Bấy giờ nhằm ngày rằm, 500 vị A-la-hán ở đó đều tụ hội lại để thuyết
giới. Tất cả các vị đều vào trong giảng đường lớn, Na-tiên đến đó rồi
cũng theo vào. Khi đại chúng đều đã ngồi yên, Át-pha-viết quán sát tâm
niệm của mọi người, biết là ai nấy đều đã đắc quả A-la-hán, duy chỉ có
một mình Na-tiên là chưa.
Khi ấy, Át-pha-viết liền lấy một thí dụ trong kinh mà thuyết rằng: “Như
khi sàng gạo lấy gạo trắng, nếu có gạo đen tất là không tốt, phải lựa
ra. Nay trong hội này, tất cả đều là trắng, chỉ riêng Na-tiên là đen, vì
chưa đắc quả A-la-hán vậy.”
Na-tiên nghe Át-pha-viết thuyết thí dụ trong kinh như thế, lấy làm buồn
rầu, liền đứng dậy lễ bái 500 vị sa-môn rồi rời khỏi giảng đường.
Na-tiên bước ra ngoài, tự suy nghĩ rằng: “Lẽ ra ta không nên vào ngồi
trong pháp hội ấy. Chỉ có mình ta là chưa được đạo giải thoát, còn lại
hết thảy mọi người đều đã được giải thoát. Ví như trong bầy sư tử lại có
xen vào một con chồn. Ta nay ở giữa các vị A-la-hán lại cũng chẳng khác
nào như thế. Từ nay về sau, nếu ta chưa được đạo giải thoát, quyết không
trở lại ngồi chung trong chúng hội.”
Át-pha-viết rõ biết ý nghĩ ấy, liền gọi Na-tiên đến trước mặt, lấy tay
xoa đầu Na-tiên mà nói rằng: “Ngày con đắc đạo cũng sẽ không bao lâu
nữa. Con không nên âu sầu.”
Nhân đó, Át-pha-viết liền lưu giữ Na-tiên ở lại.
Na-tiên lại có một vị thầy nữa đã hơn tám mươi tuổi, tên là Ca-duy-viết.
Trong vùng có vị cư sĩ thí chủ lớn thường ngày vẫn cúng dường thức ăn
cho đệ tử của ngài Ca-duy-viết. Na-tiên thay thầy mang bình bát đi xin
cơm, ngài liền dạy phải ngậm nước trong miệng mà đến nhà vị cư sĩ thí
chủ lớn ấy xin cơm.
Vị cư sĩ thấy Na-tiên tuổi nhỏ mà hình dung, cốt cách đoan chánh khác
người, biết là bậc có trí tuệ, lại đã được nghe danh Na-tiên là người
sáng suốt có thể thuyết giảng kinh đạo.
Na-tiên vào nhà rồi, vị cư sĩ liền đứng dậy đến trước mặt lễ bái, chắp
tay cung kính thưa rằng: “Tôi cúng dường cho các vị sa-môn đã lâu, chưa
từng có vị nào vì tôi mà thuyết giảng nghĩa kinh. Nguyện hôm nay được
ngài vì tôi mà thuyết giảng, trừ bỏ sự ngu si mê muội của tôi.”
Na-tiên tự nghĩ: “Ta vâng lời thầy, ngậm nước trong miệng không được
nói. Nay nếu mở miệng ra, tức trái lời thầy, biết làm sao bây giờ?”
Lại nghĩ rằng: “Vị cư sĩ đây có tài, có chí, như được nghe ta thuyết
kinh ắt sẽ được đạo.” Nghĩ vậy rồi liền nhổ nước trong miệng ra mà
thuyết kinh rằng:
“Người đời biết bố thí, làm việc thiện, giữ theo giới luật, hiện thời
được sự an ổn, đời sau được sinh về cõi trời. Như sanh trong cõi người,
cũng được giàu sang trí tuệ, sau lại không phải đọa vào ba nẻo ác là địa
ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Người không học theo kinh, không giữ giới, hiện
thời phải chịu khổ, đời sau lại phải đọa vào ba nẻo ác, không có lúc
ra.”
Vị cư sĩ nghe thuyết kinh liền sanh tâm hoan hỷ. Na-tiên biết cư sĩ đã
sanh tâm hoan hỷ, liền tiếp tục thuyết kinh nghĩa sâu xa vi diệu rằng:
“Hết thảy vạn vật trên thế gian này rồi đều phải trôi qua đi, không có
gì thường tại cả, vì thế hết thảy đều là khổ, cho đến thân người cũng
vậy. Người thế gian đều nói rằng: ‘Đây là thân của ta...’ Nghĩ như vậy,
nên không thể tự tại, được đạo Niết-bàn. Chỗ vui vẻ thật sự tối thượng
chính là Niết-bàn không sanh, không già, không bệnh, không chết, không
sầu, không ưu, hết thảy các việc ác đều tiêu diệt...”
Na-tiên thuyết kinh xong, vị cư sĩ ấy liền đắc quả Tu-đà-hoàn. Tự thân
Na-tiên cũng đắc quả Tu-đà-hoàn.
Vị cư sĩ hết sức vui mừng, liền mang thức ăn ngon ra cúng dường cho
Na-tiên. Na-tiên nói: “Hãy cúng dường vào bát của thầy tôi trước đã.”
Na-tiên dùng cơm xong, mang cơm về cho thầy. Thầy nhìn bát cơm, nói
rằng: “Hôm nay đi khất thực đến chỗ có đồ ăn ngon, phạm vào quy ước của
chúng tăng, phải trục xuất ngươi khỏi chúng.”
Na-tiên nghe nói buồn rầu không vui. Thầy Ca-duy-viết cho triệu tập
chúng tăng nhóm họp, nói rằng: “Na-tiên phạm vào quy ước của chúng tăng,
chúng ta nên trục xuất đi, không thể cho ở chung trong chúng.”
Khi ấy, ngài Át-pha-viết liền nói thí dụ rằng: “Như có người bắn một mũi
tên mà trúng hai đích. Người được như thế không nên trục xuất. Na-tiên
thuyết pháp, tự mình đắc quả, lại khiến cho cư sĩ kia cũng đắc quả,
không nên trục xuất.”
Ca-duy-viết nói: “Chính vì một mũi tên bắn trúng hai đích, lại phạm quy
ước của chúng tăng, nên không thể giữ lại. Người khác tất không thể nào
đắc quả như Na-tiên, nên phải ngừa dứt việc sau này, kẻo có những người
khác lại bắt chước làm theo.”
Khi ấy cả chúng hội đều ngồi yên không ai nói gì. Như vậy nghĩa là thuận
theo lời thầy Át-pha-viết mà trục xuất Na-tiên.
Na-tiên liền lễ bái thầy, rồi lễ bái khắp chúng tăng. Lễ xong, ra đi vào
tận chốn rừng sâu, ngồi dưới một gốc cây, ngày đêm suy tưởng đạo pháp.
Không bao lâu liền chứng quả A-la-hán, có thể bay trên không, nhìn rõ
khắp nơi, nghe thấu khắp chốn, lại có thể biết được tâm niệm của người
khác và những chuyện quá khứ, vị lai.
Đắc quả A-la-hán rồi, Na-tiên liền quay về chùa Hòa Thiền cầu xin được
sám hối với tất cả chúng tỳ-kheo tăng. Chúng tăng nhận cho sự sám hối ấy
rồi, Na-tiên liền lễ bái từ biệt ra đi.