Một trong những bệnh nhân đầu tiên là một thanh niên Ấn bị bệnh động kinh (epilepsy), thường lên cơn từ năm mươi đến sáu mươi lần mỗi ngày. Tuy nhiên, bệnh ấy thuyên giảm rất mau dưới bàn tay truyền điện của tôi, và qua ngày thứ tư, những cơn động kinh đã hoàn toàn dứt hẳn.
Tôi không biết rằng sự khỏi bệnh này có được lâu bền hay không, nhưng chắc là không. Vì những nguyên nhân sâu xa đến nỗi đã gây nên một số quá nhiều những lần lên cơn như vậy mỗi ngày, không có lẽ lại bị tiêu trừ sau chỉ có mấy ngày chữa trị. Đáng lý ra bệnh nhân phải được chữa trị trong một thời hạn lâu dài, có thể là nhiều tuần trước khi có thể hoàn toàn bình phục. Và quả nhiên sự việc về sau đã xảy ra đúng như tôi nhận xét.
Bệnh động kinh tuy là một trong những chứng bệnh dễ sợ nhất, nhưng cũng là một trong những bệnh dễ trị nhất bằng phương pháp truyền nhân điện.
Ngoài ra, tôi cũng gặp những trường hợp lý thú tương tự khác nữa. Trong số đó có một thanh niên Bà-la-môn chừng hai mươi tám tuổi, bị chứng tê liệt các đường gân trên mặt đã hai năm qua, làm cho anh ta phải ngủ với cặp mắt mở to vì không thể khép mí mắt lại, và cũng không thể nói chuyện vì lưỡi không cử động được.
Khi hỏi tên anh ta là gì, anh chỉ có thể thốt ra một âm thanh chát chúa trong cổ họng, vì lưỡi và đôi môi đều tê cứng và anh ta không sử dụng được như ý muốn.
Khi vừa bước vào phòng, anh ta đứng nhìn tôi trong câm lặng và ra hiệu bằng tay để mô tả căn bệnh của mình.
Sáng hôm ấy, tôi cảm thấy sinh lực tràn đầy cuồn cuộn, cơ hồ tôi có thể truyền điện cho cả một con voi. Tôi đưa cánh tay và bàn tay mặt thẳng lên trời, và đôi mắt nhìn thẳng vào người bệnh, tôi dõng dạc hô to bằng thổ ngữ Bengali: “Anh hãy khỏi bệnh!” Đồng thời tôi hạ cánh tay xuống tư thế ngang bằng và chĩa bàn tay tôi vào mặt anh ta.
Lúc ấy, bệnh nhân có phản ứng cơ hồ như bị điện giật. Anh ta run rẩy khắp cả thân mình, đôi mắt y nhắm lại và mở ra, cái lưỡi y bị tê cứng đã lâu, nay lại thè ra thụt vào, anh ta thốt lên một tiếng kêu mừng rỡ với một âm thanh vang dội và sụp xuống lạy dưới chân tôi. Anh vừa ôm hôn hai đầu gối tôi, vừa tỏ lòng biết ơn bằng những lời nói nhiệt thành rối rít.
Cảnh tượng ấy thật quá xúc động. Sự khỏi bệnh của anh ta thật quá đỗi nhanh chóng, đến nỗi mỗi người có mặt trong phòng đều chia sẻ nỗi cảm xúc mừng vui không tả xiết của người thanh niên, và không có ai là không rơi lệ.
Minh Trị Thiên Hoàng và những yếu tố thành công trong cuộc canh tân Nhật bản
Tâm bình thường là đạo
Mối quan hệ giữa Phật giáo và Nhân quyền
Một số Danh Tăng Việt Nam tuổi Sửu
Mưa hoa
Vị ngọt của chè
BỤI NƯỚC MƯỜI PHƯƠNG
Mở cánh cửa Không
Không làm các việc ác, thành tựu các hạnh lành, giữ tâm ý trong sạch, chính lời chư Phật dạy.Kinh Đại Bát Niết-bàn 

Trang chủ








