Thường tự xét lỗi mình, đừng nói lỗi người khác. Kinh Đại Bát Niết-bàn

Cơ hội thành công thực sự nằm ở con người chứ không ở công việc. (The real opportunity for success lies within the person and not in the job. )Zig Ziglar
Để chế ngự bản thân, ta sử dụng khối óc; để chế ngự người khác, hãy sử dụng trái tim. (To handle yourself, use your head; to handle others, use your heart. )Donald A. Laird
Hãy nhớ rằng, có đôi khi im lặng là câu trả lời tốt nhất.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Dầu mưa bằng tiền vàng, Các dục khó thỏa mãn. Dục đắng nhiều ngọt ít, Biết vậy là bậc trí.Kinh Pháp cú (Kệ số 186)
Kẻ hung dữ hại người cũng như ngửa mặt lên trời mà phun nước bọt. Nước bọt ấy chẳng lên đến trời, lại rơi xuống chính mình.Kinh Bốn mươi hai chương
Lo lắng không xua tan bất ổn của ngày mai nhưng hủy hoại bình an trong hiện tại. (Worrying doesn’t take away tomorrow’s trouble, it takes away today’s peace.)Unknown
Chúng ta sống bằng những gì kiếm được nhưng tạo ra cuộc đời bằng những gì cho đi. (We make a living by what we get, we make a life by what we give. )Winston Churchill
Hạnh phúc chân thật là sự yên vui, thanh thản mà mỗi chúng ta có thể đạt đến bất chấp những khó khăn hay nghịch cảnh. Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Hãy tin rằng bạn có thể làm được, đó là bạn đã đi được một nửa chặng đường. (Believe you can and you're halfway there.)Theodore Roosevelt
Tìm lỗi của người khác rất dễ, tự thấy lỗi của mình rất khó. Kinh Pháp cú

Trang chủ »» Danh mục »» »» Sách Mới »» Xem đối chiếu Anh Việt: Đọc sách cuối tuần: “Từ Kiến trúc sư thành Bác sĩ tại Hoa Kỳ” »»

Sách Mới
»» Xem đối chiếu Anh Việt: Đọc sách cuối tuần: “Từ Kiến trúc sư thành Bác sĩ tại Hoa Kỳ”

(Lượt xem: 6.374)
Xem trong Thư phòng    Xem định dạng khác    Xem Mục lục 

       

Điều chỉnh font chữ:

Đọc sách cuối tuần: “Từ Kiến trúc sư thành Bác sĩ tại Hoa Kỳ”

Weekend Reading: “From Architect to Doctor in the United States”

Đây là quyển sách của một bác sĩ người Mỹ gốc Việt. Tôi tình cờ biết đến anh qua Youtube rồi sau đó được biết đến sách này. Tác giả không phải người viết văn chuyên nghiệp, và đây là quyển sách đầu tiên của anh được chính thức xuất bản. Những yếu tố này cho phép chúng ta kỳ vọng về những tác phẩm hay hơn nữa trong tương lai.
This is a book by a Vietnamese-American doctor. I happened to know him through Youtube and then learned about this book. The author is not a professional writer, and this is his first officially published book. These factors allow us to expect even better works in the future.
Tác giả Huynh Wynn Tran có tên tiếng Việt trước khi sang Mỹ (1999) là Trần Huỳnh. Tôi sẽ sử dụng tên thuần Việt này để đề cập đến anh trong bài. Như vậy có thể tạo sự gần gũi nhiều hơn với độc giả người Việt.
Author Huynh Wynn Tran's Vietnamese name before coming to the US (1999) was Tran Huynh. I will use this pure Vietnamese name to refer to him in the article. This way, we can create more intimacy with Vietnamese readers.
Tôi đã đọc qua khá nhiều những ý kiến “review” quyển sách này, phần lớn là các ý kiến của “fan” hâm mộ anh trên Facebook, nơi anh đăng tải một vài chương của sách, và của các nhà phát hành sách, những nơi đang bán sách của anh. Điều này có nghĩa là những ý kiến đó thường được đưa ra theo chiều hướng thuận, khen ngợi nhiều hơn là phân tích, và ngay cả trong những sự khen tặng đó thì cũng ít thấy được những điểm nhấn tích cực cần đề cập của tác phẩm.
I have read quite a few "reviews" of this book, most of which are comments from his "fans" on Facebook, where he posted a few chapters of the book, and from book publishers, where his books are sold. This means that those opinions are often given in a favorable direction, praising more than analyzing, and even in those compliments, there are few positive highlights that need to be mentioned in the work.
Sách được Trần Huỳnh viết ra như một dạng hồi ký, kể lại những chặng đường chính anh đã trải qua. Điều thú vị là rất nhiều hoa lá cây cảnh tươi đẹp trên đường đi cũng được anh ghi nhận lại một cách sinh động, thay vì chỉ kể lại sự việc một cách khô khan. Điều này giúp người đọc sách có thể cùng anh đi qua hết con đường chuyên môn của việc đào tạo bác sĩ mà không thấy chán. Ngoài ra, những chi tiết hay những mẩu chuyện bên lề mà anh ghi nhận và đưa vào chuyện kể dường như lúc nào cũng gửi đi được những thông điệp thương yêu và tích cực cho cuộc đời. Đây chính là lý do tôi muốn ngồi lại vào dịp cuối tuần này để “nghiền ngẫm” quyển sách của anh. Hơn thế nữa, phía sau một Trần Huỳnh luôn vất vả với những thử thách khắc nghiệt trên con đường trở thành bác sĩ, chúng ta còn thấy được một tâm hồn tràn đầy cảm xúc, dễ rung động trước ngoại cảnh cũng như luôn quan tâm tha nhân và vì lợi ích cộng đồng. Việc anh thành lập VietMD, một tổ chức phi lợi nhuận để giúp đỡ các bác sĩ, sinh viên ngành Y ở Việt Nam có thể xem là một ví dụ điển hình cho tinh thần hoạt động cộng đồng của anh. Cho đến nay, VietMD vẫn đang hoạt động rất tốt và đã mở rộng khá nhiều so với phạm vi hoạt động ban đầu.
The book was written by Tran Huynh as a form of memoir, recounting the main journeys he experienced. Interestingly, many beautiful flowers and plants along the way were also recorded vividly by him, instead of just recounting the events in a dry way. This helps readers to go through the entire professional path of medical training with him without getting bored. In addition, the details or side stories that he recorded and included in the story always seem to send messages of love and positivity to life. This is the reason why I want to sit down this weekend to "ponder" his book. Moreover, behind a Tran Huynh who always struggles with harsh challenges on the path to becoming a doctor, we also see a soul full of emotions, easily moved by external circumstances as well as always caring for others and for the benefit of the community. His founding of VietMD, a non-profit organization to help doctors and medical students in Vietnam can be seen as a typical example of his community service spirit. Up to now, VietMD is still operating very well and has expanded quite a lot compared to its original scope of operation.
Bây giờ, chúng ta sẽ cùng điểm qua một vài khía cạnh của quyển sách, về nội dung sách cũng như một vài vấn đề liên quan khác.
Now, let's review some aspects of the book, about the book's content as well as some other related issues.
Con đường gập ghềnh xa...
The bumpy road far away...
Trước khi “bơi khỏi ao làng” Bạc Liêu, Trần Huỳnh là học sinh chuyên toán ở trường chuyên của Tỉnh, một khởi đầu cũng không tệ lắm. Hơn nữa, trong “ao làng” đó, anh đã chứng tỏ mình là một con “cá chép” vượt trội hơn những con khác qua việc anh đã “vượt vũ môn” để đậu vào Đại học Kiến trúc, điều cũng được xem là khó khăn đối với những học sinh tỉnh lẻ. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng việc “vượt vũ môn” như thế trong điều kiện hiện tại của Việt Nam không hề bảo đảm rằng anh sẽ được “hóa rồng” như trong truyền thuyết “cá chép hóa rồng”. Nhưng một sự kiện khác đã xảy ra để giúp anh thay đổi hiện thực đó: Gia đình anh đủ điều kiện sang Mỹ định cư. Tuy nhiên, quyết định sang Mỹ được người cha đặt vào tay anh khi ông nói: “Nếu con dứt khoát muốn ở lại thì ba không ép.”
Before "swimming out of the village pond" of Bac Lieu, Tran Huynh was a math major at the province's specialized school, not a bad start. Moreover, in that “village pond”, he proved himself to be a “carp” that was superior to the others by “passing the dragon gate” to enter the University of Architecture, which was also considered difficult for students from the provinces. However, unfortunately, “passing the dragon gate” like that in the current conditions of Vietnam does not guarantee that he will be “transformed into a dragon” as in the legend of “carp transforming into a dragon”. But another event happened to help him change that reality: His family was eligible to immigrate to the US. However, the decision to go to America was put in his hands by his father when he said: “If you really want to stay, I won’t force you.” At that time, Tran Huynh was a third-year student at the University of Architecture, always getting high scores, being in the “top” of the best students and receiving a lot of praise from teachers, admiration from friends, and had started a part-time job with a decent salary... Moreover, he confessed that he was in love. All of those things were factors that attracted him to stay. There was also the threat of the new land when he heard: “Many university students in Vietnam, even after graduating, had to drop out of school to do manual labor jobs like serving and waiting tables in America, which was very hard.” However, at the time of making this most important decision, I truly admired his father’s advice: “America is a country of opportunity and success, as long as you have the will and effort. I think you should go. I believe that you will be very successful in America in the future.” A father who puts his trust and expectations in his child is normal for any parent, but having never lived in America and being able to say that America is “a country of opportunity and success” is truly a far-sighted vision. Without his father’s correct judgment, we probably would not have a Huynh Wynn Tran in America today. Some people think that America is a paradise, and that just setting foot there can change their lives. But this is only half true, because America is only a paradise for those who strive to succeed. America gives us every opportunity to realize every dream, but America has never and will never easily bestow success or a good life on those who lack will and do not make an effort themselves. For those who lack effort and will, it is completely true that when they come to America they have to do “manual work like serving and waiting tables, which is very hard”. And Tran Huynh has become a person who has “will and effort” as his father wished. From a start in America where he had to “stammer” in English, making it difficult for others to understand, he has tried his best to gradually integrate and excel in a completely new and strange living and learning environment. As a result of these tireless efforts, he overcame the initial language difficulties, graduated from Muskegon Community College and “pushed the door” to enter the University of Michigan. I say “pushed the door” because it was clear that this door did not open for him by itself, but was the result of a process of hard work and training. It should be known that the results of student admission to universities in the US are not random luck or based on any external factors, but always based on the applicant’s past academic achievements. Although his difficult journey in the US did not stop here, it was clear that he had achieved a very important transformation since he first came to this country.
Vào thời điểm đó, Trần Huỳnh đang là sinh viên Đại học Kiến trúc năm thứ ba, luôn đạt điểm cao, nằm trong “top” những sinh viên giỏi và nhận được nhiều sự khen ngợi từ thầy cô, sự thán phục từ bè bạn, đã bắt đầu có công việc làm thêm với kha khá tiền lương... Hơn thế nữa, anh thú nhận là mình đang yêu. Tất cả những điều đó đều là những yếu tố lôi kéo anh ở lại. Ngoài ra còn là sự đe dọa của vùng đất mới khi anh nghe kể: “Nhiều sinh viên học đại học bên Việt Nam, thậm chí đã tốt nghiệp rồi, qua Mỹ phải bỏ học đi làm những công việc tay chân như bưng bê, chạy bàn rất cực.”
Then, studying and graduating from a prestigious school in the US like Michigan turned out to be just an unwanted stop. He graduated, worked in the architecture industry and realized the reality at that time that there would be continuous and long-lasting difficulties if he continued on this path. Another bold decision was formed and he proved that he had enough will and courage to carry out that decision: Give up the architecture industry.
Tuy nhiên, vào lúc cần đưa ra quyết định quan trọng nhất này, tôi thật sự thán phục lời khuyên của ba anh: “Nước Mỹ là nước của cơ hội và thành công, chỉ cần con có ý chí và cố gắng. Ba nghĩ con nên đi. Ba tin là sau này con sẽ rất thành công ở Mỹ.”

Một người cha đặt niềm tin và kỳ vọng ở con mình, đó là điều bình thường ở bất cứ bậc cha mẹ nào, nhưng chưa từng sống ở Mỹ mà có thể thể nhận định về nước Mỹ là “nước của cơ hội và thành công” thì quả là một tầm nhìn xa rộng. Không có nhận định đúng đắn này của ba anh, có lẽ chúng ta sẽ không có được một Huynh Wynn Tran hôm nay trên đất Mỹ. Một số người ngỡ rằng nước Mỹ là thiên đường, chỉ cần đặt chân đến đó là có thể thay đổi cuộc đời. Nhưng điều này chỉ đúng một nửa, vì nước Mỹ chỉ là thiên đường cho những ai có sự nỗ lực vươn đến thành công. Nước Mỹ cho ta mọi cơ hội để thực hiện mọi ước mơ, nhưng nước Mỹ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ dễ dãi ban phát thành công hay cuộc sống tốt đẹp cho những người thiếu ý chí và tự thân không có sự cố gắng. Đối với những người thiếu cố gắng, không có ý chí thì việc đến Mỹ rồi phải “làm những công việc tay chân như bưng bê, chạy bàn rất cực” là hoàn toàn đúng.

The book From Architect to Doctor in the United States by Huynh Wynn Tran (Tran Huynh)
Và Trần Huỳnh đã là một người “có ý chí và cố gắng” như ba anh mong muốn. Từ một khởi đầu trên đất Mỹ phải “bập bẹ” tiếng Anh khiến người khác không sao hiểu được, anh đã nỗ lực hết sức để từng bước hòa nhập và vươn lên trong môi trường sinh sống và học tập hoàn toàn mới mẻ và xa lạ. Kết quả của những nỗ lực không ngừng này là anh vượt qua được những khó khăn về ngôn ngữ ban đầu, tốt nghiệp trường cao đẳng cộng đồng (community college) Muskegon và “đẩy cửa” bước vào Đại học Michigan. Tôi nói “đẩy cửa” là vì rõ ràng cánh cửa này không hề tự mở ra với anh, mà đó là kết quả của cả một quá trình nỗ lực học tập và rèn luyện. Nên biết rằng, kết quả tuyển sinh viên ở các trường đại học tại Mỹ không hề có chuyện ngẫu nhiên may mắn hay dựa vào bất kỳ yếu tố tác động nào từ bên ngoài, mà bao giờ cũng dựa vào chính những thành quả học tập đã qua của người nộp đơn. Mặc dù lộ trình khó khăn trên đất Mỹ của anh chưa dừng lại ở đây, nhưng rõ ràng anh đã có được một thành quả chuyển biến rất quan trọng kể từ khi chân ướt chân ráo đến với đất nước này.
However, when you have a new direction and give up the path you are on, it will be easier. Tran Huynh was not like that. He gave up the path he was on without knowing where he would go. Let's listen to him confide: “I know I don't want to be an architect anymore. What will I study now?”
Thế rồi, việc học và tốt nghiệp kiến trúc tại một trường danh tiếng ở Mỹ như Michigan hóa ra lại chỉ là một chặng dừng không mong muốn. Anh ra trường, làm việc trong ngành kiến trúc và nhận ra một thực tế khi ấy là những khó khăn liên tục và kéo dài nếu anh tiếp tục đi theo con đường này. Một quyết định táo bạo khác được hình thành và anh chứng tỏ mình có đủ ý chí, bản lãnh để thực hiện quyết định đó: Từ bỏ ngành kiến trúc.
Not knowing what to study, Tran Huynh knew for sure that he needed to study. The first condition for success in the US is still knowledge, no matter which path you choose. Working ability is the deciding factor for you to rise in any environment, and if you want to have good working ability, the most common path is still to study to gain knowledge. Innate talent can sometimes help some people succeed, but those are very rare cases, while in most other cases, knowledge is still the deciding factor.
And Tran Huynh began a new period of hardship to find a new way to accumulate knowledge after giving up the architecture industry. Facing financial difficulties when the government's scholarship support ran out, he began to struggle with all kinds of jobs to be able to "survive" before finding a new path. At that time, he only had a vague thought about the medical field: “I want to try pursuing this path.” However, after researching and considering, he quickly strengthened his determination by starting to study at Grand Valley State University (GVSU), majoring in Biomedical Sciences. This was a mandatory starting point for him to enter the medical field.

Quyển sách Từ Kiến trúc sư thành Bác sĩ tại Hoa Kỳ của Huynh Wynn Tran (Trần Huỳnh)
Tran Huynh made an effort and made a miracle when he graduated with honors from this school after only one year of study, compared to the usual requirement for all other students of 2 to 3 years. The door to the medical field appeared right in front of him but was still tightly closed and this time he was completely not strong enough to “push the door” to enter: out of 30 applications he sent out, he only received one acceptance from West Virginia Medical School, but this was a school belonging to the DO (Doctor of Osteopathic Medicine) training system that he did not enter after considering. He admits that at this point, “I was clearly depressed.” But that didn’t mean he gave up. After the failure, he began to look back to find the cause and realized the shortcomings that had caused him to be rejected by almost all medical schools: He had no research papers and his MCAT (Medical College Admission Test) score was lower than required. So a new battle began. Research, while difficult, was still possible if he was willing to invest time and effort, but he kept failing the MCAT, and it took him three tries to meet the requirements. However, being aware of his shortcomings helped him adjust and make efforts in the right direction. Finally, he was able to “push the door” to enter the State University of New York Medical School.
Tuy nhiên, khi bạn có một hướng đi mới và từ bỏ con đường mình đang đi thì điều đó sẽ có phần dễ dàng hơn. Trần Huỳnh không được như vậy. Anh từ bỏ con đường đang đi mà vẫn còn chưa biết mình sẽ đi về đâu. Hãy nghe anh tâm sự: “Tôi biết mình không muốn làm kiến trúc sư nữa. Tôi sẽ học gì bây giờ?”
But “pushing the door” also means that he has just begun on the long journey of training a doctor in the US. From a new student entering the school, Tran Huynh had to gradually go through the process of studying, researching, practicing, training... a process that lasted many years after that. All of this was recorded by him with many vivid details and provided readers with useful information and interesting insights into the process of training doctors in the US.
Chưa biết sẽ học gì, nhưng Trần Huỳnh biết chắc rằng mình cần phải học. Điều kiện trước tiên để thành công ở Mỹ vẫn là tri thức, dù bạn chọn đi con đường nào. Năng lực làm việc là yếu tố quyết định để bạn vươn lên trong bất cứ môi trường nào, và muốn có năng lực làm việc tốt thì con đường thông thường nhất vẫn là học tập để có tri thức. Yếu tố năng khiếu bẩm sinh đôi khi cũng có thể giúp một số người thành công, nhưng đó là những trường hợp rất hiếm hoi, trong khi ở hầu hết mọi trường hợp khác thì tri thức vẫn là điều quyết định.
However, to fully appreciate all of this, of course, readers must read the book themselves.
Và Trần Huỳnh bắt đầu một giai đoạn vất vả mới để tìm kiếm hướng tích lũy tri thức mới sau khi từ bỏ ngành kiến trúc. Đối diện với khó khăn về tài chánh khi đã cạn nguồn học bổng hỗ trợ từ chính phủ, anh bắt đầu phải bươn chải với đủ mọi nghề nghiệp để có thể “sống được” trước khi tìm ra con đường mới. Lúc đó, anh cũng chỉ mới có một suy nghĩ khá mơ hồ về ngành Y: “Tôi muốn thử theo đuổi con đường này.” Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu và cân nhắc, anh nhanh chóng củng cố quyết tâm của mình bằng cách bắt đầu theo học đại học bang Grand Valley (GVSU), ngành Y sinh học. Đây là khởi điểm bắt buộc để anh có thể bước vào ngành Y.

... and the influence of family behind
Trần Huỳnh đã nỗ lực và lập nên kỳ tích khi tốt nghiệp xuất sắc ở trường này chỉ sau một năm học, so với yêu cầu thông thường cho mọi sinh viên khác là 2 đến 3 năm. Cánh cửa bước vào ngành Y đã hiện ra ngay trước mặt anh nhưng vẫn còn đóng chặt và lần này thì anh hoàn toàn chưa đủ sức để “đẩy cửa” bước vào: 30 hồ sơ xin học của anh gửi đi chỉ nhận được một sự chấp nhận duy nhất từ trường Y West Virginia, nhưng đây là trường thuộc hệ thống đào tạo DO (Doctor of Osteopathic Medicine) mà sau khi cân nhắc anh đã không bước vào. Anh thừa nhận vào lúc này là “Tôi xuống tinh thần thấy rõ.”
Tran Huynh began his book by thanking his parents and family. Of course, he did not forget the other help from teachers, friends... but mentioning his family first shows how important his family is to him.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bỏ cuộc. Sau thất bại, anh bắt đầu nhìn lại để tìm nguyên nhân và nhận ra những nhược điểm khiến anh bị từ chối ở hầu như tất cả các trường Y: Anh chưa có công trình nghiên cứu nào và điểm thi MCAT (Medical College Admission Test) thấp hơn mức yêu cầu.
At the end of the book, in the "things left behind" at the end, he also mentioned his family with "deceased relatives", including his father, his grandmother...
Thế là một cuộc chiến đấu mới bắt đầu. Việc làm nghiên cứu, tuy khó khăn nhưng vẫn là điều có thể làm được khi chấp nhận đầu tư thời gian và công sức, nhưng điểm thi MCAT thì anh liên tục thất bại, và phải đến lần thi thứ ba mới đạt được yêu cầu. Dù sao thì việc nhận thức đúng về những thiếu sót của mình cũng đã giúp anh điều chỉnh và nỗ lực đúng hướng. Cuối cùng, anh cũng đã “đẩy được cánh cửa” để bước vào trường Y đại học bang New York.
And throughout the chapters of the book, every major event he experienced such as passing the university entrance exam, giving up the architectural profession or being accepted into medical school... whether successful or not, we see him mention his parents and family. In that way, the reader can feel the shadow of his family behind all his persistent efforts.
Nhưng việc “đẩy cửa bước vào” cũng có nghĩa là anh chỉ mới bắt đầu trên con đường dài dằng dặc của quá trình đào tạo một bác sĩ tại Mỹ. Từ một sinh viên mới bước vào trường, Trần Huỳnh còn phải dần dần trải qua quá trình học tập, nghiên cứu, thực hành, rèn luyện... một quá trình kéo dài rất nhiều năm sau đó. Tất cả đều được anh ghi nhận lại với nhiều chi tiết sinh động và cung cấp cho người đọc những thông tin bổ ích, những hiểu biết thú vị về quá trình đào tạo bác sĩ tại Mỹ.
As I said, his father's advice was the deciding factor in his choice to go to America instead of maintaining a very stable and good lifestyle and study in Vietnam. And we have seen, this choice has given him the opportunity to go far on the path of education, instead of stopping after leaving the University of Architecture. The educational environment in the United States is an environment that encourages and creates conditions for all talent development. Tran Huynh has taken advantage of that advantage by following his father's advice.
Tuy nhiên, để cảm nhận được hết những điều này, điều tất nhiên là độc giả phải tự mình đọc sách.
And the influence of the family is also clearly shown through the image of his old mother who always follows him on every path. Certainly, most of the mental strength as well as the determination that he has to overcome the most difficult stages cannot be without the influence from that. People will easily collapse before obstacles if they find themselves alone and without a spiritual support. When we still have relatives to think of as a spiritual support, strength and determination will come on their own. That is the case with Tran Huynh. From the bowls of red bean porridge that he always remembers with the rustic and simple belief that “eating beans will help you pass the exam”, to the worried look when his son quit his job as an architect, she always comforted and supported him on every step of the way. The image of “my mother” also comes to Tran Huynh in times of failure, even a small failure like when he got a bad grade at the University of Architecture. He does not think of himself first but is only afraid that “my mother will be sad”. This shows us how important her image is to him. He also does not hesitate to say this clearly: “My mother always supports me. She believes that I can do it. Throughout my academic life, I have always been grateful to her for always believing in her son’s ability to learn.” And it is not just the mental effects. Anyone who has ever attended university in the US knows what a financial burden it is. The government will help low-income families, but that help is limited, especially when a person has finished college but decides to "delete and start again". That change is a personal decision and of course the government does not pay for that change. However, to create conditions for students, the government has support through loan programs and you can rest assured to study until completion, as long as you accept... debt. And the "huge" debts that must be paid after studying are something that few people can avoid.

... và ảnh hưởng phía sau của gia đình
But borrowing money to study does not mean meeting and covering everything. Therefore, sympathy, support and help from the family are extremely necessary. No one can really go far without this help. Tran Huynh knows that and he always thinks about his family, about his sick father, his old mother, his sister who has to work hard, and even his younger brother who has to take care of the family for him. All of these are necessary factors to make his success.
Trần Huỳnh mở đầu quyển sách của mình bằng lời cảm ơn ba má và cả gia đình. Tất nhiên anh cũng không quên những sự giúp đỡ khác từ thầy cô, bè bạn... nhưng việc đề cập đến gia đình trước tiên cho thấy gia đình là quan trọng như thế nào đối với anh.
His father could not wait for his son to finish his studies. He passed away at a time that we do not see him mention in the book. Only when attending Professor Weiss's funeral, we see Tran Huynh say "remembering my father's funeral". Can this be considered a small shortcoming of the book? Because this makes a sophisticated reader feel like there is a gap. An important event like his father's death, but for some reason, it is not mentioned in the book.
Cuối quyển sách, trong “những điều đọng lại” ở phần kết thúc, anh cũng lại nhắc đến gia đình với “những người thân đã mất”, trong đó có ba, có ngoại...
The things that remain...
Và xuyên suốt qua các chương sách, mỗi một sự kiện lớn anh trải qua như thi đậu đại học, từ bỏ nghề kiến trúc hay được nhận vào trường Y... dù là thành công hay thất bại, chúng ta đều thấy anh nhắc đến ba má, gia đình. Bằng cách đó, người đọc như cảm nhận được bóng dáng của gia đình phía sau mọi sự nỗ lực cố gắng kiên trì của anh.
Tran Huynh writes "the things that remain" at the end of the book, in the epilogue. But those are the things that remain for him, the writer. As for the reader, will there be any things that remain?
Như tôi đã nói, lời khuyên của ba anh từng là yếu tố quyết định trong việc anh chọn đi sang Mỹ thay vì duy trì nếp sống và học tập đang rất ổn định và tốt đẹp ở Việt Nam. Và chúng ta đã thấy, sự chọn lựa này đã mang đến cho anh cơ hội đi xa trên con đường học vấn, thay vì dừng lại sau khi rời trường đại học Kiến trúc. Môi trường giáo dục tại Hoa Kỳ là một môi trường khuyến khích và tạo điều kiện cho mọi sự phát triển tài năng. Trần Huỳnh đã tận dụng được lợi thế đó khi nghe theo lời khuyên của ba anh.
Of course, this will not be exactly the same for all readers. However, if we talk about the most general features, it can be said that this is a good book, bringing readers interesting moments of relaxation when reading, with a simple writing style mixed with a bit of humor and quite vivid descriptive details. For an amateur writer like him, achieving these requirements is also very commendable.
Và ảnh hưởng của gia đình cũng thể hiện rõ qua hình bóng người mẹ già luôn dõi theo anh trên khắp mọi nẻo đường. Chắc chắn phần lớn sức mạnh tinh thần cũng như nghị lực mà anh có được để vượt qua những giai đoạn gian khó nhất không thể thiếu phần tác động từ đó. Người ta sẽ dễ dàng sụp đổ trước chướng ngại nếu thấy mình cô độc và không có một chỗ dựa tinh thần. Khi chúng ta còn có những người thân để nghĩ đến như một chỗ dựa tinh thần thì sức mạnh và nghị lực sẽ tự tìm đến. Đó chính là trường hợp của Trần Huỳnh. Từ những chén chè đậu đỏ được anh nhớ mãi với niềm tin quê mùa chất phác rằng “ăn đậu sẽ thi đậu”, cho đến ánh mắt lo âu khi con trai bỏ nghề kiến trúc, nhưng bà vẫn luôn an ủi và ủng hộ trên mọi chặng đường anh đi. Hình ảnh “má tôi” cũng đến với Trần Huỳnh cả trong những lần thất bại, dù là một thất bại nhỏ như khi bị điểm kém ở đại học Kiến trúc. Anh không nghĩ đến bản thân mình trước mà chỉ sợ “má buồn”. Điều này cho chúng ta thấy hình ảnh của bà chiếm vị trí quan trọng như thế nào đối với anh. Anh cũng không ngại nói rõ điều này: “Má luôn ủng hộ tôi. Bà tin là tôi sẽ làm được. Trong suốt cuộc đời học vấn của mình, tôi luôn biết ơn má vì luôn tin tưởng ở khả năng học của con trai mình.”
In addition, the entire journey to success recorded by him is a valuable experience for young people who have been and are walking on the path of education. The “tricks” that helped him succeed can also be applied in most other situations, such as self-reflection to find weaknesses and shortcomings, accepting weaknesses to ask others for help, always trying your best and not giving up before achieving your goals... Whether young people want to study to become doctors, engineers or scientists, the positive qualities he shared will be very helpful...
Và cũng không chỉ là những ảnh hưởng về mặt tinh thần. Bất cứ ai đã từng học đại học ở Mỹ đều biết rõ gánh nặng tài chánh là như thế nào. Chính phủ sẽ giúp đỡ những gia đình có thu nhập thấp, nhưng sự giúp đỡ đó có giới hạn, nhất là khi một người đã học xong đại học nhưng quyết định “xóa đi làm lại”. Sự thay đổi đó là một quyết định riêng và tất nhiên chính phủ không trả tiền cho thay đổi đó. Tuy nhiên, để tạo điều kiện cho người học, chính phủ có sự hỗ trợ bằng các chương trình cho vay và bạn có thể yên tâm học cho đến khi hoàn tất, miễn là chấp nhận... thiếu nợ. Và những khoản nợ “to đùng” phải thanh toán sau khi học là điều mà ít ai tránh khỏi.
For readers who have deeper contemplation after reading the book, they may find some other points. Below are some of my own comments and feelings.
Nhưng vay nợ để học thì không có nghĩa là đáp ứng, trang trải được mọi thứ. Do vậy, sự cảm thông và ủng hộ, giúp đỡ của gia đình là cực kỳ cần thiết. Không ai có thể thực sự đi xa được nếu không có những sự giúp đỡ này. Trần Huỳnh biết điều đó và anh luôn nghĩ về gia đình, về người cha mang bệnh, người mẹ già nua, người chị phải làm việc vất vả, cả đến người em phải thay anh gánh vác chuyện gia đình. Tất cả những điều đó đều là những nhân tố cần thiết để làm nên sự thành công của anh.
First of all, the “bumpy and long” path that Tran Huynh has gone through may be a path that we admire but do not want. I say this because clearly no one wants to “follow his example” by studying through a certain university and then giving up to follow the path of their dreams. The story of “going around in circles” like that is an unfortunate thing, no one wants it.
Ba anh đã không chờ được đến ngày con trai hoàn tất việc học. Ông qua đời vào một thời điểm nào đó mà ta không thấy anh đề cập trong sách. Chỉ khi tham dự đám tang Giáo sư Weiss, ta mới thấy Trần Huỳnh nói “nhớ đến đám tang của ba tôi”. Đây có thể xem là một thiếu sót nhỏ của quyển sách chăng? Vì điều này khiến cho một người đọc tinh tế sẽ cảm thấy như có một khoảng trống. Một sự kiện quan trọng như sự qua đời của ba anh nhưng không hiểu vì sao lại không được nhắc đến trong sách.
And why does it have to be “going around in circles” like that? That is a problem not only for Tran Huynh, but also for almost an entire generation of his generation. However, because there are not many people who “dare to give up” like him, we do not know. In most other cases, although they have gone “wrong”, they seem to accept to “continue” until the end of their lives, losing the opportunity to make their own lives better. This fact can also be considered a plus point for Tran Huynh's book when he shares his thoughts and bold decisions with the next generation, hoping that more people will make positive decisions like him.
Những điều đọng lại...
I say this is a problem of an entire generation, because at the time Tran Huynh was standing on the threshold of university, many of my students in a remote rural area in Vietnam also had the same concerns as him. In the 1990s, I opened an English class in a poor rural area, mostly for free. I did two “contrary” things with my high school students. First, I taught Vietnamese in English class, even though they came to me only to learn English. I told my students: “If you are not good at your mother tongue, Vietnamese, you cannot be good at your ‘stepmother’ language, English.” And this has proven to be true in practice. When they mastered Vietnamese grammar structures, they learned English much faster and easier.
Trần Huỳnh viết “những điều đọng lại” ở cuối sách, trong phần kết. Nhưng đó là những điều đọng lại đối với anh, người viết sách. Còn đối với người đọc sách thì liệu sẽ có những điều gì đọng lại?
The second “paradoxical” thing is that in addition to English lessons, I organized talks about future career orientation for the students. To be exact, I did not give direct instructions but created conditions for them to express their thoughts, discuss with each other, and I only gave comments when they had wrong thoughts. In this way, the students learned more about their own abilities and dreams as well as had the opportunity to receive more information related to choosing a major.
Tất nhiên điều này sẽ không hoàn toàn giống nhau ở mọi người đọc. Tuy nhiên, nếu đề cập đến những nét chung nhất thì có thể nói đây là một quyển sách hay, mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn thú vị khi đọc sách, với giọng văn giản dị pha chút dí dỏm và những chi tiết đặc tả khá sinh động. Đối với một cây bút không chuyên như anh, việc đạt được những yêu cầu này cũng đã rất đáng khen.
I tell this story because in fact, at that time, the school did not officially organize such exchanges. We can see how vaguely Tran Huynh chose architecture as a career, just through the advice of a frustrated “long-haired painter” who returned to his hometown to open a coffee shop. He did not have any serious and complete information collection and research about the career he was about to follow, even though it could be the direction for a lifetime. Tens of thousands of other students in Vietnam at that time might be like him, because career orientation, although an important requirement, was not fully implemented in school. Some luckier students might have received advice and guidance from their families, parents or older siblings. But this seems to be very difficult to happen in the countryside or provinces, where higher education is still quite rare.
Ngoài ra, toàn bộ hành trình vươn đến thành công được anh ghi lại đều là những kinh nghiệm quý giá đối với các bạn trẻ đã và đang bước đi trên con đường học vấn. Những “chiêu thức” đã giúp anh thành công cũng sẽ áp dụng được trong hầu hết những trường hợp khác, chẳng hạn như việc tự soi rọi chính mình để tìm ra nhược điểm, khiếm khuyết, chấp nhận những điểm yếu để nhờ người khác giúp đỡ, luôn nỗ lực hết sức và không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục tiêu... Cho dù các bạn trẻ muốn học thành bác sĩ, kỹ sư hay khoa học gia, thì những phẩm chất tích cực mà anh chia sẻ đều sẽ giúp ích rất nhiều...
Today there have been many positive changes, but only in big cities. Rural students are still somewhat “hungry for information” in choosing a career. This may be something that the education sector needs to pay more attention to.
Đối với những độc giả có sự chiêm nghiệm sâu hơn sau khi đọc sách, có thể còn sẽ thấy ra thêm một số điểm khác nữa. Dưới đây là một vài nhận xét, cảm nhận của riêng tôi.
Tran Huynh himself probably did not want to choose such a "long and bumpy" path, but circumstances put him there and what is worth admiring is that instead of giving up in the face of difficulties, he chose to face and overcome them. In the Vietnamese community residing in the US, through his own efforts to study and contribute, it can be said that he has become a Vietnamese doctor worthy of making his fellow Vietnamese in the US proud when talking about him.
Trước hết, con đường “gập ghềnh xa” của Trần Huỳnh đã trải qua có thể là một con đường khiến chúng ta khâm phục nhưng không mong muốn. Tôi nói điều này vì rõ ràng không ai muốn “noi gương” anh để học qua một đại học nào đó rồi mới từ bỏ để đi theo con đường mơ ước của mình. Chuyện “đi lòng vòng” như thế là điều bất đắc dĩ, không ai mong muốn cả.
If Tran Huynh had received an education in the US earlier, he might not have had to go through such a "detour". Coming to the United States in 1999 with only 3 years of university education in architecture in Vietnam, he had to "erase and start over" and extend his education until 2016 when he was still a resident physician, and then it was not until 2018 that he started teaching, temporarily completing his "official" education. It is indeed a long journey that not everyone has the will and determination to overcome. According to the normal school age in Vietnam, it can be guessed that he was born around 1979 and so by the time he "became famous", he was almost 40 years old. On the journey to become a doctor in the United States, it can be said that Tran Huynh has gone through the longest road!
Và vì sao có chuyện phải “đi lòng vòng” như thế? Đó là vấn đề không chỉ riêng đối với Trần Huỳnh, mà phải nói là gần như của cả một thế hệ cùng thời với anh. Tuy nhiên, vì không có nhiều người “dám từ bỏ” như anh nên chúng ta không biết được. Hầu hết những trường hợp khác, tuy đã đi “nhầm đường” nhưng các em dường như đều chấp nhận “đi tiếp” đến cuối đời, tự đánh mất đi cơ hội làm cho cuộc đời của chính mình được tốt đẹp hơn. Thực tế này cũng có thể xem là một điểm cộng cho quyển sách của Trần Huỳnh khi anh chia sẻ những suy nghĩ và quyết định táo bạo của mình với thế hệ đi sau, hy vọng sẽ có thêm nhiều người có quyết định tích cực giống như anh.
I have an acquaintance, Ms. Mai (Ilene Nguyen), whose son is Dr. James H. Nguyen. She told me about James's education path, born in the US, in contrast to Tran Huynh, James's path is the shortest! At the age of 12, James entered Santa Ana College and was the youngest student in the school's history. His extraordinary abilities were fully utilized in an open education when the school accepted to break with tradition to accept this tiny student. Right in the first semester, James not only studied very well but also founded the Pre-Med Club. His path to the medical field was determined from that moment. James also became a tutor for other classmates who were twice his age.
Tôi nói đây là vấn đề của cả một thế hệ, vì vào thời điểm Trần Huỳnh đứng trước ngưỡng cửa đại học thì nhiều học trò của tôi ở một vùng quê xa xôi tại Việt Nam cũng có những băn khoăn như anh. Vào thập niên 1990, tôi mở lớp dạy Anh ngữ tại một vùng quê nghèo, phần lớn là miễn phí. Tôi đã làm hai chuyện “ngược đời” với các học sinh cấp 3 của mình. Thứ nhất, tôi dạy thêm tiếng Việt trong lớp tiếng Anh, mặc dù các em tìm đến tôi chỉ để học tiếng Anh. Tôi nói với các học trò của mình: “Nếu các em không giỏi tiếng mẹ đẻ của mình là tiếng Việt, các em không thể giỏi tiếng ‘mẹ ghẻ’ là tiếng Anh.” Và điều này trong thực tế được chứng minh là đúng. Khi các em nắm vững cấu trúc ngữ pháp tiếng Việt, các em đã học tiếng Anh nhanh và dễ hơn rất nhiều.
At the age of 14, James graduated with honors from Santa Ana College and was accepted to the University of California, Irvine (UCI), continuing to determine his path to the medical field. At only 16 years old, in 2000, James graduated with honors from UCI.
Chuyện “ngược đời” thứ hai là ngoài các buổi học Anh ngữ, tôi tổ chức những buổi nói chuyện về định hướng nghề nghiệp tương lai cho các em. Nói chính xác, tôi không hướng dẫn trực tiếp mà tạo điều kiện để các em nói ra suy nghĩ của mình, cùng thảo luận với nhau và tôi chỉ góp ý khi các em có những suy nghĩ sai lầm. Bằng cách này, các em tự tìm hiểu về khả năng và mơ ước của chính bản thân mình nhiều hơn cũng như có điều kiện để tiếp nhận thêm những thông tin liên quan đến việc chọn ngành.
At the age of 19, James entered St. James graduated from St. George's University and at the age of 23 began his residency at Orlando Regional Hospital in Orlando, Florida. During this time, he did research on the topic "Multi-Slice Computer Tomography versus Stress Test on Low-Risk Chest Pain Patients" and was highly appreciated. In 2007, James submitted this research to the American Heart Association and was commented as "has enormous application potential". Two years later, at the National American College of Physicians' Internal Medicine 2009 Conference, James' research was awarded the first prize (Champion), surpassing all 420 research works from all over the world, presented at this conference. At that time, James was only 25 years old.
Tôi kể lại chuyện này vì thực tế là vào thời điểm đó, nhà trường không tổ chức một cách chính thức những buổi trao đổi giống như vậy. Chúng ta có thể thấy Trần Huỳnh đã chọn nghề kiến trúc một cách mơ hồ như thế nào khi chỉ qua lời khuyên của một anh “họa sĩ tóc dài” thất chí về quê mở quán cà-phê. Anh không hề có những sự thu thập, tìm hiểu thông tin một cách nghiêm túc và đầy đủ về ngành nghề mà mình sắp đi theo, mặc dù đó có thể là hướng đi cho cả một đời người. Hàng vạn học sinh khác ở Việt Nam vào thời điểm đó có thể cũng như anh thôi, vì định hướng nghề nghiệp tuy là một yêu cầu quan trọng nhưng lại không được thực hiện một cách đầy đủ trong trường học. Một số học sinh may mắn hơn có thể sẽ được góp ý, dẫn dắt từ gia đình, cha mẹ hoặc anh chị đi trước. Nhưng điều này dường như rất khó xảy ra ở những miền quê hay tỉnh lẻ, khi mà học vấn cao vẫn còn là một điều khá hiếm hoi.

Dr. James H. Nguyen with Ms. Nancy Pelosi, Speaker of the US House of Representatives
Ngày nay đã có nhiều chuyển biến tốt hơn, nhưng chỉ là ở các thành phố lớn. Học sinh miền quê vẫn còn ít nhiều “đói thông tin” trong việc chọn ngành nghề. Đây có thể là điều mà ngành giáo dục cần quan tâm hơn.

Readers who want to know more about James H. Nguyen, just simply go to Google Search and type in "Dr. James H. Nguyen Santa Ana College" and you will see a lot of information about him, including his photo that appears first.
Chính bản thân Trần Huỳnh có lẽ cũng không muốn chọn một con đường “gập ghềnh xa” như thế, nhưng hoàn cảnh đã đặt anh vào đó và điều đáng để chúng ta khâm phục là thay vì bỏ cuộc trước những khó khăn, anh đã chọn cách đối mặt và vượt qua. Trong cộng đồng người Việt định cư tại Mỹ, bằng nỗ lực học tập và đóng góp của chính mình, có thể nói anh đã trở thành một bác sĩ gốc Việt xứng đáng để đồng hương người Việt tại Mỹ tự hào khi nói về anh.
As we can see, unlike Tran Huynh, James H. Nguyen had a smooth and shortest path to success, but both of these Vietnamese-American doctors are similar in one point: they were able to take advantage of the opportunities that came to them through their own efforts. Success is never a gift that comes randomly but always has to be paid for by persistent efforts. Both of these shining examples shine in different ways, but they both deserve to be the pride of the Vietnamese community in the United States.
Nếu Trần Huỳnh nhận được nền giáo dục tại Mỹ sớm hơn, có thể anh đã không phải mất công sức “đi vòng” như thế. Sang Hoa Kỳ từ năm 1999 với vốn liếng mang theo là 3 năm đại học kiến trúc tại Việt Nam, anh phải “xóa đi làm lại” và kéo dài con đường học vấn cho đến năm 2016 vẫn còn làm bác sĩ nội trú, rồi phải đến năm 2018 anh mới bắt đầu giảng dạy, tạm xem như xong con đường học vấn “chính thức”. Quả thật là một chặng đường dài mà không phải ai cũng có đủ ý chí và nghị lực để vượt qua. Theo độ tuổi đi học thông thường ở Việt Nam, có thể đoán là anh sinh khoảng năm 1979 và như vậy đến khi “thành danh” thực sự thì anh đã xấp xỉ 40 tuổi. Trên hành trình trở thành bác sĩ tại Hoa Kỳ, có thể nói Trần Huỳnh đã đi qua con đường dài nhất!
A few flaws
Tôi có một người quen là chị Mai (Ilene Nguyen), con trai chị là bác sĩ James H. Nguyen. Chị kể với tôi về con đường học vấn của James, sinh ra tại Mỹ, trái ngược hẳn với Trần Huỳnh, con đường của James là con đường ngắn nhất! Năm 12 tuổi, James bước chân vào trường Santa Ana College và là sinh viên trẻ tuổi nhất trong suốt lịch sử của nhà trường. Khả năng phi thường của cậu bé đã được phát huy đúng mức trong một nền giáo dục rộng mở khi nhà trường chấp nhận phá bỏ thông lệ để thu nhận sinh viên tí hon này. Ngay trong mùa học đầu tiên (first semester), James không những đã học rất tốt mà còn thành lập ra Pre-Med Club (Câu lạc bộ Tiền Y khoa). Hướng đi theo ngành Y của cậu bé đã được xác định ngay từ lúc đó. James còn trở thành người dạy phụ đạo (tutor) cho các bạn cùng lớp khác với số tuổi gấp đôi mình.
The book may have been written spontaneously by Tran Huynh, I guess, so it is inevitable that there will be a few small "flaws" when it is printed. Moreover, most of these flaws, in my opinion, are the fault of the book editor rather than the author. As an amateur writer, Tran Huynh's ability to complete this book manuscript is already "admirable", no one can ask for more from him.
Năm 14 tuổi, James tốt nghiệp xuất sắc trường Santa Ana College và được nhận vào University of California, Irvine (UCI), tiếp tục xác định hướng đi theo ngành Y. Chỉ 16 tuổi, vào năm 2000, James tốt nghiệp xuất sắc trường UCI.
But the book editor, with his experience and professional knowledge, if he works seriously, can avoid some unnecessary mistakes. I read a few chapters that he posted on his Facebook and when I bought the book and read it again, I saw that the printed version had been edited and changed to make it more complete. It could be your own edits, but it could also be due to the efforts of the editor. However, there are still a few small points that could be more perfect if it could be polished more carefully for the next edition.
Năm 19 tuổi, James bước vào trường Y khoa St. George's University và 23 tuổi đã bắt đầu làm bác sĩ nội trú (residency) tại bệnh viện Orlando Regional Hospital, thuộc thành phố Orlando, Florida. Trong thời gian này, anh làm nghiên cứu với đề tài “Multi-Slice Computer Tomography versus Stress Test on Low-Risk Chest Pain Patients” và được đánh giá rất cao. Năm 2007, James đệ trình nghiên cứu này lên American Heart Association (Hiệp hội Tim mạch Hoa Kỳ) và được nhận xét là “has enormous application potential” (có tiềm năng ứng dụng cực kỳ to lớn). Hai năm sau, tại hội nghị toàn quốc National American College of Physicians' Internal Medicine 2009 Conference, nghiên cứu của James được trao giải nhất (Champion), vượt trội hơn tất cả 420 công trình nghiên cứu từ khắp nơi đưa về, được trình bày tại hội nghị này. Khi đó, James chỉ mới 25 tuổi.
The first flaw is the use of the word “xi trét” which I cannot believe was written by Tran Huynh. In some other places, he left the word stress as is, and that is the correct usage. Although it can be roughly translated into Vietnamese as “cáng tùng”, but cân tùng cannot fully express the state of stress. This is a word that is quite popular in this era, and the pronunciation of “xi trét” is not italicized or enclosed in parentheses, creating a very funny look for the sentence. I guess nine out of ten times an editor has actively “Vietnamized” this word but did not expect it to be a way of “correcting mistakes”, meaning “correcting right into wrong”.

Bác sĩ James H. Nguyễn với bà Nancy Pelosi, Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ
The second flaw is that some different ways of using words in spoken and written language have not been corrected. Once again, this responsibility belongs to the editor. I will take an example like this sentence on page 82: “Dr. Snyder still has many patients so the receptionist asked me to wait outside in the waiting room.”

Độc giả muốn biết thêm về James H. Nguyen, chỉ cần đơn giản là vào Google Search gõ tìm "Dr. James H. Nguyen Santa Ana College" thì sẽ thấy rất nhiều thông tin về anh, kể cả hình của anh hiện lên trước tiên.
“Kèo” someone to do something is a purely colloquial or spoken language usage. The listener will immediately understand that it is a request, a suggestion to do something... But in standard written language, this word is not used but must be “ bảo” or more seriously, “ đề ý”. In this case, it would be more appropriate to write “The receptionist told me to wait...”.
Như chúng ta thấy, khác với Trần Huỳnh, James H. Nguyễn có một con đường suôn sẻ và ngắn nhất để đi đến thành công, nhưng cả hai vị bác sĩ người Mỹ gốc Việt này đều giống nhau ở một điểm là họ đã có thể tận dụng được cơ hội đến với mình bằng vào sự nỗ lực của tự thân. Thành công không bao giờ là món quà được đưa đến ngẫu nhiên mà luôn phải trả giá bằng sự nỗ lực kiên trì. Cả hai tấm gương sáng này đều tỏa chiếu theo cách khác nhau, nhưng họ đều xứng đáng là niềm tự hào của cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ.
The third flaw is the way characters are named in the memoir genre. Professional editors need to know this and give their opinion to the author. Let's take an example of the story of Dr. Binh's "heart examination" in chapter 2. Let's read it again: "At about 8 o'clock, my father met Dr. Binh. He was middle-aged, a bit short, wearing glasses, a shiny bald head, and a white coat with open buttons that had turned the color of congee. - What's the matter? - Dr. Binh shouted. - Yes, heart disease. - My father answered softly. - How long has it been? - Yes, about a few years. - Why are you just coming here now? - By the time Dr. Binh asked that, he had finished writing the prescription. He took out the stethoscope, placed it on my father's sweat-soaked shirt for a few seconds, then gave the prescription to my father and told him to go to the next room to get the medicine. I estimated the meeting would last less than two minutes and we I waited for two hours.”
Một vài hạt sạn
And then there was a description of this man’s wife:
Sách có thể được Trần Huỳnh viết ra theo ngẫu hứng, tôi đoán là như vậy, nên không tránh khỏi một vài “hạt sạn” nho nhỏ khi in ra. Hơn nữa, đa phần những hạt sạn này, theo tôi là lỗi của người biên tập sách hơn là tác giả. Là một cây bút không chuyên, Trần Huỳnh có thể hoàn thành được bản thảo sách này như vậy đã là “đáng nể” lắm rồi, không ai có thể đòi hỏi ở anh nhiều hơn.
“A plump middle-aged woman, with heavily painted eyebrows and large, plum-colored lips, said to be the doctor’s wife, was standing with her hands on her hips in the middle of the pharmacy. She was also wearing a white, porridge-colored gown like her husband. My mother gave the prescription to the assistant. The doctor counted the money, holding a bag of medicine with many pre-packaged red and white capsules and giving it to my mother. After paying, I saw the doctor also give another patient the same bag of medicine.”
Nhưng người biên tập sách, với kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn, nếu làm việc thật nghiêm túc thì có thể tránh được một số lỗi không đáng có. Tôi có đọc trước một vài chương do chính anh đăng trên Facebook của mình và đến khi mua được sách rồi đọc lại thì thấy bản in ra đã có một số chỉnh sửa, thay đổi hoàn thiện hơn. Có thể là những chỉnh sửa của chính anh, nhưng cũng có thể là nhờ nỗ lực của người biên tập. Tuy nhiên, vẫn còn lại một vài điểm nhỏ mà nếu có thể trau chuốt kỹ hơn cho lần tái bản thì sẽ càng hoàn hảo hơn.
First of all, we see that the author’s pen is very sharp in sketching characters as well as recounting events. Without comment, we immediately realize that this is a type of “villain” and the author also admitted right after that this meeting made him “decide not to choose the medical profession”.
Hạt sạn thứ nhất là cách dùng chữ “xì trét” mà tôi không thể tin là Trần Huỳnh viết ra. Một số nơi khác, anh đã để y nguyên từ stress, và đó là cách dùng đúng. Dù có thể tạm dịch ra tiếng Việt là “căng thẳng”, nhưng căng thẳng không thể diễn đạt được hết trạng thái stress. Đây là một từ ngữ đã khá phổ biến trong thời đại này, và cách phiên âm ra “xì trét” lại không in nghiêng, không đóng ngoặc, tạo một dáng vẻ rất buồn cười cho câu văn. Tôi đoán có đến chín phần mười là một người biên tập nào đó đã tích cực “Việt hóa” cho từ ngữ này nhưng không ngờ đó là một cách “sửa sai”, có nghĩa là “sửa đúng thành sai”.
However, the “flaw” that I want to talk about here is not a problem with writing style. Because the whole book is written in an autobiographical style, recounting his life story to share experiences, as the author said from the beginning, we must rule out the possibility that he made up an untrue story to put in the book. So we see here only two cases: Is Doctor Binh a real character with that name or has his name been changed?
Hạt sạn thứ hai là một số cách dùng từ ngữ khác nhau trong văn nói và văn viết nhưng đã không được điều chỉnh. Một lần nữa, trách nhiệm này thuộc về người biên tập. Tôi lấy một ví dụ như câu văn này ở trang 82: “Bác sĩ Snyder vẫn còn nhiều bệnh nhân nên cô tiếp tân kêu tôi ngồi đợi bên ngoài phòng chờ.”
If he is a real character with that name, it is really not advisable. Since it is a publication that will reach the public, and will pass through the hands of tens of thousands of readers or more, we can easily imagine it reaching the hands of this character himself or, more likely, the relatives of this doctor, such as their children. This would be a very bad thing for them.
“Kêu” ai làm một việc gì đó là cách dùng thuần túy trong khẩu ngữ, hay văn nói. Người nghe sẽ hiểu ngay đó là một yêu cầu, một đề nghị nên làm điều gì... Nhưng trong văn viết chuẩn mực thì không dùng chữ này mà phải dùng chữ “bảo” hay nghiêm trang hơn thì là “đề nghị”. Trong trường hợp câu này, nên viết là “Cô tiếp tân bảo tôi ngồi đợi...” thì sẽ phù hợp hơn.
This has been thought of by memoir writers, so it has almost become a practice that, although they tell the truth, they always change the names of the characters. This is to anticipate the unwanted harm that may happen to the people involved, and in fact, this is also what needs to be done to protect the privacy of others.
Hạt sạn thứ ba là cách nêu đích danh nhân vật trong thể loại hồi ký. Những người biên tập chuyên nghiệp cần phải biết điều này và góp ý với tác giả. Hãy lấy ngay một ví dụ về câu chuyện “khám bệnh tim” của bác sĩ Bình trong chương 2. Chúng ta cùng đọc lại:
However, when doing so, the author needs to have a warning line at the beginning of the book, something like:“The names of the characters in this book have been changed to protect privacy, if there is any coincidence, it is beyond the author’s intention.”
“Đến khoảng 8 giờ, ba tôi gặp bác sĩ Bình. Ông tầm trung niên, người hơi thấp, đeo kính cận, đầu hói bóng loáng, mặc áo choàng trắng hở cúc đã ngả sang màu cháo lòng.
Thus, either of the two cases just mentioned can be considered a “grain of sand” that needs to be picked out in the work. If the character’s name is kept the same, it is not advisable, it is better to change it to a fictional name. But if the author really thought about changing the character’s name, then there needs to be a warning line for the readers at the beginning of the book.
- Bệnh gì? - Bác sĩ Bình quát.
The fourth grain of sand has absolutely nothing to do with the author but is the responsibility of the publisher. The book is printed with an identification number (ISBN) of 978-604-77-9807-0, which is in accordance with international practice to create value for the book in the general circulation environment. ISBN (International Standard Book Number) is the factor that identifies and distinguishes a book from other books in the "forest of books" of humanity. Therefore, the international convention is that each book has a unique ISBN, without duplication, and in the academic environment, this is even more important because the same book, but if reprinted with corrections, will have a different ISBN. Therefore, researchers who use or cite published documents must always include the ISBN number to clearly identify which print they are using. This shows the importance of ISBN, just like an ID card or citizen identification card of a person.
- Dạ, bệnh tim. - Ba tôi lí nhí trả lời.
However, when I tried to search in the international ISBN system for the identification number of this book (978-604-77-9807-0), it was completely unknown, without any information at all. According to convention, when we enter this ISBN number to search, we should see all the basic information about the book, such as the title, author, publisher, book cover, etc. and many other information. But the ISBN of this book currently shows that it is not integrated into the information system of the international ISBN organization. This will certainly reduce the value of the book when it is widely circulated.
- Bao lâu rồi?
Readers who want to check this just need to go to isbnsearch.org and type in the number string 9786047798070 and click the search button, then they will see the results as I said. And if they want to compare, readers can type in the number string 9781978333062 to search and they will immediately see the difference.
- Dạ, khoảng vài năm.
The last thing I want to add to make the work more complete is that some of the word usage is not really accurate, but unfortunately the editor did not recognize it to give suggestions for editing. For example, on page 29, the last paragraph has the sentence: “The teacher sat in the middle of the table... ... ... eyes half-closed, taking a sip of coffee.”
- Sao giờ mới lên đây?
The verb “to whistle” describes the movement of wind, of air when there is strong friction or passing through a narrow gap. We say “the wind whistles in gusts” or “took a puff of cigarette”, but we cannot say “took a sip of coffee”, because it is a liquid. If we say, take a sip, sip a sip... it would be more appropriate. Of course, meticulous refinements of this kind are always the editor’s job, to help perfect the work before it is published.
Bác sĩ Bình hỏi đến đó thì đã viết xong toa. Ông lấy ống nghe, đặt lên chiếc áo thấm đẫm mồ hôi của ba tôi vài giây rồi đưa toa cho ba tôi bảo qua phòng bên lấy thuốc. Tôi ước tính cuộc gặp chưa đầy hai phút và chúng tôi đã đợi hai tiếng đồng hồ.”
Conclusion
Và tiếp theo sau đó là một đoạn mô tả về bà vợ ông này:
Ending a weekend with this book is an enjoyable experience that not everyone is lucky enough to have. In fact, it is not easy to buy this book abroad these days. I tried going to Amazon and found that the book was sold on “consignment”, which means that although you buy through Amazon, you will receive the goods from another partner, with a very long waiting time. A large number of buyers do not like to buy this type of product because they are less trustworthy than those directly from Amazon. Moreover, the price of the book is quite high and with the shipping fee, it is even more expensive, while Amazon offers free shipping for Prime members as well as for orders over $25. On Tran Huynh’s Facebook page, I also read that many people searched but could not buy the book. In the end, I had to ask an acquaintance in Vietnam to get this book.
“Một bà hơi đứng tuổi dáng đẫy đà, đôi lông mày tô điểm đậm với cặp môi đỏ bự màu mận chín, nghe nói là vợ bác sĩ, đang đứng chống nạnh giữa phòng thuốc. Bà cũng mặc áo choàng trắng màu cháo lòng như ông chồng bác sĩ. Má tôi đưa toa thuốc cho cô phụ tá. Bà bác sĩ tính tiền, cầm sẵn một bịch thuốc có nhiều viên con nhộng trắng đỏ được đóng gói sẵn đưa cho má tôi. Trả tiền xong, tôi thấy bà bác sĩ cũng đưa một bệnh nhân khác bịch thuốc y như vậy.”
The book is written in a very simple, uncomplicated autobiographical style, but it is the author’s simple, rustic writing style that really attracts readers through very real and familiar stories. Besides, Tran Huynh has a great sense of observation of a scientist, so any scene or character he describes appears clearly and accurately, without any excess or omission. This has helped the amount of information in the book become concise and rich, bringing many benefits to readers. Moreover, although he expressed it in a simple and honest writing style, readers always feel that his sentences were written from a truly emotional soul, and that is the bridge that conveys inspiration from him to his readers.
Trước hết, chúng ta thấy ngòi bút của tác giả rất sắc sảo trong việc phác họa nhân vật cũng như kể lại sự kiện. Không cần bình phẩm, chúng ta nhận ra ngay đây là một kiểu “nhân vật phản diện” và tác giả cũng thừa nhận ngay sau đó rằng cuộc gặp này khiến anh “quyết định không chọn ngành Y”.
Hopefully the book will be circulated more widely to reach many readers who have not had the opportunity to access it yet.
Thế nhưng “hạt sạn” mà tôi muốn nói ở đây không phải là vấn đề hành văn. Vì toàn quyển sách được viết theo lối tự truyện, kể lại chuyện đời mình để chia sẻ kinh nghiệm, như tác giả đã nói từ đầu, nên chúng ta phải loại trừ khả năng anh hư cấu ra một câu chuyện không có thật để đưa vào sách. Vậy chúng ta thấy ở đây chỉ có hai trường hợp: Bác sĩ Bình là nhân vật có thật mang tên ấy hay đã được đổi tên?
Westminster, a weekend.
Nguyen Minh Tien

Nếu là một nhân vật có thật mang tên ấy thì quả thật rất không nên. Vì là một xuất bản phẩm sẽ đến với công chúng, sẽ qua tay hàng chục ngàn người đọc hoặc nhiều hơn nữa, chúng ta có thể dễ dàng hình dung việc nó đến tay chính nhân vật này hoặc khả năng cao hơn là những người thân của ông bà bác sĩ này, như con cái họ chẳng hạn. Như vậy sẽ là một điều không hay chút nào đối với họ.

Điều này đã được các nhà văn viết hồi ký nghĩ đến, nên hầu như đã thành một thông lệ là tuy kể lại sự thật nhưng họ luôn đổi tên nhân vật. Đây chính là lường trước sự tổn thương không mong muốn có thể xảy đến cho những người có liên quan, và thật ra đây cũng là điều cần làm để bảo vệ quyền riêng tư của người khác.

Tuy nhiên, khi làm như vậy thì tác giả cần có một dòng báo trước ngay từ đầu sách, đại khái như là: “Tên nhân vật trong sách này đã được thay đổi để bảo vệ quyền riêng tư, nếu có sự trùng hợp ngẫu nhiên thì đó là ngoài ý muốn của tác giả.”

Như vậy, một trong hai trường hợp vừa nói đều có thể xem là một “hạt sạn” cần nhặt ra của tác phẩm. Nếu là tên nhân vật được giữ nguyên thì không nên, tốt hơn là nên đổi thành một cái tên hư cấu nào đó. Nhưng nếu tác giả thực sự đã tinh ý nghĩ đến chuyện đổi tên nhân vật, thì cần có một dòng báo trước cho độc giả ở đầu sách.

Hạt sạn thứ tư hoàn toàn không liên quan đến tác giả mà là trách nhiệm của nhà xuất bản. Sách được in ra với mã số định danh (ISBN) là 978-604-77-9807-0, điều này là đáp ứng thông lệ quốc tế để tạo ra giá trị cho quyển sách trong môi trường lưu hành chung. ISBN (International Standard Book Number) là yếu tố xác định, phân biệt một quyển sách với những quyển sách khác trong “rừng sách” của nhân loại. Do vậy, quy ước quốc tế là mỗi quyển sách có một ISBN duy nhất, không trùng lặp, và trong môi trường học thuật thì điều này càng quan trọng hơn vì cùng một quyển sách nhưng nếu được tái bản với chỉnh sửa, nó sẽ mang một ISBN khác. Do vậy, những người làm công việc nghiên cứu nếu sử dụng, trích dẫn các tài liệu đã xuất bản thì luôn phải kèm theo số ISBN để xác định rõ tác phẩm mình sử dụng là bản in nào. Nói như vậy để thấy tầm quan trọng của ISBN, giống hệt như thẻ ID hoặc căn cước công dân của một con người.

Tuy nhiên, khi tôi thử tìm kiếm trong hệ thống ISBN quốc tế dãy số định danh của sách này (978-604-77-9807-0) thì nó hoàn toàn không được biết đến, không có bất cứ thông tin nào cả. Theo quy ước, lẽ ra khi chúng ta nhập dãy số ISBN này vào để tìm kiếm thì sẽ nhìn thấy tất cả những thông tin cơ bản về quyển sách, như tên sách, tác giả, nhà xuất bản, bìa sách v.v... và nhiều thông tin khác. Nhưng ISBN của sách này hiện nay cho thấy là không hề được hòa nhập vào hệ thống thông tin của tổ chức ISBN quốc tế. Điều này chắc chắn sẽ làm giảm đi một phần giá trị của quyển sách khi lưu hành rộng.

Độc giả muốn kiểm tra điều này chỉ cần vào trang isbnsearch.org và gõ vào chuỗi số 9786047798070 và bấm nút tìm kiếm thì sẽ thấy kết quả như tôi nói. Và nếu muốn so sánh, độc giả có thể gõ vào chuỗi số 9781978333062 để tìm kiếm thì sẽ thấy ngay sự khác biệt.

Điều cuối cùng tôi muốn nói thêm để tác phẩm có thể hoàn thiện hơn nữa là một số cách dùng từ chưa thực sự chính xác, nhưng rất tiếc đã không được người biên tập nhận ra để góp ý chỉnh sửa. Chẳng hạn, trang 29, đoạn cuối có câu: “Thầy ngồi giữa bàn ... ... ... mắt lim dim rít một ngụm cà phê.”

Động từ “rít” mô tả chuyển động của gió, của không khí khi có sự ma sát mạnh hoặc đi qua một khe hẹp. Chúng ta nói “gió rít từng cơn” hoặc “rít một hơi thuốc lá”, nhưng không thể nói “rít một ngụm cà phê”, vì đó là chất lỏng. Nếu nói, nhấp một ngụm, hớp một ngụm... thì sẽ phù hợp hơn. Tất nhiên, những trau chuốt tỉ mỉ thuộc loại này luôn là công việc của người biên tập, để giúp cho tác phẩm hoàn thiện hơn trước khi ra đời.

Tạm Kết 

Kết thúc một cuối tuần với quyển sách này là một điều thú vị mà không phải ai cũng may mắn có được. Trong thực tế, hiện nay ở nước ngoài mua sách này không được dễ dàng lắm. Tôi đã thử vào Amazon và thấy sách được bán theo lối “ký gửi”, có nghĩa là tuy mua qua Amazon nhưng sẽ nhận hàng từ một đối tác khác, thời gian chờ rất lâu. Một số lớn người mua không thích mua hàng loại này vì ít tin tưởng hơn là những mặt hàng trực tiếp của Amazon. Hơn nữa, giá sách khá cao và cộng thêm cước phí nên lại càng quá cao, trong khi Amazon miễn phí gửi hàng cho thành viên Prime cũng như cho những đơn hàng trên 25 USD. Trên trang Facebook của Trần Huỳnh, tôi cũng đọc thấy rằng nhiều người đã tìm kiếm nhưng không mua được sách. Cuối cùng, tôi đã phải nhờ đến một người quen ở Việt Nam mới có được quyển sách này.

Sách viết theo lối tự truyện rất đơn giản, không cầu kỳ, nhưng chính lối hành văn đơn sơ mộc mạc của tác giả đã thực sự lôi cuốn người đọc qua những câu chuyện rất thật và gần gũi. Bên cạnh đó, Trần Huỳnh có một óc quan sát rất tuyệt vời của người làm khoa học nên bất kỳ khung cảnh hay nhân vật nào được anh mô tả lại cũng đều hiện lên rõ ràng chính xác, không thừa không thiếu. Chính điều này đã giúp cho khối lượng thông tin trong sách trở nên súc tích và phong phú, mang đến nhiều lợi ích cho người đọc. Hơn thế nữa, tuy anh diễn đạt với lối văn chân chất giản dị nhưng người đọc luôn cảm nhận những câu văn của anh được viết ra từ một tâm hồn thật sự giàu cảm xúc, và đó mới chính là cầu nối truyền cảm hứng từ anh sang độc giả của mình.

Hy vọng quyển sách sẽ được lưu hành rộng rãi hơn để đến tay được nhiều độc giả mà đến nay còn chưa có cơ hội tiếp cận.

Westminster, một ngày cuối tuần.
Nguyễn Minh Tiến 

    « Xem chương trước       « Sách này có 1542 chương »       » Xem chương tiếp theo »
» Tải file Word về máy » - In chương sách này



_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Các vị đại sư tái sinh Tây Tạng


Bhutan có gì lạ


Phù trợ người lâm chung


An Sĩ toàn thư - Khuyên người bỏ sự tham dục

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.

Tiếp tục nghe? 🎧

Bạn có muốn nghe tiếp từ phân đoạn đã dừng không?



Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập

Thành viên đang online:
Rộng Mở Tâm Hồn Viên Hiếu Thành Rộng Mở Tâm Hồn Huệ Lộc 1959 Rộng Mở Tâm Hồn Bữu Phước Rộng Mở Tâm Hồn Chúc Huy Rộng Mở Tâm Hồn Minh Pháp Tự Rộng Mở Tâm Hồn minh hung thich Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Âm Phúc Thành Rộng Mở Tâm Hồn Phan Huy Triều Rộng Mở Tâm Hồn Phạm Thiên Rộng Mở Tâm Hồn Trương Quang Quý Rộng Mở Tâm Hồn Johny Rộng Mở Tâm Hồn Dinhvinh1964 Rộng Mở Tâm Hồn Pascal Bui Rộng Mở Tâm Hồn Vạn Phúc Rộng Mở Tâm Hồn Giác Quý Rộng Mở Tâm Hồn Trần Thị Huyền Rộng Mở Tâm Hồn Chanhniem Forever Rộng Mở Tâm Hồn NGUYỄN TRỌNG TÀI Rộng Mở Tâm Hồn KỲ Rộng Mở Tâm Hồn Dương Ngọc Cường Rộng Mở Tâm Hồn Mr. Device Rộng Mở Tâm Hồn Tri Huynh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Nguyên Mạnh Rộng Mở Tâm Hồn Thích Quảng Ba Rộng Mở Tâm Hồn T TH Rộng Mở Tâm Hồn Tam Thien Tam Rộng Mở Tâm Hồn Nguyễn Sĩ Long Rộng Mở Tâm Hồn caokiem Rộng Mở Tâm Hồn hoangquycong Rộng Mở Tâm Hồn Lãn Tử Rộng Mở Tâm Hồn Ton That Nguyen Rộng Mở Tâm Hồn ngtieudao Rộng Mở Tâm Hồn Lê Quốc Việt Rộng Mở Tâm Hồn Du Miên Rộng Mở Tâm Hồn Quang-Tu Vu Rộng Mở Tâm Hồn phamthanh210 Rộng Mở Tâm Hồn An Khang 63 Rộng Mở Tâm Hồn zeus7777 Rộng Mở Tâm Hồn Trương Ngọc Trân Rộng Mở Tâm Hồn Diệu Tiến ... ...

... ...