Xưa thật là xưa, Đông Hải là một vùng đất liền, và trên vùng đất liền ấy
có một tòa đô thành rất lớn tên là Đông Kinh. Tương truyền rằng vua của
thành Đông Kinh là một tên hôn quân vô đạo, đã giày xéo đất nước khiến
Đông Kinh trở thành một quốc gia vô cùng hỗn loạn, đạo đức suy đồi,
phong khí bại hoại.
Thổ thần của vùng đất ấy bèn đem tình cảnh này trình tấu lên thiên đình,
khiến Ngọc Hoàng Thượng Đế nổi cơn thịnh nộ, cho rằng đất Đông Kinh
không còn cứu vãn được nữa, thôi thì chi bằng lấy quyết định tối hậu là
nhận chìm cả thành này xuống đáy biển sâu!
Ngài Quán Âm nghe tin này vội vàng đến can gián: Một đô thị to lớn như
thành Đông Kinh không thể nào không có một người tốt, nếu phá hủy toàn
bộ mà không phân biệt trắng đen thì thật là không ổn thỏa chút nào! Ngài
bằng lòng đến thành Đông Kinh quan sát điều tra xem thử, vì không muốn
người tốt bị họa lây.
Bồ Tát Quán Âm đến thành Đông Kinh, hóa thành một bà lão mù lòa, tại ngã
tư đường mở một quán bán dầu. Ngài lấy nhánh dương liễu từ trong tịnh
bình ra, rảy một vài giọt nước tiên, thế là vại dầu lập tức đầy ắp một
thứ dầu thượng hảo hạng màu vàng trong vắt. Ngoài cửa tiệm còn treo một
tấm bảng ghi rằng: “Một bình nhỏ 3 đồng, ba bình lớn 1 đồng”.
Người trong thành Đông Kinh đọc tấm bảng ấy đều cảm thấy buồn cười: Nếu
chỉ có một đồng mà mua được đến ba bình dầu lớn thì ai tội gì mà bỏ ra
ba đồng mua một bình dầu nhỏ! Thế là người mua dầu dồn dập kéo tới, múc
ba bình dầu lớn, vứt xuống một đồng rồi bỏ đi. Thậm chí có kẻ thấy chủ
quán là một bà lão mù lòa, cứ thế ngang nhiên đến múc dầu mà chẳng thèm
trả tiền.
Ngày nào người mua dầu cũng lũ lượt kéo đến không ngừng, may mà dầu
trong vại của bà lão mù múc hoài không hết, múc xong vại lại đầy như cũ,
múc tới múc lui mà mực dầu không chút suy suyển.
Tình trạng này cứ thế mà kéo dài trong nhiều ngày, khách đến mua dầu ai
cũng tham lam đến nỗi Ngài Quán Âm vô cùng thất vọng.
Một hôm, có một anh chàng rất trẻ tuổi, làm nghề bán đậu phụ, đến trả ba
đồng tiền mà chỉ múc có một bình dầu nhỏ, rồi còn nói:
– Bà lão ơi, cháu múc dầu rồi bây giờ đi đây, bà nhớ thâu tiền nhé!
Bồ Tát Quán Âm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội gọi anh chàng lại:
– Cậu em này, người ta ai cũng trả một đồng múc ba bình dầu lớn, còn sao
cậu lại trả ba đồng mà chỉ múc có một bình nhỏ mà thôi vậy?
Anh chàng bán đậu phụ nói:
– Bà lão tuổi đã già nua, mắt lại mù loà thật là bất tiện, mà còn mở
quán bán dầu không phải là chuyện dễ. Ba đồng một bình dầu nhỏ giá đã
phải chăng lắm rồi, làm sao cháu có thể đành đoạn lợi dụng bà cho được?
Bồ Tát Quán Âm nói:
– Người ta làm được, tại sao cậu không làm được?
Anh chàng bán đậu phụ đáp:
– Mẹ cháu có nói: “Làm người phải có lương tâm, không nên bắt chước kẻ
ác làm điều bất lương.”
Thì ra anh chàng bán đậu phụ còn là một người con hiếu thảo. Ngài Quán
Âm lại càng hoan hỉ hơn, bèn nói nhỏ với anh chàng:
– Nói cho cậu biết, thành Đông Kinh sắp sụp đổ.
Anh chàng bán đậu phụ nghe thế thì giật bắn người, mở to cặp mắt ngây
dại nhìn bà lão đăm đăm không chịu tin. Bồ Tát Quán Âm nói:
– Tôi nói thật đấy, tôi thấy cậu là người lương thiện tốt bụng nên mới
báo trước cho cậu biết. Cậu hãy nhớ kỹ: ngày nào con sư tử đá trước cửa
nha môn trào máu miệng là ngày ấy thành Đông Kinh sẽ sụp đổ. Lúc ấy cậu
hãy mau mau nhắm hướng đông mà chạy. Hãy nhớ kỹ lấy! Đừng quên!
Từ ngày ấy trở đi, sáng nào anh chàng bán đậu phụ cũng chạy đến cửa nha
môn nhìn con sư tử đá, và cũng từ ngày ấy trở đi, quán bán dầu của bà
lão mù tại ngã tư đường cũng không còn nữa.
Một buổi sáng nọ, anh chàng bán đậu phụ lại chạy đi nhìn con sư tử đá,
thì gặp một người làm nghề đồ tể chuyên mổ lợn. Đồ tể hỏi:
– Sao sáng nào cũng thấy cậu chạy tới đây nhìn con sử tử đá vậy?
Anh chàng bán đậu phụ là một người thật thà nên đem lời báo trước của bà
lão mù ra kể lại cho đồ tể nghe.
– Cái gì? Mồm con sư tử đá trào máu? Cái cậu này, sao ngốc quá là ngốc!
Đồ tể vừa cười ha hả vừa bỏ đi. Hôm sau, đồ tể muốn phá anh chàng bán
đậu phụ một phen, nên trời còn tờ mờ sáng, đã đem máu lợn mới giết bôi
lên mồm con sư tử đá. Chẳng bao lâu sau, anh chàng bán đậu phụ cũng vừa
đến nơi, thấy mồm con sư tử đá có máu vội vàng cắm đầu chạy về nhà, vừa
chạy vừa la:
– Làng xóm ơi! Thành Đông Kinh sắp sụp đổ, hãy chạy mau!
Người trong thành cho rằng anh chàng này khùng nên chẳng một ai buồn để
ý đến.
Anh chàng bán đậu phụ chạy một mạch tới nhà, cõng mẹ già nhắm hướng đông
mà chạy. Chạy mới được một đoạn đường thì nghe “rầm!” một tiếng, quả
nhiên thành Đông Kinh sụp đổ. Chạy được vài bước, thì đất ở phía sau
cũng theo những bước ấy mà sụp đổ xuống. Anh chàng chạy không ngừng, thì
đất phía sau sụp đổ cũng không ngừng. Cứ thế mà chạy thôi là chạy, tới
một lúc anh chàng bán đậu phụ chạy không nổi nữa, đành đặt mẹ già xuống
để nghỉ ngơi thở một chút. Kỳ lạ thay, anh chàng ngừng lại nghỉ thì phía
sau cũng không nghe tiếng sụp đổ nữa. Anh chàng bán đậu phụ quay đầu lại
thì thấy sau lưng mình là cả một mặt biển mênh mông, thành Đông Kinh
phồn hoa nay không còn nữa!
Hai mẹ con anh chàng bán đậu phụ bèn cất nhà ở ngay chỗ đã dừng chân
nghỉ ngơi. Dần dần, vùng đất này cũng trở nên thịnh vượng.
Vì hai mẹ con anh chàng bán đậu phụ ngừng chân nghỉ ngơi rồi mặt biển
mới định lại nên chỗ này có tên là “Định Hải”. Còn chỗ anh chàng bán đậu
phụ đặt mẹ già xuống nghỉ chân ban đầu có tên là “Phóng Nương Tiêm” (mũi
Đặt mẹ xuống), sau này, người ta đổi lại thành “Hoàng Dương Tiêm”.