Người nhiều lòng tham giống như cầm đuốc đi ngược gió, thế nào cũng bị lửa táp vào tay. Kinh Bốn mươi hai chương
Ý dẫn đầu các pháp, ý làm chủ, ý tạo; nếu với ý ô nhiễm, nói lên hay hành động, khổ não bước theo sau, như xe, chân vật kéo.Kinh Pháp Cú (Kệ số 1)
Người biết xấu hổ thì mới làm được điều lành. Kẻ không biết xấu hổ chẳng khác chi loài cầm thú.Kinh Lời dạy cuối cùng
Dầu giữa bãi chiến trường, thắng ngàn ngàn quân địch, không bằng tự thắng mình, thật chiến thắng tối thượng.Kinh Pháp cú (Kệ số 103)
Nhà lợp không kín ắt bị mưa dột. Tâm không thường tu tập ắt bị tham dục xâm chiếm.Kinh Pháp cú (Kệ số 13)
Nếu người nói nhiều kinh, không hành trì, phóng dật; như kẻ chăn bò người, không phần Sa-môn hạnh.Kinh Pháp cú (Kệ số 19)
Rời bỏ uế trược, khéo nghiêm trì giới luật, sống khắc kỷ và chân thật, người như thế mới xứng đáng mặc áo cà-sa.Kinh Pháp cú (Kệ số 10)
Những người hay khuyên dạy, ngăn người khác làm ác, được người hiền kính yêu, bị kẻ ác không thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 77)
Ai dùng các hạnh lành, làm xóa mờ nghiệp ác, chói sáng rực đời này, như trăng thoát mây che.Kinh Pháp cú (Kệ số 173)
Lời nói được thận trọng, tâm tư khéo hộ phòng, thân chớ làm điều ác, hãy giữ ba nghiệp tịnh, chứng đạo thánh nhân dạyKinh Pháp Cú (Kệ số 281)

Trang chủ »» Kinh Bắc truyền »» Đại Bảo Tích Kinh [大寶積經] »» Bản Việt dịch quyển số 14 »»

Đại Bảo Tích Kinh [大寶積經] »» Bản Việt dịch quyển số 14

Donate


» Tải tất cả bản dịch (file RTF) » Hán văn » Phiên âm Hán Việt » Càn Long (PDF, 0.5 MB) » Vĩnh Lạc (PDF, 0.58 MB)

Chọn dữ liệu để xem đối chiếu song song:

Kinh Đại Bửu Tích

Kinh này có 120 quyển, bấm chọn số quyển sau đây để xem:    
Quyển đầu... ... 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 |
Việt dịch: Thích Trí Tịnh

Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@rongmotamhon.net

Đại Tạng Kinh Việt Nam
Font chữ:

Bấy giờ Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói với Ngài Đại Mục Kiền Liên : « Thưa Ngài Đại Mục Kiền Liên ! Đức Thế Tôn khen Ngài thần thông đệ nhứt. Nay Ngài thử cầm chày kim cang nầy lên xem sao ?».
Ngài Đại Mục Kiền Liên có đại thần lực dời được bốn biển lớn. Ngài phấn khởi thần thông muốn cầm chày kim cang lên làm rúng động cả cõi Đại Thiên nhưng vẫn không lay động được chày kim cang ấy chừng lông tóc.
Rất lấy làm lạ, Ngài Đại Mục Kiền Liên đến bên chưn Phật bạch rằng : « Bạch đức Thế Tôn ! Đức Phật từng khen thần thông của tôi. Tôi từng thử thần thông của mình làm rung động cả cõi Đại Thiên như khều cái bát nhỏ ném qua cõi nước khác. Tôi từng hàng phục khai hóa Nan Đầu Hòa Nan Long Vương. Tôi còn có thể nuốt khúc gỗ lớn bằng núi Tu Di. Vừa tác ý là tôi có thể nắm kéo mặt trời mặt trăng đứng lại, lấy tay rờ mó. Như vậy mà nay tôi không thể lay động được chày kim cang nhỏ xíu nầy chừng lông tóc ! Phải chăng tôi đã mất thần thông rồi ? ».
Đức Phật dạy : « Ông chẳng mất thần thông. Nầy Đại Mục Kiền Liên ! Thần thông của Bồ Tát có oai thế rất lớn. Thần thông của Thanh Văn và Duyên Giác chẳng bằng được.
Giả sử những núi Tu Di của hằng hà sa thế giới hiệp lại làm một núi Tu Di còn có thể lay động được, chớ chẳng thể lay nổi chày kim cang nầy.
Bồ Tát lập hạnh, oai lực chẳng thể nghĩ bàn vòi vọi như vậy ».
Ngài Đại Mục Kiền Liên được chưa từng có, bạch rằng : « Bạch đức Thế Tôn ! Bồ Tát Đại Sĩ có được oai lực lớn, như Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ đây cầm chày kim cang.
Bạch đức Thế Tôn ! Sức lực của Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ đây là do cha mẹ sanh, hay là do thần thông ? ».
Đức Phật dạy : « Đó là sức mạnh do cha mẹ sanh. Nếu Bồ Tát mà dùng sức mạnh thần thông thì có thể thị hiện thấu khắp trên trời và thế gian ».
Đức Phật bảo Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ : « Ông nên cầm chày kim cang lên ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ bước động cõi Đại Thiên, dùng tay mặt cầm chày kim cang lên ném thẳng vào hư không. Chày ấy ở trên hư không lộn quanh bảy vòng rồi rơi trở lại dừng ở trên tay hữu của Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ.
Tất cả chúng hội đều được chưa từng có, đồng vòng tay lễ chưn đức Phật, đồng xướng lên rằng : « Khó kịp, khó kịp ! Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ có sức lực rất vi diệu. Cầu mong các chúng sanh đều được thế lực vô cùng như vậy ».
Vua A Xà Thế tiến lên bạch : « Bạch đức Thế Tôn ! Bồ Tát có bao nhiêu công hạnh mà được sức lực như vậy ».
Đức Phật dạy : « Bồ Tát có mười hạnh lớn được oai lực ấy :
Một là siêng thọ trì chánh pháp thà bỏ thân mạng.
Hai là chưa từng tự cao tự đại, luôn khiêm hạ lễ kính chúng sanh.
Ba là gặp chúng sanh cang cường khó dạy bảo thì nhẫn nhục chịu đựng.
Bốn là thấy người đói khát thì đem món ăn ngon để bố thí cho họ được no đủ.
Năm là thấy kẻ sợ sệt thì an ủi cho họ được an.
Sáu là nếu có chúng sanh bị bịnh nặng thì lo thuốc men chạy chữa.
Bảy là nếu có ai yếu đuối bị người khinh mạn thì kính thương che chở.
Tám là lấy nước hồ sạch trét vách điện miếu thờ Phật vá chỗ nứt bể.
Chín là thấy người côi cút nghèo khổ thiếu thốn thường mang vác nặng nhọc, thì giúp đỡ cho họ được khỏi sự nặng nhọc khổ sở.
Mười là nếu có người không chỗ nương nhờ thì thường giúp đỡ họ, nói ra giữ đúng lời không hề quên bỏ.
Đó là mười hạnh lớn của Bồ Tát ».
Vua lại bạch hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Bồ Tát nhơn hòa là có bao nhiêu pháp mà Bồ Tát tới lui đó đây luôn luôn hòa nhã chẳng hề nóng giận ? ».
Đức Phật dạy : « Bồ Tát nhơn hòa có tám pháp :
Một là chí tánh chất trực không có dua gièm.
Hai là tánh nết hòa nhã thường không dối nịnh.
Ba là tâm ý thuần phục trọn không hy vọng.
Bốn là tâm hành kiên quyết không hề kém yếu.
Năm là lòng không mê lầm luôn luôn nhơn hòa.
Sáu là làm chỗ nhờ cậy cho người đời được đức hạnh lạ.
Bảy là tâm trí tỏ thấu mà không chấp trước.
Tám là tư duy tội phước mà tâm không tưởng niệm.
Đó là tám pháp nhơn hòa của Bồ Tát ».
Đức Phật phán tiếp : « Bồ Tát lại có bốn pháp chí tánh thuần thục đi khắp đó đây mọi nơi :
Một là ở nhơn gian làm Chuyển Luân Thánh Vương được thấy chư Phật hưng khởi đạo tâm bất thối.
Hai là ở trên trời làm Thiên Đế Thích, vua của chư Thiên, thường thấy chư Phật chẳng trái đạo pháp.
Ba là nếu ở trên Phạm Thiên thì được tự tại vun trồng đạo nghiệp, chẳng hư đạo tâm.
Bốn là mặc dầu ở nhơn gian thiên thượng như vậy nhưng thường sanh về Phật độ thanh tịnh diện kiến chư Phật nghe đức Thế Tôn thuyết pháp.
Đó là bốn pháp ».
Vua A Xà Thế lại bạch : « Bạch đức Thế Tôn ! Gì gọi là ngồi nơi đáng tin cậy ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Là chỗ ngồi của thiện hữu ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Bố thí thì ngồi ở đâu ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Bố thí thì ở chỗ giàu lớn lắm của nhiều báu.
Người trì giới thì được sanh lên cõi trời.
Người nhẫn nhục thì sắc mặt vui vẻ thường được xinh đẹp.
Người tinh tiến thì siêng tu thông suốt vượt hơn mọi người.
Người thiền quán thì được chánh định vắng lặng, các căn chẳng loạn động.
Người trí huệ thì dứt các trần lao họa hoạn cấu nhiễm.
Người nghe rộng thì được có đại trí, giải quyết sự nghi ngờ của mọi người nếu được hỏi, làm cho không còn thắt mắc.
Người siêng học thì nhóm họp nhập vào đạo vô thượng chánh chơn.
Người suy xét vô thường vô ngã vắng lặng thì ở tại chỗ nào đều tiêu trừ điên đảo.
Đó là ngồi nơi đáng tin cậy ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Tâm niệm thuận thời thì được ngồi chỗ nào? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Quán vô thường, khổ, không tịch thì ngồi ở chánh kiến chẳng sa vào tà nghiệp. Thân tâm thanh tịnh thì ngồi tại thiền định phát khởi thần thông ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Đạo ở chỗ nào ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Ngồi vững không thối thoát thì thành tựu đạo quả không còn nạn khổ của ba cõi ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Không thối thoát thì ngồi tại chỗ nào ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Người không thối thoát thì ngồi tại nơi giải thoát họa hoạn sanh tử ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Phật ngồi tại đâu ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Ngồi tại ba mươi bảy pháp đạo phẩm đã được tu tập không có phá hoại, chuyển pháp luân mãi mãi không bao giờ đoạn tuyệt giáo pháp Tam bảo ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai hưng khởi Phật ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Chánh là người hay phát lòng tin chí quyết tỏ thấu bổn lai không vô ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai phát khởi lòng tin chí quyết ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Nếu là người hay phát Bồ Tát tâm».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai phát Bồ Tát tâm ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Người có chí tánh định chẳng tán loạn ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai có chí tánh định chẳng tán loạn? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Người thi hành đại bi chưa bao giờ dứt ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai chẳng dứt lòng đại bi ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Người chẳng rời bỏ tất cả chúng sanh ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai chẳng rời bỏ chúng sanh ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Người làm mình an vui và làm an vui tất cả chúng sanh ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai làm mình an vui và làm an vui đến chúng sanh ? ».
Đức Phật dạy : « Nầy Đại Vương ! Người hưng long đạo pháp chẳng dứt tuyệt Tam bảo ».
Vua lại hỏi : « Bạch đức Thế Tôn ! Ai chẳng dứt Tam bảo ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Đại Vương ! Vất bỏ trần lao là chẳng dứt Tam bảo ? ».
Vua A Xà Thế lễ Phật, bạch rằng : « Bạch đức Thế Tôn ! Đức Thế Tôn thật là chưa từng có. Đức Như Lai phán dạy vào đúng pháp luật. Đức Như Lai ban dạy, pháp được nói ra tột đến nhu thuận rời lìa nghiệp đoạn diệt và hữu thường mà chẳng quên mất quả báo ứng. Vào chỗ gầy dựng, làm không loạn động, không có những nghiệp thiện, ác, tịnh, bất tịnh. Siêng tu đạo hạnh không trái không mất.
Bạch đức Thế Tôn ! Người nào nhập vào hạnh nguyện ấy thì giải quyết mọi điều nghi ngờ thuận theo giáo pháp chánh chơn của đức Như Lai.
Người nào nghe pháp ấy mà sanh lòng ngờ vực, đó là vì đời trước chẳng vun trồng cội đức, theo bạn ác, chẳng tin và hủy báng chánh pháp.
Bạch đức Thế Tôn ! Chúng tôi đời trước có trồng cội đức, chẳng phải là không công đức. Nay tôi được nghe chánh pháp, muốn báo ân sâu của đức Phật mà chí ý chẳng thể báo được trọn vẹn.
Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát từ mẫn vì chúng tôi mà giải quyết nghi ngờ hiển hiện đại quang minh.
Đưcù Thế Tôn khéo phán dạy đầy đủ phạm hạnh, là bực thân hữu chí thiện được đại nhơn từ là hàng thiện hữu vậy ».
Bấy giờ Tịch Ý Bồ Tát hỏi Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ : « Ngài kiến lập kinh pháp nầy phải chăng là để lưu bố cho tất cả tương lai ? ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Kiến lập kinh pháp nầy để lưu bố khắp thiên hạ ở Diêm Phù Đề sau khi đức Như Lai diệt độ thời mạt thế sau cùng, làm cho các pháp sư, chư vị chánh sĩ đều được soi sáng.
Thưa Ngài Tịch Ý ! Đức Phật kiến lập kinh điển quan yếu nầy, được chư Phật đều hộ trì. Ai thọ trì được kinh nầy thì là khéo học chánh pháp chẳng chấp văn tự, ngôn từ chẳng cùng tận, không ai dứt ngang được.
Thưa Ngài Tịch Ý ! Đức Như Lai chí chơn chẳng bỏ các pháp. Tại sao vậy ? Kia không chỗ sanh. Đã không chỗ sanh thì không chổ diệt. Vì thế nên đức Như lai nói : đức Như Lai xuất thế là không chỗ sanh. Chỗ đứng của Như Lai là đứng tại pháp giới. Pháp trụ như pháp, có Phật hay không Phật, Phật Pháp vẫn thường trụ.
Bởi trụ như vậy nên mười hai duyên khởi được chẳng sai trái, duyên khởi chẳng rối loạn, chẳng loạn chánh pháp.
Lại xét pháp ấy thường không có ngôn thuyết nên được gọi là chánh pháp, vì không có ngôn thuyết ».
Tịch Ý Bồ Tát hỏi : «ThưaNgài Mật Tích ! Ngài hộ trì chánh pháp mặc áo giáp hoằng thệ. Vì vậy mà Ngài mặc áo giáp ư ? ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Mặc áo giáp hoằng thệ hộ trì chánh pháp, chẳng làm loạn các pháp, chẳng nắm lấy pháp ấy. Tại sao vậy ? Chánh pháp ấy, tất cả các pháp đều không có chỗ loạn. Đó là hộ trì chánh pháp ? ».
Ngài Tịch Ý Bồ Tát hỏi : « Sao gọi rằng làm loạn chánh pháp ? ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói : « Nương dựa nơi hãi sợ là thành mê loạn.
Thưa Ngài Tịch Ý ! Rốt ráo không loạn, nghĩa là ý nghĩa không loạn, mới được gọi là hộ trì chánh pháp”.
Tịch Ý Bồ Tát hỏi : «Thưa Ngài Mật Tích ! Chừng có phương tiện nào, lúc tất cả thế gian rối loạn, nhơn đó mà hộ trì chánh pháp chăng ? ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Nhơn vì loạn mà hộ trì vậy.
Tại sao vậy ? Nhơn vì thế gian dựa theo tà nghi sáu mươi hai kiến chấp. Chỗ làm của Bồ Tát lấy rỗng không làm căn bổn. Vì thế nên cùng tất cả thế gian làm loạn nhau.
Lại vì thế tục kia quan niệm có thường còn, nên họ lập có ngô ngã cho là sạch là an.
Bồ Tát luôn tỏ thấu các pháp vô thường, khổ, không, chẳng phải thân, không có ngô ngã. Thế nên gọi là cùng tranh biện với thế gian.
Tùy theo thế gian chìm trong dòng nước sanh tử, Bồ Tát phương tiện ngược dòng tận nguồn trái lại dòng sanh tử, chứa công tích đức. Vì thế nên gọi là cùng thề gian tranh loạn nhau.
Người đời dựa nương năm ấm, mười hai nhập, mười tám giới.
Người làm hạnh Bồ Tát, nơi tâm không dính mắc một pháp nào cả. Vì thế nên gọi là cùng thế gian tranh loạn. Tại sao vậy ? Vì chẳng đồng với trần lao vậy.
Thưa Ngài Tịch Ý ! Vì thế nên hộ trì chánh pháp là cùng thế gian tranh loạn nhau ».
Tịch Ý Bồ Tát hỏi : «Thưa Ngài Mật Tích! Hành giả làm thế nào hộ trì chánh pháp ? ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Vì thọ trì chánh pháp mà hộ trì thân mình cũng hộ trì thân chúng sanh, hộ trì tất cả pháp, nhưng vẫn không có chỗ hộ trì ».
Tịch Ý Bồ Tát lại hỏi : «Thưa Ngài Mật Tích ! Thọ trì thế nào ? ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ nói : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Bặt dứt ngô ngã, chúng sanh vắng lặng. Chúng sanh đã lặng thì ba đời lặng. Ba đời đã lặng thì Phật pháp lặng. Phật pháp đã lặng thì Phật độ lặng, Phật độ đã lặng thì các pháp lặng.
Ở nơi các pháp mà không có chỗ về đến thì gọi là hộ trì chánh pháp vậy ».
Bấy giờ đức Thế Tôn khen Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ : « Lành thay, lành thay ! Đó gọi là hộ trì chánh pháp. Hộ trì chánh pháp ấy, là không chỗ hộ trì, không chỗ quên mất.
Lại người hộ trì chánh pháp là thọ trì tất cả, nơi tất cả tưởng mà không vọng tưởng. Đa õkhông có tưởng thì nơi các vọng tưởng không để phóng túng. Đây gọi là ở trong tất cả pháp mà không phóng dật, mới gọi là đạo pháp ».
Lúc ấy trong pháp hội có một Thiên Tử tên là Hiền Vương tiến lên bạch Phật : « Bạch đức Thế Tôn ! Ngôn từ của chư Phật rất là vắng bặt. Người được thấy, thế nào là phải ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Hiền Vương ! Nghĩa vắng bặt của ngôn từ chánh giáo, tất cả chỗ lãnh hội cùng công hạnh đều vắng bặt vậy. Người ấy nhẫn thọ được chánh giáo. Vì đã hay nhẫn thọ được nên hay phừng cháy. Vì đã hay phừng cháy nên hay chói sáng. Vì đã hay chói sáng nên vắng bặt thành là lặng lẽ. Đây là hộ trì chánh pháp của Như Lai. Mới gọi là chúng của chư Như Lai tổng trì Phật đạo. Chỗ trì như vầy : chẳng trì pháp lại chẳng xả pháp ».
Lúc đức Phật đáp lời Thiên Tử Hiền Vương, có một ngàn Tỳ Kheo được lậu tận ý giải thành A La Hán. Một ngàn Thiên Tử xa trần lìa cấu được pháp nhãn thanh tịnh.
Tịch Ý Bồ Tát hỏi Thiên Tử Hiền Vương: «Ngài từ đâu được biện tài ấy ? ».
Thiên Tử Hiền Vương nói : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Nếu ai có thể dứt trừ tất cả chướng ngại đều vô sở đắc được đệ nhứt nghĩa không y ỷ vào đâu thì gọi là biện tài. Tự mình hiểu rõ, thần thức chẳng chuyển đổi, chẳng do người mà biết, cũng không chỗ lập, đây mới gọi là biện tài.
Tâm ý chẳng thả theo chỗ chấp trước, nếu có thể phụng hành pháp không chỗ chấp trước mới được biện tài nầy.
Nếu do suy gẫm tất cả các pháp qua lại hiển bày đều phải biết rõ nhận biết tin chắc mới được biện tài.
Thưa Ngài Tịch Ý ! Hành giả như vậy được biện tài nầy, họ không chỗ trụ, không chỗ hành, vượt qua khỏi dòng sóng bốn nạn sanh lão binh tử. Họ không chỗ sanh không chỗ khởi cũng không chỗ diệt. Không bị ai diệt được mới gọi là vượt qua khỏi, là được biện tài vậy ».
Tịch Ý Bồ Tát tiến lên bạch đức Phật : « Bạch đức Thế Tôn ! Hiền Vương Bồ Tát nầy từ cõi nào đến cõi nầy mà có biện tài như vậy ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Tịch Ý ! Hiền Vương Thiên tử từ nước của đức Phật A Súc mà đến, chết kia sanh về đây, vì muốn được nghe kinh điển bí yếu của Như lai.
Tịch Ý nên biết rằng Hiền Vương Thiên Tử được chứng nhập nhà pháp tổng trì. Giả sử một kiếp hoặc hơn một kiếp tuyên nói công đức của ông ấy cũng chẳng hết được ngằn mé biện tài ».
Tịch Ý Bồ Tát lại bạch: « Bạch đức Thế Tôn ! Sao gọi là nhà pháp tổng trì ? ».
Đức Phật phán : « Nầy Tịch Ý! Trước kia nói được nhập nhà pháp tổng trì đó là nhập nơi trí huệ văn tự vô tận, tất cả pháp đều vào trong nhà nầy. Ở nơi tất cả pháp đều không chỗ làm, hiểu rõ nhà pháp phụng hành nhà pháp. Với các văn tự dùng âm thanh để tuyên bày. Những lời từ miệng thốt ra làm thành sự pháp, chẳng nghĩ niệm sự pháp cũng chẳng phân biệt đó mà tuyên bố tất cả sự âm thanh. Đây gọi là nhập vào công hạnh nhà pháp tổng trì vậy.
Lại nầy Tịch Ý ! Pháp mà nhập vào được đó lại là pháp vô sở đắc. Chỗ được gọi là nhập. Phát ra trí huệ. Văn tự kia không từ đâu đến nhập vào trong nhà. Lại văn tự ấy chẳng hiện trong nhà cũng chẳng hiện ra ngoài. Lại không chỗ hướng đến cũng không có phương diện. Lại văn tự ấy xoay vần trình bày cũng chẳng tưởng niệm. Văn tự chẳng thuận với pháp cũng chẳng trái với pháp, không các tưởng niệm. Văn tự ấy đều không có ngôn thuyết, cũng không tăng không tổn. Lại văn tự ấy chẳng thấy có khởi, không chỗ hoại diệt, không làm văn tự cũng không chỗ mất.
Lại nầy Tịch Ý ! Như số văn tự, tâm số cũng vậy. Tất cả đều như vậy. Số của các pháp có chỗ quy thú. Nếu là số của các pháp thì kia là vô số. Tại sao vậy ? Chẳng về nơi pháp số, không có số mới gọi là pháp số vậy.
Tùy thuận pháp số như vậy mới gọi là nhập vào nhà pháp. Chẳng nhập vào quá khứ, nhập vào pháp vô sanh không chỗ đến.
Kia không chỗ sanh bởi không chỗ đến thì nhập vào chỗ nào. Do vô sở nhập mà nhập vào các số như vậy mới đến được pháp môn. Tự thấy bổn lai không có thì được an trụ nhập vào hạnh nghiệp nhà pháp tổng trì. Nhập vào tâm chúng sanh. Do nhập vào tâm chúng sanh mà tùy theo tâm chúng sanh chỗ đáng được độ mà vì họ thuyết pháp. Nếu lãnh thọ tổng trì mới gọi là ý vắng lặng.
Thưa Ngài Tịch Ý ! Do tâm ly cấu nên tâm được thanh tịnh nghiêm trang hòa nhã sáng suốt, tánh ấy siêu việt, đi đứng an tường, trí huêï không mất, chí nguyện kiên cố, chỗ nên độ ấy mà chẳng phá hoại được, các tà ngoại khác không ai chẳng bị dẹp phục, tiêu trừ trần lao, diệt các oán tặc, thân lực rất mạnh, tâm không khiếp nhược, biện tài vô tận, chỗ nói vô lượng, chỗ quy vô hạn, trí huệ vô ngại nhập vào giác ý rất sáng suốt, ban tuyên lời chánh chơn thâm diệu. Chỗ được nghe rộng như sông như biển. Tam muội chánh định vững như núi Tu Di ở tại giữa biển lớn. Ở trong đại chúng như vua sư tử. Chẳng nhiễm thế tục như hoa sen chẳng dính bùn nước. Chẳng có ghét thương, lòng mở rộng như mặt đại địa lúa đậu cỏ cây nhơn nơi đó mà sanh trưởng, muôn dân được an vui. Rửa sạch bụi dơ như nước trong, khai hóa chúng sanh. Đốt các nạn độc như ngọn lửa hừng đốt cháy cỏ rác. Dạy dỗ khắp chúng sanh như luồng gió lớn thổi không sót chỗ. Tâm hành bình đẳng như mặt trăng tròn chiếu các tinh tú. Tiêu trừ tham sân si như ánh nắng soi bóng tối. Phục tâm ý thức như dũng tướng đè bẹp cường địch. Điều hòa tâm mình như Long Vương thuần thục theo đúng thời tiét.
Như thuần âm sấm nổ rồi mới mưa, cũng vậy, Bồ Tát điều hòa tâm mình, diễn bày pháp vũ nhuần thấm ba cõi. Tuyên nước pháp cam lộ trừ sạch tâm nhơ uế, như trời mưa rửa sạch bụi trần. Chữa lành các bịnh tật tham sân si như lương y trị bịnh mọi người. Chí gìn vô vi phụng hành chánh pháp, đây là Pháp Vương trị dạy mười phương. Cũng như Quốc Vương cai trị muôn dân bảo hộ khai hóa tất cả sanh già bịnh chết. Như Tứ Thiên Vương trị tứ thiên hạ, cũng như Thiên Đế Thích vua trời Đao Lợi dạy dỗ chư Thiên. Cũng vậy, Bồ Tát ở tại cõi dục giáo hóa chúng sanh, với sắc thanh hương vị xúc pháp, sạch như minh châu. Điều phục tâm ý luôn được tự tại, như Phạm Thiên Vương chúa tể trời người.
Tâm Bồ Tát thanh tịnh không hề dính mắc, như chim bay trong hư không không bị chạm đụng.
Hành động đúng pháp an tường, như lộc vương đi theo bầy nai, kính vâng pháp giáo mến các chơn hạnh.
Như mẹ thương con làm cho được an ổn.
Dạy chúng sanh các kỹ thuật như nghiêm phụ dạy bảo con cháu.
Đức lớn tự trang nghiêm dùng ba mươi hai tướng đại nhơn, phước tướng xen đẹp có tám mươi tùy hình hảo và bao nhiêu vẻ tốt.
Được tất cả thế gian cùng kính ngưỡng, chẳng bị tà kiến ràng buộc. Có đủ bảy thánh tài chẳng bị nghèo thiếu.
Được mười phương chư Phật hộ niệm.
Được bực minh trí ngợi khen, được hàng thông đạt ca tụng và chư Thiên đều thủ hộ cúng dường.
Được các thiện hữu luôn tiếp trợ.
Là tối thượng trong hàng thuyết pháp, đủ sáu thần thông tự tại.
Lại thấu nhập tánh hạnh và căn trí của tất cả chúng sanh để ban tuyên kinh pháp chưa hề lười mỏi.
Không bao giờ mong mỏi lợi dưỡng. Chỉ thích đem chánh pháp ban bố chẳng hề lẫn tiếc.
Trong lòng thanh tịnh không có sai phạm, nhẫn nhục sáng suốt không có lầm lỗi.
Sự nghiệp được làm đều có thể đến trọn vẹn cả.
Thanh tịnh tinh tiến tâm tánh an hòa, nhứt tâm thanh tịnh trừ bỏ cội cấu, giác ý thản nhiên trí huệ thanh tịnh, tu bốn phạm hạnh không hề buông lung để thành tựu công nghiệp độ thế.
Thiền định tam muội được nên chánh thọ đến Bồ Tát đạo và Phật đạo Vô thượng.
Có thể thành tựu được khắp những hành nghiệp được làm, chẳng giữa chừng biếng nghỉ, đến bực bất thối chuyển.
NầyTịch Ý ! Bồ Tát đại sĩ nhập vào nhà pháp tổng trì công đức vô lượng vòi vọi như vậy. Giả sử có vị Bồ Tát ở thế gian trăm ngàn năm chẳng làm việc gì khác, chỉ chuyên khen ngợi hạnh tổng trì ấy cũng chẳng thể tuyên nói hết được ».
Bấy giờ Tịch Ý Bồ Tát nói với Hiền Vương Thiên Tử : « Ngài được lợi lành rất lớn vô cùng. Hôm nay đức Như Lai khen ngợi công đức của Ngài rỡ ràng như vậy ».
Hiền Vương Thiên Tử nói với Tịch Ý Bồ Tát : «Thưa Ngài Tịch Ý ! Ở nơi các pháp ấy thiệt ra không thể được công đức để ngợi khen. Lại các pháp ấy không có sắc, không có tượng, không có hình mạo, công hạnh như vậy không thể tuyên xướng ngợi khen hết được ».
Hiền Vương Thiên Tử tiến lên bạch đức Phật : « Bạch đức Thế Tôn ! Tất cả các pháp chẳng nhận lấy được, không có ngô ngã cũng không ngã sở. Vì thế nên chẳng thể truyền thọ cho người cũng chẳng thể tập họp lại được.
Bạch đức Thế Tôn ! Nếu có người thích tu hành pháp nầy thì nên hành bình đẳng, hoặc siêng phụng hành tu pháp bình đẳng thì đến được pháp môn nầy.
Như đại địa đây, đất ở trên nước, nước ở trên gió. Khắp trong thiên hạ trên mặt đất nầy, giả sử có người đào đất ra công gắng sức thì được có nước để uống dùng không cần phải tìm ở phương xa.
Trí huệ Như Lai vào khắp trong tánh hạnh của tất cả chúng sanh. Như Lai giải thoát, tùy theo pháp môn mà tu tinh tiến, do phương tiện nầy thành đại huệ quang minh.
Bạch đức Thế Tôn ! Vì thế nên thiện nam thiện nữ muốn cầu Phật đạo phải thường tu hành tinh tiến. Lấy gì để tinh tiến ? Phải dùng các pháp môn ấy.
Bạch đức Thế Tôn ! Như kẻ sanh manh không thấy được màu sắc bao giờ. Giả sử có người chẳng tu hành tinh tiến thì gọi là kẻ ngu tối manh minh chẳng thấy các pháp hoặc gốc hoặc ngọn.
Bạch đức Thế Tôn ! Như người mắt sáng nhờ ánh sáng mà được thấy. Chẳng có ánh sáng thì tăm tối không thấy, ngoại trừ tiên nhơn thiên nhãn. Cũng vậy, người rời xa bạn lành không được khai hóa chẳng hiểu được các pháp quán để thấy những pháp được thọ.
Như thiên nhãn thấy chẳng cần ánh sáng, nếu có thiện nam được trí huệ tự nhiên thành đại trí đức.
Bạch đức Thế Tôn ! Như chim bay trong đồng trống ngang qua đầm rộng chẳng thấy hư không cùng đồng ruộng có thêm có bớt. Cũng vậy, tất cả Bồ Tát tinh tiến tu hành nhập vào đạo phẩm chẳng thấy Phật đạo có tăng có giảm.
Bạch đức Thế Tôn ! Như núi tuyết kia, mưa tuyết rơi sương sanh trưởng cây cối chẳng bị các cơn gió làm tai hại. Cũng vậy, Bồ Tát theo đúng thời tu hành phát sanh trí huệ sáng soi thấu cả chúng sanh không có số lượng, đi ở chỗ nào không có quên mất.
Bạch đức Thế Tôn ! Như Chuyển Luân Thánh Vương sanh trong dòng quý tộc đủ bảy báu xuất hiện. Những gì là bảy báu ? Một là xe tử kim có ngàn căm. Hai là voi trắng có sáu ngà. Ba là ngựa thần nhiều màu : đầu đen bờm đỏ. Bốn là châu minh nguyệt có tám cạnh. Năm là vợ ngọc nữ miệng thơm hoa sen thân thơm chiên đàn. Sáu là đại thần chủ tạng linh như thánh. Bảy là chủ binh đại tướng coi binh bốn cõi.
Cũng vậy, Bồ Tát đại sĩ lúc bảy báu xuất hiện thì tự nhiên đạo bửu xuất hiện thế gian. Những gì là bảy báu ? Đó là báu Bố thí ba la mật, Trì giới ba la mật, Nhẫn nhục ba la mật, Tinh tiến ba la mật, Thiền định ba la mật, Bát nhã ba la mật và báu Thiện quyền phương tiện ba la mật xuất hiện thế gian cứu độ tất cả.
Như vua Chuyển Luân đi khắp bốn cõi nước chẳng tính đếm được nhơn dân có bao nhiêu tâm niệm. Cũng vậy, Bồ Tát đại sĩ dùng pháp tứ ân nhiếp cứu chúng sanh chẳng tưởng chúng sanh có bao nhiêu phẩm loại hiểu nó là bổn lai không có.
Như vua Chuyển Luân cai trị bốn cõi, ngồi yên trên ngai, không người đấu tranh, không xử phải quấy, mà dân chúng tự nhiên thuận theo mạng lịnh của nhà vua. Cũng vậy, Bồ Tát ngồi tòa Phật Pháp không kẻ đấu tranh, các bè đảng ma dầu cưu lòng ác mà tự nhiên đến hàng phục.
Bạch đức Thế Tôn ! Như cõi Đại Thiên nầy trước nhứt thiết lập núi Thiết Vi, núi Đại Thiết Vi, núi Tu Di. Cũng vậy, Bồ Tát trước nhứt gầy dựng Đại thừa, kế lập đại bi, chí tánh nhơn hòa là vô thượng hơn cả.
Như mặt nhựt mới mọc trước tiên chiếu ánh sáng đến núi Thiết Vi, núi Đại Thiết Vi, núi Tu Di rồi sau đó mới chiếu đến các chỗ khác. Cũng vậy, Bồ Tát phóng sáng trí huệ chiếu khắp ba cõi,dùng tâm nhơn hòa trước soi đến chúng sanh, ánh sáng Đại thừa trừ tối ba độc đều được thần thông.
Bạch đức Thế Tôn ! Tất cả cây cối quận huyện thôn ấp đều y cứ trên đất liền. Trăm giống cỏ cây đều nhờ nương nơi đất mà sanh trưởng. Từ mặt đất, muôn vật sanh ra mà được tự tại. Cũng vậy, tất cả cội công đức của Bồ Tát đều nhơn nơi đạo tâm nuôi lớn thánh huệ mà thành chánh giác vậy».
Đức Phật khen Hiền Vương Thiên Tử : « Lành thay, lành thay ! Thiện nam tử khéo dẫn ví dụ để nói lên công hạnh Bồ Tát.
Lại nầy thiện nam tử ! Như Chúng sanh giới cùng với pháp giới được đến tổng trì. Trí huệ của Bồ Tát cũng như vậy, được biện tài vô ngại lời nói không cùng tận không bị ngăn che không ngớt không nghĩ. Với kinh pháp của chư Phật tuyên thuyết chẳng khiếp chẳng sợ. Vì Bồ Tát đã được môn tổng trì nên chỗ nói ra chẳng có lòng khiếp sợ.
Bồ Tát như vậy được ba vô ngại :
Một là tổng trì vô ngại.
Hai là Biện tài vô ngại.
Ba là đạo pháp vô ngại.
Bồ Tát lại có ba sự được vào hạnh nghiệp thanh tịnh :
Một là tự nhiên thanh tịnh.
Hai là bổn vô thanh tịnh.
Ba là bổn tế thanh tịnh.
Lại có ba sự Bồ Tát được vào vô tận :
Một là kinh pháp không cùng tận.
Hai là nghĩa văn tự không cùng tận.
Ba là tuyên lời dạy bảo không cùng tận.
Bồ Tát lại được vào ba chỗ vô trụ xứ :
Một là thánh huệ vô trụ xứ.
Hai là ngôn từ văn nghĩa vô trụ xừ.
Ba là chỗ tu kiến lập cũng vô trụ xứ.
Bồ Tát lại có ba quyết định :
Một là ứng theo cơ mà tuyên bày.
Hai là liền phát biện tài.
Ba là trí huệ đúng thời.
Bồ Tát lại được có ba trí huệ giải quyết nhanh:
Một là giải quyết nghi ngờ khiến không còn thắc mắc.
Hai là dứt hẳn dụ dự khiến không còn trầm ngâm.
Ba là làm vui đẹp lòng tất cả chúng sanh ».
Lúc đức Phật nói lời trên đây, trong đại hội có tám ngàn Bồ Tát được môn tổng trì.
Bấy giờ Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ tiến lên bạch đức Phật : « Bạch đức Thế Tôn ! Cúi mong đức Thế Tôn kiến lập pháp điển, sau đức Thế Tôn diệt độ, trong thời mạt thế sau cùng, chánh pháp lưu bố khắp Diêm Phù Đề được còn lâu chẳng dứt mất ».
Đức Thế Tôn quan sát khắp bốn phương xong nói kệ rằng :
« Nhiếp căn thì được thắng
Dứt căn không bị hại
Không vốn đã dứt không
Phục bè đảng binh ma.
Giải thoát biết thanh tịnh
Vô úy biết chỗ sợ.
Vất bỏ cả gánh nặng
Là thần chú y sư.
Hàng phục ngoại dị học
Dùng pháp để cứu nhiếp
Hộ trì người hành pháp
Thần chú của Phật nói.
Vô ngã để trừ ngã
Nghĩa ấy phải vượt qua
Đối với Tứ Thiên Vương
Nói câu không nhuần thấm.
Mạnh siêng giữ chương cú
Tịnh lại tịnh Chánh giác
Phạm Thiên Thiên Đế Thích
Làm nên thừa như đây.
Từ thị thông nhẫn kia
Bởi quán sát đại bi
Được Phạm Thiên ái kính
Người ấy không chỗ phạm.
Khoáng Dã rời không trống
Không căn gọi là tịnh
Hàng phục binh tướng ma
Nên nói thần chú nầy.
Đấng Thế Tôn kiến lập
Kinh lời nghĩa hay nầy
Bấy giờ lưu bố khắp
Tùy cơ hay lãnh thọ.
Bởi nói chú thuật nầy
Trời đất đều chấn động
Chư ma thảy đều đến
Đều tuyên nói như vầy :
Dùng lời giữ đầu cổ
Đây gọi là Pháp Sư
Nếu tay được kinh nầy
Về đến chỗ Phật nói ».
Lúc ấy đức Phật bảo Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ : « Đã kiến lập kinh điển nầy rồi, nay kiến lập không ai làm loạn động được. Tại sao vậy ? Ta nhớ lại thuở quá khứ có đức Phật ra đời hiệu là Bửu Nguyệt Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hành Túc, Thiện Thệ Thế Gian Giải, Vô Thượng sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn. Thế giới ấy tên là Vô Duyệt.
Trong đời đức Phật Bửu Nguyệt ấy có hai Tỳ Kheo làm Pháp Sư. Một vị tên là Trí Tịch, một vị tên là Trì Chí Thành. Hai vị đều có oai thần biến hóa đức cao vòi vọi. Hai vị lãnh thọ chương cú thần chú nầy nơi Phật Bửu Nguyệt mà phụng trì. Sau khi Phật Bửu Nguyệt diệt độ, hai vị ấy trì pháp nửa kiếp. Sau đó trăm ngàn ức loài ma trong cõi Đại Thiên đều được khai hóa tuân theo đạo Vô thượng chánh chơn.
Nầy Mật Tích ! Ông muốn biết hai vị Tỳ Kheo Pháp Sư thuở xưa ấy là ai chăng ? Trí Tịch Pháp Sư là tiền thân của ta, Thích Ca Mâu Ni Phật vậy. Còn Trì Chí Thành Pháp Sư là tiền thân của Mật Tích Kim Canh Lực Sĩ vậy.
Các chương cú ấy làm cho kinh pháp nầy được nhiều sự lợi ích hộ trì thành tựu chánh pháp ».
Bấy giờ đức Thế Tôn nhìn xem tất cả chúng hội bốn phía mà tuyên bố rằng : « Chư vị Chánh Sĩ ! Ai là người có thể gánh vác được đạo tổng trì vô thượng chánh chơn mà đức Như Lai đã từ trăm ngàn ức triệu vô số kiếp chứa công tích đức, tất cả chúng sanh nhờ đây mà được tế độ, chư Phật quá khứ, vị lai, hiện tại đều do đây mà sanh ».
Trong chúng hội có ba vạn hai ngàn vị Bồ Tát rời chỗ ngồi đứng dậy vòng tay cúi đầu lễ Phật rồi nói kệ rằng :
« Xả bỏ thân mạng mình
Tư duy khéo vắng lặng
Thọ trì kinh pháp nầy
Được chư Phật khen ngợi.
Kinh điển nầy như thuốc
Chữa trị tất cả bịnh
Thọ trì ngôn giáo nầy
Phát sanh tâm ý Phật ».
Liền đó Hiền Vương Thiên Tử cùng năm trăm Thiên Tử nói kệ rằng :
« Tất cả chúng sanh
Siêng quán tưởng chứa đức
Thọ trì kinh điển nầy
Được tối thắng thâm diệu ».
Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ cũng nói kệ rằng :
« Nghĩa ấy không văn tự
Mà lại tuyên văn tự
Đức Thế Tôn ban tuyên
Tôi nay phải phụng trì ».
Lúc bấy giờ đức Như Lai bảo Phạm Thiên và Thiên Đế Thích : « Như Lai có ba điều chẳng thể hạn lượng được, nên thành bực cúng dường vô thượng công đức vô cùng cực.
Những gì là ba ?
Một là chí tâm nhơn hòa phát đạo tâm mình.
Hai là đem đạo tâm đã được phát mà hộ trì chánh pháp.
Ba là đúng như pháp được nghe mà giảng giải cho mọi người.
Đích thân thật hành ba điều như vậy nên được đến công đức chẳng thể tính lường được.
Phạm Thiên nên biết do ba sự ấy mà chứa công tích đức, dầu cho ta ở đời một kiếp phân biệt rộng nói cũng chẳng thể nói hết được.
Nầy Phạm Thiên ! Thế nên phải tùy thuận cung kính phụng sự ba điều của Như Lai.
Phạm Thiên cúng dường Như Lai lãnh thọ bốn câu kệ tụng mà ba đời chư Phật đã tuyên nói, lãnh thọ rồi ủng hộ.
Tại sao Vậy ?
Chư Phật Thế Tôn đều từ pháp nầy mà sanh. Vì thế nên cúng dường pháp.
Cúng dường pháp chẳng cần đến áo cơm. Bởi pháp cúng dường là hơn hết trong những sự cúng dường. Vì thế nên Phạm Thiên phải đem chánh pháp để cúng dường nhau, là cúng dường chơn đế, không dùng áo cơm.
Đức Phật tự nhớ Phạm Thiên Vương thuở quá khứ từng sanh làm Vương Thái Tử tên là Ý Hành, mến ưa đạo pháp. Một hôm nằm mơ nghe bốn câu kệ tụng nầy :
« Nếu mãi buông lung không đường thoát
Vì chúng sanh nên phát đạo tâm
Ở rảnh rang tùy thuận siêng tu
Xả thí không tham mình người an.
Vương Thái Tử nghe dạy bài kệ tụng ấy, sau khi tỉnh giấc suy gẫm rành rẽ, trong lòng rất vui mừng, liền nói kệ ca ngợi lời kệ tụng ấy :
Mừng thay rất an vui
Được pháp tạng vô tận
Nên thí cho kẻ nghèo
Khiến mọi người no đủ.
Nầy Phạm Thiên ! Khi ấy Vương Thái Tử được tạng an lập đế, hiểu văn tự vốn không, tự nghĩ rằng : đem nghĩa bài kệ ấy làm cho chúng sanh nghèo thiếu được no đủ.
Vương Thái Tử đến thưa Vương phụ và Vương mẫu, chừng có kho bảy báu : vàng, bạc, lưu ly, thủy tinh, xa cừ, mã não, san hô chăng ? con rất vui mừng nếu được đem bố thí cho người nghèo khó.
Phụ mẫu nên biết rằng tất cả của cải chẳng phải là vật báu bền chắc, thường bị nước lụt, hỏa hoạn, trộm cướp, oan gia trái chủ, quan quyền, con bất hiếu làm tiêu tan. Trí huệ nghe rộng học nhiều không cần áo cơm rất là khó được.
Vương phụ, Vương mẫu nói : Hay lắm, cho phép con lấy của kho bố thí, như lòng con muốn.
Vương Thái Tử Vương liền bố thí khắp các người nghèo thiếu. Rõ biết ba cõi rỗng không làm cho họ được trí huệ vô tận khó được.
Vương Thái Tử nghe một bài kệ bốn câu mà giáo hóa được tám ngàn người khuyên phát đạo tâm Vô thượng Bồ đề, vô số chúng sanh được sanh cõi trời.
Thế nên, nầy Phạm Thiên ! Người nào lãnh thọ pháp thâm diệu nầy, thọ trì, đọc tụng, vì người giảng nói, nghe đó vui mừng, thì được công đức vô lượng, được tạng vô thượng.
Nầy Phạm Thiên ! Hành pháp Đại thừa có ba sự pháp lợi ích rất nhiều cho Bồ Tát :
Một là giải và hạnh được lập nhẫn thọ không nhàm.
Hai là lấy giải để kiến lập, lấy hạnh làm trọng yếu, giữ gìn lời nói là thứ nhứt, chẳng móng tâm tổn hại chúng sanh.
Ba là chẳng rời bỏ đại bi.
Đó là ba sự. Vì thế nên, Phạm Thiên nầy ! Muốn làm lợi ích cho chúng sanh thì phải siêng khuyến trợ kinh điển nầy.
Lại có hai sự mà hạnh nguyện được lập ra chẳng bị quên mất :
Một là lúc Phật mới thành đạo, đến thỉnh cầu đức Phật chuyển chánh pháp luân.
Hai là Phạm Thiên phải thỉnh cầu, trong Hiền Kiếp nầy, một ngàn vị Phật đương lai chuyển chánh pháp luân giáo hóa những chúng xuất gia làm hạnh Bồ Tát, như đức Phật Thế Tôn làm Pháp Vương tự tại khéo giáo hóa dạy dỗ ít ai bằng được.
Nầy Phạm Thiên ! Vì lẽ ấy nên đức Phật làm cho tất cả mọi người trừ bỏ già bịnh chết đến quả vô vi, với sắc chẳng chấp trước. Vì hiểu lẽ ấy nên chịu được các sự khổ, không vọng mong cầu, làm chúa tể trời người, tạo lập ba pháp nhẫn, chấp trì chánh pháp thọ trì đọc tụng. Lãnh thọ kinh nầy là rất khó.
Phải quan niệm rằng : Bồ Tát trong trăm ngàn ức triệu kiếp tu hạnh thanh tịnh, trang nghiêm thanh tịnh Phật độ, ủng hộ chánh pháp, mau được thành bực Chánh giác ».
Lúc bấy giờ đức Phật phán bảo Ngài A Nan: « Nầy A Nan! Ông phải lãnh thọ kinh nầy, thọ trì, đọc tụng, giảng nói cho mọi người ».
Ngài A Nan bạch đức Phật : « Thưa vâng. Bạch đức Thế Tôn ! Con sẽ thọ trì làm cho được kiên cố ».
Đức Phật dạy : « Nầy A Nan ! Chớ đem pháp nầy truyền cho kẻ chẳng phải pháp khí, chớ trao cho ác tri thức. Nên truyền cho thiện hữu, những người mộ đạo thích học, những người nầy sẽ phụng trì thủ hộ.
Nầy A Nan ! Kinh điển nầy chẳng về nơi phi pháp mà sẽ về nơi người hạp căn khí, họ có thể phụng hành pháp nầy và thương cứu chúng sanh.
Lại kinh nầy không có vọng tưởng. Tinh tiến hành trì thì có thoại ứng hiện tiền. Người hành trì kinh nầy thì được nhiều phước báo ».
Ngài A Nan thưa : « Bạch đức Thế Tôn ! Con sẽ thọ trì kinh nầy, nương oai thần của đức Phật, con sẽ làm cho thường được lưu bố khắp nơi. Nếu ai lãnh thọ pháp nầy, thừa oai thần của đức Phật, quang minh chiếu xa. Những người ấy chẳng còn theo nghiệp hạnh sái quấy.
Bạch đức Thế Tôn ! Kinh nầy danh hiệu là gì, phụng hành thế nào ? ».
Đức Phật phán dạy : « Kinh nầy tên là Lời dạy của đức Phật. Lại có tên là Pháp nghĩa của Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ tuyên bố. Lại tên là Công huân báo ứng của Như Lai. Lại có tên là Phẩm pháp bí yếu của Như Lai.
Nầy A Nan ! Ông phải phụng trì như vậy. Vì người khác phân biệt giảng nói chớ có mong cầu lợi dưỡng. Chỉ vì vô lượng công đức mà thuận theo pháp luật nên phụng trì vậy. Tại sao ? Giả sử dùng Phật nhãn thấy khắp Phật độ và cõi nước mười phương, từ mặt đất lên cao đến trời Đao Lợi, trong đó đầy những bảy thứ châu báu và trăm thứ uống ăn đem cúng dường đức Như Lai, nếu có người lãnh thọ kinh nầy, thọ trì đọc tụng phụng hành, vì người mà giảng nói không có lòng cầu lợi dưỡng thì được công đức nhiều hơn.
Và có người nào đem y thực vật dùng cúng dường kinh yếu nầy, tuyên công đức của Như Lai thì được phước vô lượng, không gì để ví dụ được ».
Lúc đức Phật nói kinh nầy, có vô lượng chúng sanh phát tâm Vô thượng Bồ đề. Vô số Bồ Tát được vô sanh pháp nhẫn. Vô ương Bồ Tát đến bực nhứt sanh bổ xứ.
Ngài A Nan, Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ, Tịch Ý Bồ Tát và chư đại Thanh Văn, chư Thiên, chúng Nhơn cùng hàng A Tu La, Càn Thát Bà, tất cả chúng hội nghe lời đức Phật phán dạy không ai chẳng vui mừng, cúi đầu đảnh lễ rồi lui ra.
PHÁP HỘI MẬT TÍCH KIM CANG LỰC SĨ - THỨ BA
HẾT

    « Xem quyển trước «      « Kinh này có tổng cộng 120 quyển »       » Xem quyển tiếp theo »

Tải về dạng file RTF

_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




An Sĩ toàn thư - Khuyên người bỏ sự tham dục


Quy nguyên trực chỉ


Tổng quan kinh Đại Bát Niết-bàn


Sống và chết theo quan niệm Phật giáo

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.



Donate


Quý vị đang truy cập từ IP 3.145.47.193 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập