Thiên Bộ Sa và Bách Bộ Sa được nối liền với nhau bằng một ngọn núi nhỏ, 
		giống như cái kỷ trà tựa sát vào cái ghế, và trên ấy rải rác rất nhiều 
		những hòn đá lớn đá nhỏ khác nhau, thiên hình vạn trạng, giống như vô số 
		ngọc ngà châu báu được rải lên kỷ trà vậy. Vì vậy mà người ta gọi chỗ ấy 
		là “Kỷ Bảo Lĩnh”. 
	  Truyền rằng những hòn đá nói trên đã từng thật sự là trân châu mã não, 
		vàng bạc châu báu biến thành.
	  Trên sườn núi phía đông của Kỷ Bảo Lĩnh có một cái am tên là Duyệt Lĩnh, 
		thật ra chỉ là một túp lều tranh thuộc quản hạt của chùa Pháp Vũ. 
	  Thời ấy, thầy trụ trì chùa Pháp Vũ chỉ chu cấp thức ăn và áo mặc cho mỗi 
		một người trong mỗi túp lều mà thôi, mà am Duyệt Lĩnh lại có hai vị thầy 
		tu. Để bù vào chỗ thiếu, vị thầy đương gia của am Duyệt Lĩnh tên là Trân 
		Đạo gọi sư đệ là chú Tính Lương đi khai khẩn một thửa ruộng nhỏ ở bên 
		cạnh am, mỗi năm bốn mùa cũng gặt hái được khá nhiều rau cải. 
	  Am Duyệt Lĩnh chỉ là một túp lều tranh nên tiền hương đèn cúng dường 
		thâu được không bao nhiêu, vì thế thầy Trân Đạo nhất tâm nhất ý muốn xây 
		một ngôi chùa lớn.
	  Có một năm kia, thầy Trân Đạo kêu đau lưng, mỏi vai nên bảo chú Tính 
		Lương tới thửa ruộng nọ trở đất. Chú Tính Lương phải dùng hết sức lực 
		huy động cây đinh ba để trở đất, trở hoài trở mãi, trở cho tới phân nửa 
		thửa ruộng. Chú bổ xuống một phát đinh ba thì phát giác một cái động, 
		qua một lỗ nhỏ bằng cái miệng chén, phóng lên những tia ánh sáng chói 
		lọi. Lấy làm lạ, Tính Lương muốn coi ánh sáng đó từ đâu ra, nên lại gắng 
		sức đào đất. Đột nhiên, “huỵch” một tiếng, Tính Lương rơi xuống một cái 
		động lớn. Trong động có một loại sánh sáng kỳ lạ, thì ra đó là trân châu 
		chiếu chói cả mắt. 
	  Đây là đâu? Tính Lương nhìn một cách kỹ lưỡng, ui da! nguyên cái động 
		như một cái ổ chim, bốn bề là vách đá, bên trong có 18 cái chum đựng 
		vàng sáng chói, 18 chum khác đầy bạc sáng lòa và và 18 chum nữa đựng đầy 
		trân châu mã não đủ màu đủ sắc!
	  Đúng lúc chú tiểu Tính Lương đang đứng ngây người ra nhìn, thì trong 
		động vang lên âm thanh rổn rảng:
	  “Tính Lương , Tính Lương, thật thà hiền lương, muốn vàng muốn bạc, cứ 
		lấy mà hưởng!”
	  Chú Tính Lương ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía, không thấy có hình bóng 
		một người nào, bèn hỏi:
	  – Ông là ai?
	  – Ta là Thạch Hòa thượng. Chú muốn lấy gì thì lấy, muốn bao nhiêu lấy 
		bấy nhiêu, mau lấy đi!
	  Tính Lương nhìn chum này, ngó chum kia, cuối cùng chỉ chọn một viên trân 
		châu sáng chói cả mắt.
	  Đôi mắt sáng quắc của Thạch Hòa thượng loang loáng hiện lên trên vách 
		tường:
	  “Tính Lương, Tính Lương, thật thà hiền lương, chỉ lấy một thứ, sau có 
		hối chăng?”
	  – Viên ngọc sáng chói như thế, con lấy để làm đèn soi đường, thế cũng đủ 
		rồi, không nên tham lam!
	  Tính Lương vừa trả lời vừa leo lên miệng động. Chú quay đầu lại nhìn thì 
		không thấy động bảo vật đâu nữa. Chú ngây người một lúc, rồi cắm đầu trở 
		đất tiếp.
	  Gần chiều tối, Tính Lương trở về thiền phòng, hân hoan lấy viên trân 
		châu từ trong ngực áo ra. Úi dào! Cả phòng sáng rực! Đúng lúc ấy thầy 
		Trân Đạo về tới, nhìn thấy ánh sáng của trân châu, bèn buộc miệng la 
		lên:
	  – Ôi! Dạ minh châu!
	  Vừa nói, bèn chụp lấy hạt bảo châu và hỏi luôn mồm:
	  – Sư đệ, chú lượm cái này ở đâu ra vậy?
	  Tính Lương nở một nụ cười mộc mạc, và đem chuyện chiều qua đã xảy ra lúc 
		chú trở đất ngoài ruộng kể lại hết cho sư huynh nghe. Thầy Trân Đạo nghe 
		kể thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
	  – Sư đệ ơi, vậy là Bồ Tát tặng vàng bạc tài sản cho mái chùa nghèo của 
		chúng ta rồi đó. Chuyện này tuyệt đối chú không được nói cho người ngoài 
		biết, nghe chưa?
	  Tính Lương ậm ừ vâng dạ rồi lo đi làm công phu khuya, xong lên giuờng đi 
		ngủ. Nhưng thầy Trân Đạo thì làm sao ngủ được! Thầy mở mắt thao láo, mơ 
		hồ nhìn thấy từng chum, từng chum đựng đầy vàng óng ánh, rồi từng chum, 
		từng chum đựng đầy bạc chói loà nhảy múa tiến tới trước mặt mình… Thầy 
		nhẫn nhục chịu đựng như thế cho tới nửa đêm, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi 
		giường, cõng cái đinh ba len lén dọ dẫm ra đến giữa ruộng, mau mắn đào 
		lấy đào để. Đào hoài đào mãi cho tới khi cái hố đã lớn đại rồi mà vẫn 
		chưa thấy vàng bạc gì cả. Thầy tiếp tục đào cho tới khi phương Đông hừng 
		sáng thì mệt mỏi kiệt sức, tiu nghĩu ủ ê trở về chùa.
	  Sáng sớm ngày hôm sau, Tính Lương đi ra ruộng dồn đất đã xới đắp lên 
		thành luống, thấy cái hố lớn ở ngay giữa ruộng, ngỡ rằng bảo vật đã bị 
		người ta cướp mất, vội vàng trở về báo cho sư huynh biết. Thầy Trân Đạo 
		nghe dở khóc dở cười, tròng mắt láo liên, nói với Tính Lương:
	  – Chắc sư đệ nằm mộng đó. Thôi, hôm nay chú đi đào bảo vật lấy thêm vàng 
		bạc đi. Có vàng có bạc mình mới có thể mở lớn ngôi chùa, sửa sang cho 
		mới mẻ, đó là một cơ hội làm công đức ngàn năm mới có một lần đó chú à.
	  Tính Lương suy nghĩ một lúc thấy cũng có lý, nên lại đi đào bảo vật. 
		Không lâu sau, chú đào được đến cửa động, từ từ trèo xuống, thấy từng 
		chum từng chum vàng bạc châu báu ở bên trong mới yên lòng, chắp tay lại 
		nói:
	  – Bạch Thạch Hòa Thượng, hôm nay con lại đến nữa! Sư huynh con nói có 
		vàng có bạc mới có thể mở lớn và sửa sang mái chùa lá. Lần này cho con 
		xin thêm một chút vàng bạc nữa nhé.
	  Cặp mắt sáng loang loáng của Thạch Hòa thượng lại chiếu rực trên vách 
		tường, hoà thượng cười nói:
	  “Tính Lương, Tính Lương, thật thà hiền lương, muốn nhiều muốn ít, tùy ý 
		lấy đi!”
	  Tính Lương nghe thế mới cẩn thận nhặt lên ba khối vàng, xong lại nhặt 
		lên ba khối bạc, rồi hứng chí trèo ra khỏi động đem về chùa giao hết sáu 
		khối vàng bạc cho sư huynh. Thầy Trân Đạo vui lòng tươi cười hỏi:
	  – Sư đệ, chú tìm ra lại động bảo vật rồi phải không?
	  Tính Lương đáp:
	  – Vâng, tìm thấy rồi, vẫn còn đầy bảo vật ở trong ấy.
	  Thầy Trân Đạo nghe vậy càng vui mừng hơn nữa:
	  – Tìm thấy rồi sao chỉ lấy về ít quá vậy?
	  Tính Lương thật thà cười:
	  – Chính sư huynh nói với tiểu đệ là có vàng có bạc mới xây mới lại ngôi 
		chùa lá của mình, thì sáu khối vàng bạc này đủ để làm chuyện đó rồi!
	  Thầy Trân Đạo cứng lưỡi, bực dọc trở về thiền phòng tự nghĩ:
	  – Mình đào cả đêm mà đào không thấy, còn nó mới đi có chút xíu mà đã tìm 
		ra, tại sao lạ vậy?
	  Thầy Trân Đạo muốn số châu báu trong động phải là của mình toàn bộ, nên 
		trong lòng cứ nóng như lửa đốt. Đêm hôm ấy, thầy tắm rửa thắp hương, bái 
		lạy Bồ Tát rồi lại lén ra ruộng đào bảo vật. Nhưng thầy đào liên tiếp ba 
		đêm mà đêm nào cũng về tay không. Không biết làm cách nào hơn, thầy đành 
		chỉ biết dỗ ngọt Tính Lương, bảo chú đi đào một lần nữa, còn mình thì sẽ 
		đi theo sau bén gót. Đào tới động bảo vật rồi, nhưng khi trèo xuống thì 
		thấy bốn bề trong động trống rỗng, cái động trước đây vốn đầy chum vàng 
		chum bạc mà nay không còn chum nào cả.
	  Thầy Trân Đạo đấm lưng đấm ngực giận dữ mắng rằng:
	  – Tính Lương, mi muốn giấu bảo vật dành cho riêng mình phải không? Hừ, 
		nếu hôm nay mà tìm không ra bảo vật thì ta sẽ đến gặp sư phụ trụ trì, tố 
		cáo mi tội “thấy vàng mờ ám lương tâm, làm điều sỉ nhục Phật môn” cho mi 
		xem! 
	  Đáng thương thay cho Tính Lương, cực khổ đào đất cả đêm rồi mà còn bị 
		ghép tội oan uổng, đỏ mặt tía tai mà không nói được nửa câu bào chữa!
	  Ngay lúc ấy cặp mắt loang loáng sáng của Thạch Hòa thượng hiện lên trên 
		vách đá:
	  “Tính Lương hiền lương, lại bị oan uổng; Trân Đạo vô đạo, tham lam phát 
		cuồng!”
	  – Yêu quái, yêu quái!
	  Nghe tiếng của Thạch Hòa thượng, thầy Trân Đạo sợ mất cả hồn vía, quay 
		đầu trèo trở lên nhưng quá hoảng sợ nên cứ hễ trèo lên thì lại tụt 
		xuống, cuối cùng Tính Lương phải lấy cây đinh ba bợ mông của thầy để 
		giúp cho thầy lên tới được mặt đất.
	  Tiếng cười của Thạch Hòa thượng lại vang lên, hòa thượng một mặt cười, 
		một mặt từ vách đá bước xuống, chỉ cái túi đầy ắp châu báu đang cõng 
		trên lưng mà nói với thầy Trân Đạo rằng:
	  – Mấy người đào lung tung làm vỡ hết mấy cái chum của ta, nay ta sẽ đem 
		mấy thứ bảo vật này kiếm ngọn núi tiên khác ở cho yên thân.
	  Nói xong, hòa thượng ra khỏi động, hướng lên dốc núi bắt đầu trèo lên. 
		Thầy Trân Đạo lo sợ quá, bèn đoạt lấy cây đinh ba từ trên tay chú Tính 
		Lương, rượt theo Thạch Hòa thượng lên núi. Rượt lên tới đỉnh núi, không 
		cần biết gì nữa, thầy phát một nhát đinh ba vào túi châu báu. Chỉ nghe 
		“linh đinh đinh”, bao nhiêu trân châu mã não, vàng bạc châu báu đều rơi 
		lông lốc rải rác đầy trên sườn núi, nhưng chỉ trong nháy mắt là tất cả 
		đều biến thành những hòn đá to đá nhỏ!
	  Thầy Trân Đạo buồn phiền vô hạn, bỏ trở về chùa lá nằm dài ba ngày ba 
		đêm. Trong suốt ba ngày ba đêm ấy thầy suy nghĩ cạn cùng, thấy rằng tham 
		lam thật là một điều không ổn.
	  Để chứng tỏ lòng thành của mình, thầy Trân Đạo bèn đi đổi hết mấy khối 
		bạc khối vàng lấy tiền xây lên một ngôi thiền viện rộng lớn, hiện nay 
		chính là am Duyệt Lĩnh. Trước cửa am có một cái ao nguyệt ấn, chính là 
		cái hố mà ngày xưa thầy đã đào, còn lưu lại cho đến ngày nay!