Điều quan trọng không phải là bạn nhìn vào những gì, mà là bạn thấy được những gì. (It's not what you look at that matters, it's what you see.)Henry David Thoreau
Hãy đặt hết tâm ý vào ngay cả những việc làm nhỏ nhặt nhất của bạn. Đó là bí quyết để thành công. (Put your heart, mind, and soul into even your smallest acts. This is the secret of success.)Swami Sivananda
Nếu bạn muốn những gì tốt đẹp nhất từ cuộc đời, hãy cống hiến cho đời những gì tốt đẹp nhất. (If you want the best the world has to offer, offer the world your best.)Neale Donald Walsch
Thành công có nghĩa là đóng góp nhiều hơn cho cuộc đời so với những gì cuộc đời mang đến cho bạn. (To do more for the world than the world does for you, that is success. )Henry Ford
Chỉ có một hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời này là yêu thương và được yêu thương. (There is only one happiness in this life, to love and be loved.)George Sand
Với kẻ kiên trì thì không có gì là khó, như dòng nước chảy mãi cũng làm mòn tảng đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Nếu muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Nếu muốn đi xa, hãy đi cùng người khác. (If you want to go fast, go alone. If you want to go far, go together.)Ngạn ngữ Châu Phi
Khởi đầu của mọi thành tựu chính là khát vọng. (The starting point of all achievement is desire.)Napoleon Hill
Kinh nghiệm quá khứ và hy vọng tương lai là những phương tiện giúp ta sống tốt hơn, nhưng bản thân cuộc sống lại chính là hiện tại.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Không có sự việc nào tự thân nó được xem là tốt hay xấu, nhưng chính tâm ý ta quyết định điều đó. (There is nothing either good or bad but thinking makes it so.)William Shakespeare
Nhẫn nhục có nhiều sức mạnh vì chẳng mang lòng hung dữ, lại thêm được an lành, khỏe mạnh.Kinh Bốn mươi hai chương
Trang chủ »» Danh mục »» TỦ SÁCH RỘNG MỞ TÂM HỒN »» Tu học Phật pháp »» Xem đối chiếu Anh Việt: Suối ao công đức »»
Xem Mục lục


Cõi nước Cực Lạc vi diệu, trang nghiêm vượt xa hết thảy các cõi Phật phương khác. Cây báu, ao sen đầy khắp cõi Phật. Nước trong mỗi ao đều do bảy báu hợp thành, thơm tho trong suốt, đủ tám công đức. Khi nước ma-ni ấy chảy rót vào hoa, lên xuống theo thân hoa, phát ra âm thanh diễn nói pháp vi diệu nhiệm mầu, khiến cho người nghe đặng âm thanh ấy, thiện căn được thuần thục. Nói về tướng riêng biệt, hình dáng, kích thước và độ sâu cạn của mỗi ao đều chẳng có kích thước nào nhất định cả. Ao hiện ra các kích thước nhỏ lớn từ mười do tuần cho đến trăm ngàn do tuần đều để thích ứng với từng căn cơ của chúng sanh trong cõi ấy. Tuy các ao có kích thước sai biệt, nhưng hình thể vẫn tương xứng với nhau, nên mỗi chúng sanh đều thấy hình sắc của các ao và tánh đức của nước trong ao giống hệt nhau.
Cớ sao nước nơi cõi này cũng mát mẻ, cũng có đặc tánh nhuần thấm có thể dùng để tắm gội, rửa sạch các bẩn nhơ nơi thân, nhưng chẳng thể gọi là nước công đức? Bởi vì nước trong cõi này có thể bị biến hóa theo điều kiện môi trường; chẳng hạn nước bị mặt trời chiếu rọi bèn nóng lên, nước bị đun nóng trên lửa bị sôi sùng sục, bốc hơi, nước gặp lạnh bị biến thành băng v.v...; còn nước trong Tây Phương dẫu bị mặt trời nung rọi vẫn mát mẻ, dẫu đặt trên lửa đun tới độ nóng bao nhiêu đi nữa vẫn mát mẻ, chẳng bốc hơi. Thậm chí, dù cho Kiếp Hỏa có thể thiêu rụi cả thế giới vẫn không thể nung nóng nước trong cõi Cực Lạc, nước ấy vẫn thường luôn mát mẻ. Lại nữa, nước trong cõi này có thể rửa sạch các thứ nhơ bẩn nơi thân, nhưng chẳng thể tẩy sạch các thứ nhơ bẩn nơi tâm. Nước trong cõi Cực Lạc biến hóa không lường, biết tùy theo căn tánh của chúng sanh mà thuyết pháp độ sanh, khiến thần thức khai mở, ngũ căn ngũ lực tăng trưởng, tập khí phiền não trần lao không còn dẩy khởi v.v…., nên nước ấy gọi là nước công đức. Nước nơi cõi Cực Lạc có vô lượng vô biên công đức, nhưng ở đây kinh chỉ nêu lên tám công đức cụ thể, đó là: lặng sạch, trong mát, ngon ngọt, mềm mại, nhuần thấm, sáng bóng, an hòa, uống vào trừ được đói khát và vô lượng khổ sở, uống xong quyết định trưởng dưỡng các căn tứ đại và tăng ích các thứ thiện căn thù thắng.
· Tánh lặng sạch của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong cõi Cực Lạc do bảy báu hóa hợp thành, nên lắng trong, tinh khiết, sạch sẽ, chẳng ô trược, chẳng xen tạp với những thứ khác. Nước trong thế giới này do hydrogen và oxygen kết hợp thành, thông thường trong nước còn có xen tạp phù sa, vi khuẩn và các hóa chất độc hại khác, nên chẳng thuần khiết, trong sạch. Nước trong cõi này tuyệt đối chẳng thể nào sánh bằng nước nơi cõi Cực Lạc, nhưng vì trong thế gian này chẳng có loại nước do bảy báu kết hợp thành lắng trong kỳ diệu như vậy, nên Phật đành phải dùng nước ở đây để sánh ví, giúp chúng ta mường tượng ra nước ở cõi kia, chớ thật ra nước nơi cõi Cực Lạc chẳng giống như nước trong thế gian này.
· Tánh trong mát của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước bên Tây Phương Cực Lạc Thế Giới vĩnh viễn giữ được sự mát mẻ, chẳng quá lạnh cũng chẳng quá nóng. Tuy trong cùng một ao nước, thế mà mỗi người tắm trong ao cảm nhận độ nóng lạnh khác nhau tùy theo ý muốn của họ. Đây là điều vô cùng kỳ diệu và khó có, không giống như nước ở đây, hoặc rất lạnh vào mùa Đông, hoặc nóng hổi vào mùa Hè.
· Tánh ngon ngọt của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong Tây Phương Cực Lạc Thế Giới thảy đều ngọt ngào, ngon lành, trọn đủ vị tuyệt diệu. Người nào uống nước đó sẽ hết đói khát, các căn được tăng trưởng. Trong thế gian này, nước biển thì mặn, còn các thứ nước thông thường thì nhạt nhẽo.
· Tánh mểm mại của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong Tây Phương Cực Lạc Thế Giới mềm mại, nhẹ nhàng, không chỉ có thể chảy xuống mà còn biết tùy ý thích của từng người mà chảy ngược lên trên, hoặc chảy ngang chảy dọc, điều này rất thú vị. Nước trong cõi chúng ta nặng nề, chỉ có thể chảy xuống, chẳng thể chảy ngược lên trên, hoặc chảy ngang chảy dọc.
· Tánh nhuần thấm sáng bóng của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong Tây Phương Cực Lạc Thế Giới tươi nhuận, trơn láng, chẳng khô rít, giống như những loại mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất hiện thời, càng tắm da dẻ càng tươi nhuận, trơn láng. Nước ở nơi đây có tác dụng ăn mòn làm cho da bị khô rít, nếu rửa mặt, tắm gội quá nhiều, có thể khiến cho da dẻ bị tổn thương.
· Tánh an hòa của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong thế gian này có lúc chảy xiết, dâng tràn trở thành thủy tai, lụt lội, rất nguy hiểm. Nước trong cõi Cực Lạc chẳng có hiện tượng này, nước nơi cõi ấy an tĩnh, hòa hoãn, chẳng chảy xiết, không dâng tràn. Hơn nữa, nước nơi ấy còn biết tùy thuận ý thích của chúng sanh mà chảy lên, chảy xuống, chảy ngang, chảy dọc, hoặc ngừng lại một chỗ thì làm gì có những hiện tượng thủy tai, lụt lội hay chết chìm.
· Tánh trừ được đói khát và vô lượng khổ sở của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong Tây Phương Cực Lạc Thế Giới có sức thù thắng, chẳng những chỉ trừ khát mà kiêm cả chữa đói. Người cõi ấy có thể khỏi ăn gì hết chỉ cần uống nước trừ cơm mà vẫn có đầy đủ chất dinh dưỡng dồi dào. Người cõi này không ăn sẽ phải đói chết, còn người trong cõi Cực Lạc chẳng phải là từ bé dần dần trưởng thành, họ có cái thân là thanh hư, cái thể là vô cực, vĩnh viễn bất hoại, há cần đến ăn uống hay sao? Nhưng cớ sao, ở đây kinh lại nói đến chuyện đói khát? Đói khát ở đây là ám chỉ thiếu thể lực. Nước nơi cõi Cực Lạc giúp nhân dân trong cõi ấy tăng trưởng sức mạnh có thể phi hành khắp mười phương, trên cúng chư Phật, dưới hóa độ chúng sanh.
· Tánh trưởng dưỡng các căn tứ đại và tăng ích các thứ thiện căn của nước nơi cõi Cực Lạc: Nước trong Tây Phương Cực Lạc Thế Giới tăng trưởng, nuôi nấng thân tâm từ trong đến ngoài. Nhìn bề ngoài, câu này dường như là nói về sắc thân, trên thực tế chẳng phải nói đến sắc thân, vì sao? Vì căn thân của Bồ-tát cõi Cực Lạc chẳng có nhu cầu phải được bù đắp bằng những chất dinh dưỡng bị hao hụt do các hoạt động như người thế gian. Câu “tăng trưởng, nuôi nấng thân tâm” ở đây có nghĩa là tăng trưởng năng lực nơi căn tánh của sáu căn. Do vì người đới nghiệp vãng sanh chưa đủ năng lực đoạn hoặc, chứng chân, nên công đức của nước nơi ấy giúp họ đoạn phiền não, phá vô minh, khai phát công đức trong Tự tánh.
Chẳng những nước nơi cõi Cực Lạc tỏa ra hương thơm mà hết thảy cây báu bên bờ ao, dòng suối, từ thân cây, cành lá cho đến hoa quả đều tỏa ra muôn ngàn mùi hương thơm ngát. Cây, lá, hoa và trái ấy lại còn phóng ra quang minh chiếu diệu; đó là vì các cây báu ấy đều do vô lượng các thứ hương báu hợp thành. Các rừng cây báu bên bờ ao, dòng suối đều có cành to khỏe, lá xum xuê, vươn dài ra khắp không gian, chạm ngọn vào nhau, soi bóng xuống mặt ao. Các rừng cây cũng tỏa ra các thứ diệu hương, chẳng phải là thứ hương thế gian có nổi. Các mùi thơm ngào ngạt lại nương theo gió bay và dòng nước chảy lan tỏa khắp nơi trong Thế giới Cực Lạc, cho đến chúng sanh hữu duyên trong mười phương cõi khác cũng có thể ngửi được mùi hương lạ này. Nếu ai ngửi đặng hương thơm trang nghiêm này đều được thân tâm nhu nguyến, thanh tịnh, phát tâm Bồ-đề, thích tu Phật hạnh. Đó là điềm ứng hiện tốt lành do kết quả của Nguyện 43: “Hương báu xông khắp” của Phật A Di Đà.
Người tu học chân thành, tụng kinh, nghe Pháp, niệm Phật được tâm thư thái thanh tịnh, không cấu nhiễm thường gặp được điềm ứng hiện tốt lành là ngửi được mùi hương thơm kỳ lạ từ cõi Cực Lạc. Chúng ta phải biết, cảnh giới ấy chẳng thể do tâm vọng tưởng, mong muốn, tham cầu mà được; cho nên, lúc người hữu duyên ngửi được mùi hương thơm ấy, chớ nên khởi tâm động niệm, suy tưởng này nọ; bởi vì một khi tâm khởi lên ý niệm thì mùi hương ấy bèn biến mất đi. Nói cách khác, mùi hương ấy chỉ có thể ngửi thấy bằng tâm thư thái thanh tịnh, chớ chẳng thể ngửi bằng khứu giác bình thường. Nếu trong tâm thường mong tưởng, muốn ngửi thấy mùi hương xông ra từ cõi Cực Lạc, thì dù có ngửi thấy, e rằng mùi hương ấy chỉ là do từ tâm mong cầu, tưởng tượng của mình hiện ra mà thôi, chớ chẳng phải là hương thơm trang nghiêm tỏa ra từ Tây Phương Cực Lạc. Nếu người học Phật khởi tâm mê hoặc, điên đảo, vọng cầu này nọ mà yêu ma quỷ quái biết được, chúng sẽ bỡn cợt, lừa gạt chúng ta. Chúng có thể đốt hương cho chúng ta ngửi thấy, chớ mùi hương ấy chẳng phải là từ Tây Phương Cực Lạc Thế Giới. Chỉ khi nào chúng ta vô tâm mà ngửi thấy mùi hương thì mùi hương ấy mới thật sự là điềm ứng hiện tốt lành, là cảm ứng đạo giao với Tây Phương Cực Lạc Thế Giới. Nhưng chúng ta phải biết, tướng tốt lành này chẳng thể có nhiều được, thỉnh thoảng khi chúng ta thật sự vô tâm, thật sự thanh tịnh mới ngửi đặng. Nếu chúng ta lúc nào cũng ngửi thấy mùi hương thơm thì đó là hiện tượng bị ma dựa, chúng ta phải cảnh giác điều này.
Phật pháp dạy chúng ta dùng tâm bình thường tu tâm thanh tịnh, nhằm tăng trưởng giới, định, huệ. Ngược lại, ma pháp lại dạy chúng ta những chuyện phi thường, lạ lùng, kỳ quái nhằm dụ dỗ, mê hoặc, khiến chúng ta tăng trưởng tham, sân, si. Cho nên, người học Phật chân chánh dẫu trông thấy hiện tượng Phật hiện ra, dẫu ngửi được mùi hương lạ, vẫn xem như là chẳng hề có những chuyện ấy xảy ra, thì mới đúng là tâm cảnh được nói trong kinh Kim Cang: “Phàm những gì có hình tướng đều là hư vọng.”
Thông thường, những sự cảm ứng tốt lành ấy hiện ra trong ba thời kỳ tu hành:
· Thời kỳ thứ nhất, khi chúng ta mới bắt đầu học Phật, mới phát lòng ưa thích Phật pháp nhưng chưa thật sự tin tưởng Phật pháp cho lắm, còn nữa tin nữa ngờ, nhưng do có duyên với Phật, Bồ-tát, nên các Ngài hiện tướng lành ấy để giúp cho chúng ta dấy lên lòng tin tưởng, hoan hỷ phát tâm tu hành. Sau khi đã thật sự tin tưởng, những tướng lành ấy từ đó trở đi chẳng còn nữa.
· Thời kỳ thứ hai, khi chúng ta tu hành đạt công phu đến mức độ khá tốt nào đó, cũng ngửi được mùi thơm. Lần này Phật, Bồ-tát sát hạch chúng ta, xem thử chúng ta có phản ứng gì khi ngửi thấy được mùi thơm ấy? Nếu chúng ta ngửi được mùi thơm bèn khởi tâm động niệm thì đó là hỏng rồi, là thi rớt rồi. Giống như học trò đi thi trắc nghiệm, nếu không làm bài đúng với chương trình giáo học là thi rớt. Phật dạy chúng ta: “Quán pháp như hóa, tam muội thường tịch,” “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng,” v.v… Nay, chúng ta vừa ngửi thấy mùi thơm bèn khởi tâm động niệm, thì đó là thi rớt rồi, chớ chẳng phải là điềm ứng hiện tốt lành. Bất cứ trong cảnh giới nào, mỗi lúc chúng ta khởi tâm động niệm khi tiếp xúc với trần cảnh (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp), đều là thi rớt, đều là hỏng bét, chớ chẳng phải là điềm ứng hiện tốt lành. Ngược lại, dù bản thân ta đang đối diện với cảnh địa ngục mà trong tâm vẫn an định, một niệm không sanh, thì đó lại là điềm ứng hiện tốt lành. Kinh Thủ Lăng Nghiêm nói, nếu có một người tọa thiền đạt được tâm thanh tịnh, bổng thấy chư Phật, Bồ tát hiện ra chặt cả bầu trời, trong tâm người ấy vừa nghĩ thầm là mình đã chứng đắc, liền bị lọt vào lưới ma. Người tu hành đạt được công phu nào đó, có thể thấy chư Phật, Bồ-tát hiện thân để sát hạch họ, xem họ có khởi tâm động niệm trước các tướng lành đó không? ma cũng có thể hiện tướng lành để gạt gẫm, tưởng lầm là đã chứng đắc, đã tu hành thành tựu, khiến trong tâm khởi sanh các thứ vọng tưởng tham, sân, si, mạn v.v… Thế là hỏng cuộc rồi!
· Thời kỳ thứ ba, lúc lâm chung, người ấy niệm Phật với tâm địa thanh tịnh, bèn thấy Phật, Bồ-tát hiện thân rõ ràng ở ngay trước mặt để tiếp dẫn, họ ngửi thấy mùi thơm và quang minh phóng ta từ Phật, Bồ-tát v.v…. Những gì họ thấy được cũng giống như những gì đã được thuật lại trong kinh Vô Lượng Thọ. Sau khi được thấy các tướng lành, người ấy tuyên bố với đại chúng: “Tôi đã thấy Phật A Di Đà đến tiếp dẫn. Xin chào tạm biệt quí vị, tôi đi đây,” rồi họ an nhiên ra đi để lại thoại tướng tốt đẹp để chứng tín. Thậm chí có khi những người đang hiện diện cũng đồng thời trông thấy các tướng lành và cảm ứng đặc biệt mạnh mẽ ấy. Chúng ta phải biết, người ấy chắc chắn vãng sanh Cực Lạc ở địa vị Thượng Phẩm Thượng Sanh.
Đại khái, người trung hạ phẩm vãng sanh, nhất là hạ bối vãng sanh, lúc lâm chung tuy cũng thấy Phật, tuy cũng ngửi thấy mùi hương, nhưng họ chẳng thể nói ra. Dù họ rất muốn nói cho chúng ta biết là Phật đến tiếp dẫn họ, nhưng chẳng có sức lực để nói, một tiếng cũng không nói ra được. Những người như thế cũng vãng sanh, nhưng chúng ta không có chứng cớ thật sự để chắc chắn là họ đã được vãng sanh. Những tướng lành như thân thể mềm mại, sắc mặt hồng hào v.v… chưa phải là chứng cớ đầy đủ để sát định việc vãng sanh, vì sao? Vì người sanh vào cõi phước báo trời người sau khi ra đi cũng để lại thoại tướng tốt đẹp giống như vậy. Những thoại tướng ấy chỉ có thể cho chúng ta biết là người ấy được sanh vào cõi phước báo, không bị đọa trong ba ác đạo, chớ không thể chứng thực là người ấy vãng sanh Cực Lạc. Chỉ khi nào người ấy thấy Phật A Di hiện ra tiếp dẫn và thuật lại cho chúng ta biết, thì chúng ta mới biết thật sự, còn những sự dự đoán của chúng ta đều là không có chứng cớ.
Điều trọng yếu bậc nhất để vãng sanh là ý niệm phải kiên quyết cầu sanh Tịnh độ, có tín tâm kiên định, tin Phật quyết định chẳng dối gạt chúng ta, chẳng mảy may hoài nghi. Nếu đã có tín và nguyện lúc nào cũng kiên cố vững chắc như núi Tu Di, không mảy may nghi ngờ thay đổi, tám gió thổi cũng chẳng động, thì lúc bình thường phải nhất tâm chuyên niệm A Di Đà Phật. Hạnh là niệm Phật, niệm Phật đúng như lời Phật dạy: ““Tùy ý tu tập, tự do hành đạo, thảy đều hoan hỷ.” Nghĩa ấy là gì? Hễ niệm mệt bèn nghỉ ngơi, nghỉ khỏe khoắn xong bèn niệm tiếp. Nếu có việc gì cần phải làm thì buông câu Phật hiệu xuống, chuyên tâm làm việc ấy, làm xong việc lại niệm tiếp. Nếu công chuyện là việc lao động tay chân nhẹ nhàng, chẳng đòi hỏi phải chú tâm suy nghĩ, thì có thể vừa làm việc vừa niệm Phật. Nếu công chuyện đòi hỏi sự tập trung, chú ý và suy nghĩ thì ngàn vạn phần chớ nên vừa làm việc vừa niệm Phật, đó là sai mất rồi, đó là xen tạp. Vừa làm việc vừa niệm Phật kiểu ấy rất dễ bị loạn tâm, rất nguy hiểm, chẳng có kết quả tốt đẹp. Vừa niệm Phật lại vừa suy nghĩ đến công chuyện, xen tạp công chuyện vào câu Phật hiệu, chẳng những niệm Phật không được trọn vẹn mà công chuyện cũng chẳng làm được tốt đẹp, hai đằng đều lỡ làng. Hơn nữa, vó những công việc lao động tay chân nặng nhọc vô cùng nguy hiểm, đòi hỏi phải chú tâm, nếu không chú tâm sẽ gây tai nạn rất nguy hiểm. Tỷ dụ, nếu chúng ta đang làm công việc xây cất ở trên nóc của một tầng lầu cao, nếu không quan tâm, chú ý đến công việc và sự an toàn, có thể trợt chân té xuống mà chết, lúc ấy hỏng bét rồi! Nếu người ta đăng trên báo chí là có người niệm Phật cầu vãng sanh té lầu chết phanh thây thì càng hỏng bét hơn nữa. Ai nghe nói đến pháp môn Niệm Phật cầu vãng sanh cũng phải tránh xa. Những điều căn bản như vậy, mỗi người chúng ta đều có khả năng suy nghĩ mà nhận ra lẽ thật, không có điều gì là nhất định cả; cho nên Đức Phật mới bảo chúng ta phải biết tùy ý tu tập, phải biết tự do hành đạo để được mọi sự hoan hỷ trong Phật pháp, chẳng nên học Phật theo kiểu “y văn bất y nghĩa,” khiến cho ba đời chư Phật cũng phải kêu oan.
The Land of Bliss is wonderful and solemn, far surpassing all other Buddhist realms. Treasure trees and lotus ponds are full of all over the Buddha's realm. The water in each pond is made up of seven treasures, fragrant and transparent, full of eight merits. When the mani water flows into the flower, up and down along the stem of the flower, it emits a mysterious sound of the Dharma, making the listener listen to the sound so that the good root can be mastered. Speaking of individual champions, the shape, size, and shallow depth of each pond are not set in size. The pond appears in small and large sizes, from ten degrees per week to hundreds of thousands of degrees per week, to adapt to each of the beings in that realm. Although the ponds are of different sizes, the shapes are still commensurate with each other, so each living being finds the shape of the ponds and the virtue of the water in the pond to be identical.
The reason why the water in this realm is also cool, and it also has the characteristics of permeability that can be used for bathing. wash away the impurities of the body, but it cannot be called meritorious water? Because the water in this realm can be transformed according to environmental conditions; For example, water that is illuminated by the sun heats up, water that is heated over a fire boils and evaporates, cold water is turned into ice, and so on; and the water in the West is still cool even though it is burned by the sun, no matter how hot it is put on the fire, it is still cool and does not evaporate. Even if the Fire Life could burn the whole world down, it would not be possible to heat the water in the Blissful Realm, which would always be cool. Again, the water in this realm can wash away the defilements of the body, but it cannot wash away the defilements of the mind. The water in the realm of Bliss changes unpredictably, knowing that according to the identity of sentient beings, teaching the dharma of birth, causing the divine consciousness to open, the five bases of the five forces to grow, the habits of earthly afflictions and emotions no longer aroused, and so on, so this water is called the water of merit. The water in the Blissful Realm has immeasurable merits, but here the sutra only mentions eight specific merits, namely: quiet, clean, cool, juicy, soft, permeable, shiny, peaceful, drinking to get rid of hunger and thirst and immeasurable suffering, and after drinking it, it is decided to cultivate the four great bases and increase the benefits of the good and the victorious roots.
· The Pure Stillness of the Water in the Blissful Realm: The water in the Blissful Realm is composed of the seven precious realms, so it is settled, pure, clean, unpolluted, and uninterfered with other things. The water in this world is made up of a combination of hydrogen and oxygen, usually in the water there is also a mixture of silt, bacteria and other toxic chemicals, so it is not pure and pure. The water in this realm is absolutely incomparable to the water in the realm of Bliss, but since there is no water in this world that is miraculously combined by the seven treasures, the Buddha had to use the water here to compare and help us imagine the water in the other realm. the water in the Blissful Realm is not the same as the water in this world.
· The Coolness of the Water in the Blissful Realm: The water in the Western Blissful World forever retains its coolness, neither too cold nor too hot. Although in the same pond, each person bathing in the pond feels different heat and cold depending on their wishes. This is extremely magical and rare, unlike the water here, which is either very cold in winter, or hot in summer.
· The juiciness of the water in the Blissful Realm: The water in the Western Blissful World is all sweet, delicious, and full of wonderful taste. Whoever drinks that water will stop hunger and thirst, and the roots will grow. In this world, sea water is salty, and ordinary water is bland.
· The softness of the water in the Blissful Realm: The water in the Western Blissful World is soft and gentle, and it can not only flow downwards, but also flow upwards at the pleasure of each person, or horizontally and vertically, which is very interesting. The water in our realm is heavy, it can only flow downwards, it cannot flow upwards, or it flows horizontally and vertically.
· The shiny essence of the water in the Blissful Realm: The water in the Western Blissful World is fresh, smooth, not dry, just like the best skincare cosmetics today, the more you take a bath, the fresher and smoother your skin becomes. The water here has a corrosive effect that makes the skin dry, if you wash your face and shower too much, it can cause damage to the chestnut skin.
· The peaceful nature of water in the Blissful Realm: The water in this world sometimes flows rapidly, surging, becoming a flood, and very dangerous. The water in the Blissful realm does not have this phenomenon, the water in that realm is calm, peaceful, does not flow rapidly, does not overflow. Moreover, the water there also knows how to flow up, down, horizontally, vertically, or stop in one place, so that there will be no floods, floods, or drowning.
· The elimination of hunger and thirst and immeasurable suffering of the water in the Blissful Realm: The water in the Western Blissful World has the power to conquer not only thirst but also cure hunger. People in that realm can not eat anything, just drink water except rice and still have abundant nutrients. People in this realm who don't eat will starve to death, and don't people in the Blissful realm gradually grow up from childhood, they have a body that is pure and decaying, a body that is infinite, permanently indestructible, do they need to eat and drink? But why does the sutra speak of hunger and thirst here? Hunger and thirst here are an indication of lack of physical strength. The water in the realm of Bliss helps the people in that realm to grow their strength to be able to fly in all ten directions, above the Buddhas, under the transformation of sentient beings.
· The maturity nourishes the four great bases and increases the good roots of the water in the Blissful Realm: The water in the Western Blissful World grows and nourishes the body and mind from the inside out. On the surface, this sentence seems to be talking about body form, in fact it is not about body form, why? For the bodhisattva body of the Blissful Realm has no need to be compensated by the nutrients lost due to worldly activities. The phrase "growth, nourishment of body and mind" here means the growth of the capacity in the nature of the six bases. Because the person who is born with karma is not yet capable of cessation or truth, the merit of the water there helps him to get rid of his disturbing emotions, to destroy ignorance, and to develop the merit in his own nature.
Not only does the water in the realm of Bliss radiate fragrance, but all the precious trees on the shore of the pond, The stream, from tree trunks, branches and leaves to fruits, emits thousands of fragrant scents. The tree, the leaves, the flowers, and the fruit also emitted a wonderful light; That's because those treasure trees are all made up of countless precious incense. The forests of treasure trees on the banks of ponds and streams all have large and strong branches, lush leaves, stretching out throughout the space, touching the tops of each other, shining shadows on the surface of the pond. The forests also emit wonderful incense, not the incense of the world. The sweet scents followed the wind and the flowing water spread everywhere in the Blissful World, and even sentient beings in the other ten realms could smell this strange scent. If anyone smells this dignified fragrance, they will be nourished by the body and mind, pure, develop a bodhichitta mind, and enjoy practicing Buddhahood. It is a good omen as a result of Amitabha Buddha's Vow 43: "The Incense of Treasures".
Those who study sincerely, chant, listen to the Dharma, and recite the Buddha, have a relaxed, pure, and uncontaminated mind often encounter the auspicious omen of smelling a strange fragrance from the realm of Bliss. We must know, That realm cannot be caused by delusions, desires, and desires; Therefore, when a person is predestined to smell that fragrance, do not start thinking this or that; Because once the mind has an idea, the scent disappears. In other words, the scent can only be smelled with a pure relaxed mind, not with the normal sense of smell. If in our minds we often wish to smell the scent emanating from the Blissful Realm, then even if we do, we are afraid that the scent is only due to our desire and imagination, and not the solemn fragrance emanating from the Western Bliss. crazy, this and that and love demons and monsters know, they will play fun and deceive us. They can burn incense for us to smell, but it is not from the Western Blissful World. It is only when we subconsciously smell the scent that it is truly a good omen, a sense of communion with the Western Blissful World. But we must know, this good general cannot have much, sometimes when we are really heartless, really pure, we smell it. If we smell fragrance all the time, it is a phenomenon that is based on ghosts, we have to be wary of this.
The Buddhist Dharma teaches us to use our normal mind to cultivate a pure mind, in order to grow precepts, concentration, and wisdom. On the contrary, magic teaches us extraordinary, strange, and bizarre things in order to seduce, enchant, and make us grow greedy, anger, and delusion. Therefore, even if a true Buddhist student sees the phenomenon of the Buddha appearing, even if he smells a strange scent, it is still considered as if such things have not happened, then this is exactly the state of mind that is said in the Vajrayana Sutra: "Everything that has a form is vanity."
Normally, these auspicious impressions appear in the three periods of cultivation:
· In the first period, when we first started studying the Buddha, we developed a preference for the Dharma, but we didn't really believe in the Dharma very much, and we doubted it, but because we had a relationship with the Buddha or Bodhisattva, they manifested that good form to help us arouse our faith. Joyfully develop the mind to cultivate. After truly believing, those good generals are gone from then on.
· In the second period, when we cultivate to a certain extent, we can also smell the fragrance. This time, the Buddha and the Bodhisattva test us, and see how we react when we smell that fragrance. If we smell the fragrance and start meditating, it is broken, we have failed the exam. Just like students who take multiple-choice exams, if they do not do the test in accordance with the curriculum, they will fail the exam. The Buddha taught us: "The Dharma is like a transformation, the three permanent nobles," "Ordinary beings possess the vain state of vision," and so on. Now, as soon as we smell the fragrance, we start to think that it is a failed exam, not a good omen. In any realm, every time we initiate our minds when we come into contact with the world (form, sound, incense, taste, touch, dharma), it is a failure, it is a failure, not a good omen. On the other hand, even if we ourselves are facing a hell situation and our minds are still stable, a thought that is not born, it is a good omen. The Ling Nghiem Sutra says, if a person who meditates attains a pure mind, and suddenly sees the Buddhas and Bodhisattvas appearing in the sky, he thinks in his heart that he has attained it, and he immediately falls into the ghost net. A practitioner who has achieved some elaborate work can see the Buddhas and Bodhisattvas incarnate to test them, and see if they start to meditate on those good forms. Ghosts can also manifest good forms to deceive, mistakenly think that they have attained or practiced achievements, causing delusions of greed, anger, delusion, arrogance, etc. That's it!
· In the third period, when he dies, he recites the Buddha with a pure mind, and then he sees the Buddha and the Bodhisattva manifesting clearly in front of him to guide them, and they smell the fragrance and the light emanating from the Buddha, the Bodhisattva and so on. What they saw was the same as what was narrated in the Sutra of Immeasurable Life. After seeing the good generals, he declared to the masses, "I have seen Amitabha Buddha come to take over. Good-bye to all of you, I'm leaving," and then they left peacefully, leaving a good voice to testify. Sometimes even the people present see the good heroes and those particularly powerful induction at the same time. We must know that he is definitely reborn in the state of Higher Birth.
Roughly, people of the middle and lower levels are reborn, especially those who are reborn, and when they die, they also see the Buddha, and although they also smell the scent, they cannot speak. Although they wanted to tell us that the Buddha had come to guide them, they didn't have the strength to speak, and they couldn't say a word. Such people are also reborn, but we have no real evidence to be sure that they have been reborn. Good generals such as soft bodies, rosy faces, etc. is not sufficient evidence to confirm the rebirth, why? Because a person who is born in the realm of blessings and blessings to heaven after his departure also leaves a good voice in the same way. These discourses can only tell us that he was born in the realm of blessings, that he has not been corrupted in the three evil paths, and that he has been reborn in blissful beings. Only when he sees Ati Buddha appearing to guide us and narrate it to us, then we will know the truth, and our predictions are all unfounded.
The most important thing to be reborn is the idea of resolutely praying for the Pure Land, having a firm faith, believing that the Buddha has decided not to deceive us, without the slightest doubt. If you have faith and vows to always be as solid as Mount Tu Di, without the slightest doubt of change, and without the slightest change of wind, then in normal times you must concentrate on reciting Amitabha Buddha. Practice is to recite the Buddha, reciting the Buddha just as the Buddha taught: ""Practice as you please, Freedom to practice, everyone rejoices." What does that mean? When he was tired of chanting, he rested, and when he was resting well, he continued to chant. If there is something that needs to be done, let go of the Buddha's commandment, do it diligently, and when you finish it, you will recite it again. If the work is light manual labor and does not require concentration and thought, then you can work while chanting the Buddha. If the work requires concentration, attention, and thinking, then you should not work while chanting the Buddha, that is wrong. it is interspersed. Working while chanting the Buddha like that is very easy to get distracted, very dangerous, and has no good results. While chanting the Buddha, he thought about the work, interspersed the work into the Buddha's name, not only was the recitation of the Buddha incomplete, but the work was not done well, and both of them missed the village. Moreover, heavy manual labor is extremely dangerous, requiring attention, otherwise it will cause very dangerous accidents. For example, if we are doing construction work on the roof of a high floor, if we don't pay attention to the work and safety, we can fall down and die, then it will be broken! If people publish in the press that someone recites the Buddha's prayer for rebirth, falls upstairs and dies, it will be even more damaged. Anyone who hears of the practice of chanting the Buddha praying for rebirth must stay away. With such basic things, each of us has the ability to think and realize the truth, nothing is certain; That's why the Buddha told us that we must know how to practice as we please, that we must know how to practice freely in order to enjoy all the joys in the Dharma, and that we should not study the Buddha in the style of "meaningless medicine," which makes the three generations of Buddhas complain.
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập