Vua nước Bàn Đề ở Ấn Độ tên là Ưu Đạt. Vào thời đức Như Lai Ca Diếp, ông
đã từng xuất gia, tu học chính pháp, và đến thời đức Thích-ca Mâu-ni thì
nhờ phước báo đã gieo trồng từ kiếp trước nên được sinh ra làm vua.
Đệ nhất hoàng phi của vua Ưu Đạt là phu nhân Nguyệt Minh, bà vừa có tài
vừa hiền đức nên rất được vua thương yêu trìu mến.
Có một hôm, hoàng phi Nguyệt Minh thấy vua dường như có tâm sự gì, bà
thắc mắc hỏi:
– Đại Vương, không hiểu tại sao đại vương lại có vẻ ưu tư?
– Ta nghe một vị thánh đã chứng quả nói với ta rằng thọ mệnh của nàng đã
sắp mãn. Ta nghĩ đến nỗi khổ của sự biệt ly sinh tử nên mới để lộ ra nét
ưu tư.
Do hoàng phi Nguyệt Minh sắp lìa dương thế nên tướng suy đã hiển lộ ra,
vua Ưu Đạt biết được nên cứ thật tình mà nói.
Hoàng phi Nguyệt Minh nghe nói thế, không có vẻ sợ hãi một chút nào, trả
lời nhà vua một cách khoan thai:
– Xin đại vương đừng vì thế mà đau khổ, đức Phật đã từng nói rằng “ở
trên cao thì có lúc rơi xuống thấp, có tồn tại thì phải có lúc tiêu
diệt, có hợp thì có tan, có sinh phải có tử”. Đó là những đạo lý nhất
định mà không một người nào có thể thoát được. Nếu đại vương nghĩ đến
chín năm tình nghĩa vợ chồng của đôi ta, thì xin đại vương cho phép
thiếp xuất gia tu hành.
– Nàng đi tu, nếu không thành đạo thì thế nào cũng sinh lên cõi trời,
nếu có sinh lên cõi trời, ta xin nàng trở về đây gặp ta, nếu nàng làm
được như thế thì ta bằng lòng để cho nàng xuất gia.
Vua hãy còn thương yêu hoàng phi Nguyệt Minh nên mới đặt điều kiện như
thế, và hoàng phi thì vì muốn đạt tới mục đích của mình là xuất gia tu
hành, nên vui lòng chấp thuận.
Hoàng phi Nguyệt Minh xuất gia rồi, nhưng sự thật thì vẫn còn sống trong
thâm cung. Bởi vì bà là một vị hoàng phi nên thường thường có rất nhiều
cung nữ đến hỏi han thăm viếng, hoàng phi bị quấy nhiễu không ngừng nên
tâm không được an tĩnh mà lo việc đạo, vì thế bà quyết tâm rời bỏ hoàng
cung đi chỗ khác ẩn tu.
Sau sáu tháng tu hành tinh tấn kham khổ, hoàng phi Nguyệt Minh chứng
được quả thánh A Na Hàm. Ngay chính lúc ấy sắc thân vô thường của bà bị
hoại diệt, nhưng huệ mệnh của bà thì lại sinh lên cõi trời thuộc Sắc
giới.
Khi hoàng phi Nguyệt Minh sinh lên cõi trời thuộc Sắc giới rồi, bà nhớ
đến lời hẹn ước với vua Ưu Đạt ngày trước nên định trở lại gặp vua.
Nhưng một vị hoàng phi chết đi thì có rất nhiều bà hoàng phi khác được
tuyển vào cung, do đó vua Ưu Đạt lúc ấy đã chìm đắm trong ngũ dục, thật
khó mà hóa độ được.
Vì thế bà nghĩ ra một cách: trong đêm sâu yên tịnh, bà hóa ra thân Dạ
Xoa Vương dễ sợ đến nỗi ai nhìn thấy cũng kinh hãi, tay cầm một con dao
dài 5 xích (khoảng 1,6 mét), đứng ngay trước giường rồng trong phòng ngủ
của vua Ưu Đạt.
Khi vua trở mình thức giấc, mở mắt ra nhìn thấy một quỷ sứ cao to đứng
ngay trước mặt thì thất kinh hồn vía. Dạ Xoa Vương mở miệng nói rằng:
– Ngay bây giờ, cho dù ông có thiên binh vạn mã đi nữa cũng chẳng tự bảo
vệ được, bởi vì tính mệnh của ông đang nằm trong tay ta. Bây giờ cái
chết đang ngay trước mắt, ông tính làm gì đây?
Vua Ưu Đạt sợ hãi trả lời:
– Tôi chưa từng làm điều gì xấu xa, tôi chỉ biết hướng theo con đường
tốt, con đường lương thiện mà đi. Tôi muốn tu trì cho tới khi thân tâm
tôi được thanh tịnh vô nhiễm, và hy vọng sinh về cõi thiện lành.
– Tu cho tâm thanh tịnh, đó là một điều có thể nương tựa được. Chúng ta
rất tán thưởng những người như thế.
Khuôn mặt của Dạ Xoa vương giả ban đầu thì dữ dằn, nhưng sau khi nghe
vua Ưu Đạt nói xong thì bỗng trở nên hiền từ. Vua thấy thế, sinh nghi mà
hỏi rằng:
– Nhưng ngài là ai? Tại sao lại làm cho tôi sợ hãi như thế?
– Thú thật với đại vương, thiếp chính là hoàng phi của ngài, là phu nhân
Nguyệt Minh. Từ khi rời bỏ đại vương mà đi, thiếp tu hành rất siêng
năng, chết rồi sinh lên cõi trời thuộc Sắc giới, vì đã có lời hẹn với
đại vương nên hôm nay mới đặc biệt đến đây thực hiện điều giao ước.
Bấy giờ vua Ưu Đạt không còn sợ hãi kinh hoàng nữa, nhưng không tin được
hoàng phi của mình đã biến thành ma quỷ, ông muốn hoàng phi Nguyệt Minh
phải hiện nguyên hình thì ông mới chịu tin. Dạ Xoa Vương rùng mình một
cái, biến trở lại thành y hệt bà hoàng phi ngày trước. Vua Ưu Đạt thấy
đúng là người hoàng phi mà mình hằng yêu mến, dục vọng nổi lên, muốn
chạy tới ôm lấy bà, nhưng phu nhân Nguyệt Minh nhẹ nhàng phi thân bay
lên hư không, thuyết cho vua Ưu Đạt nghe chân lý của khổ, không, vô
thường, và còn khuyên vua nên xuất gia tu hành.
Vua Ưu Đạt vâng lời chỉ dạy của hoàng phi Nguyệt Minh, đem ngôi vua
nhường lại cho thái tử rồi xin làm đệ tử của tôn giả Ca Chiên Diên mà
xuất gia.
Vua Ưu Đạt vốn dĩ là người cao quý nhất của cả một nước, nay xuống tóc
xuất gia, thật là một điều không phải dễ. Giống như hoàng phi Nguyệt
Minh, lúc mới xuất gia ông cũng thường bị các vị quan thần đến quấy
nhiễu, vì thế ông lẳng lặng bỏ lên núi sâu.
Vua Ưu Đạt muốn cầu Phật pháp nên đi tới ngoại ô của thành Vương Xá,
nghe lúc ấy đức Phật đang giảng kinh ở núi Linh Thứu, ông bèn lên núi
nghe đức Phật thuyết pháp, chẳng mấy chốc chứng đắc được quả A-la-hán.
Cho nên, kẻ mê đắm trong ái dục cũng chưa phải là tuyệt vọng, chỉ cần
sớm biết quay đầu cải hối là được!