Trong phương pháp niệm tâm từ, chúng ta thường niệm thầm những câu mang
ý nghĩa tốt lành, trước hết là cho chính ta và sau đó cho người khác.
Chúng ta bắt đầu bằng một sự kết thân với chính mình. Những lời cầu mong
mà ta niệm phải có tính cách chân thành và dài lâu. (Ví dụ, ta không thể
niệm “Cầu mong cho tối nay trên ti-vi có tiết mục hay.”) Thường thường
thì trong pháp môn niệm tâm từ có bốn câu làm nền tảng cho sự thực tập:
“Mong sao tôi được sống an ổn, không vướng vào tai nạn.”
“Mong sao trong tâm tôi được hạnh phúc và không có một điều thống khổ
nào.”
“Mong sao thân tôi được an vui và nhẹ nhàng.”
“Mong sao tôi được sống vững chãi và thảnh thơi.”
Dưới đây tôi sẽ giải thích thêm về những lời quán niệm trên một cách chi
tiết hơn. Bạn có thể thử nghiệm, sửa đổi chúng đôi chút, hay có thể tìm
những câu thích hợp hơn với mình. Bạn hãy cố gắng tìm cho mình những lời
quán niệm chân thành và cụ thể nhất.
“Mong sao tôi được sống an ổn, không vướng vào tai nạn.” Chúng ta bắt
đầu bằng cách phóng tâm từ và sự chăm sóc đến cho chính mình, với lời
ước mong ta lúc nào cũng được an ổn và không bị nguy hiểm. Ta được an
ổn. Với sự an ổn ấy, ta cầu mong cho mọi chúng sinh khác cũng có nơi
nương tựa như ta, có một nơi ẩn náu, thoát khỏi mọi oan trái trong lòng,
cũng như những bạo động chung quanh.
Một cuộc sống thiếu an ổn có thể là một cơn ác mộng. Khi chúng ta cứ bị
xoay vần, xô đẩy trong những trạng thái như tham lam, sân hận, tiếp tục
bị khổ đau và làm cho người khác bị khổ đau, sẽ không bao giờ ta có được
bình an. Khi ta thức giấc nửa đêm vì lo âu, bực dọc và mặc cảm tội lỗi,
sẽ không bao giờ ta có được bình an. Khi chúng ta sống trong một thế
giới đầy bạo động, dựa trên sự tước đoạt nhân quyền của con người và sự
cô đơn, thinh lặng của những hiếp bức và đàn áp, sẽ không bao giờ ta có
được bình an. Lời quán nguyện này là lời mở đầu truyền thống trong pháp
niệm tâm từ. Những câu tương tự là “Mong sao tôi được an ổn” và “Mong
sao tôi thoát khỏi tất cả những sự sợ hãi.”
“Mong sao trong tâm tôi có được hạnh phúc và không có một điều thống khổ
nào.” Nếu chúng ta tiếp xúc được với cái hay cái đẹp của mình, nếu ta
bớt sợ sệt người khác, nếu ta tin tưởng vào khả năng thương yêu của
mình, ta sẽ có hạnh phúc trong tâm. Và cũng thế, nếu chúng ta biết khéo
léo tiếp xúc với những nỗi thống khổ nào khởi lên trong tâm, mà không
nuôi dưỡng hoặc che chở cho chúng, ta sẽ có được hạnh phúc. Ngay cả
trong những hoàn cảnh thuận lợi và tích cực, nếu tâm ta không có hạnh
phúc, ta sẽ khốn đốn. Đôi khi người ta cũng có thể dùng những câu niệm
như là “Mong sao tôi được hạnh phúc” hay “Mong sao tôi được an vui” hay
“Mong sao tôi được giải thoát.”
“Mong sao thân tôi được an vui và được nhẹ nhàng.” Với lời quán niệm
này, chúng ta cầu mong cho mình được hưởng nhiều sức khỏe, tránh khỏi
những đau đớn trong thân và cơ thể được hài hòa. Nếu cái đau đớn trong
thân là một điều ta không thể nào tránh được, thì ta sẽ cầu mong cho
mình có thể tiếp nhận nó bằng sự nhẫn nhục và bao dung. Nhờ vậy ta không
biến cái đau của thân thành một nỗi thống khổ của tâm. Bạn cũng có thể
dùng những câu niệm như là “Mong sao tôi được khỏe mạnh” hoặc “Mong sao
tôi được lành bệnh”; “Mong sao tôi được là bạn với cơ thể mình”; “Mong
sao tôi là hiện thân của tình thương và sự hiểu biết.”
“Mong sao tôi được sống vững chãi và thảnh thơi.” Lời quán niệm này nói
lên được những đòi hỏi cấp bách trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta -
những lo âu của ta như là các mối liên hệ, những khó khăn trong gia
đình, và vấn đề sinh kế. Với lời quán niệm này, chúng ta mong sao những
vấn đề trong đời sống lúc nào cũng được thong thả và dễ dàng. Cuộc sống
của ta được tự tại. Những câu nguyện tương tự là “Mong sao tôi được sống
tự tại”; “Mong sao tâm từ được biểu hiện trong suốt cuộc đời tôi”; “Mong
sao tôi được an trú trong giờ phút hiện tại.”
Ngồi cho thoải mái. Bạn có thể bắt đầu bằng năm phút nghĩ tưởng đến
những cái hay, cái đẹp của chính mình, hoặc là sự ước mong hạnh phúc.
Tiếp đó, bạn hãy chọn ba hoặc bốn lời nguyện thích hợp với ước vọng của
bạn nhất, và tiếp tục lặp đi lặp lại, thầm niệm trong đầu. Bạn có thể
phối hợp những câu ấy với hơi thở của mình. Bạn cũng có thể đơn giản đặt
tâm mình vào những câu nguyện mà không cần đến một chiếc neo nào nơi
thân.
Hãy tự do thử nghiệm và sử dụng sự sáng tạo của mình. Không cần cố gắng
bắt buộc hay đòi hỏi một cảm giác thương yêu nào phải khởi lên. Bạn hãy
thử tưởng tượng xem có một hoàn cảnh hoặc trường hợp nào bạn có thể kinh
nghiệm được một tình thân đối với chính mình không? Có phải khi ta nghĩ
tưởng đến mình như một đứa trẻ thơ? Tôi có một người quen đã tưởng tượng
rằng anh ta đang ngồi giữa những vĩ nhân mà anh nghĩ là có nhiều tình
thương nhất trên thế giới này, và anh lắng nghe những lời chúc lành và
thương yêu của họ. Lần đầu tiên, anh có thể mở rộng con tim ra để tiếp
nhận tình thương của chính anh.
Hãy thực tập những lời quán niệm này với một nhịp độ từ tốn. Ta không
cần phải hấp tấp làm hết tất cả, hoặc là niệm một cách cộc cằn. Mỗi câu
niệm phải như một món quà bạn dâng tặng cho chính mình. Nếu bạn có lơ
đễnh, hoặc có một kỷ niệm hay một cảm thọ khó khăn nào khởi lên, bạn hãy
nhẹ nhàng buông bỏ chúng, và trở lại niệm những câu quán tâm từ:
“Mong sao tôi được sống an ổn, không vướng vào tai nạn.”
“Mong sao trong tâm tôi được hạnh phúc và không có một điều thống khổ
nào.”
“Mong sao thân tôi được an vui và nhẹ nhàng.”
“Mong sao tôi được sống vững chãi và thảnh thơi.”
Cũng có lúc, những cảm giác về mặc cảm tự ti sẽ khởi lên mạnh mẽ, và bạn
cũng nhận thấy rõ được những điều kiện đã giới hạn tình thương của bạn
dành cho chính mình. Bạn hãy thở ra vào nhẹ nhàng, ý thức sự có mặt của
những cảm thọ ấy, nhớ lại cái hay đẹp của ước muốn hạnh phúc trong bạn,
và trở lại với những câu niệm tâm từ.