Đang bay lơ lửng trogn không trung, vô tình gặp luồng khí lạnh từ Bắc Cực thổi về làm cho hơi nước từ giọt Xíu ngưng tụ lại và hóa thành bông tuyết trắng tinh khôi, đẹp vô cùng. Những anh em của Xíu cùng hóa ra bông tuyết hết ráo, từng đám bông tuyết bám vào khung cửa sổ của chiếc máy bay Boeing 777 bay ngang qua. Giọt Xíu giờ là bông tuyết trông đẹp và dễ thương làm sao. Xíu nghiêng nghiêng mắt nhìn vào bên trong và đụng phải ánh mắt tò mò đang nhìn ra ngoài. Xíu nghe lời thì thầm từ đôi mắt ấy:
- Trời! Sao vi diệu thế này! Bông tuyết tí xíu dính vào cửa sổ trong khi máy bay bay với vận tốc gần 650 dặm một giờ thế mà không rơi. Giọt Xíu khoác chiếc áo choàng trắng tinh nhoẻn miệng cười, nét mặt rạng rỡ tự hào:
- Ta cũng vi diệu lắm đấy chứ! Tại người không biết đấy thôi!
Xíu nói với đôi mắt ấy với chút tự hào về bản thân, không biết đôi mắt của con người kia có nghe được lời của Xíu hay không, trong khi ấy thì Xíu lại nghe rõ mồm một những gì con người nói. Xíu thấy đôi mắt kia mở to đầy ngạc nhiên, miệng thốt lên lời:
- Em ơi nhìn kìa! Mây trắng trùng trùng mênh mông đến vô tận xứ. Mây trắng bay lang thang khắp vũ trụ không một chút phiền muộn, ung dung tự tại, tự do tuyệt đối. Nó chẳng một chút dính mắc.
Không nghe tiếng trả lời, Xíu khe khẽ thầm thì với đôi mắt ấy:
- Người không biết đấy thôi, không chỉ mây trắng. Tớ đây cũng ngao du khắp mười phương trong trời đất, chẳng có chi ngăn ngại được tớ. Trong mây trắng cũng có tớ và vô số anh em họ hàng của tớ. Bọn tớ còn vi diệu hơn cả mây trắng. Bọn tớ có thể hóa thân từ nước thành hơi, có thể biến ra bông tuyết, lại có thể hóa thành băng giá hoặc đá lạnh cứng như đá. Bọn tớ từ hơi ngưng tụ thành giọt rồi mưa xuống dưới đất kia chảy dài theo sông suối, tích tụ trong ao hồ hoặc về với đại dương bao la. Rồi từ những mặt nước ấy bọn tớ lại bốc hơi bay lên với mây trắng trời xanh, cả một cái vòng tuần hoàn quay bất tận, bất chấp tháng năm kiếp số, chẳng kể bọn người của các cậu có hay không có trên thế gian này.
Xíu nói chưa dứt lời thì chiếc Boeing bay ngang qua dãy tuyết sơn trùng trùng điệp điệp. Đôi mắt của con người kia nhìn xuống dưới với vẻ sửng sờ mê mẩn tâm thần. Người chủ của đôi mắt ấy thốt lên:
- Thật hùng vĩ biết bao! Những rặng tuyết sơn kéo dài ngút tầm mắt, máy bay bay nhanh như vậy mà cả giờ đồng hồ rồi chưa qua hết dãy tuyết sơn này.
Xíu cười khanh khách, âm thanh trong vắt thánh thót như thể gió khua động những chuông băng giá:
- Người thấy chưa? Tuyết sơn cũng chính là họ hàng anh em nhà tớ tụ hội lại mà thành. Từng giọt, từng giọt xíu xiu đã tích tụ theo tháng năm kiếp số mà ra tuyết vĩnh cửu trên những rặng tuyết sơn ấy. Tuyết sơn hùng vĩ là vậy nhưng cũng chính là Xíu, Xíu bé tí teo thế này cũng thể là tuyết sơn. Từ tuyết sơn bọn tớ lại phân thân ra vô lượng những giọt nước nhỏ róc rách chảy ra từ các mạch ngầm, rồi từ những dòng nước tí ti kai sẽ tụ thành sông suối chảy ra ao hồ, biển cả...
Đôi mắt người kia dán chặt vào ô cửa sổ của máy bay nhỏ bằng hai bàn tay, từ trong ấy vọng lời nho nhỏ:
- Ừ nhỉ, anh em họ hàng nhà giọt nước có mặt khắp mọi nơi nhưng ở các hành tinh khác như mặt trăng, sao hỏa, sao kim… chắc gì đã có mặt. Các phi hành gia và các khoa học gia đã chứng minh điều đó.
Xíu nghe thế liền nói:
- Ừ, có lẽ là vậy nhưng cũng có thể bọn người các cậu chưa tìm thấy bọn tớ ở các hành tinh khác đấy thôi!
- Các cậu vi diệu thật, rong chơi khắp mười phương, hóa thân thật đa dạng. Tuy nhiên khi các cậu gây ngập lụt nơi này, hạn hán nơi kia cũng vi diệu sao?
Ồ, không! Người các cậu hiểu sai rồi! Bọn tớ có thể hóa thân, xuất nhập nhiều tướng trạng nhưng sự xuất hiện nơi này hay nơi kia thì phụ thuộc vào nhân duyên thời tiết và chịu sự chi phối của phước đức con người ở địa phương ấy. Bọn tớ không có khả năng thay đổi nhân duyên hay cưỡng lại cái quả tội phước của con người.
- Các cậu vi diệu như vậy nhưng không lẽ lại hùa nhau xuất hiện cùng một thời điểm để rồi gây mưa lớn lũ lụt làm hại người và vật?
- Tớ đã bảo rồi, đấy là duyên hợp tan tự nhiên, là phước phần phúc phận của con người ở địa phương ấy! Bọn tớ tuyệt nhiên chỉ mang lại sự sống cho muôn loài, còn tai họa lũ lụt hay hạn hán là do sự chiêu cảm cộng nghiệp của cả cái cộng đồng.
- Cậu là giọt Xíu trong trẻo tinh khiết đến vậy. Bọn các cậu ở đại dương, tuyết sơn cũng trinh nguyên là vậy, thế mà các cậu cũng bị nhiễm phóng xạ, nhiễm hóa chất và nhiễm bao nhiêu sự dơ bẩn khác, tại sao vậy?
- Vấn đề này phải hỏi loài người các cậu mới đúng! Chính loài người các cậu tham lam ích kỷ đã khai thác đến độ hủy diệt một cách tàn bạo môi trường tự nhiên, làm tổn hại muôn loài, làm bẩn đến anh em nhà tớ. Không chỉ họ nhà giọt nước, cả đất đai, không khí và bầu trời cũng ô nhiễm nghiêm trọng vì hoạt động kinh tế của loài người. Bọn tớ cho dù có bị nhiễm bẩn nhưng bản chất thanh tịnh vẫn không thay đổi.
Tiếng máy bay rì rầm, nó bay giữa một biển mây trắng, bên trên xanh thăm thẳm vô cùng vô tận, bên dưới từng lớp mây nhởn nhơ như vô số cuộn bông gòn ai bỏ quên. Máy bay chui qua những đám mây trắng như con trẻ chơi trò trốn tìm cút bắt. Dưới nữa thì mặt đất cũng bao la ngút ngát. Đường chân trời nằm ngang tầm mắt, người chủ của đôi mắt bên trong máy bay đưa tay toan chạm vào đường chân trời nhưng chỉ chạm được vào lớp nhựa trong suốt của cửa sổ. Đôi mắt ấy thoáng một tí ngỡ ngàng dường như có chút tỉnh mộng:
- Đường chân trời, những giấc mơ cứ ngỡ trong tầm với nhưng vĩnh viễn không bao giờ chạm tới được! Nhiều khi thế mà lại hay, một khi đã chạm được thì liệu đường chân trời và những giấc mơ có còn ước mơ để chạm?
Chiếc Boeing chợt giằng xóc dữ dội, rung lắc, trồi lên hụp xuống, lại có khoảnh khắc rơi tự do trong mấy trăm yard… Bên trong máy bay loa phát thanh kêu gọi mọi người buộc dây an toàn và ngồi yên tại chỗ vì máy bay lọt vào vùng nhiễu động không khí.
Đôi mắt có chút âu lo sợ sệt, người chủ đôi mắt ấy suy nghĩ miên man liên tưởng đến những tai nạn hàng không, một nỗi sợ mơ hồ dâng lên. Tâm tư của anh ấy vẫn thường có ý nghĩ về những sự hóa thân giữa không trung đẹp biết bao, tuy nhiên chủ nhân của đôi mắt ấy không dám nói ra vì nhẫn tâm quá. Sinh mạng bao con người trong chiếc máy bay đâu thể xem như pháo hoa được!
Những phút nhiễu động rồi cũng qua đi, những phút ấy như thể dài cả thế kỷ, sự lo lắng sợ sệt hiện rõ trên từng gương mặt. Máy bay vẫn rì rầm trên đường bay, đôi mắt nhìn ra ngoài nhưng không thấy có vật chi để định lượng nên ngỡ như máy bay đứng yên. Nhìn xuống sơn hà đại địa mênh mông không sao tưởng nổi: Núi non, đồng cỏ, rừng rú, sông hồ, đại dương … trải rộng không ngằn mé, chẳng thấy đâu là giới tuyến hay biên giới như trên những tấm bản đồ. Những giới tuyến vô hình ấy là do đồng loại của đôi mắt kia vẽ ra. Chính con người đã chia chẻ, phân cách để rồi đánh nhau, tru diệt nhau để giành lấy mảnh đất ấy và hoang tưởng cho là của mình mà nào phải của mình. Bọn người phân chia lập ra biên giới, ranh giới, giới tuyến rồi tuyên bố: “đất của tao, cấm bọn mày xâm phạm, cấm tụi bay vượt qua lằn ranh”. Chao ơi tham lam và ngu si, làm gì có đất này của mày, đất kia của tao! Làm gì có chuyện vạn tuế, muôn năm, sống mãi, đời đời..! Tất cả chỉ là cộng trú, tạm trú một thời gian nào đó mà thôi! Đất đai mênh mông làm gì có ranh giới, con người chỉ túm tụm co cụm ở những thành thị xóm làng làm sao thấy được sự mênh mông bao la của sơn hà đại địa, ấy vậy mà con người chỉ vì tấc đất lại có thể đoạn tình, tru diệt, truy sát.
Đôi mắt người kia còn suy tư thì tiếng cô tiếp viên mời nước làm cắt ngang dòng. Người chủ đôi mắt ấy nhận lấy ly nước tinh khiết và không quên cảm ơn. Họ cảm ơn vì họ là con người, cảm ơn tất cả những trợ giúp của đồng loại dù là lớn hay nhỏ, cảm ơn cả núi rừng kia, bầu trời nọ, đám mây này. Cảm ơn tất cả những hóa thân hiển hình của Xíu và anh em nhà Xíu. Đôi mắt lại lần nữa nhìn ra bên ngoài nhưng lần này không thấy bông tuyết bé xíu kia đâu nữa, có lẽ nó bị rơi khi gặp vùng nhiễu động khí quyển, cũng có thể nó lại hóa thành hơi hòa vào không khí, cũng có thể nó ở trong đám mây trắng kia. Máy bay bay qua đại dương xanh thẳm không thấy bến bờ. Đôi mắt nhìn xuống thấy vô lượng những giọt nước đang tung tăng vùng vẫy trong bể cả. Phải chăng giọt kia là Xíu? Ơ, không phải, ấy là giọt Cả. Thế còn giọt kia là giọt Út, giọt Điệu, giọt Xinh? Đôi mắt cố nhìn để tìm xem đâu là giọt Xíu nhưng chẳng tài nào phân biệt được, giọt nào cũng có thể là giọt Xíu mà giọt Xíu cũng có thể là chính anh em của mình. Tất cả đều cùng có đặc tính là những giọt mát trong tinh khiết, giọt lành, giọt đầu, giọt cuối… Bất ngờ đôi mắt ngộ ra và khe khẽ nói:
- Ừ thì giọt nào cũng là giọt Xíu mà giọt Xíu cũng là tất cả những giọt kia.
Tiểu Lục Thần Phong Vancouver, 0724