Đức Phật dạy rằng: Những hành vi như giết hại, trộm cắp, dâm dục, nói
dối là bốn cái hố xoáy đen ngòm giữa biển, làm cho bạn phải trầm luân
trong biển khổ; còn từ, bi, hỷ, xả giống như bốn bức thành thánh thiện,
bên trong có rất nhiều bảo vật, bạn có thể lấy hoài không hết, dùng hoài
cũng không hề suy giảm.
Có một hôm, đức Phật Thích-ca Mâu-ni đang giáo hóa chúng sinh ở tinh xá
Trúc Lâm thành Xá Vệ, Tôn giả A Nan từ trong pháp hội đứng dậy chắp tay
hỏi đức Phật:
– Bạch Thế Tôn, lúc ban đầu Phật tại vườn Lộc Uyển sơ chuyển pháp luân,
thuyết diệu pháp Tứ Thánh Đế cho năm vị tỳ-kheo khiến họ đắc quả
A-la-hán. Trong đời trước năm vị tỳ-kheo ấy đã có nhân duyên thù thắng
nào với Phật mà được nghe Phật pháp lúc trống pháp mới được gióng lên
lần đầu tiên, và đắc được pháp vị cam lồ? Cúi xin Thế Tôn rũ lòng lân
mẫn giải thích cho chúng con được tường tận.
Đức Phật bảo A Nan và đại chúng rằng:
– Năm vị tỳ-kheo ấy đã từng ăn thịt của ta trong một kiếp trước để tự
bảo vệ mạng sống của mình, do lẽ ấy nên kiếp này họ là những người đầu
tiên thọ nhận pháp vị và được giải thoát.
Nghe những lời ấy ai cũng lấy làm kỳ lạ. Vì thế ngài A Nan lại đứng dậy
hỏi rằng:
– Bạch Thế Tôn! Tại sao họ lại ăn thịt Phật trong một kiếp trước?
Lúc ấy bốn phía đều im phăng phắc, tuy có hơn cả vạn người ngồi trong
giảng đường nhưng không có lấy một tiếng động, đến cả tiếng thở mạnh
cũng không có, đại chúng yên tịnh chờ đợi đức Phật thuyết về nhân duyên
của năm vị tỳ-kheo.
Trên bảo tòa, đức Phật bắt đầu thuyết:
– Trước kia có một thế giới, vua tên là Thí Đặc Cần, đức độ, tài giỏi,
và từ bi cao cả, nhân dân vài trăm ngàn người sống một cuộc sống an lành
thái bình dưới sự cai trị hiền từ và thương mến bảo bọc của ông.
Nhưng “hoa đẹp không nở hoài, cảnh đẹp không tồn tại mãi”, đất nước an
lạc và sung sướng ấy rồi cũng có lúc gặp khốn khó. Năm ấy không chỗ nào
có mưa, nạn hạn hán bắt đầu hoành hành. Dân chúng khát nước đến khô cháy
cả người, lúa mạ gì cũng chết cháy hết. Theo lời các nhà thiên văn dự
đoán thì nạn hạn hán này có thể kéo dài tới 12 năm nữa.
Vua nghe thế vô cùng ưu sầu, thiên tai kéo dài 12 năm thì mạng sống con
dân trong nước có cầm cự được không? Một nước không có dân thì làm sao
thành lập? Vì thế ông bèn triệu tập các đại thần để cùng bàn luận tìm
cách giải cứu. Cuối cùng họ lấy quyết định gom lại tất cả những tài vật
mà nhân dân trong toàn quốc đã tích trữ được, nhập toàn bộ vào kho tàng
của quốc gia và sau đó làm thống kê nhân khẩu, rồi mỗi ngày trích ra số
lượng tối thiểu nhất đem ra phân phát cho mỗi ngươi dân trong nước đủ
cho họ sống qua ngày hôm đó.
Vua lại ra lệnh từ ngày hôm ấy trở đi quyết nghị kia sẽ được thi hành,
vì thế nhân dân tuy sống trong cảnh khốn khổ nhưng chưa có ai phải chết
đói.
Tháng này qua tháng khác, một năm rồi một năm nữa trôi qua, lương thực
kiệt quệ dần, ruộng vườn khô cằn không trồng trọt được. Vua lại lo lắng
buồn rầu, nặn óc suy nghĩ mãi, rồi quyết định hy sinh mạng sống của mình
để giữ gìn mạng sống của tất cả những người khác. Ông bèn tuyên bố rằng:
– Ta muốn đi sang nước ngoài nghỉ ngơi và du lịch trong một thời gian
không giới hạn. Ai muốn đi theo ta thì đi, còn ai muốn ở lại thì cứ ở.
Nghe vua sắp đi du lịch ở nước ngoài, khoảng 20 ngàn người cũng muốn đi
theo. Ngày khởi hành họ đi đến một ngọn núi nhỏ, ai nấy đều mệt mỏi
không đi tiếp được nữa. Vua Thí Đặc Cần dẫn họ đến một khu rừng rậm rạp
và ra hiệu cho mọi người tùy ý nghỉ ngơi. Quá mệt mỏi và thiếu thốn nên
20 ngàn người ấy chẳng mấy chốc đã chìm sâu trong giấc ngủ. Còn lại vua
một mình ngồi tại một địa điểm rất cao nhìn xuống mọi người đang say
ngủ, ông hướng về bốn phía lễ lạy xong âm thầm phát nguyện rằng:
– Hiện nay quốc dân đang gặp cảnh đói khổ, nếu tình trạng này kéo dài
thì e họ sẽ chết hết. Vì muốn cứu mạng sống cho mọi người, tôi nguyện hy
sinh chính mạng sống của tôi, nguyện kiếp sau sinh ra làm con cá lớn,
lấy thịt trên thân tôi mà cứu tất cả mọi người khỏi cơn đói kém. Nguyện
rằng họ có thể lấy thịt của tôi mà ăn, ăn mãi không bao giờ hết.
Cầu nguyện như thế xong, vua Thí Đặc Cần bèn trèo lên một ngọn cây rất
cao gieo mình xuống, tắt thở chết ngay tại chỗ.
Vua chết rồi thì đúng theo lời nguyện của ông, liền hóa sinh thành một
con cá trong biển lớn. Con cá này thân dài tới 500 do-tuần (mỗi do tuần
là 40 dặm, 500 do-tuần tức là 20.000 dặm).
Lúc ấy trong thành có 5 người thợ gỗ và thợ đồ gốm, một hôm đến bờ biển
làm việc. Con cá trong biển trông thấy, bèn dùng tiếng người mà nói:
– Nếu các ông có đói thì hãy cắt thịt tôi mà ăn cho đỡ đói, nhưng xin
các ông ăn no rồi thì hãy cố hết sức cắt thêm thịt đem về thành mà phân
phát cho người khác ăn. Hôm nay các ông là những người đầu tiên ăn thịt
của tôi, tương lai tôi tu hành chứng quả rồi, chắc chắn sẽ độ cho các
ông thoát khỏi đau khổ.
Con cá lớn nói tới đây, ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Lúc các ông trở về, hãy nói với tất cả mọi người trong nước, bảo rằng
ai cần đều có thể tới đây lấy thịt của tôi về ăn.
Năm người thợ nghe cá nói thế, vui mừng lấy dao bén cắt thịt trên thân
cá mà ăn, ăn no rồi lại đem rất nhiều thịt về. Vào đến thành, gặp ai họ
cũng kể lại chuyện trên khiến cho tin đồn kia truyền lan đi cả nước. Rất
nhiều, rất nhiều người ra bờ biển lấy thịt cá về ăn, nhưng thật là bất
khả tư nghì, số người ăn thịt cá tuy rất đông mà thịt trên thân cá cứ
vĩnh viễn còn hoài, không làm sao cắt hết được.
12 năm đói kém trôi qua như thế, không có một người nào phải chết đói.
A Nan, ông đã hiểu vì sao ta nói câu chuyện kiếp trước này phải không?
Vua Thí Đặc Cần lúc ấy chính là tiền kiếp của ta. Nhớ lại lúc ban đầu
phát nguyện thành Phật, ta thường hy sinh thân mạng để làm lợi ích cho
chúng sinh. Và 5 người thợ làm gỗ và đồ gốm kia chính là 5 vị tỳ-kheo
trong kiếp này, hôm nay ngồi xung quanh ta có 8 vạn người, tất cả đều đã
từng ăn thịt của ta.
Đức Phật nói đến đây, các vị đệ tử của Ngài ai cũng cảm động rơi nước
mắt và đồng nguyện rằng sẽ luôn luôn tu học giáo pháp của Phật, nỗ lực
tu hành để sớm chứng quả.