Mục đích cuộc đời ta là sống hạnh phúc. (The purpose of our lives is to be happy.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV

Chúng ta có thể sống không có tôn giáo hoặc thiền định, nhưng không thể tồn tại nếu không có tình người.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Như ngôi nhà khéo lợp, mưa không xâm nhập vào. Cũng vậy tâm khéo tu, tham dục không xâm nhập.Kinh Pháp cú (Kệ số 14)
Không nên nhìn lỗi người, người làm hay không làm.Nên nhìn tự chính mình, có làm hay không làm.Kinh Pháp cú (Kệ số 50)
Thành công là tìm được sự hài lòng trong việc cho đi nhiều hơn những gì bạn nhận được. (Success is finding satisfaction in giving a little more than you take.)Christopher Reeve
Ai dùng các hạnh lành, làm xóa mờ nghiệp ác, chói sáng rực đời này, như trăng thoát mây che.Kinh Pháp cú (Kệ số 173)
Muôn việc thiện chưa đủ, một việc ác đã quá thừa.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Điều quan trọng không phải là bạn nhìn vào những gì, mà là bạn thấy được những gì. (It's not what you look at that matters, it's what you see.)Henry David Thoreau
Để có thể hành động tích cực, chúng ta cần phát triển một quan điểm tích cực. (In order to carry a positive action we must develop here a positive vision.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Hãy đặt hết tâm ý vào ngay cả những việc làm nhỏ nhặt nhất của bạn. Đó là bí quyết để thành công. (Put your heart, mind, and soul into even your smallest acts. This is the secret of success.)Swami Sivananda
Những căng thẳng luôn có trong cuộc sống, nhưng chính bạn là người quyết định có để những điều ấy ảnh hưởng đến bạn hay không. (There's going to be stress in life, but it's your choice whether you let it affect you or not.)Valerie Bertinelli

Trang chủ »» Danh mục »» SÁCH TẠP BÚT - TRUYỆN KÝ »» Bài viết, tiểu luận, truyện ngắn »» Xem đối chiếu Anh Việt: Tháng bảy tu phước báo hiếu »»

Bài viết, tiểu luận, truyện ngắn
»» Xem đối chiếu Anh Việt: Tháng bảy tu phước báo hiếu

(Lượt xem: 10.287)
Xem trong Thư phòng    Xem định dạng khác    Xem Mục lục 

       

Điều chỉnh font chữ:

Tháng bảy tu phước báo hiếu

In July, the blessing of filial piety

I.
I.
“Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” câu Kinh Kim Cang có nghĩa cần phải không trụ vào chỗ nào mới sinh ra tâm. Nhưng tiếp tục hỏi, vậy tâm thiện bố thí, làm phước được sinh ra từ đâu. Sẽ có người cho là câu hỏi bắt quàng đang nói chuyện này bắt qua chuyện kia chẳng dính vô đâu. Thay vì trả lời bằng câu chữ để thấy sợi chỉ đỏ xuyên qua mọi lời Phật dạy qua những vấn đề khác nhau, đối tượng nghe cũng khác nhau. Xin kể một câu chuyện dân gian được Huỳnh Tịnh Của ghi lại trong chuyện giải buồn, có nhan đề,”ăn mày xin vàng”
The Vajrayana Sutra means that it is necessary not to dwell in any place to give birth to the mind. But keep asking, so where is the good heart of almsgiving and blessing born? Some people will think that the question of catching the person talking about this and that is not relevant. Instead of answering with words to see the red thread that runs through all the Buddha's teachings through different issues, the audience is also different. Please tell a folk tale recorded by Huynh Tinh Cu in the story of relieving sorrow, entitled, "begging for gold"
Có một người rất giàu và cũng rất hà tiện keo kiệt không làm dang làm phước cho ai bao giờ. Một hôm có người ăn mày đến xin. Chẳng xin tiền hay xin gạo, xin món gì hết mà theo nằng nặc xin một nén vàng. Tay nhà giàu sai đầy tớ đuổi đi nhưng gả ăn mày không chịu đi mà cứ la lết trước cửa nhà lải nhải rất khó chịu… suốt ba năm trời. Tay nhà giàu nổi máu tò mò, dù sao nó cũng bỏ công nên chịu cho và sai tên đầy tớ theo dõi – gả ăn mày được nén vàng đi đâu và làm gì với nén vàng. Tên đầy tớ đi theo thấy tên ăn mày cầm nén vàng thảy lên thảy xuống nhảy nhót mừng rở. Lát sau đến bên gốc cây chắc là mệt nên nằm xuống ngủ tay cầm nén vàng để trên bụng. Đứa đầy tớ lén lấy lại nén vàng đem về trả cho chủ. Lát sau lão ăn mày thức dậy thấy mất của, xăm xăm trở lại xin nén khác. Người nhà giàu nói “tui mới cho đây làm gì hết mà còn đi xin nữa vậy cha” lão ăn mày nói “Tôi – vừa – nhắm – mắt, nó – liền – mất – đi, nên phải xin ông nén khác thôi”. Nghe nói ông nhà giàu dường như được soi sáng tấm lòng ngộ ra sự đời. Rõ ràng đời là ảo, con người ta hễ nhắm mắt rồi chẳng còn của cải sự nghiệp. Bắt đầu từ chỗ nhận thức của cải chỉ là ảo ảnh tiếp đến là suy nghĩ về cái chết mình để lại gì. Anh nhà giàu bỗng ngộ phát tâm đêm tài sản của cải ra làm phước bù cho bản tánh keo kiệt trước đây. Suy nghĩ lại, mới hiểu người ăn mày ấy là Bụt hiện ra. Chỉ có Bụt mới thay đổi được suy nghĩ của những người bảo thủ, trì trệ nhất. Anh nhà giàu đúng là có duyên gặp được Bụt. Vậy có phải làm phước còn bắt đầu từ chỗ ưng vô sở trụ…
There was a very rich and also very stingy person who never did anything to bless anyone. One day, a beggar came to beg. He didn't ask for money or rice, he asked for anything, but insisted on asking for a gold bar. The rich man's hand sent his servant to chase him away, but the beggar refused to go, but kept yelling at the door of the house, rambling very unpleasantly... for three years. The rich man's hand was curious, but he put in the effort anyway, so he gave it to him and sent a servant to follow him – where did the beggar get the gold compression and what to do with the gold press. The servant who followed saw the beggar holding the gold tablet and throwing it up and down, dancing with joy. After a while, when he came to the stump, he must have been tired, so he lay down and fell asleep, holding the gold compress on his stomach. The servant secretly took back the gold and returned it to its master. Later, the beggar woke up and saw that he had lost his belongings, and the tattoo came back to ask for another compression. The rich man said, "I just let you do nothing, but you still go to beg, father," the beggar said, "I'm just closing my eyes, it's gone, so I have to ask you to compress it again." I heard that the rich man seemed to be enlightened with life. Obviously, life is virtual, people close their eyes and have no career wealth. Starting from the perception that wealth is just an illusion, followed by thinking about what death you left behind. The rich man suddenly became enlightened, and his wealth came out as a blessing to compensate for his previous stingy nature. Thinking about it, I understood that the beggar was the Buddha. Only the Buddha can change the mindset of the most conservative, stagnant people. The rich man is indeed destined to meet the Buddha. So does making a blessing also start from a place of unabashedness...
II.
Ii.
Thứ hai là bố thí, làm phước còn có gốc từ lòng thương người. Nhưng tình thương ấy xuất phát từ bản năng nên việc so sánh giữa người này người kia, thấy mình cho thấy người nhận không tránh được. Văn hóa Việt dường như nhìn ra cuộc sống muôn màu nên có câu – Thi ân bất cần báo. Và còn đi xa hơn ngay từ lúc còn thơ ấu trẻ con đã được người lớn dạy – thương người như thể thương thân. Làm sao thương người như thương mình được, mấy ai có tấm lòng vàng thể hiện lời khuyên kia. Đa số lúng túng rồi đọc kinh Phật lại bị sốc thêm khi thấy Phật tuyên bố “ai chăm sóc cho những kẻ nghèo hèn, bệnh tật, chính là chăm sóc cho Như Lai”. Đức Phật nói vậy chẳng khác nào nói, hãy nghĩ tới mọi người trước mới mong gặp Phật. Hóa ra việc siêng năng đi chùa lạy phật chẳng để ý đến hoàn cảnh xung quanh, đó chỉ là công cốc. Làm phước gắn liền với vật chất, tiền bạc, lại thêm một ngẩn ngơ khác khi đọc Phúc Âm thấy chúa Jêsu dạy “Vì con đời này trong việc thông công với người đồng đời của mình. Ta nói cho các người nghe. Hãy dùng của bất nghĩa để kết bạn, để khi của ấy hết đi, họ tiếp các người vào nhà đời đời.” Thú thật tôi cảm thấy khó chịu trước cách nói lạ. Sao lại dùng của bất nghĩa đi cho? Của làm ra từ mồ hôi thì sao… Hóa ra các chương trình kêu gọi từ thiện, kêu gọi quyên góp xây thánh đường, chùa chiền có xen vào thứ tiền gọi là bất nghĩa (mà thấy cũng có phần đúng như vậy làm ăn mà hiền lành quá sao có tiền để cho, nhưng chẳng ai nói như Chúa nghe chói lỗ tai)… Mãi nhiều năm sau này tôi mới hiểu được nhờ tình cờ tôi đọc “Người Dublin” của nhà văn Ái Nhỉ Lan James Joyce, ông cũng thú nhận đây là một trong những đoạn khó hiểu nhất trong kinh thánh để có thể diễn giải cho đúng. Trong khi đức Phật là một nhà thơ sống nội tâm, lời của Phật như mưa sâu thấm đất. Ngược lại chúa Jêsu là thầy kế toán khắt khe đếm từng xu trong túi người. Tuy nhiên Jêsu cũng hiểu được nhược điểm của người đối với tiền bạc đem tiền bất nghĩa đi cho rõ ràng là khó hiểu nhưng đọc trở lại câu đầu tiên – vì việc thông công với người – có nghĩa là người còn có mối dây liên hệ với cộng đồng, cuộc sống không đứng lại bất động mà nó trôi chảy. Hóa ra chúa Jêsu ngoài kế toán tiền bạc còn là người kế toán về tinh thần. Hãy trung thực. Hãy trung thực kiểm tra lại tài khoản của mình có, xem nó có khớp với tinh thần không. Nếu hai cái không ăn khớp nhau hãy điều chỉnh nó lại cho đúng đắn. Ơ đây Phật cũng nói – giàu mà bố thí là một trong những việc khó ở đời. Tuy nhiên người giàu, các nhà tư bản nếu hiểu được tiền bỏ ra làm từ thiện, nó chẳng mất đi đâu, mà nó chính là đồng tiền sống quay vòng trong xã hội, để rồi nó cũng trở lại với mình, công ty thương hiệu phát triển được nhiều người biết tiếng hơn. Có phải là như vậy.
The second is almsgiving, making blessings also comes from compassion for people. But that love comes from instinct, so the comparison between one person and the other, seeing oneself shows that the recipient is inevitable. Vietnamese culture seems to see the colorful life, so there is a saying – Thi An carelessly reports. And even further, from childhood, children have been taught by adults – to love others as if they loved themselves. How can you love people as you love yourself, those who have a heart of gold show that advice. Most people who were embarrassed and read the Buddhist sutras were further shocked when they saw the Buddha declaring that "whoever takes care of the poor and sick is taking care of the Tathagata". The Buddha said this is like saying, think of everyone first before you expect to meet the Buddha. It turns out that diligently going to the temple to bow to the Buddha does not pay attention to the surrounding situation, it is just a merit. Blessings are associated with material things and money, and when reading the Gospel, Jesus taught, "For the sake of this world in fellowship with one's fellowship. I tell you. Use the unrighteous to make friends, so that when they are gone, they will receive you into the house forever." To be honest, I felt annoyed by the strange way of speaking. Why do you use meaningless things to give? What about things made of sweat... It turns out that the programs calling for charity, calling for donations to build cathedrals and temples are interfering with the so-called meaningless money (which I see is also partly true, business is so gentle that there is money to give, but no one speaks like God hears loudly)... It wasn't until many years later that I came to understand by chance that I had stumbled upon "The Dubliner" by the Irish writer James Joyce, who also confessed that it was one of the most difficult passages in the Bible to interpret correctly. While the Buddha was an introverted poet, the Buddha's words were like a deep rain that permeated the earth. In contrast, Jesus was a strict accountant who counted every penny in his pocket. However, Jesus also understood that his weakness towards money was obviously difficult to understand, but reading back to the first sentence – because fellowship with him – meant that he still had a connection to the community, that life did not stand still, but flowed smoothly. It turns out that Jesus, in addition to accounting for money, was also a spiritual accountant. Be honest. Honestly check your account yes, see if it matches the spirit. If the two don't match, adjust it properly. Oh, here the Buddha also said – being rich and giving alms is one of the difficult things in life. However, rich people and capitalists, if they understand that the money spent on charity, it will not be lost, but it is the money that lives in society, so that it also returns to me, and the brand company develops to be more well-known. Is that so?
III.
Iii.
Niệm Phật và làm phước là hai pháp môn cần thiết để tu tâm, dưỡng tánh phù hợp với căn cơ nhiều người. Tưởng tu là khó, còn nói tu chỉ cần như vậy thì rất dễ. Có phải ta thường nghe người nói vậy. Đó là cái nhìn căn cứ vào việc làm bề ngoài, không đi sâu vào bên trong. Thây sự việc đơn giản nhưng sự thật phải trải qua quá trình rèn luyện công phu. Thấy dễ thật ra là khó. Khó ở chỗ niệm Phật, mặc dù đức Phật từ bi nhưng mọi chuyện lại là do nhân quả, do tâm của người. Khó ở chỗ làm phước chỉ thấy vật chất của mình bỏ ra nhưng còn chữ phước. Làm biết được mình có phước hay không, mặc dù có đem tiền triệu bố thí cúng dường. Phải chăng những việc làm của người chỉ có trời cao, đôi mắt trí huệ mới biết, ai thật sự là kẻ nhân đức có phước, đời này còn ở đời sau. Tưởng là dễ thật ra làm phước, tu phước chẳng dễ chút nào với những ai thật sự có thiện tâm, thương người như thể thương thân. Kinh Phật đã nói hết, bố thí không hề đơn giản.- Cất 100 ngôi chùa, chẳng bằng cứu sống một người. Mặc dù kinh luật nói từ ngàn xưa, y như nói với thời hiện tại. Bạn thấy nó dễ hay khó. Nhiều người siêng năng đi chùa trong lúc xã hội lại có kẻ nằm chờ chết vì không tiền chữa trị. Tâm lý con người phức tạp. Muốn cho nhưng lại nghĩ “cho hết, lấy gì để xài”. Đúng ra phải nghĩ ngược lại “xài hết, lấy gì bố thí”. Đức Phật với đôi mắt nhìn thấu suốt cả người ta nên trong kinh Niết Bàn dạy. Có ba việc bố thí không thanh tịnh – trước muốn cho nhiều khi cho lại rút bớt – Chọn vật xấu cho người, vật tốt giữ lại cho mình – Đã cho xong, sinh tâm hối tiếc của đem cho. Chẳng những đức Phật nói, giàu khó bố thí như nói ở phần trên, mà nghèo cũng khó bố thí. Khó vì đâu phải lúc nào mình cũng có sẵn để mang ra cho (thiện tâm của người chính là ở đây).
Chanting the Buddha and making blessings are two necessary disciplines to cultivate the mind and cultivate the nature in accordance with the roots of many people. Cultivation is difficult, and it is very easy to cultivate just like that. Do I often hear people say that? It is a view based on the appearance, not deep inside. The story is simple, but the truth must go through an elaborate training process. Finding it easy is actually difficult. It is difficult to recite the Buddha, although the Buddha is compassionate, but everything is caused by cause and effect, by the mind of the person. The difficulty is that doing blessings only sees one's material spending but still has the word blessing. I know whether I am blessed or not, even if I bring millions of dollars to give alms. Is it true that only the heavens and the eyes of wisdom can know who is truly a virtuous and blessed person, and in the next life? It seems that it is easy to actually be blessed, but it is not easy to cultivate blessings at all for those who really have a good heart, love people as if they love themselves. As the Buddhist scriptures say, giving is not simple.- Building 100 temples is not as good as saving one person's life. Although the sutra speaks from thousands of years ago, it is the same as it speaks to the present time. You find it easy or difficult. Many people diligently go to the temple while society has some people waiting to die because they have no money for treatment. Human psychology is complex. I want to give, but I think "give it all, take what to spend". Actually, we should think the opposite of "spending it all, giving alms". The Buddha, with eyes that see through the whole person, should be taught in the Nirvana Sutra. There are three things that are not pure almsgiving—first wanting to give a lot, sometimes giving less—Choosing bad things for others, good things to keep for yourself—Giving, giving back, regretting giving. Not only did the Buddha say that it is difficult to give alms to the rich as mentioned above, but it is also difficult to give alms to the poor. It's difficult because I'm not always available to give it to you (your kindness is here).
Lúc nhỏ tôi nhớ má tôi và một số người lớn ở quê, là dân miền Tây thấm nhuần văn hóa đạo Phật. Mỗi khi xúc gạo nấu cơm, má bốc một hai nắm bỏ vô trong cái hủ. Má tôi dạy, buổi cơm thiếu một hai nắm gạo không sao nhưng nhà lúc nào cũng có thứ để cho người đến xin. Nó gọi là tích âm đức. Ngày nay không còn thấy cảnh ăn xin đeo bị bên hông để xin gạo như ngày xưa… mà xin tiền. Tôi thấy có người gặp tiền lẻ bỏ vô trong cái hộp để riêng ra dành cho những ai cơ khổ lở đường. Những người mặc dù chẳng khá giả nhưng có thiện tâm (tôi không được như vậy) rõ ràng là đã gieo nhân. Và gieo nhân thì gặt quả, mặc dù không biết kiếp sau người hưởng được quả gì, nhưng người thành hình đức tin vào luật nhân quả từng kiếp sống nối tiếp nhau và tiếp tục gieo.
When I was a child, I remember my mother and some adults in the countryside, who were people in the West who were imbued with Buddhist culture. Every time I scooped rice to cook rice, my mother took a handful or two and put it in the jar. My mother taught me that it was okay to lack a handful or two of rice at dinner, but there was always something at home for people to beg. It's called the positive yin and virtue. Nowadays, there is no longer a scene of beggars wearing a belt on their sides to beg for rice like in the past... and ask for money. I saw someone who found change in a box reserved for those who suffered from landslides. Those who are not well-off, but have good intentions (I am not like that) have clearly sown causes. And when he sows the cause, he reaps the fruit, although he does not know what fruit he will receive in the next life, but he forms faith in the law of cause and effect one life after another and continues to sow.
IV.
Iv.
Ta đã hưởng, đã chịu ơn nhiều của xã hội, việc bố thí, làm phước của ta dường như đó cũng là bổn phận của con người để góp phần (trả lại) rất nhiều người không biết việc mình làm là đã tu. Và trong nhiều pháp môn, có pháp môn chủ yếu thuộc về hành rất ít người phân tích (ai đem phân tích một mùi hương). Đó là pháp môn tu phước. Có phải nó bắt đầu từ nhận thức cõi đời là phù du như đã nói người sanh thiện tâm. Tiếp tục người tu phước cần phải giữ gìn năm giới. Tại sao? Tại vì không sát sanh là làm phước, bố thí tánh mạng cho tất cả chúng sanh lớn hoặc nhỏ. Không trộm cắp là bố thí sự an toàn, an lạc cho xã hội. Không tà dâm, không nói dối cũng như vậy. Uống rượu, dùng chất say sưa là nguồn gốc gây ra bao tội lỗi. Không uống rượu, dùng các chất say là mang đến cho xã hội niềm vui. Giữ năm giới còn gọi là năm đại thí hưởng quả báu không bị oan trái, không ai làm khổ mình, người ái mộ mình rồi có uy tín với xã hội. Trong lúc bố thí ta cảm thấy không hài lòng ở người thọ thí (làm biếng chẳng chịu làm lụng chờ người tới cho.v.v…) do đó người tu phước tiếp tục đồng hành với xả. Đồng hành với sự hoan hỷ. Trong hai loại này bố thí hoan hỷ bất cứ trường hợp nào vì vậy phước đức cao hơn bố thí xả. Tu phước dễ hay khó. Dân gian có câu nói giúp của không giúp đủa ăn cơm. Có nghĩa là anh đói tôi giúp cho tiền bạc nhưng nghề nghiệp, cách làm ăn lại giấu kín không chỉ. Chẳng ai chỉ đường đi buôn. Bấy lâu cứ tưởng câu nói cho người một con cá không bằng cho cần câu là của dân gian, không ngờ chính Lão Tử đã nói câu ấy. Tương tự đức Phật có dạy ba loại tài thí, vô úy thí và pháp thí. Pháp thí được xếp cao hơn cho thấy việc tu phước chẳng dễ. Theo kinh, Phật dạy vật đem bố thí có mười loại thường thấy như bố thí vật thực, nước uống, vải, xe cộ, bông hoa, vật thơm, vật để xức, chỗ nằm, chỗ ở, đèn. Về miền Tây ta thấy ở thôn quê trước cửa mỗi nhà để lu nước uống, hoặc là ở thành phố Hồ Chí Minh nhiều ngả đường thấy để thùng nước đá trà dành cho kẻ lở đường – đó là bố thí nước. Ngoài 10 loại vật thí thường thấy, kinh có dạy nhiều vật thí khác đem lại lợi ích cho cuộc sống, chẳng những cho kiếp hiện tại mà cho lẫn kiếp vị lai. Nhưng bài tìm hiểu về tu phước đến đây đã khá dài. Xin phép được nói thêm cái gọi là trường cửu thí. Tức là bố thí làm phước những vật có tính bền vững lâu dài. Chừng nào nó còn tồn tại, thì phước thiện của người cũng ngày đêm tăng trưởng. Trường cửu thí có 6 loại 1- làm phước trồng cây ăn quả cho bóng mát. 2- làm phước trồng cây gỗ quý, trồng rừng chẳng hạn. 3- làm phước xây cầu để người qua lại. 4- làm phước đào giếng lấy nước uống. 5- làm phước xây nhà trọ cho dân nghèo, xây dựng sửa chữa chùa chiền. 6- xây trường dạy nghề nuôi dưỡng người già, trẻ mồ côi.
We have enjoyed and received many blessings from society, and our almsgiving and blessing seem to be the duty of people to contribute (give back) to many people who do not know that what we are doing is cultivated. And among many practices, there are practices that mainly belong to the practice of very few people (who analyze a scent). That is the practice of cultivating blessings. Does it start from the realization that the world is ephemeral, as it is said, that the person born with a good heart? Continuing the blessed cultivator needs to keep the five precepts. Why? Because not killing is to bless and give life to all sentient beings, big or small. Not stealing is giving alms to safety and peace to society. It's the same with not fornication, no lying. Drinking alcohol and using intoxicants are the source of many sins. Not drinking alcohol, using intoxicants is to bring joy to society. Keeping the five precepts, also known as the five great precepts, enjoys the treasure without being wronged, no one will suffer you, people who love you and then have prestige with society. While giving alms, we feel dissatisfied with the giver (laziness, refusing to work, waiting for someone to come, etc.), so the blessed cultivator continues to accompany the almsgiver. Accompanying joy. Of these two types, almsgiving is joyful in any case, so merit is higher than generosity. Cultivating blessings is easy or difficult. Folk have a saying that helping does not help enough to eat. It means that he is hungry for me to help with money, but his profession and way of doing business are not only hidden. No one showed me the way to trade. For a long time, I thought that the saying that a fish was not equal to a fishing rod was a folk one, but I didn't expect Lao Tzu himself to say it. Similarly, the Buddha taught three types of charity, non-self-discipline and dharma. The Dharma test is ranked higher, showing that it is not easy to cultivate blessings. According to the sutras, the Buddha taught that there are ten common types of almsgiving, such as almsgiving of food, drinking water, cloth, vehicles, flowers, incense, anointing objects, places to lie down, shelters, and lamps. In the West, we see in the countryside in front of each house to collect drinking water, or in Ho Chi Minh City, there are many roads to leave buckets of tea ice for road sludgeers – that is water almsgiving. In addition to the 10 common types of offerings, the sutra teaches many other offerings that bring benefits to life, not only for the present life but also for future lives. But the study on cultivation has been quite long. Allow me to add the so-called nine beggars. That is, giving alms to bless things with long-term sustainability. As long as it exists, his blessings grow day and night. There are 6 types of nine schools: 1- blessing planting fruit trees for shade. 2- Blessing the planting of precious trees and forests, for example. 3. Blessing the construction of bridges for people to pass through. 4- Blessing the digging of wells for drinking water. 5. Blessing the construction of inns for the poor, construction and repair of pagodas. 6. To build vocational schools for nurturing the elderly and orphans.
Hiện tại xã hội rất cần cái gọi là trường cửu thí như vậy.
At present, society is in dire need of such a so-called nine-year school.
V.
V.
Làm phước, bố thí đứng đầu trong các pháp ba la mật và hỗ trợ cho các pháp. Về giới hạnh của người thì hạnh hiếu đứng đầu. Tháng bảy mưa sụt sùi, đất trời hắt hui. Tháng này âm dương như xích lại gần với nhau. Người như cảm nhận được điều này nên tháng bảy còn là tháng người hướng về nhau. Do đó từ xưa trong tháng bảy có chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau qua cầu Ô Thước. Tích Ngài Mục Kiền Liên tìm mẹ. Tục lệ cúng cô hồn. Cũng không có gì lạ ngày lễ kỹ niệm thương binh liệt sĩ, chiến sĩ trận vong cũng diễn ra trong tháng này, nói về chữ hiếu, tất nhiên là con cái phải phụng dưỡng nuôi nấng cha mẹ đầy đủ món ngon vật lạ. Nhưng có thật là hiếu thảo không khi cha mẹ vì món ngon vật lạ kia mà mặt phải xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn lên. Hay là hiếu được đánh giá cao nhất là làm những điều để cho cha mẹ vui, xóm làng ngưỡng mộ. Không biết tục lệ cúng cô hồn xuất phát từ đâu. Mới nhìn cho nó là dị đoan, xét kỹ mới thấy đó là nét văn hóa tinh tế của người phương đông mang tính nhân văn tình thương trải rộng muôn loài, thập loại chúng sinh. Người đang sống nhớ tới bao vong hồn khác chết xiêu mồ lạc mả lang thang đầu đường xó chợ đói khát đợi người bố thí vào ngày này (mâm cúng cô hồn gồm có gạo muối, mía chặt khúc, áo giấy, cháo, bộ tam sên, bánh ú, bánh cấp. Sau khi cúng xong chủ nhà xả giàn cho đám con nít nhảy vô dành lấy đồ cúng). Lúc nhỏ vào tháng bảy tôi thường hay theo bọn trẻ trong xóm đi cướp xả giàn. Rất là vui nhưng tôi không hiểu hết ý nghĩa của nó, đôi khi bị người lớn mắng cho _ đồ cô hồn sống. Mãi khi lớn lên nhớ lại thấy vui vui, chợt giật mình trước mấy tiếng cô hồn sống. Nó mang ý nghĩa không tốt đã đành nhưng cô hồn sống đặc biệt với tiếng cô nghĩa là sự cô độc không biết nương tựa vô đâu. Có phải nó còn bao gồm những người đau yếu bệnh tật không tiền chữa trị, sống vất vưỡng ở đâu đó nằm chờ chết. Có phải những đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chơ kiếm miếng ăn. Có phải và có phải. Trong tháng bảy tình cờ tục cúng cô hồn trùng với lễ Vu Lan tích Mục Kiền Liên xuống địa ngục tìm cách cứu mẹ. Lần này hầu như ai cũng biết bồ tát Mục Kiền Liên vì sự tích rất lôi cuốn hấp dẫn mà không để ý đến….Chính sự cúng dường, làm phước để cứu bà Thanh Đề thoát khỏi địa ngục là hình thức báo hiếu cao nhất để xây dựng nên câu chuyện, Chính là điều đức Phật muốn dạy chúng ta. Tới đây thì kết luận được rồi. Con cái có rất nhiều điều làm cho cha mẹ vui. Nhưng rõ ràng điều cha mẹ vui hơn cả được ai cho vàng là đứa con ăn nên làm ra của mình biết nghĩ đến người nghèo, người đau khổ xung quanh. Ý nghĩa là cha mẹ được hưởng phước từ thiện tâm của con cái mình sẽ được sống lâu (phước kia lớn vô cùng). Làm phước bố thí quanh năm nhưng đặc biệt tới tháng bảy là tháng hội đủ những điều kiện để người tu phước thể hiện tấm lòng bố thí cúng dường. Rõ ràng để báo hiếu cha mẹ không gì bằng người làm việc từ thiện tu phước.
Blessings, almsgiving, are at the forefront of the paramita and support them. In terms of people's precepts, filial piety comes first. In July, the rain was falling, the sky and the earth were sneezing. This month, yin and yang seem to be getting closer together. People seem to feel this, so July is also the month when people turn to each other. Therefore, since ancient times, in July, there was a story that the Ngu Lang Vu Nu met through the O Thuoc Bridge. The custom of worshipping the soul. It is also not strange that the anniversary of war invalids and martyrs also takes place this month, talking about filial piety, of course, children must support and raise their parents full of exotic delicacies. But is it really filial piety when parents are embarrassed to bow their heads because of that strange delicacy, not daring to look up. Or the most appreciated filial piety is doing things to make parents happy and the villagers admire. I don't know where the custom of worshipping spirits comes from. At first glance, it is superstitious, and upon closer inspection, it is seen that it is a subtle cultural feature of the Oriental people with humanity and love that spreads to all species and ten types of sentient beings. People who are living remember many other souls who died in their graves and wandered around the streets, hungry markets, waiting for alms on this day (the offering tray of souls includes salted rice, chopped sugarcane, paper shirts, porridge, three sets of slugs, dumplings, and rice cakes. After the offering, the owner of the house discharges the trellis for the children to jump around to get the offerings). When I was a child in July, I used to follow the children in the neighborhood to rob the rigs. It was very fun, but I didn't fully understand the meaning of it, sometimes I was scolded by adults for being a living lonely thing. It wasn't until he grew up that he remembered that he felt happy, and was suddenly startled by the sound of her soul living. It has a bad meaning, but she lives a special life with her language, which means helpless loneliness. Does it also include people who are sick and sick without money for treatment, living hard somewhere waiting to die? Are the orphans wandering at the end of the street looking for food? Yes and yes. In July, by chance, the custom of offering her soul coincided with the Vu Lan ceremony, Mu Kien Lien went to hell to try to save her mother. This time, almost everyone knows the bodhisattva Mu Kien Lien because of his very attractive and attractive deeds without paying attention to it....It is the offering and blessing to save Mrs. Thanh De from hell that is the highest form of filial piety to build the story, which is what the Buddha wants to teach us. At this point, we can conclude. Children have a lot to do to make their parents happy. But it is clear that what parents are happier than anyone gives gold is that their children should know how to think about the poor and suffering around them. The meaning is that parents who enjoy the blessing of their children's charity will live a long time (the other blessing is extremely great). Blessing alms all year round, but especially in July, which is the month that meets the conditions for blessed cultivators to show their heart of almsgiving. Obviously, to pay tribute to parents, there is nothing like a charity worker who cultivates blessings.
Long Xuyên rằm tháng bảy 2013
Long Xuyen Full Moon July 2013
Ngô Khắc Tài
Ngo Khac Tai

    « Xem chương trước       « Sách này có 1542 chương »       » Xem chương tiếp theo »
» Tải file Word về máy » - In chương sách này



_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Phật Giáo Yếu Lược


Kinh Đại Bát Niết bàn Tập 1


Truyện cổ Phật giáo


Học đạo trong đời

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.

Tiếp tục nghe? 🎧

Bạn có muốn nghe tiếp từ phân đoạn đã dừng không?



Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập

Thành viên đang online:
Rộng Mở Tâm Hồn Viên Hiếu Thành Rộng Mở Tâm Hồn Huệ Lộc 1959 Rộng Mở Tâm Hồn Bữu Phước Rộng Mở Tâm Hồn Chúc Huy Rộng Mở Tâm Hồn Minh Pháp Tự Rộng Mở Tâm Hồn minh hung thich Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Âm Phúc Thành Rộng Mở Tâm Hồn Phan Huy Triều Rộng Mở Tâm Hồn Phạm Thiên Rộng Mở Tâm Hồn Trương Quang Quý Rộng Mở Tâm Hồn Johny Rộng Mở Tâm Hồn Dinhvinh1964 Rộng Mở Tâm Hồn Pascal Bui Rộng Mở Tâm Hồn Vạn Phúc Rộng Mở Tâm Hồn Giác Quý Rộng Mở Tâm Hồn Trần Thị Huyền Rộng Mở Tâm Hồn Chanhniem Forever Rộng Mở Tâm Hồn NGUYỄN TRỌNG TÀI Rộng Mở Tâm Hồn KỲ Rộng Mở Tâm Hồn Dương Ngọc Cường Rộng Mở Tâm Hồn Mr. Device Rộng Mở Tâm Hồn Tri Huynh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Nguyên Mạnh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Quảng Ba Rộng Mở Tâm Hồn T TH Rộng Mở Tâm Hồn Tam Thien Tam Rộng Mở Tâm Hồn Nguyễn Sĩ Long Rộng Mở Tâm Hồn caokiem Rộng Mở Tâm Hồn hoangquycong Rộng Mở Tâm Hồn Lãn Tử Rộng Mở Tâm Hồn Ton That Nguyen Rộng Mở Tâm Hồn ngtieudao Rộng Mở Tâm Hồn Lê Quốc Việt Rộng Mở Tâm Hồn Du Miên Rộng Mở Tâm Hồn Quang-Tu Vu Rộng Mở Tâm Hồn phamthanh210 Rộng Mở Tâm Hồn An Khang 63 Rộng Mở Tâm Hồn zeus7777 Rộng Mở Tâm Hồn Trương Ngọc Trân Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Tiến ... ...

... ...