Đối với người không nỗ lực hoàn thiện thì trải qua một năm chỉ già thêm một tuổi mà chẳng có gì khác hơn.Sưu tầm
Bạn đã từng cố gắng và đã từng thất bại. Điều đó không quan trọng. Hãy tiếp tục cố gắng, tiếp tục thất bại, nhưng hãy thất bại theo cách tốt hơn. (Ever tried. Ever failed. No matter. Try Again. Fail again. Fail better.)Samuel Beckett
Mất lòng trước, được lòng sau. (Better the first quarrel than the last.)Tục ngữ
Vui thay, chúng ta sống, Không hận, giữa hận thù! Giữa những người thù hận, Ta sống, không hận thù!Kinh Pháp Cú (Kệ số 197)
Nay vui, đời sau vui, làm phước, hai đời vui.Kinh Pháp Cú (Kệ số 16)
Hãy tự mình làm những điều mình khuyên dạy người khác. Kinh Pháp cú
Người ta vì ái dục sinh ra lo nghĩ; vì lo nghĩ sinh ra sợ sệt. Nếu lìa khỏi ái dục thì còn chi phải lo, còn chi phải sợ?Kinh Bốn mươi hai chương
Khó thay được làm người, khó thay được sống còn. Khó thay nghe diệu pháp, khó thay Phật ra đời!Kinh Pháp Cú (Kệ số 182)
Ai bác bỏ đời sau, không ác nào không làm.Kinh Pháp cú (Kệ số 176)
Người duy nhất mà bạn nên cố gắng vượt qua chính là bản thân bạn của ngày hôm qua. (The only person you should try to be better than is the person you were yesterday.)Khuyết danh
Không có sự việc nào tự thân nó được xem là tốt hay xấu, nhưng chính tâm ý ta quyết định điều đó. (There is nothing either good or bad but thinking makes it so.)William Shakespeare
Trang chủ »» Danh mục »» SÁCH TẠP BÚT - TRUYỆN KÝ »» Phàm phu chểnh mảng niệm Phật vãng sanh là chuyện khó tin! »» Xem đối chiếu Anh Việt: Phàm phu chểnh mảng niệm Phật vãng sanh là chuyện khó tin! »»
Xem Mục lục


Trong Tịnh tông, chúng ta chỉ dùng một câu A Di Đà Phật với tâm “chẳng chuốt hối hận nghi ngờ” để ngăn ngừa Bất Tịnh Nghiệp, để thành tựu Tịnh Nghiệp, thì đấy mới là chân thật sám hối !
Vì sao niệm Phật với tâm “chẳng chuốt hối hận nghi ngờ” mà có thể dứt trừ mọi chướng nghiệp, thành tựu Tịnh Nghiệp ? Vì khi ba nghiệp thân ngữ ý đã thanh tịnh, thì những thứ lỗi lầm trước kia sẽ không còn lập lại nữa; đấy mới chính là hiệu quả thật sự của sám hối. Trong một câu A Di Đà Phật mà hết thảy tội lỗi và phiền não từ nay trở đi đều vứt bỏ, chẳng màng tới chúng nữa, cũng chẳng cần hối hận với những chuyện ác đã làm, thì đấy là phương pháp sám hối có hiệu quả nhất, đạt được thanh tịnh tâm. Tâm địa đã thanh tịnh thì nghiệp dựa vào đâu mà hiện hành ?
Nói tóm lại, trong tâm chỉ có một câu A Di Đà Phật, chẳng còn nghĩ tưởng đến tội ác trong quá khứ, chẳng chuốt hối hận, nghi ngờ thì đấy cính là chẳng tạo tội lỗi một lần nữa ! Trong tâm nghĩ tưởng tội lỗi một lần chính là tạo tội nghiệp thêm một lần nữa, thật là đáng sợ ! Trong tâm khởi lên ý nghĩ hối hận về tội lỗi đã làm mà lại là tạo thêm tội nghiệp, thì nghiệp biết chừng nào mới dứt; thật là chuyện rất đáng sợ !
Do đó chúng ta nhất định phải biết rõ và thực hành phương pháp sám hối độc nhất vô nhị này của A Di Đà Phật : Trong tâm lúc nào cũng nghĩ nhớ đến A Di Đà Phật chẳng những sẽ là từ nay trở đi chẳng còn tạo ác nghiệp nữa, mà còn là từ nay trở đi lúc nào cũng tăng trưởng thiện căn, phước đức và nhân duyên để gặp A Di Đà Phật vãng sanh Cực, một đời thành Phật ! Vậy, có phải là trong một câu A Di Đà Phật, mọi sự đều thành tựu đến viên mãn, tròn đầy rồi đó sao ? Quả thật là một phương pháp tu quá sức dễ dàng mà hiệu quả lại là cao tột bậc !
Nếu chẳng niệm A Di Đà Phật thì sao ? Bèn tạo nghiệp ! Tôn giả Tu Bồ Đề ngồi tham thiền, trong tâm lắng động đến mức sạch trong, vua trời Đao Lợi thấy vậy vô cùng kính phục rải hoa trời Mạn Đà La cúng dường, khen ngợi. Còn bản nhân chúng ta ngồi quay mặt vào vách tường để làm gì ? Để niệm vọng ! Ngồi đó quán sát xem mình chứng đắc chưa ? Đó là niệm vọng ! Ngồi đó trông ngóng xem mình nhập vào cảnh giới nào ? Đó là niệm vọng ! Chúng ta bỏ niệm Phật để ngồi một chỗ niệm vọng, thì vua trời Đao Lợi cũng phải than thầm, đây là kẻ đáng thương !
Nói cách khác, Thiền không phải là pháp không hay, mà chính bản thân ta quá dỡ, không có bản lãnh tu Thiền. Nếu đã biết chính mình không có bản lãnh lìa niệm, thì hãy suốt ngày từ sáng đến tối niệm câu Phật hiệu chẳng gián đoạn, tâm chẳng lìa Phật, Phật chẳng lìa tâm, phải làm như vậy thì mới hòng chẳng tạo tội nghiệp trong A Lai Da Thức nữa.
Nếu hoàn cảnh trong nhà ồn ào, khiến chúng ta chẳng thể giữ cho Phật hiệu không gián đoạn suốt 24 tiếng đồng hồ, thì nên luôn mang theo máy nghe cá nhân trên tai. Thứ này rất hợp thời, thanh niên thanh nữ thời nay ai nấy đều có cái máy nghe cá nhân để nghe cái gì đó, thì chúng ta cũng có một cái để nghe niệm Phật, nghe tụng kinh, nghe giảng kinh. Ai muốn nghe cái gì thì cứ nghe cái đó, chẳng ai làm phiền đến ai được.
Người khác dùng cái máy nghe cá nhân để nghe lục đạo luân hồi, để tạo Bất Tịnh Nghiệp trong A Lai Da thức. Chúng ta cũng dùng cái máy đó để nghe A Di Đà Phật, nghe Tây Phương Cực Lạc thế giới, để tạo Tịnh Nghiệp nên thành tựu Tịnh Nghiệp. Cả hai bên đều dùng một phương pháp “nghe” này; thế mà người khác do nghe mà đọa trong lục đạo, còn chúng ta cũng do nghe mà thoát ra khỏi lục đạo. Vì sao ? Vì chúng ta biết nghe giống như Ngài Quán Thế Âm Bồ tát : “Xoay ngược cái Nghe để nghe tự tánh, nên tánh trở thành vô thượng đạo.” Chúng ta xoay cái nghe câu Phật hiệu để Tự tánh Di Đà, nên tánh trở thành vô thượng đạo, cũng chính là pháp Quán Âm ! Lúc nào, chúng ta cũng quán âm thanh của câu Phật hiệu ! Suốt 24 giờ mỗi ngày, từ đầu năm cho đến cuối năm, đều chỉ là nghe như vậy chẳng gián đoạn, thì một mai bổng khai thông triệt sáng, trong tướng tự nhiên bổng nhiên thanh tịnh, ánh sáng vô lượng, dung hóa tự nhiên, chuyển biến tối thắng. Chuyển cái gì thành cái gì mà gọi là tối thắng ? Chuyển một “phàm phu chểnh mảng” thành một vị Phật; đấy gọi là “chuyển biến tối thắng.”
Bồ Tát là lợi căn, chúng sanh chểnh mảng là độn căn. Lợi căn và độn căn đều chỉ cần niệm Phật, mà cũng được vãng sanh, thành Phật, thì có pháp nào thanh tịnh, bình đẳng hơn pháp này chứ ? Lại nữa, lục đạo chúng sanh bao gồm hết thảy địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, trống, mái, đực, cái, tất cả các loại này chỉ cần niệm Phật đều được vãng sanh, thành Phật. Chúng ta ngẫm xem, pháp môn này có phạm vi nhiếp thọ rộng lớn dường ấy ! Không chỉ là thế giới này, mà mười phương vô lượng vô biên các cõi Phật, A Di Đà Phật đều bình đẳng nhiếp thọ.
Chúng ta hãy quan sát cặn kẽ để chứng nghiệm. Từ xưa đến nay, những chuyện được ghi chép trong Vãng Sanh Truyện chỉ là những người vãng sanh được mọi người hay biết, còn có rất nhiều người vãng sanh trong thế gian này, nhưng không ai biết đến, nên chẳng được ghi chép, huống là chúng sanh trong ác đạo, quỷ đạo, địa ngục đạo vãng sanh chẳng hạn, làm sao chúng ta có thể biết đến mà ghi chép. Nếu chúng ta đọc bộ sách Vật Do Như Thử, chuyên ghi chép chuyện súc sanh vãng sanh, liền biết công đức của danh hiệu Di Đà chẳng thể nào nghĩ bàn cho hết được.
Phàm là người nào tin nhận được những chuyện vãng sanh này là thật, nhất tâm xưng niệm, thì chẳng có ai không vãng sanh, huống là những người niệm Phật thật sự giác ngộ. Khi nào vãng sanh Tây Phương Cực Lạc thế giới rồi, thì công đức học Phật của chúng ta mới coi như viên mãn, đại công cáo thành. Nếu chẳng thể tin nhận A Di Đà Phật, thì dù trong đời này có chứng quả A La Hán hay Bích Chi Phật chăng nữa, công đức ấy vẫn chưa thể gọi là viên mãn. Cho nên, chúng ta phải biết “nhất tâm xưng niệm” chẳng phải là chuyện một đời, mà là do nhiều đời nhiều kiếp tích lũy, nên mới có thành tựu như ngày nay. Do vậy, phải chúng ta phải quý trọng đời này, phải nỗ lực, phải tinh tấn, quyết định chớ nên bỏ lỡ.
Chỉ có “nhất tâm xưng niệm” mới là chuyện lớn bậc nhất trong một đời này. Hết thảy những chuyện khác thuộc về nhân sự trong thế gian hãy để mặc nó, chỉ cần chẳng trở ngại chúng ta niệm Phật, thì chuyện gì cũng đều hứng chịu được, hòng thành tựu đạo nghiệp của chính mình trong một đời này.
In Pure Land Buddhism, we only use one Amitabha Buddha with the mind of "no regrets or doubts" to prevent impure karma and achieve pure karma. Only then is it truly repenting!
Why can reciting Buddha's name with the mind of "no regrets or doubts" eliminate all karmic obstacles and achieve pure karma?Because when the three karmas of body, speech, and mind are pure, the previous mistakes will not be repeated; that is the true effect of repentance. In one sentence of Amitabha Buddha, all sins and afflictions from now on are discarded, no longer concerned with them, and no need to regret the evil deeds done, then that is the most effective method of repentance, achieving a pure mind. When the mind is pure, what does karma rely on to act?
In short, if in the mind there is only one sentence of Amitabha Buddha, no longer thinking about past sins, no regrets, no doubts, then that is not creating sins again! Thinking of sins once in the mind is creating karma once more, how terrifying! In the mind, the thought of regretting the sins committed is creating more karma, then who knows when the karma will end; This is truly a very scary thing!
Therefore, we must definitely know clearly and practice this unique repentance method of Amitabha Buddha: Always thinking of Amitabha Buddha in the mind will not only mean that from now on, we will no longer create evil karma, but also from now on, we will always increase our good roots, blessings and causes and conditions to meet Amitabha Buddha and be reborn in the Pure Land, becoming a Buddha in one lifetime! So, is it true that in one sentence of Amitabha Buddha, everything is accomplished to perfection and completion? It is truly an extremely easy method of practice, but the effect is extremely high!
What if we do not recite Amitabha Buddha? Then we create karma! Venerable Subhuti sat in meditation, his mind was so calm that it was so pure and clean, the King of Heaven, Trayastrimsa, saw this and was extremely respectful, scattered heavenly Mandala flowers as offerings, and praised. And what are we doing sitting facing the wall? To think about delusions! Sitting there observing whether we have attained enlightenment? That is delusion! Sitting there waiting to see which realm we have entered? That is delusion! If we give up reciting Buddha's name to sit in one place and think about delusions, even the King of Heaven, Dao Loi, would have to sigh inwardly, this is a pitiful person!
In other words, Zen is not a bad method, but we ourselves are too bad, we do not have the ability to practice Zen. If we know that we do not have the ability to leave thoughts, then we should recite the Buddha's name all day from morning to night without interruption, the mind does not leave the Buddha, the Buddha does not leave the mind, we must do so in order to not create any more sins in the Alaya Consciousness.
If the environment in the house is noisy, making it impossible for us to keep the Buddha's name uninterrupted for 24 hours, we should always carry a personal earphone on our ears. This is very trendy, young people nowadays all have personal audio devices to listen to something, then we also have one to listen to Buddha recitation, to listen to sutra chanting, to listen to sutra lectures. Whoever wants to listen to something, just listen to it, no one can bother anyone else.
Other people use their personal audio devices to listen to the six paths of samsara, to create impure karma in the Alaya consciousness. We also use that device to listen to Amitabha Buddha, to listen to the Western Pure Land, to create pure karma and thus achieve pure karma. Both sides use this same method of “listening”; yet others fall into the six paths because of listening, and we also escape from the six paths because of listening. Why? Because we know how to listen like Bodhisattva Avalokiteshvara: “Turn the Hearing upside down to listen to the self-nature, so the nature becomes the supreme path.” We turn the hearing of the Buddha’s name to the self-nature of Amitabha, so the nature becomes the supreme path, which is also the Dharma of Avalokiteshvara! At all times, we also contemplate the sound of the Buddha’s name! For 24 hours a day, from the beginning of the year to the end of the year, we only listen like that without interruption, then one day suddenly it is completely clear and bright, in the natural form it is suddenly pure, the light is immeasurable, naturally merging, the ultimate transformation. Transforming what into what is called the ultimate? Transforming a “negligent ordinary person” into a Buddha; that is called “the ultimate transformation.”
Bodhisattva is of sharp faculties, negligent sentient beings are of dull faculties. Those with sharp faculties and dull faculties only need to recite the Buddha's name, and they can be reborn and become Buddhas. Is there any dharma that is purer and more equal than this dharma? Furthermore, the six realms of sentient beings, including all hell beings, hungry ghosts, animals, males, females, and males, all of these beings only need to recite the Buddha's name to be reborn and become Buddhas. Let us consider that the scope of this dharma is so vast! Not only this world, but also the boundless and limitless Buddha realms of the ten directions, Amitabha Buddha equally accepts them all.
Let us observe carefully to verify. From ancient times until now, the stories recorded in the Vãng Sanh Truyen are only those who were reborn that everyone knows about. There are many people who were reborn in this world, but no one knows about them, so they are not recorded. How can we know about the rebirth of living beings in the evil realms, ghost realms, and hell realms? If we read the book Vật Do Như Như, which specializes in recording the rebirth of animals, we will immediately know that the merit of Amitabha's name is beyond imagination.
Anyone who believes and accepts these rebirth stories as true, and wholeheartedly recites them, will not fail to be reborn, let alone those who recite the Buddha's name and truly attain enlightenment. When we are reborn in the Western Pure Land of Ultimate Bliss, then our merit in studying Buddhism will be considered complete, and the great work will be accomplished. If we cannot believe in Amitabha Buddha, then even if we attain the fruit of Arhat or Pratyekabuddha in this life, that merit cannot be called complete. Therefore, we must know that “single-mindedly reciting Buddha’s name” is not a matter of one life, but is the result of many lives and many kalpas of accumulation, so that we can have the achievements we have today. Therefore, we must cherish this life, must make efforts, must be diligent, and be determined not to miss out.
Only “single-mindedly reciting Buddha’s name” is the greatest thing in this life. Let all other matters of human affairs in this world be as they are, as long as they do not hinder us from reciting Buddha’s name, we can endure anything, in order to achieve our own spiritual path in this life.
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập