Thiên tài là khả năng hiện thực hóa những điều bạn nghĩ.
(Genius is the ability to put into effect what is on your mind. )F. Scott Fitzgerald
Những căng thẳng luôn có trong cuộc sống, nhưng chính bạn là người quyết định có để những điều ấy ảnh hưởng đến bạn hay không.
(There's going to be stress in life, but it's your choice whether you let it affect you or not.)Valerie Bertinelli
Hãy đặt hết tâm ý vào ngay cả những việc làm nhỏ nhặt nhất của bạn. Đó là bí quyết để thành công.
(Put your heart, mind, and soul into even your smallest acts. This is the secret of success.)Swami Sivananda
Ví như người mù sờ voi, tuy họ mô tả đúng thật như chỗ sờ biết, nhưng ta thật không thể nhờ đó mà biết rõ hình thể con voi.Kinh Đại Bát Niết-bàn
Tôn giáo không có nghĩa là giới điều, đền miếu, tu viện hay các dấu hiệu bên ngoài, vì đó chỉ là các yếu tố hỗ trợ trong việc điều phục tâm. Khi tâm được điều phục, mỗi người mới thực sự là một hành giả tôn giáo.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Cách tốt nhất để tìm thấy chính mình là quên mình để phụng sự người khác.
(The best way to find yourself is to lose yourself in the service of others. )Mahatma Gandhi
Một người trở nên ích kỷ không phải vì chạy theo lợi ích riêng, mà chỉ vì không quan tâm đến những người quanh mình.
(A man is called selfish not for pursuing his own good, but for neglecting his neighbor's.)Richard Whately
Người tốt không cần đến luật pháp để buộc họ làm điều tốt, nhưng kẻ xấu thì luôn muốn tìm cách né tránh pháp luật.
(Good people do not need laws to tell them to act responsibly, while bad people will find a way around the laws.)Plato
Từ bi và độ lượng không phải là dấu hiệu của yếu đuối, mà thực sự là biểu hiện của sức mạnh.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Kỳ tích sẽ xuất hiện khi chúng ta cố gắng trong mọi hoàn cảnh.Sưu tầm
Nếu không yêu thương chính mình, bạn không thể yêu thương người khác. Nếu bạn không có từ bi đối với mình, bạn không thể phát triển lòng từ bi đối với người khác.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Thiên Bộ Sa và Bách Bộ Sa được nối liền với nhau bằng một ngọn núi nhỏ,
giống như cái kỷ trà tựa sát vào cái ghế, và trên ấy rải rác rất nhiều
những hòn đá lớn đá nhỏ khác nhau, thiên hình vạn trạng, giống như vô số
ngọc ngà châu báu được rải lên kỷ trà vậy. Vì vậy mà người ta gọi chỗ ấy
là “Kỷ Bảo Lĩnh”.
Truyền rằng những hòn đá nói trên đã từng thật sự là trân châu mã não,
vàng bạc châu báu biến thành.
Trên sườn núi phía đông của Kỷ Bảo Lĩnh có một cái am tên là Duyệt Lĩnh,
thật ra chỉ là một túp lều tranh thuộc quản hạt của chùa Pháp Vũ.
Thời ấy, thầy trụ trì chùa Pháp Vũ chỉ chu cấp thức ăn và áo mặc cho mỗi
một người trong mỗi túp lều mà thôi, mà am Duyệt Lĩnh lại có hai vị thầy
tu. Để bù vào chỗ thiếu, vị thầy đương gia của am Duyệt Lĩnh tên là Trân
Đạo gọi sư đệ là chú Tính Lương đi khai khẩn một thửa ruộng nhỏ ở bên
cạnh am, mỗi năm bốn mùa cũng gặt hái được khá nhiều rau cải.
Am Duyệt Lĩnh chỉ là một túp lều tranh nên tiền hương đèn cúng dường
thâu được không bao nhiêu, vì thế thầy Trân Đạo nhất tâm nhất ý muốn xây
một ngôi chùa lớn.
Có một năm kia, thầy Trân Đạo kêu đau lưng, mỏi vai nên bảo chú Tính
Lương tới thửa ruộng nọ trở đất. Chú Tính Lương phải dùng hết sức lực
huy động cây đinh ba để trở đất, trở hoài trở mãi, trở cho tới phân nửa
thửa ruộng. Chú bổ xuống một phát đinh ba thì phát giác một cái động,
qua một lỗ nhỏ bằng cái miệng chén, phóng lên những tia ánh sáng chói
lọi. Lấy làm lạ, Tính Lương muốn coi ánh sáng đó từ đâu ra, nên lại gắng
sức đào đất. Đột nhiên, “huỵch” một tiếng, Tính Lương rơi xuống một cái
động lớn. Trong động có một loại sánh sáng kỳ lạ, thì ra đó là trân châu
chiếu chói cả mắt.
Đây là đâu? Tính Lương nhìn một cách kỹ lưỡng, ui da! nguyên cái động
như một cái ổ chim, bốn bề là vách đá, bên trong có 18 cái chum đựng
vàng sáng chói, 18 chum khác đầy bạc sáng lòa và và 18 chum nữa đựng đầy
trân châu mã não đủ màu đủ sắc!
Đúng lúc chú tiểu Tính Lương đang đứng ngây người ra nhìn, thì trong
động vang lên âm thanh rổn rảng:
“Tính Lương , Tính Lương, thật thà hiền lương, muốn vàng muốn bạc, cứ
lấy mà hưởng!”
Chú Tính Lương ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía, không thấy có hình bóng
một người nào, bèn hỏi:
– Ông là ai?
– Ta là Thạch Hòa thượng. Chú muốn lấy gì thì lấy, muốn bao nhiêu lấy
bấy nhiêu, mau lấy đi!
Tính Lương nhìn chum này, ngó chum kia, cuối cùng chỉ chọn một viên trân
châu sáng chói cả mắt.
Đôi mắt sáng quắc của Thạch Hòa thượng loang loáng hiện lên trên vách
tường:
“Tính Lương, Tính Lương, thật thà hiền lương, chỉ lấy một thứ, sau có
hối chăng?”
– Viên ngọc sáng chói như thế, con lấy để làm đèn soi đường, thế cũng đủ
rồi, không nên tham lam!
Tính Lương vừa trả lời vừa leo lên miệng động. Chú quay đầu lại nhìn thì
không thấy động bảo vật đâu nữa. Chú ngây người một lúc, rồi cắm đầu trở
đất tiếp.
Gần chiều tối, Tính Lương trở về thiền phòng, hân hoan lấy viên trân
châu từ trong ngực áo ra. Úi dào! Cả phòng sáng rực! Đúng lúc ấy thầy
Trân Đạo về tới, nhìn thấy ánh sáng của trân châu, bèn buộc miệng la
lên:
Tính Lương nở một nụ cười mộc mạc, và đem chuyện chiều qua đã xảy ra lúc
chú trở đất ngoài ruộng kể lại hết cho sư huynh nghe. Thầy Trân Đạo nghe
kể thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
– Sư đệ ơi, vậy là Bồ Tát tặng vàng bạc tài sản cho mái chùa nghèo của
chúng ta rồi đó. Chuyện này tuyệt đối chú không được nói cho người ngoài
biết, nghe chưa?
Tính Lương ậm ừ vâng dạ rồi lo đi làm công phu khuya, xong lên giuờng đi
ngủ. Nhưng thầy Trân Đạo thì làm sao ngủ được! Thầy mở mắt thao láo, mơ
hồ nhìn thấy từng chum, từng chum đựng đầy vàng óng ánh, rồi từng chum,
từng chum đựng đầy bạc chói loà nhảy múa tiến tới trước mặt mình… Thầy
nhẫn nhục chịu đựng như thế cho tới nửa đêm, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi
giường, cõng cái đinh ba len lén dọ dẫm ra đến giữa ruộng, mau mắn đào
lấy đào để. Đào hoài đào mãi cho tới khi cái hố đã lớn đại rồi mà vẫn
chưa thấy vàng bạc gì cả. Thầy tiếp tục đào cho tới khi phương Đông hừng
sáng thì mệt mỏi kiệt sức, tiu nghĩu ủ ê trở về chùa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tính Lương đi ra ruộng dồn đất đã xới đắp lên
thành luống, thấy cái hố lớn ở ngay giữa ruộng, ngỡ rằng bảo vật đã bị
người ta cướp mất, vội vàng trở về báo cho sư huynh biết. Thầy Trân Đạo
nghe dở khóc dở cười, tròng mắt láo liên, nói với Tính Lương:
– Chắc sư đệ nằm mộng đó. Thôi, hôm nay chú đi đào bảo vật lấy thêm vàng
bạc đi. Có vàng có bạc mình mới có thể mở lớn ngôi chùa, sửa sang cho
mới mẻ, đó là một cơ hội làm công đức ngàn năm mới có một lần đó chú à.
Tính Lương suy nghĩ một lúc thấy cũng có lý, nên lại đi đào bảo vật.
Không lâu sau, chú đào được đến cửa động, từ từ trèo xuống, thấy từng
chum từng chum vàng bạc châu báu ở bên trong mới yên lòng, chắp tay lại
nói:
– Bạch Thạch Hòa Thượng, hôm nay con lại đến nữa! Sư huynh con nói có
vàng có bạc mới có thể mở lớn và sửa sang mái chùa lá. Lần này cho con
xin thêm một chút vàng bạc nữa nhé.
Cặp mắt sáng loang loáng của Thạch Hòa thượng lại chiếu rực trên vách
tường, hoà thượng cười nói:
“Tính Lương, Tính Lương, thật thà hiền lương, muốn nhiều muốn ít, tùy ý
lấy đi!”
Tính Lương nghe thế mới cẩn thận nhặt lên ba khối vàng, xong lại nhặt
lên ba khối bạc, rồi hứng chí trèo ra khỏi động đem về chùa giao hết sáu
khối vàng bạc cho sư huynh. Thầy Trân Đạo vui lòng tươi cười hỏi:
– Sư đệ, chú tìm ra lại động bảo vật rồi phải không?
Tính Lương đáp:
– Vâng, tìm thấy rồi, vẫn còn đầy bảo vật ở trong ấy.
Thầy Trân Đạo nghe vậy càng vui mừng hơn nữa:
– Tìm thấy rồi sao chỉ lấy về ít quá vậy?
Tính Lương thật thà cười:
– Chính sư huynh nói với tiểu đệ là có vàng có bạc mới xây mới lại ngôi
chùa lá của mình, thì sáu khối vàng bạc này đủ để làm chuyện đó rồi!
Thầy Trân Đạo cứng lưỡi, bực dọc trở về thiền phòng tự nghĩ:
– Mình đào cả đêm mà đào không thấy, còn nó mới đi có chút xíu mà đã tìm
ra, tại sao lạ vậy?
Thầy Trân Đạo muốn số châu báu trong động phải là của mình toàn bộ, nên
trong lòng cứ nóng như lửa đốt. Đêm hôm ấy, thầy tắm rửa thắp hương, bái
lạy Bồ Tát rồi lại lén ra ruộng đào bảo vật. Nhưng thầy đào liên tiếp ba
đêm mà đêm nào cũng về tay không. Không biết làm cách nào hơn, thầy đành
chỉ biết dỗ ngọt Tính Lương, bảo chú đi đào một lần nữa, còn mình thì sẽ
đi theo sau bén gót. Đào tới động bảo vật rồi, nhưng khi trèo xuống thì
thấy bốn bề trong động trống rỗng, cái động trước đây vốn đầy chum vàng
chum bạc mà nay không còn chum nào cả.
– Tính Lương, mi muốn giấu bảo vật dành cho riêng mình phải không? Hừ,
nếu hôm nay mà tìm không ra bảo vật thì ta sẽ đến gặp sư phụ trụ trì, tố
cáo mi tội “thấy vàng mờ ám lương tâm, làm điều sỉ nhục Phật môn” cho mi
xem!
Đáng thương thay cho Tính Lương, cực khổ đào đất cả đêm rồi mà còn bị
ghép tội oan uổng, đỏ mặt tía tai mà không nói được nửa câu bào chữa!
Ngay lúc ấy cặp mắt loang loáng sáng của Thạch Hòa thượng hiện lên trên
vách đá:
“Tính Lương hiền lương, lại bị oan uổng; Trân Đạo vô đạo, tham lam phát
cuồng!”
– Yêu quái, yêu quái!
Nghe tiếng của Thạch Hòa thượng, thầy Trân Đạo sợ mất cả hồn vía, quay
đầu trèo trở lên nhưng quá hoảng sợ nên cứ hễ trèo lên thì lại tụt
xuống, cuối cùng Tính Lương phải lấy cây đinh ba bợ mông của thầy để
giúp cho thầy lên tới được mặt đất.
Tiếng cười của Thạch Hòa thượng lại vang lên, hòa thượng một mặt cười,
một mặt từ vách đá bước xuống, chỉ cái túi đầy ắp châu báu đang cõng
trên lưng mà nói với thầy Trân Đạo rằng:
– Mấy người đào lung tung làm vỡ hết mấy cái chum của ta, nay ta sẽ đem
mấy thứ bảo vật này kiếm ngọn núi tiên khác ở cho yên thân.
Nói xong, hòa thượng ra khỏi động, hướng lên dốc núi bắt đầu trèo lên.
Thầy Trân Đạo lo sợ quá, bèn đoạt lấy cây đinh ba từ trên tay chú Tính
Lương, rượt theo Thạch Hòa thượng lên núi. Rượt lên tới đỉnh núi, không
cần biết gì nữa, thầy phát một nhát đinh ba vào túi châu báu. Chỉ nghe
“linh đinh đinh”, bao nhiêu trân châu mã não, vàng bạc châu báu đều rơi
lông lốc rải rác đầy trên sườn núi, nhưng chỉ trong nháy mắt là tất cả
đều biến thành những hòn đá to đá nhỏ!
Thầy Trân Đạo buồn phiền vô hạn, bỏ trở về chùa lá nằm dài ba ngày ba
đêm. Trong suốt ba ngày ba đêm ấy thầy suy nghĩ cạn cùng, thấy rằng tham
lam thật là một điều không ổn.
Để chứng tỏ lòng thành của mình, thầy Trân Đạo bèn đi đổi hết mấy khối
bạc khối vàng lấy tiền xây lên một ngôi thiền viện rộng lớn, hiện nay
chính là am Duyệt Lĩnh. Trước cửa am có một cái ao nguyệt ấn, chính là
cái hố mà ngày xưa thầy đã đào, còn lưu lại cho đến ngày nay!
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.0 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...