Không ai yêu thương chúng ta bằng cha mẹ. Điều này hẳn là sẽ không có ai 
		trong chúng ta phải phản đối, vì nó hầu như đúng với mọi trường hợp. Từ 
		anh nông dân một nắng hai sương cho đến cô thợ dệt tăng ca tận 2 giờ 
		sáng, từ người công nhân xưởng máy lấm lem dầu nhớt cho đến bác hàng 
		rong chân thấp chân cao đi khắp các nẻo đường, từ người phu quét đường 
		lặng lẽ nhặt sạch từng tờ giấy rác cho đến anh xích-lô cọc cạch sáng sớm 
		đến chiều tối... Mỗi giọt mồ hôi mà họ nhỏ xuống đều là cho con, vì con, 
		lo cho con trong hiện tại và cho cả tương lai. Những anh nông dân, những 
		cô thợ dệt, những người công nhân, những bác hàng rong... tất cả đều bất 
		chấp những gian lao khó nhọc đang đè nặng trên đôi vai mình, vẫn luôn 
		vui tươi hớn hở khi kỳ vọng về một tương lai huy hoàng xán lạn cho con 
		cái. Những mảnh bằng cử nhân, bác sĩ hay thạc sĩ trong tương lai không 
		thể không lóng lánh trên đó những giọt mồ hôi mà họ đã ngày đêm âm thầm 
		nhỏ xuống. Tất cả đều là vì con, hy sinh cho con!
	  Nhưng điều nghịch lý ở đây là, cũng chính các bậc cha mẹ lại là những 
		người thường gây khổ tâm cho con cái nhiều nhất do những bất đồng trong 
		suy nghĩ, quan điểm hoặc cảm nhận. Người khác có thể không hiểu ta, điều 
		đó cũng thường thôi và chưa có gì đáng nói, nhưng nếu cha mẹ không hiểu 
		ta thì e rằng tai họa sẽ ập xuống không biết lúc nào! Đã qua rồi cái 
		thời “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” với những cuộc hôn nhân éo le làm cho 
		con cái đôi khi phải khổ sở suốt đời, nhưng thật ra thì kịch bản đó ngày 
		nay vẫn còn đang được diễn lại với những hình thức mới!
	  Khi trao phần thưởng xuất sắc cho một học sinh, cô giáo hỏi: “Lớn lên em 
		dự định sẽ làm gì?” Cô bé đáp: “Thưa cô, em sẽ làm bác sĩ, làm cô giáo 
		và làm họa sĩ.” Cô giáo bật cười: “Sao em chọn nhiều thế?” Cô bé đáp: 
		“Thưa cô, không phải chỉ mỗi mình em chọn đâu ạ. Em sẽ làm bác sĩ theo ý 
		ba, làm cô giáo theo ý mẹ, và làm họa sĩ theo ý em.”
	  Phía sau tính hài hước trong câu chuyện này là một thực trạng mà chúng 
		ta không thể phủ nhận. Rất nhiều bậc cha mẹ ngày nay không hề biết rằng 
		họ đang làm khổ con cái khi vô tình hay cố ý áp đặt những cách suy nghĩ, 
		sở thích, nguyện vọng của mình lên con cái. Một người bạn thân của tôi 
		đã theo học Đại học Bách khoa “theo ý ba” để trở thành kỹ sư cơ khí 
		trong khi anh thực sự yêu thích văn chương và đã từng có một truyện ngắn 
		được đăng báo từ thời trung học! Bây giờ, anh chàng mở một garage sửa 
		chữa xe hơi, mỗi ngày đều phải chui ra chui vào dưới gầm xe tối om đầy 
		dầu nhớt, đành thả trôi giấc mộng văn chương của một thời xa vắng...
	  Áp lực của các bậc cha mẹ ngày nay không biểu hiện một cách thô bạo qua 
		những mệnh lệnh cứng nhắc như xưa kia, nhưng lại thường được tạo ra từ 
		những tỉ tê tâm sự, những ước ao mong đợi mà không một người con hiếu 
		thảo nào có thể không lưu tâm. Và vì thế, trước ngưỡng cửa vào đời không 
		ít các em đã chọn sai phương hướng. Trong những năm tôi còn dạy học, hầu 
		hết những học trò cuối cấp 3 của tôi đều luôn chờ dịp để tranh thủ một 
		lời khuyên về việc chọn hướng đi cho tương lai. Vì thế, thỉnh thoảng tôi 
		thường có những buổi nói chuyện cởi mở với các em vào dịp cuối tuần về 
		đề tài này. Hầu như tất cả các em đều bày tỏ sự băn khoăn, ray rứt khi 
		sự chọn lựa của mình không hoàn toàn phù hợp với ý muốn của ba hoặc của 
		mẹ! Trong những trường hợp đó, tôi thường khuyên các em hãy cố gắng vượt 
		qua khoảng cách với ba mẹ để đạt đến một sự cảm thông hài hòa, thay vì 
		là đối đầu bằng những lý lẽ đúng, sai, phải, trái.
	  Khoảng cách giữa các bậc cha mẹ và con cái là điều hoàn toàn có thể hiểu 
		được. Về mặt thời đại, sự phát triển nhanh chóng của xã hội hiện đại đã 
		làm cho thế hệ đi trước dễ dàng trở nên tụt hậu. Cách đây vài ba mươi 
		năm, rất nhiều ngành học hiện nay chưa có mặt tại nước ta. Để cho các 
		bậc cha mẹ hiểu hết được những điều ấy cũng đã là một khó khăn, huống hồ 
		là thuyết phục các vị về việc chọn ngành nào là thích hợp! 
	  Hơn thế nữa, rất nhiều quan điểm sống trong xã hội cũng đang thay đổi 
		một cách nhanh chóng, từ việc giao tiếp bạn bè cho đến cung cách học 
		tập, làm việc, đều có nhiều điều không giống với trước kia. Trong khi 
		đó, tâm lý chung của các bậc cha mẹ đều là lo lắng cho sự “an toàn” của 
		con cái, luôn sợ rằng con cái mình sẽ dễ dàng hư hỏng khi tiếp xúc với 
		những “cái mới”, “cái lạ” đầy “nguy hiểm”. Ngược lại, các bạn trẻ ngày 
		nay lại rất cần đến những cơ hội tiếp xúc rộng rãi để học hỏi, rèn luyện 
		và trưởng thành, bởi những kiến thức cần đến trong xã hội ngày nay đã 
		hoàn toàn không thể được cung cấp đủ trong phạm vi nhà trường. 
	  Sự khác biệt về nhu cầu và quan điểm giữa hai thế hệ đang được đẩy ra 
		đến một khoảng cách xa nhất vì tốc độ phát triển quá nhanh của mọi thứ 
		trong thời hiện đại. Và điều đó khiến cho nhiều bậc cha mẹ không thể cảm 
		thông được với những suy nghĩ, tình cảm cũng như nhu cầu của con cái.
	  Mặt khác, các bậc cha mẹ luôn phải chịu nhiều áp lực nặng nề từ công 
		việc mưu sinh hằng ngày cũng như sự lo lắng cho tương lai con cái. Điều 
		này tạo ra tâm lý căng thẳng thường xuyên khi họ quay về với môi trường 
		gia đình. Điều mà họ luôn cần đến là một bầu không khí vui tươi thư 
		giãn, chia sẻ và xoa dịu từ con cái. Thế nhưng rất ít bạn trẻ hiểu được 
		điều này. Các bạn thường đòi hỏi ở cha mẹ nhiều hơn là quan tâm những gì 
		cha mẹ cần đến ở mình. Và chính vì thế mà khoảng cách giữa đôi bên càng 
		có nhiều nguy cơ gia tăng hơn nữa. 
	  Thật đáng buồn khi chính những người thương yêu nhau nhất lại không thể 
		hiểu và cảm thông được nhau. Đây chính là một trong những nguyên nhân 
		thường gặp nhất đang đe dọa cuộc sống hạnh phúc của nhiều gia đình. Con 
		cái nhiều khi trở thành những chiếc bóng đi về lặng lẽ, không dám bày tỏ 
		bất cứ điều gì với cha mẹ, trong khi cha mẹ thì luôn bực dọc, cáu gắt vì 
		không thấy được những điều mình mong muốn ở nơi con cái. Tâm trạng cô 
		độc và cách biệt bao trùm cả bầu không khí gia đình, ngay cả khi mọi 
		người vẫn cùng nhau chung sống dưới một mái nhà và gặp gỡ nhau mỗi ngày!
	  Vấn đề chỉ có thể được giải quyết khi chúng ta nhận biết và cố gắng vượt 
		qua những khoảng cách tạo ra do sự khác biệt giữa hai thế hệ. Một khi 
		các bậc cha mẹ nhận biết được rằng con cái không thể có những suy nghĩ, 
		tình cảm và quan điểm sinh hoạt hoàn toàn giống như mình, họ sẽ biết 
		lắng nghe với một thái độ cởi mở hơn, và do đó mà có thể hiểu được tâm 
		tư, tình cảm của con cái. Ngược lại, khi con cái cũng nhận biết được 
		những gì đang đè nặng trong tâm tư, tình cảm của cha mẹ, chúng sẽ biết 
		được những gì nên làm để giảm bớt gánh nặng tinh thần cũng như vật chất 
		cho cha mẹ. Bầu không khí gia đình nhờ đó sẽ trở nên cởi mở hơn, dễ cảm 
		thông hơn, và khoảng cách giữa hai thế hệ sẽ có thể được rút ngắn dần 
		đến mức tối thiểu.
	  Thật ra, việc đòi hỏi con cái có thể hoàn toàn hiểu và cảm thông được 
		gánh nặng của các bậc cha mẹ cũng là điều hơi quá sức. Ca dao xưa có 
		câu:
	  Lên non mới biết non cao,
	  Nuôi con mới biết công lao mẫu từ.
	  Dù vậy, kẻ chưa lên non cũng không thể nói là hoàn toàn không biết đến 
		những khó khăn khổ nhọc của người leo núi. Dẫu chưa nuôi con cũng không 
		thể không biết đến công lao khó nhọc đêm ngày của cha mẹ. Dù chưa thể 
		cảm nhận được một cách hoàn toàn sâu sắc và đầy đủ như khi tự mình nuôi 
		con, nhưng các bạn trẻ cũng cần phải biết một điều là: Trên thế gian 
		này, không có ai thương yêu và lo lắng cho chúng ta bằng cha mẹ. Hiểu 
		được điều đó rồi thì mọi khoảng cách đều sẽ có thể dễ dàng vượt qua, mọi 
		sự bất đồng đều có thể được giải quyết một cách hài hòa, êm đẹp.