Yếu tố của thành công là cho dù đi từ thất bại này sang thất bại khác vẫn không đánh mất sự nhiệt tình. (Success consists of going from failure to failure without loss of enthusiasm.)Winston Churchill
Chúng ta nên hối tiếc về những sai lầm và học hỏi từ đó, nhưng đừng bao giờ mang theo chúng vào tương lai. (We should regret our mistakes and learn from them, but never carry them forward into the future with us. )Lucy Maud Montgomery
Hãy nhã nhặn với mọi người khi bạn đi lên, vì bạn sẽ gặp lại họ khi đi xuống.Miranda
Bạn có thể lừa dối mọi người trong một lúc nào đó, hoặc có thể lừa dối một số người mãi mãi, nhưng bạn không thể lừa dối tất cả mọi người mãi mãi. (You can fool all the people some of the time, and some of the people all the time, but you cannot fool all the people all the time.)Abraham Lincoln
Kẻ thất bại chỉ sống trong quá khứ. Người chiến thắng là người học hỏi được từ quá khứ, vui thích với công việc trong hiện tại hướng đến tương lai. (Losers live in the past. Winners learn from the past and enjoy working in the present toward the future. )Denis Waitley
Điều khác biệt giữa sự ngu ngốc và thiên tài là: thiên tài vẫn luôn có giới hạn còn sự ngu ngốc thì không. (The difference between stupidity and genius is that genius has its limits.)Albert Einstein
Dầu nói ra ngàn câu nhưng không lợi ích gì, tốt hơn nói một câu có nghĩa, nghe xong tâm ý được an tịnh vui thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 101)
Hạnh phúc đích thực không quá đắt, nhưng chúng ta phải trả giá quá nhiều cho những thứ ta lầm tưởng là hạnh phúc. (Real happiness is cheap enough, yet how dearly we pay for its counterfeit.)Hosea Ballou
Hành động thiếu tri thức là nguy hiểm, tri thức mà không hành động là vô ích. (Action without knowledge is dangerous, knowledge without action is useless. )Walter Evert Myer
Sự kiên trì là bí quyết của mọi chiến thắng. (Perseverance, secret of all triumphs.)Victor Hugo
Trang chủ »» Danh mục »» TỦ SÁCH RỘNG MỞ TÂM HỒN »» Truyện thiếu nhi song ngữ »» Xem đối chiếu Anh Việt: Bầy khỉ ăn trộm »»
Hãy thư giãn, nhắm mắt lại và hình dung một đàn khỉ rất xấu tính. Đêm đêm, bọn khỉ này lẻn vào vườn Thượng uyển và hái trộm những quả mơ, quả mận, quả đào thơm ngon. Con có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không? Hãy lắng nghe câu chuyện về bọn khỉ.
Viên quan ngự viên đứng trước đức vua đang ngự trên ngai vàng trong đại điện. Ông nói: “Muôn tâu bệ hạ, hạ thần rất lấy làm tiếc. Bọn hạ thần đã đặt bẫy và giăng lưới, nhưng những con khỉ này là loài quái quỷ mưu mẹo khôn lường. Đêm qua chúng lại trốn thoát lần nữa.”
Nhà vua phán: “Chúng ta phải cùng nhau nỗ lực giải quyết vấn đề này. Hãy nhớ là ta không muốn làm tổn thương bọn khỉ, ta chỉ muốn ngăn không cho chúng ăn trái cây trong vườn ta.”
Một thoáng im lặng trong đại điện khi tất cả triều thần của nhà vua đều nỗ lực suy nghĩ. Cuối cùng thì Buttercup, con gái của quan ngự thiện bước ra và cúi đầu tâu lên đức vua: “Muôn tâu bệ hạ, chẳng phải là ăn trái cây sẽ giúp ngài có một thân thể gọn gàng và khỏe mạnh hay sao?”
Đức vua đáp: “Đúng, ta tin là như vậy, Buttercup.”
Buttercup tiếp tục: “Con thích trái cây, nhưng cũng rất thích ăn bánh ngọt. Và mỗi khi ăn quá nhiều bánh ngọt, con luôn cảm thấy nặng bụng khó tiêu, thậm chí đôi khi có cảm giác buồn ngủ.”
Đức vua bật cười lớn: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy mệt người khi ăn quá nhiều bánh ngọt, nhưng ta chưa hiểu ý con muốn nói gì?”
Buttercup giải thích: “Nếu như bệ hạ dụ dỗ những con khỉ ăn nhiều bánh ngọt, chúng sẽ trở nên buồn ngủ. Và như vậy chúng sẽ không thể chạy nhanh và có thể dễ dàng bị ta bắt được.”
Basil, con trai người thợ làm giày cho đức vua nói thêm vào: “Và muôn tâu bệ hạ, chúng ta đều thấy lũ khỉ này ưa khoe mẽ như thế nào. Chúng ưa thích bất cứ vật gì sáng lấp lánh, chúng trộm lấy các thứ nữ trang và quần áo có màu sáng đẹp. Con đã từng thấy chúng đeo những sợi dây chuyền quanh cổ và vòng trang sức ở cổ tay. Con cũng đã từng thấy chúng mang giày.”
Đức vua nói: “Tất cả những điều các con nói đó đều rất hay! Nhưng ta không thấy được là những điều đó làm sao có thể giúp chúng ta bắt được những con vật quái quỷ kia.”
Basil nói tiếp: “Con có thể chế tạo những đôi giày cao gót đẹp nhất có màu sắc lấp lánh khiến cho lũ khỉ không thể cưỡng lại sự ham muốn. Và nếu trong bụng chúng chứa đầy bánh ngọt trong khi đang mang những đôi giày cao gót, chúng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi chúng ta.”
Thoạt tiên đức vua chỉ cười nhạo những kế hoạch này. Nhưng khi bọn khỉ tiếp tục trộm trái cây trong vườn liên tiếp ba đêm sau đó thì đức vua sẵn sàng thử qua bất cứ giải pháp nào. Đức vua ra lệnh cho những thợ làm bánh giỏi nhất của ngài làm ra một loạt những chiếc bánh ngon nhất. Những đầu bếp này đã dành trọn một ngày cho việc đánh kem, pha chế nước sốt sô-cô-la và trộn đường.
Khoảng nửa buổi chiều thì họ đã sẵn sàng bày ra một loạt bánh đồ sộ, thơm ngon đến chảy nước miếng, trên một cái giá để bánh khổng lồ đặt giữa vườn cây ăn quả. Cái giá để bánh oằn xuống rên rỉ dưới sức nặng của những chiếc bánh ngọt phủ kem, bánh ngọt ngào đường, bánh xốp sô-cô-la, bánh nhân anh đào và bánh nướng nhân quả mơ. Mùi thơm ngào ngạt bay ra khắp khu vườn.
Trong khi đó, Basil chế tạo những đôi giày đẹp nhất chưa từng thấy dành cho lũ khỉ. Sau khi hoàn tất, cậu bé treo giày lên những nhánh cây trong khu vườn. Cạm bẫy đã giăng ra. Lính cận vệ của nhà vua ẩn núp trong đám cây và chờ đợi.
Khi chiều tàn và đêm dần xuống, lũ khỉ ăn trộm chầm chậm lẻn vào qua những cành cây. Một con khỉ tên Snout lên tiếng hỏi: “Ái chà! Món gì bay mùi thơm ngon quá vậy?”
Lugs và Peeper reo lên: “Đó là mùi bánh ngọt! Bọn tớ rất thích bánh ngọt!”
Khỉ già Wit lên tiếng: “Suỵt, tất cả đứng yên đó. Đây có thể là một cái bẫy. Chúng ta nên đi thôi, để lúc khác sẽ trở lại.”
Gob và Beck phụ họa: “Ừ, bọn tôi cũng không thích chút nào. Toàn bộ chuyện này có gì đó thấy rất đáng ngờ.”
Nhưng rồi chẳng có con khỉ nào thực sự bỏ đi. Cả bọn đều mải mê dán mắt vào những chiếc bánh kem, bánh nướng.
Càng nhìn lâu vào những chiếc bánh thơm ngon hấp dẫn, chúng càng khó tin là có bất cứ bẫy rập nào. Mùi thơm của bánh mới nướng làm chúng mê say ngây ngất.
Những con khỉ bắt đầu chảy nước miếng trong miệng và ruột sôi lên cồn cào. Snout tình nguyện: “Tớ sẽ đến quan sát gần hơn.” Rồi nó chạy đến chỗ giá đỡ đặt đầy bánh, bẻ một miếng bánh nhỏ và dè dặt cho vào miệng. Miếng bánh tan ra trên đầu lưỡi. Nó thì thầm: “Thật sướng như tiên.” Chợt ngước nhìn lên cây, nó thấy hàng tá những đôi giày sáng lấp lánh, tỏa chiếu như những ngôi sao. Snout há hốc miệng: “A! Đẹp quá!” Nó với cánh tay thật dài lên và tháo lấy được đôi giày màu vàng sáng lấp lánh từ một nhánh cây. Snout hoàn toàn quên mất mối nguy hiểm có thể xảy ra và những con khỉ khác đang chờ đợi nó.
Ở ngoài rìa vườn cây, những con khỉ Wit, Peeper, Peck, Lugs, Gob, Nit và Bruno đang tranh cãi. Gob tuyên bố một cách cao ngạo: “Nếu đây là một cái bẫy thì sao? Cũng không có gì quan trọng - vì không cái bẫy nào có thể giữ chúng ta lâu.”
Nit nói: “Nhưng tớ lo lắng quá, Snout vẫn chưa trở lại!”
Bruno lên tiếng: “Có lẽ Snout đang ngập mặt vào những cái bánh và sẽ không chừa lại cho chúng ta chút nào!”
Vừa nghe hết câu này thì những con khỉ lập tức vất bỏ hết mọi sự cẩn trọng. Chúng nhìn thấy Snout đang đi dạo quanh vườn cây với đôi giày màu vàng lấp lánh trong chân và đang ăn một miếng bánh lớn. Một trận xô đẩy hỗn loạn xảy ra khi lũ khỉ tranh nhau những đôi giày đẹp nhất và dùng tay bốc bánh nhét vào miệng.
Lũ khỉ đã ăn hết sạch những cái bánh ngon lành, nhặt sạch cả từng mẩu bánh vụn. Chúng tạo thành một cảnh tượng kỳ dị với những khuôn mặt dính đầy bánh kem, bánh nướng và chúng khấp khểnh đi quanh với những đôi giày sáng lấp lánh. Không bao lâu, chúng cảm thấy quá no nê và mệt mỏi đến nỗi từng con một lần lượt nằm dài ra và rơi vào giấc ngủ say.
Toán lính cận vệ lúc này mới nhẹ bước tiến lên và ập đến. Lũ khỉ thức giấc trong sự kinh hoảng, không còn cơ hội trốn thoát. Chúng quá no nê và nặng nề với thức ăn đầy bụng cũng như không thể chạy với những đôi giày cao gót. Lính cận vệ không phải mất thời gian, họ bắt được hết cả lũ khỉ cho vào lưới.
Đức vua lệnh đưa hết lũ khỉ vào nhốt trong vườn thú riêng của ngài, nhưng ngay khi trở lại với trạng thái tỉnh táo bình thường, chúng liền tìm ra được cách trốn thoát.
Từ đó về sau, bọn khỉ chỉ ở trong khu rừng nhà của chúng. Wit đã nói thay cho tâm trạng của cả bầy khỉ: “Chúng ta có thừa thức ăn trong rừng và không cần đến những đôi giày cao gót lấp lánh. Chúng ta hãy sống hạnh phúc và an ổn ngay nơi chúng ta đang sống.”
Tất cả chúng ta đều có thể bị cám dỗ bởi sự ham muốn và do đó sẽ làm những việc ngu ngốc, thậm chí là nguy hiểm. Chỉ cần chúng ta được bình yên và khỏe mạnh thì không có lý do gì để phải nhận về nhiều hơn những gì ta thực sự cần đến.
Relax, close your eyes and picture a band of very naughty monkeys. Every night the monkeys would creep into the King’s orchard and steal his delicious apricots, plums and peaches. Would you like to know what happened? Listen carefully to their story.
The head gardener stood before the King in the great throne room of the palace. “I’m sorry Your Majesty,” he said. “We laid traps and nets but these monkeys are slippery devils. They got away again last night.”
“We must try to solve this problem together,” replied the King. “Remember, I don't want to hurt the monkeys, I just want to stop them eating my fruit.”
There was silence in the throne room as all the King’s staff thought hard. Finally Buttercup, the cook’s daughter, came forward and bowed to the King. “Your Majesty, doesn’t eating fruit make you fit and healthy?”
“Yes, I believe it does, Buttercup,” said the King.
“I like fruit, but I love cake,” Buttercup continued.
“But when I eat too much cake my tummy feels heavy and sometimes I even feel sleepy.
“Yes, I also feel tired if I eat too much cake”, laughed the King, “but I don’t get your meaning.
“If you could tempt the monkeys to eat a lot of cake, they would become sleepy. Then they wouldn’t be able to run so fast and they might be easier to catch,” explained Buttercup.
“And Your Majesty,” added Basil, the son of the King’s shoemaker, “we’ve all noticed how vain these monkeys are. They love anything bright and sparkling, and they steal jewelry and bright clothing. I’ve seen them hang necklaces around their necks and bangles from their arms. I’ve even seen them trying on shoes!”
“That’s all very well,” said the King, “but I don’t see how that helps us to catch those rascals.”
“I can create the most beautiful pairs of sparkling high- heeled shoes that the monkeys won’t be able to resist,”
Basil continued. “If their tummies are full with cake and they are wearing high-heeled shoes they’ll never escape us.”
At first the King just laughed at these plans. But when the monkeys continued to steal his fruit for the next three nights in a row, he was ready to give anything a try. He ordered his finest pastry chefs to create the most delicious array of cakes. The cooks spent an entire day whipping cream, mixing chocolate sauce and spinning sugar.
By late afternoon they were ready to lay out an enormous, mouth-watering spread on a huge cake stand in the middle of the orchard. The stand groaned under the weight of cream-filled cupcakes, iced buns, chocolate sponges, cherry pies and apricot tarts. The wonderful aroma floated over the orchard.
Meanwhile Basil was creating the most beautiful monkey shoes that had ever been seen. When they were finished he hung them from the branches of the trees in the orchard. The trap was set. The King’s guards hid among the trees and waited.
As afternoon wore on toward evening, the monkey thieves crept through the trees “Mmm, what is that delicious smell?” asked Snout.
“It’s cake! I love cake!” cheered Lugs and Peeper.
“Stay still,” hissed Wit. “This could be a trap. We should leave and come back another time.”
“We don’t like it either! It all feels a bit suspicious,” said Gob and Peck.
But no-one made a move to leave. Everyone was too busy staring at the cream cakes and tarts.
The more they stared at the yummy delicacies, the harder it was to believe in any trap. The smell of fresh baking was intoxicating.
The monkeys’ mouths began to water and their bellies rumbled. “I’ll take a closer look,” volunteered Snout, and ran off to the cake-laden stand. He broke off a small piece of cake and slipped it tentatively into his mouth. It melted on his tongue.
“Heaven,” he murmured. Looking up into the trees he saw dozens of pairs of dazzling shoes sparkling like stars. “Ah, how beautiful,” he gasped. He reached up with his long arms and unhooked a pair of gold twinkly platform shoes from a branch. Snout had completely forgotten about the possible danger and the others waiting for him.
At the edge of the orchard, Wit, Peeper, Peck, Lugs, Gob, Nit and Bruno were bickering. “So what if it's a trap? It doesn't matter - no trap can hold us for long!” said Gob, arrogantly.
“I’m worried, Snout hasn’t come back!” said Nit.
“Snout’s probably stuffing his face with cake and leaving none for us,” said Bruno.
At these words the monkeys threw caution to the wind. They found Snout parading around the orchard in golden shoes eating a big piece of pie. A mad scramble ensued as they fought for the most beautiful shoes and stuffed handfuls of cake into their mouths.
The monkeys ate all the delicacies, every single crumb. What a sight they were, faces covered with icing and tummies bloated with cake as they staggered around trying on glittery shoes. They were soon feeling so tired and full that, one by one, they lay down and fell fast asleep.
The guards now crept up very quietly and pounced. The monkeys awoke in a panic. They'd no chance of escape. They were too full and heavy with rich food and couldn’t run in their high-heeled shoes. It took no time at all for the guards to catch all of them in their nets.
The King had the monkeys placed in his private zoo, but as soon as they came back to their senses they worked out how to escape.
From that day on they stayed in their forest home. Wit spoke for them all when he said: “We’ve plenty of food in the forest and no need of silly high-heels. Let’s stay happy and safe just where we are.”
We can all be tempted by greed to do things that are silly and even dangerous. As long as we’re safe and well, there's no reason to take more than we actually need.
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 3.147.68.201 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập