Sự nguy hại của nóng giận còn hơn cả lửa dữ. Kinh Lời dạy cuối cùng
Dầu nói ra ngàn câu nhưng không lợi ích gì, tốt hơn nói một câu có nghĩa, nghe xong tâm ý được an tịnh vui thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 101)
Chúng ta không thể đạt được sự bình an nơi thế giới bên ngoài khi chưa có sự bình an với chính bản thân mình.
(We can never obtain peace in the outer world until we make peace with ourselves.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Trong cuộc sống, điều quan trọng không phải bạn đang ở hoàn cảnh nào mà là bạn đang hướng đến mục đích gì.
(The great thing in this world is not so much where you stand as in what direction you are moving. )Oliver Wendell Holmes
Chúng ta không có quyền tận hưởng hạnh phúc mà không tạo ra nó, cũng giống như không thể tiêu pha mà không làm ra tiền bạc.
(We have no more right to consume happiness without producing it than to consume wealth without producing it. )George Bernard Shaw
Thêm một chút kiên trì và một chút nỗ lực thì sự thất bại vô vọng cũng có thể trở thành thành công rực rỡ.
(A little more persistence, a little more effort, and what seemed hopeless failure may turn to glorious success. )Elbert Hubbard
Sự thành công thật đơn giản. Hãy thực hiện những điều đúng đắn theo phương cách đúng đắn và vào đúng thời điểm thích hợp.
(Success is simple. Do what's right, the right way, at the right time.)Arnold H. Glasow
Sự hiểu biết là chưa đủ, chúng ta cần phải biết ứng dụng. Sự nhiệt tình là chưa đủ, chúng ta cần phải bắt tay vào việc.
(Knowing is not enough; we must apply. Willing is not enough; we must do.)Johann Wolfgang von Goethe
Hạnh phúc không tạo thành bởi số lượng những gì ta có, mà từ mức độ vui hưởng cuộc sống của chúng ta.
(It is not how much we have, but how much we enjoy, that makes happiness.)Charles Spurgeon
Người trí dù khoảnh khắc kề cận bậc hiền minh, cũng hiểu ngay lý pháp, như lưỡi nếm vị canh.Kinh Pháp Cú - Kệ số 65
Thường tự xét lỗi mình, đừng nói lỗi người khác.
Kinh Đại Bát Niết-bàn
Đó là những lời đầu tiên tổng thống Franklin Delano Roosevelt nói với
dân tộc đang bị vây khốn của ông. Những lời ấy đã được lặp lại nhiều lần
và vẫn còn rất quen thuộc với những kẻ hậu sinh như chúng ta. Lời ấy
đáng ghi nhớ vì ông đã nhắc nhở dân Hoa Kỳ rằng, sự nguy hiểm ghê gớm
không phải do tình trạng từ bên ngoài của một nền kinh tế đang suy sụp,
mà từ một năng lực trong tâm ta.
Là một thiền sinh, chúng ta nên tìm hiểu vấn đề này sâu xa hơn một chút.
Chúng ta có nên sợ cái sợ ấy không? Biết bao nhiêu năng lượng sinh động
và sáng tạo của ta đã bị kìm kẹp - đôi khi hoàn toàn bị tê liệt - vì ta
đã sợ cái sợ, vì không dám cảm nhận, không dám tìm hiểu cái sợ ấy là gì.
Chúng ta không bao giờ có thể ước lượng được cái năng lực tiềm tàng của
nỗi sợ trong việc chi phối đời sống của ta. Trạng thái tâm thức này bao
gồm một phạm vi vô cùng rộng lớn: từ những lo nghĩ thông thường cho đến
sự lo lắng kinh niên, cho đến một nỗi kinh sợ ghê gớm... Nó có khả năng
trói buộc thân tâm ta và làm què quặt ý chí của ta. Và không chỉ cái sợ
tự nó có một năng lực vô cùng to tát mà thôi, nó còn cung cấp năng lượng
cho những nguyên nhân ẩn tàng khác của khổ đau nữa. Sau lưng mỗi hành
động tham lam là một nỗi sợ bị cướp đoạt. Phía sau lòng thù hận và sự
xâm lấn là một nỗi sợ bị làm hại. Phía sau những ảo tưởng là nỗi sợ phải
cảm nhận những tình trạng khổ đau.
Bạn có biết vì sao việc đối phó với nỗi sợ một cách khéo léo có thể là
một hành động giải thoát vô cùng quan trọng cho ta không? Khi ta thoát
ra khỏi nỗi sợ về cái sợ và lột trần được mặt nạ của nó, không những
chúng ta tự giải thoát được ra khỏi cái năng lực suy nhược của nó, mà
còn làm giảm đi sức mạnh của nhiều tâm hành liên hệ khác hằng được nó
nuôi dưỡng nữa.
Tu tập thiền quán sẽ phơi bày tất cả mọi vấn đề trong tâm ta. Chúng ta
sẽ mở tâm mình ra với những ký ức, những xúc cảm, hoặc những cảm thọ
khác nhau trong thân. Trong thiền tập, việc này xảy ra một cách rất hữu
cơ, vì chung ta không tìm kiếm, không bới móc, không thăm dò. Ta chỉ
việc ngồi yên và theo dõi. Trong không gian an ổn của một khóa tu và
theo thời khóa của nó, nghĩa là đúng vào lúc thích hợp thì sự việc sẽ tự
biểu lộ: nỗi sợ, noi sợ về cái sợ, bao nhiêu ký ức, tư tưởng, cảm xúc và
cảm giác mà ta hằng sợ phải đối diện. Chúng ta bắt đầu cho phép mình cảm
nhận chúng trọn vẹn. Khi những việc này khởi lên, ta sẽ ôm ấp chúng một
cách có ý thức và có chánh niệm, với một thái độ chấp nhận và ôn hoà ta
sẽ không còn đè nén chúng nữa. Và luồng năng lượng trong ta sẽ trôi chảy
tự tại hơn.
Và rồi khi nhìn lại, ta sẽ nhận thấy rằng nỗi sợ ấy đã vơi đi rất nhiều.
Chúng ta đã dám đối diện với điều mình sợ hãi và ta vẫn sống, còn cảm
thấy an lạc nữa. Nỗi sợ sẽ không thể tồn tại khi ta không trốn tránh và
chối bỏ nó nữa. Và cũng từ đó nó sẽ dần dần mất chỗ đứng trong tâm ta.
Ngoài ra, phương pháp tu tập ấy còn có một công dụng khác nữa. Nhiều năm
trước, tôi tham dự một khóa thiền, sesshin, với ngài Joshu Sasaki, một
vị thầy rất nghiêm khắc và đòi hỏi. Khóa tu ấy kịch liệt đến độ tôi đã
tiếp xúc được với một nỗi sợ rất sâu xa trong tâm. Tôi cảm thấy nỗi sợ
nguyên thủy ấy mãnh liệt đến nỗi có lúc tôi không dám cử động.
Tôi đối diện với cái sợ ấy trong suốt khóa tu. Và mặc dù cường độ của nó
sau cùng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng cảm thọ về nó đã ăn sâu
vào tận trong tâm thức và còn tồn tại cả tháng trời sau đó. Đi đâu tôi
cũng mang theo một không gian sợ sệt, và tôi bắt đầu nghĩ rằng mình là
một người rất nhút nhát. Tôi cảm thấy như là có một nút cột ngay trong
cốt tủy con người của tôi, và nghĩ rằng có lẽ phải mất mấy năm mới có
thể tháo gở được gút mắt ấy.
Vài tháng sau, trong khi tôi và một người bạn cùng đi dạy một khóa tu
tại Texas, cả hai chúng tôi đang đi dạo chung quanh khuôn viên của trung
tâm. Tôi mải mê kể cho người bạn nghe về nỗi sợ của tôi, về tất cả những
gì tôi đã làm, và nó đã trở thành một gánh nặng như thế nào. Cuối cùng,
chị ta quay sang nói với tôi điều mà tôi đã từng nói với người khác
không biết bao nhiêu lần: “Đó chỉ là một trạng thái của tâm mà thôi.”
Đúng ngay khi đó là lúc mà tôi cần phải nghe những lời ấy. Giả sử như
chị ta nói câu đó một tuần trước thì có lẽ nó sẽ không có một ảnh hưởng
như vậy. Nhưng ngay chính lúc đó, sự nhắc nhở ấy mở ra cho tôi thấy một
cái nhìn mới, rằng nỗi sợ thực sự không là của ai cả. Nó không dính dáng
gì tới hoặc là một phần nào của cái “tôi” cả. Nó chỉ là một trạng thái
của tâm mà thôi. Nó có mặt ở đó, và rồi sẽ đi qua. Thật ra tôi chẳng có
gì phải làm hết, ngoại trừ việc để yên cho nó xuất hiện và trôi qua đúng
như thật.
Trong suốt thời gian qua, mặc dù tôi có theo dõi nỗi sợ ấy, nhưng thực
sự tôi không ý thức được rằng tôi đã có một thái độ ghét bỏ đối với nó.
Và cảm giác ghét bỏ ấy lại sinh thêm một nhận thức tiêu cực. Trong giây
phút mà tôi ý thức được rằng nỗi sợ chỉ là một trạng thái của tâm, tất
cả đều tan biến mất. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ biết
sợ nữa, nhưng từ đó trở đi tôi có thể nhận diện nỗi sợ một cách dễ dàng
hơn.
Cảm xúc cũng như những cụm mây trôi qua bầu trời. Đôi khi đó là nỗi sợ
hãi hoặc cơn giận dữ, đôi khi đó lại là hạnh phúc hoặc tình yêu. Nhưng
không có cái nào thiết lập nên một cái tôi cả. Chúng chỉ là cảm xúc, mỗi
cái tự biểu hiện phẩm tính của chính nó. Hiểu được điều này, chúng ta sẽ
có thể nuôi dưỡng cảm xúc nào hữu dụng, và giản dị để yên cho những cảm
xúc khác hiện hữu như bản chất thực sự của nó, không xua đuổi, không đè
nén, và cũng không bao giờ nhận chúng là mình.
Đối với những cảm xúc như sợ hãi, tuyệt vọng, âu sầu, tự ti... chúng ta
chỉ cần theo dõi và cảm nhận thôi. Có thể cần một thời gian dài trước
khi sự vướng mắc ấy bắt đầu nới lỏng ra, nhưng cũng có thể chỉ cần một
giây phút đột nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, đây cũng chỉ là một trạng thái của tâm
mà thôi!” Người ta đã có nhiều thành công trong việc đối trị với những
cảm xúc này, mặc dù việc ấy đòi hỏi nhiều công phu.
Ngài Munindra, một trong những vị thầy đầu tiên của tôi thường bảo rằng,
trên con đường tu tập thời gian không phải là vấn đề. Sự tu tập không
thể đo lường bằng thời gian, vì vậy ta nên buông bỏ cái ý niệm về chừng
nào và bao lâu. Sự tu tập là một tiến trình hé mở, và nó sẽ mở vào đúng
thời điểm của nó. Cũng như những đoá hoa nở rộ trong mùa xuân. Có bao
giờ chúng ta lại nắm kéo nó lên để bắt nó mọc nhanh hơn không? Có lần
tôi làm thế với những cây cà-rốt trong khu vườn đầu tiên của tôi, năm
tôi 8 tuổi. Việc làm ấy không có kết quả!
Chúng ta không cần phải có một thời hạn nhất định nào cho tiến trình để
yên mọi việc như bản chất của nó. Thế tại sao ta không thực hành ngay
bây giờ đi?
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.85 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...