Đang đi gần đến cổng trường, Quỳnh bỗng kéo tay An dừng lại, chỉ về phía trước. Hai chiếc honda đang rượt nhau, ép cả sang lề trái. Càng xe quẹt ngang vào một gánh hàng rong. Tiếng soong nồi rơi xuống mặt đường vang lên loảng xoảng, nắp đậy tung ra thật xa và cả nồi chè đậu đổ lênh láng trên đường. Hai chiếc xe vẫn rú ga, vọt mất, bỏ lại đám bụi mịt mù và đám đông hiếu kỳ vây quanh cô bán chè tuổi chỉ chừng mười sáu. Có tiếng ai đó chửi đổng:
As they were approaching the school gate, Quynh suddenly pulled An's hand to stop and pointed forward. Two Hondas were chasing each other, forcing them to the left side. The wheel of the motorbike scraped against a street vendor. The sound of pots and pans falling onto the road echoed loudly, the lids flew far away and the whole pot of sweet bean soup was spilled all over the road. The two motorbikes still revved up and sped away, leaving behind a cloud of dust and a curious crowd surrounding the sweet bean soup seller who was only about sixteen years old. Someone cursed:
– Mẹ kiếp! Đua với tranh. Riết rồi chúng nó chẳng coi ai ra gì nữa. Ngữ ấy có ngày toi mạng chẳng ai thương.
– Damn it! Racing against competition. They're getting worse and they don't care about anyone anymore. One day they'll die and no one will care.
Khi Quỳnh và An đến nơi, cô bán chè đang ôm mặt khóc tức tưởi. An quay sang hỏi bạn:
When Quynh and An arrived, the sweet bean soup seller was covering her face and crying. An turned to ask his friend:
– Quỳnh biết chị Thúy này chứ ?
– Quynh, do you know this Thuy?
Quỳnh gật đầu. Chị Thúy học trường cấp III, nhà ở mãi trong con hẽm bên kia đường, ở đây ai cũng biết. Chị hiền hậu, vui tính lắm. Nhà nghèo, học buổi chiều thì buổi sáng chị gánh chè ra đây bán. Gần trưa, mẹ chị mới ra thay cho chị về đi học. Ngày nào cũng thế, gia đình chị kiếm sống nhờ vào gánh chè nhỏ nhoi này. Ai có ngờ hôm nay lại rủi ro đến thế.
Quynh nodded. Thuy studied at a high school and lived in the alley across the street. Everyone here knew her. She was kind and cheerful. Her family was poor, so she went to school in the afternoon, so in the morning she carried sweet soup here to sell. It was almost noon when her mother came to replace her and let her go to school. Every day was like that, her family made a living thanks to this small sweet soup stall. Who would have thought that today would be so unlucky.
Quỳnh kéo An lại chỗ gốc bàng nói nhỏ:
Quynh pulled An back to the banyan tree and whispered:
– Tội nghiệp quá. Nhà chị Thúy nghèo lắm! Gặp rủi như vậy là đi luôn cả vốn liếng gánh chè rồi. Phải chi có cách gì giúp chị ấy được nhỉ.
– How pitiful. Thuy's family is very poor! If she had such bad luck, she would have lost all her capital for selling sweet soup. If only there was a way to help her.
An ngẫm nghĩ rồi đáp:
An thought for a moment and replied:
– Có chứ, bọn mình có cách giúp được chị ấy đấy.
– Yes, we have a way to help her.
Rồi An nắm tay kéo bạn vào sân trường, chạy tìm các bạn cùng lớp. An kể lại chuyện chị Thúy bị đổ mất nồi chè. Các bạn lắng nghe và xôn xao bàn tán. Ai cũng thấy tội nghiệp cho chị hàng chè quen thuộc, dễ mến. Giọng An bỗng trở nên đĩnh đạc:
Then An held her friend's hand and pulled her into the school yard, running to find her classmates. An told the story of Thuy spilling her pot of sweet soup. Her classmates listened and chattered excitedly. Everyone felt sorry for the familiar, lovable sweet soup vendor. An's voice suddenly became dignified:
– Các bạn ạ! Chị Thúy bị đổ nồi chè là hết cả vốn liếng rồi. Nhà chị ấy nghèo lắm. Nếu các bạn đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau góp tiền vào. Xem như hôm nay bọn mình vẫn ăn của chị ấy mỗi đứa một ly chè. Chị ấy sẽ lại có tiền để đi bán nữa …
– Guys! Thuy's pot of sweet soup spilled and she lost all her capital. Her family is very poor. If you agree, we will contribute money together. Consider today we still eat a cup of sweet soup from her. She will have money to sell again...
An chưa dứt lời thì cả bọn đã nhao nhao lên hưởng ứng. Ai ai cũng tranh nhau góp tiền vào. Quỳnh và An vui vẻ vuốt phẳng từng tờ giấy bạc đủ loại, xếp lại thành tập rồi vội vã chạy ra cổng trường, đến chỗ chị Thúy. Đám đông hiếu kỳ đã tản đi hết, chỉ còn mỗi mình chị đang ngồi khóc thút thít dưới gốc bàng, quang gánh xếp bên cạnh. Quỳnh lại gần bên chị thỏ thẻ:
Before An finished speaking, the whole group jumped up to respond. Everyone competed to contribute money. Quynh and An happily smoothed out all kinds of bills, folded them into a bundle, and hurriedly ran to the school gate, to where Thuy was. The curious crowd had all dispersed, leaving only Thuy sitting and sobbing under the banyan tree, her carrying pole placed beside her. Quynh approached her and whispered:
– Chị Thúy ạ! Chúng em vừa kể cho các bạn trong lớp nghe chuyện rủi ro của chị …
- Thuy! We just told our classmates about your misfortune...
Rồi Quỳnh rút tập giấy bạc trong cặp ra, đặt lên cái mâm trống mọi khi chị vẫn dùng để bày ly tách. Chị Thúy đã ngưng khóc, ngẩng nhìn hai bạn nhỏ, rồi nhìn xấp tiền giấy, ngạc nhiên không hiểu:
Then Quynh took out the bundle of bills from her bag and placed it on the empty tray she usually used to display cups and glasses. Sister Thuy stopped crying, looked up at the two children, then looked at the stack of paper money, surprised and not understanding:
– Em vừa nói gì vậy?… Ở đâu các em lại có nhiều tiền thế này?…
– What did you just say?… Where did you get so much money?…
Quỳnh lúng túng. An vội đỡ lời bạn:
Quynh was confused. An quickly spoke for her friend:
– Các bạn lớp em gởi biếu chị, bù vào chỗ bị thiệt mất của chị hôm nay…
– My classmates sent it to you, to make up for your loss today…
Chị Thúy xem chừng vẫn còn tần ngần, chưa hiểu. An lại nói thêm:
Sister Thuy seemed to still hesitate, not understanding. An added:
– Chị bị mất cả nồi chè, chúng em biết chị buồn lắm. Chúng em đã bàn nhau, góp số tiền này giúp chị. Xin chị xem như chúng em vẫn ăn chè của chị như mọi hôm thôi…
– You lost the whole pot of sweet soup, we know you are very sad. We discussed it, pooled this money to help you. Please consider it as us still eating your sweet soup like every other day…
Chị Thúy giờ mới hiểu ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của An rồi òa lên khóc vì cảm động. Tiếng trống vào lớp chợt vang lên. An hấp tấp gỡ tay chị:
Sister Thuy now understood, grabbed An’s small hand and burst into tears with emotion. The bell to start class suddenly rang. An hurriedly removed her hand:
– Thôi, bọn em phải vào lớp đây, trễ giờ rồi đó …
– Okay, we have to go to class, we are late…
Cả hai ù chạy vào sân trường. Thúy nhìn theo mắt còn đẫm lệ, chợt nhớ mình chưa nói được một lời cảm ơn những người bạn nhỏ ...
Both of them ran into the school yard. Thuy looked at her eyes still filled with tears, suddenly remembering that she had not yet said a word of thanks to her little friends...
¯
Quỳnh và An vào lớp trễ. Cô giáo nghiêm khắc nhìn hai em:
¯
Quynh and An entered the class late. The teacher looked at them sternly:
– Hôm nay các em lại ham chơi nên đến lớp trễ phải không?
– Today you were too playful that you were late to class, right?
Cả hai cùng khoanh tay, ấp úng, không bạn nào dám nói. Cả lớp nhao nhao lên:
Both of them folded their arms, stuttering, no one dared to speak. The whole class shouted:
– Thưa cô, không phải đâu! Hai bạn ấy phải mang tiền giúp chị bán chè đấy ạ…
– No, teacher! Those two friends had to bring money to help their sister sell sweet soup...
Cô giáo ngạc nhiên, không hiểu gì cả. Bạn Hà lớp trưởng liền đứng dậy kể cho cô nghe mọi chuyện. Cô giáo cảm động, xoa đầu Quỳnh và An, cho hai em về chỗ rồi nói với cả lớp:
The teacher was surprised, not understanding anything. The monitor Ha stood up and told her everything. The teacher was touched, patted Quynh and An's heads, let them go back to their seats and then said to the whole class:
– Các em ngoan lắm. Biết thương người gặp nạn, biết tìm cách giúp đỡ, chia sớt như vậy là rất tốt. Các em mở tập chép bài mới.
– You are very good children. Knowing how to sympathize with people in trouble, knowing how to find ways to help, sharing like that is very good. The children opened their notebooks to copy the new lesson.
Nét phấn của cô vạch những nét thật xinh trên bảng. “Thương người như thể thương thân…” Tiếng sột soạt của tập vở mở ra nghe thật vui tai. Cả lớp đều hớn hở vì đã cùng nhau làm đúng lời cô dạy. Ai cũng nghĩ rằng ly chè hôm nay mới thật sự ngọt ngào hơn cả bao nhiêu ngày trước…
The teacher's chalk made beautiful lines on the board. “Love others as you love yourself…” The rustling sound of notebooks opening was really pleasant to the ears. The whole class was happy because they had done exactly what the teacher had taught. Everyone thought that today’s cup of tea was really sweeter than many days before…