunities for us to reunite have been rare and short, so I really cherish the time I have the chance to hug you, sit next to you, not to confide much, just to ask briefly, and just look at each other and smile over a cup of coffee at a shop with gentle, melodious music, listening to the familiar lyrics of musician Trinh Cong Son about human life as a froth in the impermanent flow:
"Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Rồi một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày"
"How many years of being a human being Then one afternoon my hair turned white like lime The withered leaves from above fell down Let a hundred years die in one day"
Mong ngày được hội ngộ cùng anh lắm thay!
I really look forward to the day I can reunite with you!