Từ bi và độ lượng không phải là dấu hiệu của yếu đuối, mà thực sự là biểu hiện của sức mạnh.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Hãy lặng lẽ quan sát những tư tưởng và hành xử của bạn. Bạn sâu lắng hơn cái tâm thức đang suy nghĩ, bạn là sự tĩnh lặng sâu lắng hơn những ồn náo của tâm thức ấy. Bạn là tình thương và niềm vui còn chìm khuất dưới những nỗi đau. (Be the silent watcher of your thoughts and behavior. You are beneath the thinkers. You are the stillness beneath the mental noise. You are the love and joy beneath the pain.)Eckhart Tolle
Khi gặp phải thảm họa trong đời sống, ta có thể phản ứng theo hai cách. Hoặc là thất vọng và rơi vào thói xấu tự hủy hoại mình, hoặc vận dụng thách thức đó để tìm ra sức mạnh nội tại của mình. Nhờ vào những lời Phật dạy, tôi đã có thể chọn theo cách thứ hai. (When we meet real tragedy in life, we can react in two ways - either by losing hope and falling into self-destructive habits, or by using the challenge to find our inner strength. Thanks to the teachings of Buddha, I have been able to take this second way.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Giặc phiền não thường luôn rình rập giết hại người, độc hại hơn kẻ oán thù. Sao còn ham ngủ mà chẳng chịu tỉnh thức?Kinh Lời dạy cuối cùng
Để chế ngự bản thân, ta sử dụng khối óc; để chế ngự người khác, hãy sử dụng trái tim. (To handle yourself, use your head; to handle others, use your heart. )Donald A. Laird
Cuộc đời là một tiến trình học hỏi từ lúc ta sinh ra cho đến chết đi. (The whole of life, from the moment you are born to the moment you die, is a process of learning. )Jiddu Krishnamurti
Người ta trói buộc với vợ con, nhà cửa còn hơn cả sự giam cầm nơi lao ngục. Lao ngục còn có hạn kỳ được thả ra, vợ con chẳng thể có lấy một chốc lát xa lìa.Kinh Bốn mươi hai chương
Nụ cười biểu lộ niềm vui, và niềm vui là dấu hiệu tồn tại tích cực của cuộc sống.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Những người hay khuyên dạy, ngăn người khác làm ác, được người hiền kính yêu, bị kẻ ác không thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 77)
Sống trong đời cũng giống như việc đi xe đạp. Để giữ được thăng bằng bạn phải luôn đi tới. (Life is like riding a bicycle. To keep your balance you must keep moving. )Albert Einstein
Trang chủ »» Danh mục »» TỦ SÁCH RỘNG MỞ TÂM HỒN »» Bài viết, tiểu luận, truyện ngắn »» Xem đối chiếu Anh Việt: Ném đi »»
(Truyện ngắn 1.111 chữ)
Thằng Bửu nấp sau cây phượng vĩ có thân lớn một người ôm không xuể cách cổng trường chừng năm mươi thước. Trong bàn tay đang nắm chặt run rẩy vì giận tức của nó là một hòn đá xanh cứng gồ ghề những góc cạnh. Nó đang chờ, đúng ra thì nó đang rình, rình một người đã hơn nửa giờ qua... Thầy Tiên đang thong thả đạp xe từ hướng trường từ từ chạy đến. Thầy đang nghĩ ngợi nhiều về một đứa học trò ngỗ nghịch và lười biếng nhất của lớp mà thầy làm chủ nhiệm…
Cái thằng Bửu thật quá quắt. Đã không làm bài tập về nhà, không thuộc bài, lại còn mặc áo hở cả ngực, to gan hơn khi nó còn dám hút thuốc trong lớp… Thầy biết hoàn cảnh gia đình nó, cha mẹ ly hôn sau thời gian dài “ ông ăn chả, bà ăn nem”, nó phải ở với mẹ, bị tách rời khỏi cha và đứa em gái mà nó thương quý, phải chung một mái nhà với một ông dượng ghẻ hung ác chỉ thích nói chuyện bằng tay chân thô bạo…
Thầy biết tinh thần nó suy sụp, chao đảo, nên đã vừa châm chước bỏ qua rất nhiều lỗi lầm của nó, vừa hết lòng động viên nâng đỡ cho nó yên tâm tiếp tục học hành. Vậy mà nó chẳng cần hiểu thầy, chẳng màng nghe một lời khuyên bảo của thầy, lại bướng bĩnh phản ứng xấc láo với thầy trước cả lớp học, khiến cho thầy không kiềm được cơn bực tức nên đã tát tai nó một cái ngoài ý muốn. Thầy biết thầy sai, một sai lầm lớn khi trừng phạt học trò kiểu ấy, và thầy sẵn sàng xin lỗi nó trước cả lớp mà không sợ bất cứ ai chê cười. Nhưng nó đã bỏ tiết học cuối, chạy đi đâu mất rồi. Bây giờ thầy sẽ tạt thử vào nhà nó để hai thầy trò trò chuyện tâm sự, và xin lỗi nó…
Chờ thầy chủ nhiệm vừa đạp xe ngang qua nơi mình nấp, thằng Bửu giá tay lên, hòn đá xanh cứng đang nhắm vào đầu của thầy. Thầy Tiên không mảy may hay biết đến một tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình. Chợt, một bàn tay mát lạnh của ai đó chộp bắt thật mạnh ngay cườm tay, rồi kéo cả cánh tay của thằng Bửu quặt ra sau. Hòn đá rời khỏi bàn tay nó rơi xuống đất. Nó kêu lên, vùng vằng, quay lại nhìn… Con nhỏ Hồng lớp phó.
Trời ạ. Tưởng là một thằng bạn trai cùng lớp, thằng Sang lớp trưởng chẳng hạn, thì thằng Bửu đã tung vài chục cú đấm thẳng vào mặt kẻ cản mũi kỳ đà rồi. Đằng này lại là một đứa con gái chân yếu tay mềm, và là một người bạn gương mẫu của lớp mà nó từng nghiêng mình khâm phục. Đôi mắt của nhỏ Hồng tròn xoe, chiếu thẳng vào mắt nó đầy những lời van lơn cầu khẩn, làm cho tay chân nó bủn rủn cất giở lên không nổi. Nó cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ. Nhỏ Hồng nắm lấy bàn tay của của nó, dịu dàng nói:
“Nếu còn muốn hại thầy thì bạn hãy ném đá vào mặt mình đây nè! Ném đi!”
Hai tiếng “ném đi” như một mệnh lệnh bất khả kháng đầy cương nghị đã làm cho thằng Bửu giật bắn người. Miệng nó cứng đơ, tròng mắt nó đứng bất động, và toàn thân nó mềm nhũn ra như những sợi bún mới ra lò… Nhỏ Hồng kéo tay nó dắt đi mà không nói lời nào. Thật buồn cười, chính thằng Bửu cũng muốn buồn cười, khi thấy mình bỗng dưng ngoan ngoãn như một con cừu non, để cho con nhỏ bạn lớp phó dắt đi đâu thì đi mà không hề kháng cự…
Hai đứa vào một quán kem, vừa ăn vừa nghe nhạc hoà tấu với tiếng dương cầm du dương hoà cùng tiếng vĩ cầm mượt mà… Lòng thằng Bửu chùng xuống. Nó quên hết những gì đã xảy ra. Nó cảm thấy nhẹ tênh, thanh thản. Đúng lúc đó, nhỏ Hồng mới lên tiếng nhỏ nhẹ:
“Bạn có bao giờ nghe nói đến chuyện “hiến máu nhân đạo” chưa?”
Thằng Bửu ngạc nhiên, ngớ người ra, rồi lắc đầu. Nhỏ Hồng tiếp:
“Thầy Tiên là một người thường xuyên đi hiến máu nhân đạo…”
Vẫn im lặng, thằng Bửu chờ đợi bạn gái nói tiếp một câu chuyện mà nó đang cho rằng lạc đề, là lãng nhách vô vị giữa lúc nó đang được chìm đắm trong dòng nhạc uyển chuyển.
“Mẹ mình công tác ở Hội Chữ Thập Đỏ nên mình biết rõ chuyện này.”
“Nghe không có liên quan gì hết trơn. Bạn nói chuyện đó với mình làm gì?”
“Bạn không nghĩ ra được là để làm gì sao?”
Thằng Bửu nhăn nhíu trán, lắc đầu. Nhỏ Hồng buông từng tiếng chắc nịch:
“Nói để biết rằng máu của thầy Tiên rất quý báu. Từng giọt máu là từng viên ngọc vô giá. Những viên ngọc này dùng để cứu người hoạn nạn trong bệnh viện. Nó quý hơn, giá trị cao hơn tất cả mọi thứ thuốc men của ngành y dược!”
Im lặng. Tiếng nhạc vừa lặng đi, rồi lại trỗi lên ngọt ngào…
“Bạn mà hại thầy, làm cho máu của thầy chảy ra một cách vô lý thì chính bạn đã hại nhiều người. Trong số nhiều người đó, biết đâu sẽ có những người thân của bạn, và chính bạn nữa? Bạn hãy tưởng tượng xem, một ngày nào đó em gái bạn mắc một chứng bệnh gì đó phải mổ, và cần phải truyền máu, nếu không có máu thì em bạn sẽ không qua khỏi.”
Thằng Bửu rùng mình, ngắt lời với giọng chân thành:
“Thôi, bạn đừng nói nữa. Mình hiểu ra rồi. Mình sai lầm đáng chết. Cảm ơn bạn đã khuyên can mình đúng lúc. Mình về đây!”
Dứt lời, nó đứng dậy, bỏ đi ra khỏi quán, mặc cho con nhỏ bạn gái ngồi lại trước ly kem đầy chưa hề múc một muỗng. Về đến nhà,có một người ra đứng nơi cửa đón nó. Nó nhận ra đó chính là thầy Tiên.
Và, nó bước đến loạng choạng, sà ngay vào vòng tay độ lượng của người thầy với một nỗi ray rứt ăn năn, đan xen cùng niềm kính phục vô vàn…
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 3.16.51.68 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập