Mấy nay đôi mắt buồn rười rượi, buồn đến nao nao lòng người, cái buồn man mác như thể trong hoàng hôn trông người xa vắng, nỗi buồn chất chứa sầu như mây nước ùn lên. Giọt Xíu nao lòng thương cảm đôi mắt, gặng hỏi mấy lần nhưng chẳng thấy trả lời. Đôi lúc anh em Xíu xúm xít lại càng làm cho đôi mắt buồn thêm ươn ướt long lanh. Dường như cái gì quá cũng sẽ chuyển, sách có câu:”cùng tắc biến, biến sanh thông”, tuy nhiên chuyển tốt hơn hay tệ hơn thì chưa biết.
Hôm qua, nhân lúc anh em nhà Xíu đông đầy, đôi mắt thủ thỉ với Xíu:
- Tớ thương người ấy quá mà không thể đến với người ấy được!
- Tại sao?
- Tớ đã có gia đình
- Vậy thì buông xuống
- Lý là vậy, biết vậy nhưng làm không dễ tí nào. Xíu biết không? Hình bóng người ấy tràn ngập trong tâm tưởng, cái dáng thanh mảnh, đôi mắt long lanh, nụ cười như nắng ban mai của người ấy in sâu trong tạng thức, xuất hiện trong lúc ngủ, đồng hành trong lúc thức…
- Thế người ấy có biết cậu tương tư không?
- Biết
- Người ấy tỏ thái độ ra sao?
- Tớ nhận thấy người ấy chờ sự quyết định của tớ
- Người ấy có biết cậu có gia đình hay không?
- Biết và đang đắn đo, nếu tớ bỏ gia đình thì người ấy sẽ về ngay với tớ.
- Cậu có biết làm vậy thì gây đau khổ cho những người thân trong gia đình, vừa sai trái với đạo lý ở đời vừa phạm giới không?
Chính vì điều ấy mà tớ khổ đau không làm sao giải quyết được. Giá mà còn độc thân thì tớ sẽ đem người ấy về làm bảo bối riêng rồi.
- Chuyện lạc hậu xa xưa vậy mà cậu còn tưởng như thế thì thật hết biết luôn. Cậu quả là tay đa tình, đa mang và đa đoan.
Đôi mắt không nói gì nữa, thân chủ của nó mấy nay xuất thần xơ xác vì tương tư. Sau khi biết cơn cớ sự việc như vậy, anh em Xíu càng thấy thương đôi mắt hơn, chăm chút tử tế, vì thế đôi lúc đôi mắt cảm động nên để rơi những giọt lệ long lanh như sương mai. Xíu thấy vậy trêu:
- Anh em xem kìa, đôi mắt của thân chủ vốn là thân nam nhi mà lại khóc, mắc cười ghê.
Anh em nhà Xíu chia hai phe, bên đồng tình bên phản đối. Giọt Cả bảo:
- Đàn ông hay đàn bà gì cũng là con người, có đôi khi cũng cần phải khóc để giải tỏa bớt sự đau đớn của thân xác hay sự sự bi lụy của tinh thần. Khóc không phải là yếu đuối, khóc làm giải tỏa bớt uẩn uất, làm vơi nhẹ tâm lý căng thẳng.
Bọn giọt Út, giọt Thừa, giọt Điệu… ủng hộ ý ấy, cả đám reo lên nhiệt tình quá cỡ khiến cho đôi mắt đang long lanh lệ cũng phải phì cười và thoáng chút mắc cỡ. Xíu lợi dụng cơ hội, nói:
- Cậu phải buông thôi! Cậu đừng tham lam quá, dẫu biết trái tim thường loạn nhịp, không nghe lời não bộ hay lý trí. Tự thân cậu phải kiềm chế.
Đôi mắt nhìn Xíu và cái đầu của thân chủ đôi mắt khẽ gật nhẹ. Cả Xíu và đôi mắt thầm hiểu sự xao xuyến ấy vốn có nguồn gốc sâu xa, những hình ảnh, thanh âm, sắc tướng, mùi vị, màu sắc từ trong tạng thức khởi lên khi gặp phải đối tượng có tần số giống nhau, hút lấy nhau, sự giao thoa thích hợp với khuôn mẫu từ tiền kiếp. Đôi mắt im lặng. Xíu lại tiếp:
- Đành rằng là nhân quyên không phải một ngày, tất cả có cái gốc rễ sâu xa từ quá khứ. Tuy nhiên cậu phải buông thôi, không thể vì bản thân mà làm khổ đau cho người thân trong nhà, vừa gây thêm cái nhân xấu cho tương lai. Tớ đồng cảm với tâm sự của cậu, hiểu trái tim cậu đang co bóp giằng xé dữ dội nhưng cậu phải giải quyết vấn đề của cậu, không một ai có thể giúp được, dù đó là Phật, Bồ Tát, thánh thần. Tự mình gây ra thì tự mình giải quyết lấy! Tự cột thì tự mở!
Xíu nhẹ nhàng, ân cần chia sẻ với sự rắc rối của đôi mắt thân chủ, thông cảm với trái tim của thân chủ nhưng cũng kiên quyết không chấp nhận sự mê muội của thân chủ đôi mắt. Xíu kêu anh em họ nhà giọt nước lại để rửa cho đôi mắt bớt u buồn, làm cho đôi mắt long lanh và trong sáng hơn. Đôi mắt rơi giọt lệ lụy tình, giọt lệ trong vắt như giọt sương nhưng vẫn còn âm ấm và có chút vị mặn. Giọt lệ rơi là lúc Xíu anh em nhà Xíu đi ra ngoài đã mang theo những phần vật chất, hóa chất thừa và cả phần tâm lý nên khiến cho thân chủ đôi mắt kia trở nên nhẹ nhõm hơn, dễ chịu hơn.
Xưa nay thiên hạ vẫn cứ cho rằng Xíu và anh em nhà Xíu là những giọt nước vô tri, chỉ là vật chất thuần túy. Họ nhà giọt nước có thể phục vụ tận tình để duy trì sự sống, sự sinh sôi phát triển của con người và động thực vật muôn loài. Người ta đâu có biết Xíu và anh em Xíu cũng có thể biết cảm thông, có rung động ở một tần số nhất định nào đó. Có khoa học gia người Nhật đã làm thử nghiệm nhiều lần về tần số rung động của giọt nước bằng cách để những giọt nước rơi trong nhiều trạng thái vật lý khác nhau với những âm thanh và dòng nhạc khác nhau. Ông ấy còn để những chậu nước và dùng âm thanh, âm nhạc khuếch trương để đo cường độ rung động thẩm âm của những giọt nước. Ông ấy kết luận nước và họ nhà giọt nước biết cảm thụ âm thanh, có biểu hiện vui, buồn, hờn, mừng… với sự tác động của âm thanh và âm nhạc. Chuyện này phổ biến đã lâu trên các trang mạng toàn cầu. Dĩ nhiên là đôi mắt của thân chủ kia đã đọc qua. Nay đôi mắt càng thêm tin tưởng điều ấy vì đã cảm nhận được sự chăm chút chu đáo của Xíu và anh em Xíu, đặc biệt nhận được sự đồng cảm của Xíu và điều ấy khiến cho đôi mắt bớt buồn xa vắng, chấp nhận buông bỏ phần nào. Có đôi khi đôi mắt của thân chủ không nhận được sự cảm thông hay đồng cảm từ đồng loại mà lại nhận được sự đồng cảm từ Xíu và anh em nhà Xíu, là những gọt nước mà trước giờ đôi mắt và thân chú đôi mắt cho là vô tri vô giác, không phải là loài hữu tình chúng sanh.
Đôi mắt biết mình vốn sanh ra đa mang nỗi buồn từ vô lượng kiếp, thế rồi tháng ngày lần lữa qua đi trong nhiều sự bất như ý nên cái buồn càng thêm kiên cố và xa xăm hơn. Từ khi nhận ra hành trình của Xíu và những giọt nước xuyên suốt thân thể mình, hành trình những giọt nước duy trì sự sống và phát triển của muôn loài, hành trình những giọt nước trong ba ngàn thế giới này với những trách vụ cao quý thiêng liêng mà không cần ai hay biết, không cần ai ghi nhớ hay ghi công. Đôi mắt mới thấy sự vĩ đại của vô tướng, từ đó nhận ra nỗi đau tình của mình hay những bất như ý ở đời sao mà vặt vãnh, tủn mủn như thế. Từ đó đôi mắt và thân chủ của đôi mắt đã bớt đi phần nào nét u buồn lưu cửu ấy. Xíu và anh em Xíu đã giúp cho đôi mắt tồn tại trong sự trong sáng, khỏe mạnh nay lại thêm sự chia sẻ với nỗi lòng của thân chủ đôi mắt, cảm thông với tất cả sự yêu thương không bờ bến.
Tiểu Lục Thần Phong Ất Lăng thành, 1124