Hãy thư giãn, nhắm mắt lại và tưởng tượng con đang ở trong một khu rừng nhiệt đới nóng ẩm. Câu chuyện này kể về hai con vượn nhỏ tên là Ginger và Snapp, một ngày kia đã có một khám phá vĩ đại. Con có muốn biết đó là khám phá về điều gì không? Hãy lắng nghe câu chuyện của chúng.“Ối trời!” Ginger kêu to lên. Hai con vượn cùng há hốc miệng, trố mắt nhìn một thân cây khổng lồ, không giống với bất cứ loại cây nào chúng đã từng nhìn thấy. Dáng cây uy nghi hùng vĩ mọc lên ngay bên mép của một khe núi sâu. Những chiếc lá hình ngôi sao có màu xanh sinh động và những cành cây đều trĩu nặng quả hình trái xoan có màu sáng lên như ánh trăng bạc.
Ginger với tay lên và một quả rơi “bộp” xuống. Ginger và Snapp tò mò đưa mũi khịt khịt ngửi quanh đó. Snapp hỏi: “Cậu nghĩ quả này có độc không?” Ginger đáp: “Tớ không biết, nhưng nó có mùi hấp dẫn lắm.” Snapp gợi ý: “Tớ nghĩ là mình nên mang đến cho vượn chúa Echa. Vượn chúa hiểu biết hết thảy mọi việc nên có thể cho chúng ta biết loại quả này có ăn được hay không.”
Vượn chúa Echa sống ở một cây rất cao mọc trên sườn núi. Cây ấy cao đến nỗi cành lá của nó vươn trên cả những đám mây. Vượn chúa thông thái đã kinh ngạc há hốc miệng khi Ginger và Snapp đưa cho nó quả cây bí ẩn. Vượn chúa nói: “Ta đã từng nghe nói về loại quả này. Ta không biết tên, nhưng tin chắc rằng thuở xưa nó mọc ở khắp nơi trên vùng đất này của chúng ta. Rồi, khi con người đến đây, họ đã ăn hết quả và đốn sạch cây lấy gỗ làm nhà.”
Ginger nói: “Như vậy thật là ích kỷ và quá ngu ngốc.”
Vượn chúa Echa buồn bã nói: “Ta e rằng con người không được khôn ngoan lắm.” Rồi nó cùng với Ginger và Snapp chia nhau quả ấy. Đây đúng là loại quả ngon tuyệt nhất mà chúng đã từng nếm qua.
Vượn chúa Echa muốn chia sẻ loại quả ngon tuyệt này với cả đàn vượn. Vượn chúa bảo Ginger và Snapp dẫn nó cùng đàn vượn rất đông xuống núi, tìm đến chỗ cái cây khác thường đó. Khi đến nơi, vượn chúa Echa nghiêm trang ôm lấy thân cây và thì thầm: “Bây giờ chúng tôi chỉ xin hái một phần nhỏ những quả cây quý giá này và sẽ gieo trồng những hạt giống ra khắp khu rừng. Như vậy, loài cây này sẽ có thể được phát triển tươi tốt khắp nơi như ngày xưa.”
Thân cây dường như rung động thích thú khi những con vượn trèo leo giữa những cành cây và hái lấy những quả màu trắng bạc. Đột nhiên, một tiếng kèn trumpet vang lên và những con vượn đều khựng lại không nhúc nhích. Khu rừng rơi vào tĩnh lặng. Lại một tiếng kèn trumpet khác vang lên, lần này nghe gần hơn, hòa với những giọng nói và tiếng vó ngựa lộc cộc.
Vượn chúa Echa thì thào: “Con người! Tất cả hãy đứng yên đừng cử động.” Những con vượn quan sát thấy một đoàn người, dẫn đầu là đức vua Barnabas, đang đi ngang qua ngay bên dưới tán cây. Đúng lúc đó, một quả chín bỗng rơi bộp xuống phía trước đức vua. Ông dừng lại, nhìn xuống quả cây vừa rụng, rồi ngước nhìn lên cây. Ông nhìn thấy những khuôn mặt sợ sệt của hàng chục con vượn trên cây đang nhìn lại ông.
Khi đức vua và đám quân lính xuống ngựa để xem xét quả cây vừa rụng, những con vượn trên cây liền trèo lên cao hơn.
Nhà vua hỏi: “Liệu quả này ăn được không hay có độc?” Người nếm thử thức ăn cho vua liền cắn một miếng nhỏ và tâu vua rằng quả này không độc và rất ngon.
Đức vua kêu lên: “Thật là một ngày tuyệt vời! Chúng ta vừa khám phá một loại trái cây ngon và đầy những con vượn trên cây. Tối nay chúng ta sẽ được ăn ngon. Hãy đốt lửa quanh gốc cây và hun khói lũ vượn này.” Đám quân lính nhanh chóng làm theo mệnh lệnh của đức vua.
Vượn chúa Echa phải hành động thật nhanh. Nó leo vùn vụt dọc theo một cành cây nhô ra khe núi, rồi phóng mình lao ra bay ngang qua khe núi đến bờ vực phía bên kia. Khi vừa rơi xuống, nó chộp ngay lấy sợi dây leo dài quấn quanh một thân cây gần đó. Nó buộc ngay đầu này của sợi dây leo quanh bụng mình, rồi lao ngược qua khe núi về lại phía đàn vượn của nó. Nhưng sợi dây leo quá ngắn nên vượn chúa Echa chỉ có thể vừa chạm tay nắm lấy phần ngoài cùng của một cành cây. Nó cố giữ thật chặt trong khi Ginger và Snapp lao nhanh đến trợ giúp. Những con vượn khác nhìn thấy đều kinh hãi.
Không quan tâm đến sự an nguy của riêng mình, vượn chúa Echa thét gọi Ginger và Snapp: “Mau gọi tất cả ra đây và trèo qua người ta rồi theo sợi dây để về phía an toàn bên kia.” Những con vượn hét lên: “Nhưng con người sẽ bắt ngài!” Vượn chúa ra lệnh: “Không tranh cãi nữa. Hãy làm theo lời ta!” Ginger và Snapp vội trở lại bên trong tán cây và ra lệnh cho tất cả những con vượn khác phải thoát thân. Chúng trèo lên lưng vượn chúa rồi theo sợi dây leo để đến được chỗ an toàn bên kia khe núi.
Suốt thời gian đó, đám quân lính của đức vua đang bận nhặt củi để cho thêm vào đống lửa. Khi nghe vua Barnabas hét to lên rằng lũ vượn đang đào thoát, viên chỉ huy toán lính liền giương cung nhắm bắn vào quả tim của vượn chúa Echa.
Nhà vua ra lệnh: “Dừng lại, không được bắn! Ta muốn ngươi bắt con vượn đó xuống đây cho ta và đối xử nhẹ nhàng với nó.”
Viên chỉ huy trèo lên cây và đưa vượn chúa Echa xuống, đến trước nhà vua. Vua tưởng rằng vượn chúa sẽ run rẩy khiếp sợ, nhưng thay vì vậy vượn chúa lại mỉm cười. Vua Barnabas hỏi: “Tại sao ngươi mỉm cười?”
“Đàn vượn của ta đã trốn thoát an toàn. Chỉ có việc đó là quan trọng nhất thôi. Nếu ngài muốn làm một ông vua tốt, ngài phải biết xem sự sống của người dân quan trọng hơn chính mình.”
Vua Barnabas sửng sốt khi nghe câu nói của vượn chúa nên cúi đầu chào cung kính. Đức vua nói: “Ngươi là một con vượn chúa vị tha và cao quý. Hôm nay ngươi đã dạy cho ta một bài học tuyệt vời. Ta thật lấy làm xấu hổ.”
Đức vua quá cảm động trước hành vi quên thân mình của vượn chúa Echa nên đã ban ra một vương lệnh: “Ta truyền rằng, kể từ hôm nay trở về sau, cây này và tất cả những quả trên cây được bảo vệ khỏi mọi sự phá hoại.”
Để ăn mừng ngày này, con người và loài vượn đã cùng ngồi lại bên nhau quanh gốc cây và ăn một bữa tiệc tuyệt vời. Vượn chúa Echa bảo Ginger và Snapp dâng tặng đức vua hạt giống từ những quả có hình trái xoan để đức vua có thể tự mình trồng loại cây này.
Đức vua rất hài lòng nên lại ban ra một mệnh lệnh khác: “Quả cây này chưa có tên gọi, vậy từ nay sẽ được gọi là quả Echa, theo tên của vượn chúa.”
Tất cả quân lính của nhà vua và cả đàn vượn, đặc biệt là Ginger và Snapp, cùng thực sự hò reo phấn khích.
Hành động quên mình quan tâm đến người khác là một trong những điều cao quý nhất bạn có thể làm. Nếu bạn hành xử một cách tử tế, ân cần thì mọi người quanh bạn đều sẽ được lợi lạc.