Hòa thượng Thiên Như nói: “Gần đây có những người xuất gia,
tuy nói lìa tục nhưng thói tục chẳng bỏ, xưng là xuất trần
nhưng duyên trần chẳng dứt. Kinh sách giáo điển đã không
biết đến, việc tham thiền lại không chỗ hội nhập. Tâm như
con vượn lăng xăng, ý như con ngựa hối hả. Những kẻ ấy kết
thành bè đảng, suốt ngày quát tháo, đánh nhau. Chẳng những
uổng cơm tín thí mà còn làm mai một linh tánh của chính
mình. Một mai khi dứt bỏ thân này, biết đi về đâu?
“Thật rõ ràng như giữa ban ngày, đã không biết đến cha mẹ,
mà việc tu hành chưa chứng lại nói rằng chứng, chưa được lại
nói rằng được, thật uổng thay cho việc bước vào cửa Không,
phí cả một đời!
“Xin hỏi các vị rằng: Vì điều chi mà xuất gia? Vì cơm áo
chăng? Vì tham phú quý chăng? Vì cầu được an vui chăng? Cha
mẹ cho con xuất gia chỉ mong có một ngày sẽ siêu độ cha mẹ,
báo đáp bốn ơn, nhưng hiện nay các vị tự thân còn không đáng
nương dựa vào, huống chi lại có thể cứu vớt người khác hay
sao? Một mai Diêm vương sẽ cùng các vị tính sổ cơm tiền, các
vị lấy gì mà đền trả? Nếu không đọa vào các cảnh giới địa
ngục, ngạ quỷ, ắt cũng phải sanh làm các loài súc sanh.
Người xuất gia như thế thật đáng thương thay! Thật đau xót
thay!
“Này các vị! Ngay trong lúc tuổi già chưa đến, thân này
không có bệnh, hãy sớm thực hành nếp sống tốt đẹp, bền lòng
ăn chay giữ giới, niệm Phật tụng kinh, lễ tán phát nguyện
cầu sanh Tịnh độ. Sau khi được gặp đức Phật A-di-đà, mới có
thể siêu độ cha mẹ, mới có thể báo đáp bốn ơn, mới có thể
cứu vớt muôn loài, mới có thể được an vui mãi mãi. Người
xuất gia như vậy mới xứng đáng là đệ tử Phật.
“Than ôi! Lại có một hạng người làm tăng, tu đạo, khi dạy
người khác việc cầu sanh Tịnh độ luôn nói rằng: Các người
hiện nay công hạnh không có, công phu chưa đủ, chỉ nên cầu
cho đời sau được sanh làm nam giới, rồi lại xuất gia, tu
hành từng bước tiến tới mới có thể sanh về Tịnh độ. Đó là
hạng người hèn kém thối chí, ngu si thái quá. Tự mình mê lầm
còn có thể tha thứ, lại còn muốn dối gạt người khác!
“Xin hỏi các vị, nay được làm thân nam tử xuất gia, không
cầu sanh Tịnh độ thì đợi đến bao giờ?
“Người xưa dạy rằng: ‘Kiếp này chẳng được vãng sanh, thì
trăm kiếp sau cũng sẽ lặp lại sai lầm ấy. Thân này không cầu
giải thoát trong kiếp này, lại chờ đến kiếp nào mới được
giải thoát?’ Lời nói đúng lắm thay!
“Này các vị, nếu luận về việc tu tập công hạnh, công phu để
mong thành Phật, ắt phải chờ mãi đến Phật Di-lặc đản sanh,
ngàn đức Phật ra đời. Còn nói về pháp môn Chín phẩm cầu sanh
Tịnh độ thì chỉ cần một niệm khởi lòng tin, trong thời gian
khảy móng tay đã có thể sanh về cõi Phật! Vì sao vậy? Đó là
nhờ nương vào sức Phật.
“Sách Liên tông bảo giám nói rằng: ‘Tu tập những pháp môn
khác, ví như con kiến bò lên núi cao, còn tu pháp môn vãng
sanh Tịnh độ, ví như thuyền buồm thuận gió xuôi dòng. Phật
A-di-đà tiếp dẫn, thẳng tới quả Bồ-đề; các vị thánh dìu dắt,
vượt thoát ngay Ba cõi. Bậc Thượng phẩm liền đạt quả Phật;
bậc Hạ sanh vẫn còn hơn cung điện các cõi trời. Khuyên tất
cả các vị đừng nghi ngờ nữa, hãy cùng nhau tu tập không lùi
bước.
“Trong Quyết nghi luận có dạy rằng: ‘Thân người thật khó
được, Tịnh độ dễ sanh về.’ Vì sao vậy? Nếu không giữ trọn
Năm giới thì không thể sanh trong hai cõi trời, người. Năm
giới giữ trong sạch thì mới được làm người. Huống chi, Năm
giới đã khó giữ theo, lại không có nguyện lực hỗ trợ. Vì vậy
nên nói rằng: Thân người thật khó được. Còn người tu Tịnh độ
thì không nhất thiết việc giữ giới có được trọn vẹn hay
không, chỉ thường nhớ niệm danh hiệu Phật A-di-đà, dù có tội
nghiệp cũng có thể sám hối. Đến khi lâm chung thì đức Phật
A-di-đà, các vị Bồ Tát Quán Âm, Thế Chí và đại chúng thanh
tịnh nhiều như biển lớn cùng hiện đến, tất cả các vị ấy đều
có nguyện lực tiếp dẫn, đón nhận mình. Vì vậy cho nên nói
rằng: Tịnh độ dễ sanh về.
“Kinh Thập lục quán dạy rằng: ‘Chí tâm niệm một tiếng
A-di-đà Phật thì dứt được các tội nặng trong tám mươi ức
kiếp sanh tử. Đó là nói từ những bậc đạt được nhất tâm bất
loạn, cho đến kẻ chỉ trọn đủ mười niệm. Cho dù đã phạm vào
Năm tội nghịch, Mười điều ác, nhưng khi lâm chung niệm Phật
A-di-đà mười tiếng cũng được vãng sanh Tịnh độ, huống chi
người xuất gia ăn chay, giữ giới, niệm Phật lại chẳng được
vãng sanh hay sao?
“Than ôi! Đối với pháp môn mau chóng thẳng tắt này, chỉ sợ
người không chịu tin nhận mà thôi. Nhưng nếu không tin nhận
và kính cẩn làm theo thì việc xuất gia liệu có ích gì?”