ĐỆ TỨ TĂNG THỐNG GHPGVNTN
THE FOURTH PRESIDENT OF THE UNION OF THE BUDDHIST SANGHA OF VIETNAM
HUẤN TỪ AN CƯ SÁCH TẤN TĂNG-GIÀ AN CƯ 2548
INSTRUCTIONS ON THE REtreaty Period BOOK OF THE RECESSION OF THE SANGHA OF RECESSION 2548
2548 năm trôi qua kể từ khi hình ảnh của đấng Chí tôn khuất dấu vô thường giữa rừng Câu-thi-na u tịch. Từ đó cỗ xe chuyển dịch tuần hoàn vẫn tiếp tục lăn bánh, để lại sau nó những vết tích của phú cường và huỷ diệt, bạo lực và nhân ái; rải rác đó đây, trên những sa mạc khô cằn, trong những đô thị trù phú, loài người đã góp nhặt từng giọt máu đào, từng giọt nước mắt, tích lũy thành kiến thức, tạo dựng thành văn minh; từ những giá trị cá biệt là căn nguyên xung đột giữa các cộng đồng tôn giáo, dân tộc, dần tiến tới những giá trị phổ quát phản ánh khát vọng và tâm nguyện muôn thủa của con người.
2548 years have passed since the image of the Most Venerable One disappeared into the silent Kusinara forest. Since then, the cyclical vehicle has continued to roll, leaving behind it traces of prosperity and destruction, violence and kindness; scattered here and there, in the arid deserts, in the prosperous cities, mankind has collected every drop of blood, every drop of tears, accumulated into knowledge, created civilization; from individual values that are the root of conflicts between religious and ethnic communities, gradually progressing to universal values that reflect the eternal aspirations and wishes of mankind.
Những giá trị phổ quát, những quyền cơ bản làm nên giá trị hiện hữu của con người càng lúc càng được thừa nhận trong các cộng đồng dị biệt của nhân loại, coi đó như là điều kiện thiết yếu tạo dựng một xã hội hòa bình, an lạc, hóa giải hận thù, xóa bỏ bất công, áp bức gây nên bởi tham vọng quyền lực, cuồng tín giáo điều. Thông điệp bao dung, hỷ xả mà đức Thích Tôn trao truyền cho các chúng Thanh văn và Bồ tát, toả sáng bằng các phẩm tính từ bi và trí tuệ của tuệ giác vô thượng, ngày nay dần dần được nhân loại đón nhận như là dấu hiệu chỉ đường cho một thế giới nội tâm an lạc trong một thế giới đầy sợ hãi vì bạo lực điên cuồng.
Universal values and fundamental rights that make up the value of human existence are increasingly recognized in diverse communities of humanity, considered as essential conditions for creating a peaceful and happy society, resolving hatred, eliminating injustice and oppression caused by ambition for power and dogmatic fanaticism. The message of tolerance and forgiveness that Buddha transmitted to the Sangha and Bodhisattvas, shining with the qualities of compassion and wisdom of supreme enlightenment, is gradually accepted by humanity today as a signpost for a peaceful inner world in a world filled with fear of insane violence.
Thông điệp ấy được truyền vào đất nước Việt Nam cũng đã 2000 năm. Đức tính bao dung và những giá trị phổ quát của phẩm giá con người được hàm chứa trong đó đã từng là nguồn lực sinh tồn tác động để hình thành ý thức dân tộc. Mỗi dân tộc, trong điều kiện địa lý và lịch sử cá biệt, bằng vô vàn đau thương và khổ luỵ của nhiều thế hệ tiếp nối, đã tạo dựng nên những giá trị truyền thống, có đủ sức mạnh ý chí để tự khẳng định sự tồn tại của mình bình đẳng với mọi dân tộc khác, dù lớn hay nhỏ. Đó là bài học lịch sử được viết bằng tâm nguyện hy sinh vô uý của lịch đại Tổ Sư, của nhiều thế hệ Phật tử anh hùng, mà ngày nay hết thảy chúng đệ tử Phật, xuất gia cũng như tại gia, cần phải tư duy chiêm nghiệm, tự trang bị cho mình nhận thức chân chính, để nhờ đó mà tăng trưởng tâm nguyện bồ-đề, sức mạnh dũng cảm vô uý. Nếu không được như thế, cộng đồng Phật tử Việt Nam sẽ chỉ hiện diện như những hội đoàn ô hợp, đấu tranh theo quyền lợi thế tục, mà công phu hành trì lại phần lớn tập trung vào những nghi lễ cúng bái rườm rà càng lúc mang đầy tính chất mê tín, tà kiến.
That message has been transmitted to Vietnam for 2000 years. The virtue of tolerance and the universal values of human dignity contained in it have been a source of survival that has influenced the formation of national consciousness. Each nation, in its own geographical and historical conditions, through countless pains and sufferings of many successive generations, has created traditional values, with enough willpower to assert its own existence equal to all other nations, whether large or small. That is a historical lesson written with the fearless sacrifice of past Patriarchs, of many generations of heroic Buddhists, which today all Buddhist disciples, monastic and lay, need to contemplate and equip themselves with true awareness, so that through that, they can grow their Bodhisattva vows and fearless courage. If it were not so, the Vietnamese Buddhist community would only exist as a ragtag group, fighting for worldly interests, while the practice would mostly focus on cumbersome worship rituals that are increasingly filled with superstition and heresy.
2548 năm, giáo pháp của đức Thích Tôn được truyền bá lan dần từ Đông sang Tây, từ cận vùng Nam cực cho tới vành đai Bắc cực, bằng phương tiện duy nhất là thuyết giáo mà không bạo lực hận thù, chỉ thấm nhuần hương vị duy nhất là giác ngộ và giải thoát. 2000 năm lịch sử truyền thừa trên đất Việt, cũng thuần một hương vị duy nhất được hòa quyện bất khả phân bởi tinh hoa dân tộc và đạo pháp. Đó là ý nghĩa tồn tại, mà cũng là sứ mạng, của các cộng đồng Phật tử Việt Nam trong đại khối cộng đồng dân tộc.
For 2,548 years, the teachings of the Buddha have been gradually spread from East to West, from the Antarctic to the Arctic Circle, by the sole means of preaching without violence or hatred, imbued with the unique flavor of enlightenment and liberation. 2,000 years of history passed down on Vietnamese soil, also have a unique flavor, inseparably blended by the quintessence of the nation and the Dharma. That is the meaning of existence, and also the mission, of the Vietnamese Buddhist communities in the great national community.
Năm nay, cũng như hàng nghìn năm trước, Tăng-già và Phật tử Việt Nam cúng dường ngày đản sinh của đức Từ phụ, đấng Đạo sư của chư thiên và nhân loại, bằng tín tâm thanh tịnh, bằng công hạnh tu trì được tích lũy, đốt nén tâm hương giới định huệ, cầu nguyện an lạc cho mình và cho nhiều người, ích lợi trong đời này và đời sau.
This year, as thousands of years ago, the Sangha and Vietnamese Buddhists make offerings to the birthday of the Compassionate Father, the Teacher of gods and humans, with pure faith, with accumulated practice, burning incense of precepts, concentration and wisdom, praying for peace for themselves and for many people, for benefits in this life and the next.
Ngay sau ngày Phật đản là ngày Tăng-già Việt Nam, gồm cả hai bộ Tỳ-kheo và Tỳ-kheo ni, kiết giới an cư theo truyền thống Bắc phương. Mặc dù do sự sai biệt phong thổ, lịch pháp và tập quán xã hội nên ngày tháng an cư của hai hệ truyền thừa Nam Bắc không đồng, nhưng tất cả đều dựa trên một nền tảng Tỳ-ni tạng chung, với những học xứ tương đồng của giới bổn Biệt giải thoát. Nhân dịp này, tôi kính gởi đến toàn thể Tăng-già Việt Nam, chư Đại đức tỳ-kheo và tỳ-kheo ni; gởi đến toàn thể bốn chúng đệ tử Phật, lời thăm hỏi và chào mừng ngày mới của mùa an cư 2548 như là lời chúc tụng đầu năm trong đời sống đạo hạnh.
Right after Buddha's birthday is the day the Vietnamese Sangha, including both Bhikkhus and Bhikkhunis, observe the rainy season retreat according to the Northern tradition. Although due to differences in geography, calendar and social customs, the rainy season retreat dates of the two Northern and Southern lineages are different, they are all based on a common foundation of the Vinaya Pitaka, with similar learning precepts of the Vinaya Pitaka. On this occasion, I respectfully send to the entire Vietnamese Sangha, the Venerable Bhikkhus and Bhikkhunis; and to all four groups of Buddha's disciples, my greetings and greetings on the new day of the 2548th rainy season as a blessing for the beginning of the year in the religious life.
Mùa an cư, các chúng Tỳ-kheo và Tỳ-kheo ni, trong từng trú xứ riêng biệt, cùng hòa hiệp và thanh tịnh trong đồng nhất trú xứ, và đồng nhất thuyết giới; là nền tảng phước điền cho các chúng đệ tử xuất gia cũng như tại gia, lấy đó làm y chỉ để tăng trưởng đạo lực, vun bồi gốc rễ phước lạc nhân thiên và đạo quả Niết-bàn.
During the rainy season, the Bhikkhus and Bhikkhunis, in each separate residence, are in harmony and purity in the same residence, and the same preaching of the precepts; this is the foundation of merit for the monastic and lay disciples, taking it as a basis to increase their spiritual power, cultivate the roots of human and heavenly blessings and the fruit of Nirvana.
Cũng nhân đây, tôi xin nhắc lại bảy pháp bất thối mà đức Phật đã chỉ dạy mà chúng tỳ- kheo và tỳ-kheo ni cần phải học tập, chấp hành; y chỉ trên đó mà tu trì để tăng trưởng đạo lực cho mình và đồng thời củng cố bản thể thanh tịnh và hòa hiệp của Tăng-già, không bị lôi cuốn vào các sự nghiệp thế tục, không bị chi phối và sử dịch bởi các cộng đồng thế tục.
Also on this occasion, I would like to reiterate the seven irreversible dharmas that the Buddha taught that the Bhikkhus and Bhikkhunis need to learn and practice; Only on that basis can one practice to increase one's own spiritual power and at the same time strengthen the pure and harmonious nature of the Sangha, not be drawn into worldly affairs, not be dominated and manipulated by worldly communities.
Nguyên lai Pháp bất thối được Phật công bố do bởi Đại thần Vũ Xá theo lệnh vua A- xà-thế thỉnh ý đức Phật về ý đồ xâm lược và trấn áp bộ tộc Bạt-kỳ, ỷ thị sức mạnh của Vương quốc Ma-kiệt-đà hùng cường. Nhân đó, Phật khiến A-nan tập họp tất cả chúng tỳ- kheo trong phạm vi thành Vương xá để nghe đức Phật công bố bảy pháp bất thối. Cũng như một dân tộc không bị đánh bại và khuất phục, nếu dân tộc ấy có đầy đủ bảy pháp bất thối; cũng vậy, chúng tỳ-kheo sẽ không thể bị khống chế bởi bất cứ sức mạnh dẫu hung tàn như thế nào của thế lực cường quyền, nếu chúng tỳ-kheo sống hòa hiệp bằng bảy pháp bất thối. Bằng vào ý thức tự giác, chứ không bằng vào sự cưỡng chế pháp luật, đức Phật công bố bảy pháp bất thối, mà Tăng trong một trú xứ nếu không y giáo phụng hành, chúng tỳ-kheo ở đó chỉ là một tập thể ô hợp, nghĩa là như bầy quạ khi có lợi thì cùng tụ nhau lại kêu la inh ỏi, khi hết lợi thì tan tác bay đi.
Originally, the non-retrogression Dharma was proclaimed by the Buddha by the Great Minister Vu Xa under the order of King A-jatasatru to ask the Buddha's opinion about the intention to invade and suppress the Bat-ky tribe, relying on the power of the powerful Magadha Kingdom. On that occasion, the Buddha asked Ananda to gather all the monks within the city of Rajagriha to listen to the Buddha proclaim the seven non-retrogression dharmas. Just as a nation cannot be defeated and subdued if it has all seven non-retrogression dharmas; likewise, the monks will not be able to be controlled by any force, no matter how brutal, of the powerful, if the monks live in harmony with the seven non-retrogression dharmas. By means of self-awareness, not by means of legal enforcement, the Buddha proclaimed seven irreversible dharmas, which if the Sangha in a place of residence did not practice according to the teachings, the monks there would be just a motley group, like a flock of crows that, when they have an advantage, gather together and cry loudly, but when the advantage is gone, they scatter and fly away.
Bảy Pháp bất thối như sau:
The seven irreversible dharmas are as follows:
1. Các tỳ-kheo thường xuyên tập họp đúng theo các qui định bởi Luật tạng, để giảng luận Chánh pháp, chứ không phải tập họp để tuyên dương tán tụng sức mạnh quyền lực thế gian, khiến cho các tỳ-kheo trong trú xứ cùng sinh hoạt hòa thuận.
1. The bhikkhus regularly assemble in accordance with the regulations of the Vinaya, to preach the Dharma, not to assemble to praise the power of worldly power, so that the bhikkhus in the residence live together in harmony. 2. The bhikkhus must assemble in a spirit of harmony without dispute, disperse in a spirit of harmony without jealousy or suspicion, and carry out the Sangha's affairs with enthusiasm. 3. The bhikkhus do not arbitrarily prescribe and promulgate rules that are not worthy of being promulgated, are not suitable; nor may they arbitrarily amend or abolish rules that have been promulgated before; live according to the Buddha's teachings, and comply with what the Sangha has prescribed, passed down through generations of Patriarchs. 4. Bhikkhus must always respect and revere senior bhikkhus, whose virtues and wisdom are the result of diligent practice and study, worthy of being the Elders in the Sangha; always listen enthusiastically to the advice of the senior monks like that. 5. The monks live without being drawn into worldly desires and busyness. 6. The monks' residences are quiet places, not places where they gather to serve worldly interests. 7. The monks live in mindfulness and awareness, creating a peaceful and harmonious community, so that the communities of virtuous people from other places who have not yet arrived want to come, and those who have arrived want to stay for a long time to practice, living together in harmony and peace. 8. Contemplating the seven irreversible dharmas that the Buddha transmitted to his disciples, Vietnamese Buddhists cannot help but feel sad because of the conflicts, discord, disputes, and divisions among the Buddha's disciples. Born in a time when the Dharma was weak and the Devil was strong, and the Sangha was absent, Vietnamese Buddhists shared the collective karma of the Vietnamese people, in which the violent currents of international power struggles, class hatred, and ideological struggles left countless painful traces on the great mass of the nation.
2. Các tỳ-kheo phải tụ họp trong tinh thần hòa hiệp không tranh chấp, giải tán trong tinh thần hòa hiệp không tị hiềm, nghi kỵ, và chấp hành các Tăng sự trong tình cảm nhiệt thành.
The Buddha taught that sentient beings are the heirs of the karma they have created. Therefore, each of us, monks and laypeople, need time to calm our minds to see clearly our individual responsibilities, for not having enough intellectual capacity and strong will, allowing the lamp of the Dharma passed down by successive Patriarchs over 2,000 years of history to suddenly be obscured, causing no one to see clearly which path to take, unable to distinguish between right and wrong, between the mission of Buddhist practitioners and the history of slavery of the world.
3. Chúng tỳ-kheo không tùy tiện quy định và ban hành những luật lệ không đáng được ban hành, không thích hợp; cũng không được tự tiện sửa đổi, bài bỏ những luật lệ đã được ban hành từ trước; sống đúng theo giáo huấn của Phật, và tùy thuận những gì mà Tăng-già đã quy định, được truyền thừa qua lịch đại Tổ Sư.
On Buddha's birthday, we Buddhists offer incense to the Buddhas of the ten directions. The fragrance of precepts, concentration, and wisdom rises, but the filthy dust of the world also falls down at the same time. Therefore, we should not just look up at the smoke rolling like five-colored clouds of auspiciousness in the sky and forget to see the dust falling on the altar. Every time we offer incense to Buddha, remember to sweep the Buddha altar to make it pure and solemn; do not tie your own hands, or let others tie your hands, and watch the dust on the lotus pedestal become thicker and thicker.
4. Các tỳ-kheo phải luôn tôn trọng, kính lễ các tỳ-kheo trưởng thượng, mà phẩm hạnh và trí tuệ do công phu tu tập và học hỏi, xứng đáng là hàng Trưởng lão trong Tăng; luôn luôn nhiệt thành nghe những lời khuyến giáo của các tỳ-kheo trưởng thượng như thế.
Things that gather must scatter. People's minds sometimes come together and sometimes separate. The Sangha today comes together and tomorrow separates, partly as a law of existence. But the pure and harmonious essence that creates the existence of the Sangha established by Buddha is never shaken, never changed. When conditions come together, dharmas come into being. But conditions do not come together completely by chance without a community of symphony due to the thoughts or wishes of living beings. Therefore, during this year's rainy season retreat, I sincerely pray for the power of the Triple Gem to bless and protect the four groups of disciples to have sufficient good conditions, to gradually abandon worldly delusions, to gradually distance themselves from worldly wanderings, to concentrate on cultivating precepts, concentration, and wisdom, and to direct their aspirations toward the shining existence of the Sangha from a pure and harmonious essence. Only then will the Buddha Dharma be the source of peace, and the Sangha the criterion for a moral and orderly society. The four groups of Buddhist disciples thus contribute their merits to build a peaceful world, for the nation to be peaceful and progressive.
5. Các tỳ-kheo sống không bị lôi cuốn vào những tham ái, những bận rộn thế tục.
Pray for all Buddhist disciples to study and practice together, to worship the same Master, to live in harmony like water and milk, only then can they find peace in the Dharma.
6. Trú xứ của chúng tỳ-kheo là những nơi nhàn tĩnh, không phải là trú xứ tập họp để phục vụ các quyền lợi thế tục.
7. Các tỳ-kheo sống an trú chánh niệm, tỉnh thức, tạo thành một cộng đồng thanh tịnh hòa hiệp, để cho các cộng đồng phạm hạnh từ những nơi khác chưa đến thì muốn đến, đã đến thì muốn an trú lâu dài để tu tập, cùng sống hòa thuận và an lạc.
Tư duy chiêm nghiệm bảy pháp bất thối mà đức Thích Tôn đã trao truyền cho chúng đệ tử, những người Phật tử Việt Nam không khỏi ngậm ngùi vì những mâu thuẫn bất hòa, tranh chấp, chia rẽ trong hàng đệ tử Phật. Sinh vào thời Pháp nhược Ma cường, hàng Thánh Tăng vắng bóng, Phật tử Việt Nam cùng chung kết quả cộng nghiệp của dân tộc Việt Nam, mà những dòng thác hung bạo của tranh chấp quyền lực quốc tế, của hận thù giai cấp, của đấu tranh ý thức hệ, đã ghi lại vô vàn vết tích đau thương trên đại khối dân tộc.
Đức Phật đã dạy, chúng sinh là kẻ thừa tự của những nghiệp mà họ đã làm. Vậy, mỗi người trong chúng ta, Tăng cũng như tục, cần có thời gian lắng đọng tâm tư để thấy rõ trách nhiệm của từng cá nhân mình, vì đã không có đủ năng lực trí tuệ, không có đủ ý chí dũng mãnh, để cho ngọn đèn Chánh pháp được lịch đại Tổ Sư truyền trao qua 2000 nghìn năm lịch sử bỗng chốc bị lu mờ, khiến không còn ai nhìn thấy rõ đường nào phải đi, không thể phân biệt đâu chánh đâu tà, đâu là sứ mạng của người tu học Phật và đâu là sử dịch nô lệ của thế gian.
Ngày Phật đản, Phật tử chúng ta dâng nén tâm hương cúng dường mười phương chư Phật. Hương thơm giới định huệ dâng lên, nhưng khói bụi trần lao ô trược cũng đồng thời rơi vãi xuống. Vì vậy, chúng ta không nên chỉ nhìn lên làn khói cuộn như mây lành năm sắc trong hư không mà quên không nhìn thấy bụi bẩn rơi vãi trên bàn thờ. Mỗi khi dâng hương cúng Phật, hãy nhớ đừng quên quét dọn bàn thờ Phật cho thanh tịnh trang nghiêm; cũng đừng tự trói tay mình lại, hay để cho người khác trói tay mình lại, mà nhìn bụi bám đài sen càng lúc càng dày.
Vật có tụ thì phải có tán. Tâm người có khi hiệp thì cũng có khi lìa. Tăng chúng nay hiệp mai lìa, một phần cũng là quy luật của tồn tại. Nhưng bản thể thanh tịnh và hòa hiệp tạo thành tồn tại của Tăng mà đức Phật thiết lập thì không hề dao động, không hề biến đổi. Khi duyên hội, các pháp tự thành. Nhưng duyên hội không hoàn toàn ngẫu nhiên mà không có cộng đồng giao hưởng bởi tâm tư hay ước vọng của chúng sinh. Cho nên, trong mùa an cư năm nay, tôi thành tâm cầu nguyện uy lực Tam bảo gia trì hộ niệm cho bốn chúng đệ tử hội đủ thiện duyên, bỏ bớt dần những vọng tưởng trần lao, xa dần những bôn ba thế tục, chuyên tu giới định huệ, hướng tâm nguyện đến sự tồn tại chói sáng của Tăng- già từ bản thể thanh tịnh và hòa hiệp. Có như thế, Phật pháp mới là nguồn suối an lạc, Tăng-già là tiêu chí cho một xã hội đạo đức và trật tự. Bốn chúng đệ tử Phật như thế cùng góp công đức kiến tạo thế giới hòa bình, cho dân tộc an lạc và tăng tiến.
Cầu nguyện cho tất cả chúng đệ tử Phật cùng học cùng tu, cùng tôn thờ một đấng Đạo Sư, cùng sống hòa hiệp như nước với sữa, như thế mới tìm thấy sự an lạc trong Chánh pháp.