Mấy năm xa trở lại, rừng núi Kim Sơn vẫn thế. Vẫn một nhịp điệu của trời
mây. Căn lều của tôi nằm bên dưới một rặng thông già có cành lá phủ
thấp, che mây, chở nắng. Hôm mới đến, tôi với thầy Quảng Đạo loay hoay
dựng lên, chiếc lều nhỏ nhưng vững vàng. Nơi này thuận tiện, buổi tối
ấm, buổi trưa mát. Ngoài cửa lều là một khoảng không gian rộng, nhìn
xuống bên dưới một triền đồi cao. Phía bên kia là không gian của trời
biển mênh mông, rộng mở, ôm mấy từng mây cũng đủ vừa.
Sáng nay, tôi đi xuống lều Trăng Lên uống trà và thăm thầy Quảng Tiến.
Đêm qua trời có trăng phải không? Khuya ra về tôi thấy rừng núi Kim Sơn
thức dậy, hùng tráng, huyền bí trong đêm trăng sáng. Tu viện đã ngủ yên
sau thời công phu tối. Tiếng chuông mõ lặng im. Tôi nghe tiếng chân mình
đi trên cát bụi. Tôi ngước nhìn lên cao, khung trời lấp lánh ngàn sao
như thấp xuống thật gần. Dải ngân hà nằm vắt ngang bầu trời khuya như
một vạt mây xám. Tách trà sáng nay thầy pha thật ngon. Thầy bảo trà này
được ướp bằng ánh trăng!
Những ngày đầu ở tu viện tôi vẫn còn mang theo mình đời sống của phố
thị, có những tập quán khó quên và thói quen chưa kịp buông bỏ. Nhưng ở
đây, thức dậy, mỗi ngày là một ngày mới. Tôi có hết không gian và thời
gian cho riêng tôi. Ta sẽ làm gì cho hạnh phúc của mình trong ngày hôm
nay?
Từng bước chân đi
Nơi đây mỗi ngày tôi tập đi thiền hành. Tôi tập đi thật chậm rãi. Tôi
tập để lại những dấu chân an lạc trên con đường mình đi qua. Những ngày
ở đây tôi đi nhiều lắm. Tôi đi nhiều hơn là tôi đứng, tôi ngồi và tôi
nằm. Tôi đi lên thiền đường, tôi đi vào phòng ăn, tôi đi xuống lều Trăng
Lên, tôi đi lên thất Tĩnh Tâm, tôi qua tu viện Madona, tôi về cốc Sư
Phụ, tôi đi dưới nắng, tôi bước trong mây, tôi ra hiên chánh điện nhìn
mây, tôi xuống động Quan Âm thăm những ông tiên đánh cờ bên thác... Tôi
tập đi thiền hành vì tôi muốn làm gì đó cho hạnh phúc của mình!
Con đường tu viện đất cát. Tôi để ý thấy rõ những dấu chân của mình để
lại mỗi ngày trên con đường đi, giữa trăm ngàn dấu chân khác. Có những
dấu chân in sâu, có những dấu chân nhẹ nhõm, có những dấu tích của hạnh
phúc, có những dấu tích của sự âu lo. Mà trong cuộc sống cũng vậy, bao
giờ ta cũng để lại dấu vết của mình, hạnh phúc hoặc muộn phiền, cho dù
ta có ý thức được việc ấy hay không. Và những ngày ở nơi này, tôi muốn
để lại một chút gì của sự thực tập thảnh thơi trên những con đường của
tu viện.
Mấy hôm ở đây, ngày nào cũng nắng đẹp. Những khi ra đứng dưới tán cây
đan mộc cao như núi, khuất ánh nắng mặt trời, tôi thấy mát lạnh. Có lần
đang đi dạo ven triền núi, mây từ ngoài biển đột nhiên kéo vào như sương
mù, bay ngang qua rừng đan mộc, thấm vào áo, vào tóc, vào mặt tôi, lạnh
buốt. Lúc ấy, tôi đứng lại thật yên không dám bước đi, sợ những bước
chân của mình sẽ làm mây tan mất.
Trong đạo Bụt có nói về lý vô tác (apranahita), tức là ta không đặt một
đối tượng nào trước mặt mình. Vô tác còn có nghĩa là không có gì cần
được tạo tác nữa, không có gì cần được thực hiện nữa, kể cả sự giác ngộ
hay đạt đạo. Tôi nghĩ, phải có thái độ ấy ta mới có thể sống được trong
giờ phút hiện tại. Nhờ vô tác mà nơi nào, chốn nào cũng là bây giờ và ở
đây. Ta không bị tương lai níu kéo, vì mỗi bước chân đều đưa ta về đến
ngay nơi mình đang muốn đến. Tôi nhớ có lần đọc một bài thơ của một vị
thiền sư, thỉnh thoảng ông lại hỏi chiếc bóng của mình “Đi đâu bây giờ
đây?” Thì chỉ là một bước chân này thôi. Cuộc sống này đâu thể có gì là
quan trọng hơn bước chân kế tiếp của mình, phải không bạn? Vì bước chân
ấy sẽ đưa ta trở về trong giờ phút hiện tại này! Nếu ta ý thức rằng mỗi
bước chân cũng quan trọng như con đường mình đi, thì làm sao ta có thể
lạc lối được? Nơi nào bạn đến mà lại không phải là bây giờ và ở đây!
Bạn biết không, tôi nghĩ nhờ có thái độ vô cầu mà ta không đánh mất đi
giờ phút hiện tại nhiệm mầu này. Đi về một tương lai nào đó đều là
chuyện sai lầm. Trên hành trình của sự sống, mỗi bước chân đều có thể
hạnh phúc và tròn đầy như nhau.
Những ngày tu học ở đây, tôi tập đi thiền hành cho thật vững chãi. Tôi
nghĩ là những bước chân của mình nơi đây cũng đã là chững chạc và thảnh
thơi lắm rồi. Tôi tập bước những bước từ tốn, không để một việc gì thúc
hối. Mà cuộc sống của tôi ở đây có gì để phải thúc hối? Có một lần nằm
trong lều, trời tờ mờ sáng, nhìn ra ngoài màn cửa tôi chợt thấy Sư Ông
đang đi dạo với chú thị giả. Sư Ông có những bước chân thật chậm rãi,
đều đặn như nhịp của thời gian. Bóng hai người đi chậm và nhẹ như mây
ngoài biển trôi vào trong hôm nào vũ trụ chợt đứng yên. Tôi chợt ý thức
rằng những bước chân của mình vẫn còn nhiều vội vã quá! Cuộc sống nơi
đây không có gì để thúc hối, nhưng biển sóng trong tôi vẫn cứ còn xô đẩy
mãi nhau.
Sự sống có mặt
Tôi nghĩ, sự sống này chỉ có thể có mặt khi chúng ta dám bước chậm lại.
Những bước chân hấp tấp và lo âu của ta nhiều khi vô tình làm kinh động
đến tính chất nhiệm mầu của sự sống. Làm sao ta có thể thấy được mây
vướng trong khe núi, một đóa hoa tím vàng nở trên vách đá, tiếng hót của
loài chim lạ, những khoảng rừng âm u không ánh sáng, tiếng suối thủy
tinh róc rách... khi bước chân ta đi quá vội vàng!
Nhưng tôi nghĩ nhiều khi chúng ta vội vã không phải vì vô tình mà là vì
cố ý. Ta không muốn tiếp xúc với những gì thật sự xảy ra trong giờ phút
này. Ta sợ không dám mở lòng ra trước những hạnh phúc và khổ đau trước
mặt. Và hình ảnh ta tạo dựng lên trong một tương lai xa xôi nào đó, bao
giờ cũng đem lại an ổn cho ta hơn!
Những ngày sống nơi đây, tôi tập thắp sáng hiện hữu bằng những bước chân
thiền hành. Có hôm bệnh nằm trong lều, thức dậy nhìn ra thấy Sư Ông đang
hướng dẫn đại chúng đi thiền hành. Nhìn một đoàn trăm người đi trong yên
lặng, tôi cũng phải cố gắng bước ra. Hạnh phúc sao khi cõi Ta-bà này đột
nhiên biến thành tịnh độ! Đi với một tăng thân nhiều chánh niệm, con
đường tôi đã bước qua biết bao nhiêu lần giờ phút này bỗng nhiên bừng
sáng dậy. Những chiếc lá như xanh hơn, nắng ấm hơn, trời cao hơn, mây
trắng hơn, hạnh phúc chừng như gần gũi hơn, và cát bụi nơi này cũng trở
thành thanh tịnh hơn.
Ngồi thiền là đem lại sự an ổn cho thân tâm, ta đem thân và tâm trở lại
thành một mối trong một vị thế và không gian cố định. Thiền hành là thực
tập đem sự an ổn ấy ra tiếp xúc với sự sống, cởi mở với những gì đang có
mặt chung quanh ta. Ta bước đi mà thân với tâm vẫn là một, vẫn có mặt
trong trời đất. Ta mở mắt nhìn mà vẫn thấy được chân tâm.
Ánh trăng đầu núi
Tôi phải bước xuống một con dốc nhỏ mới vào tới lều Trăng Lên của thầy
Quảng Tiến. Lều thầy nằm trên một triền đồi cao, trên đầu một rừng thông
xanh cao vút. Phía dưới sâu là con đường thiền hành của tu viện. Buổi
sáng thầy đưa tôi ra ngoài hành lang nhìn biển và mây. Buổi tối trên đầu
chúng tôi có một dải ngân hà như khói mây và trăm vạn ngàn vì tinh tú
lấp lánh không gian. Căn lều thầy đẹp. Không gian nơi đây cứ như trong
truyện xưa tích cũ, thời những vị thiền sư chỉ thích đi mây về gió, “Thu
ăn măng trúc, đông ăn giá. Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao”. Các ngài không
cần gì hết, rũ bỏ chuyện đời bên ngoài tách trà thơm.
Có một đêm chúng tôi ngồi nói chuyện cho đến khuya. Trăng sao lên cao,
sương xuống lạnh hồi nào không hay. Thầy kể cho tôi nghe chuyện ngày
xưa, chuyện những ngày túi đời còn vác trên vai lang thang tầm đạo,
chuyện Krishnamurti, chuyện con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng nước
Hudson, chuyện những ngày nắng, những ngày mưa... À, vì đêm đã hơi khuya
nên tôi chưa kịp hỏi thầy về hạnh phúc của một người tu sĩ, về chuyện
của bây giờ và ở đây. Trà thầy pha ngon. Tôi không biết pha trà, tôi
cũng không biết thưởng thức trà, nhưng tôi thích uống trà. Tôi nghĩ trà
ngon là nhờ được ướp bởi sự có mặt chân thành của người đối ẩm.
Tôi về lại bên này thì trời cũng chớm vào thu. Tôi thấy có những nhóm lá
đỏ bắt đầu ẩn hiện trong khu rừng ven bờ hồ, mai mốt này rồi cũng sẽ bắt
đầu trút lá. Những ngày gió lớn lá sẽ bay đầy không trung như những loài
chim lạ. Lá thả xuống nằm yên trên mặt nước hồ thu. Tôi sẽ ra đây ngồi
nhìn màu sắc về hội tụ trong một thời gian đứng yên. Trời thu đẹp. Bao
giờ cũng đẹp. Trăm năm trước sau gì cũng vẫn đẹp. Hôm gặp cô Thanh Hiền,
cô có nhắc chuyện những chiếc lá thu bên này. Tôi quên nói với cô rằng
mùa thu trên tu viện có cái đẹp của trăng, của sao, của một biển trời
tinh tú. Mùa thu lạnh nên trời bên ấy trong lắm, vũ trụ sẽ thấp xuống
thật gần. Hôm nào lỡ thời công phu khuya, cô nhớ ra trước hiên vớt dùm
tôi vài chùm tinh tú nhé. Tôi sẽ đem về thả vào văn thơ tôi mà mang ra
khoe với những người yêu thơ bên này. Chắc là họ sẽ phục lắm!
Mấy hôm tu học trên tu viện, tôi chợt ý thức rằng hạnh phúc là chuyện cá
nhân. Có thể hạnh phúc của tôi còn là hạnh phúc của người khác, và cũng
có thể hạnh phúc của tôi còn tùy thuộc vào sự an lạc của những người
chung quanh tôi. Nhưng tôi nghĩ, hạnh phúc của tôi là chuyện của riêng
tôi. Sáng nay đi thiền hành, tôi tìm lại được những dấu chân xưa của
ngày mới đến, trên con đường đi xuống ngôi lều nhỏ nằm gần thất của Sư
Ông. Chiếc lều mỏng manh phủ đầy cát bụi. Giá có một cơn mưa núi rừng là
ướt át cả đến tận bên trong. Tôi đứng yên nhìn mà tội nghiệp. Những bước
chân an lạc của tôi trong ngày hôm nay nhẹ in dấu lên trên con đường mòn
xưa cũ. Khổ đau nào rồi cũng sẽ phải chuyển hóa thành hiện hữu nhiệm
mầu. Phải không bạn, hạnh phúc là chuyện riêng tư? Tôi đến đây tu học,
tôi tập đi những bước chân thiền hành vững chãi thảnh thơi, tôi nhìn mây
trôi trên rừng đan mộc, tôi giữ yên một trang kinh, tôi ôm chén trà ấm
trong lòng hai bàn tay, vì tôi biết rằng hạnh phúc là chuyện của riêng
tôi.
Giọt lệ nào ngọc sáng long lanh?
Trời vào thu nên bên này mưa nhiều lắm, chắc trời bên ấy cũng thế. Tôi
ngồi yên nơi bàn viết cạnh cửa sổ. Ngoài trời chuyển mưa nên trong phòng
đã thấy tối lù mù. Sắp đặt lại chồng sách vở, tôi tìm thấy một bài thơ
tôi làm khi còn ở bên ấy. Chị Quảng Tâm có nhờ tôi viết mấy hàng cho
quyển sách mới của chị, tôi viết rồi mà quên đưa. Thôi thì chịu trễ vậy,
mai mốt gặp chị rồi sẽ trao sau.
Trời Kim Sơn cao
Quảng mây bay rộng
Tâm thế sự nhẹ
Mai muộn phiền xa.
Sáng nay trời kéo nhiều mây đen và có gió lớn, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ
không mưa. Tôi ra ngoài sân pha một chút trà thơm, uống hương của mây và
ngồi nghe tiếng lá. Trời chuyển nhiều dông gió nhưng tôi lại cảm thấy
yên. Tôi cũng vậy, muộn phiền nào rồi mai cũng sẽ trôi xa.
Hôm qua tôi về nhận được thư của Sư Phụ viết từ am Ngọc Sáng. Đọc thư
thầy mà tôi lại cứ thấy mênh mông nhớ về bên ấy. Tôi cảm xúc được tấm
lòng của thầy đối với đệ tử, bên này cũng như bên ấy. Lòng từ của thầy
vẫn rộng lớn như trời biển Kim Sơn. Tôi thích bốn câu trong bài thơ Xóm
cũ:
Bước vào đời ngang qua trái đắng
Khổ đau nào đọng lại ăn năn
Hạnh phúc chân như đâu chỗ tới
Giọt lệ nào ngọc sáng long lanh?
Trên đường về xóm cũ, bước chân thầy để lại những dấu tích của từ nhẫn
và khiêm hạ, cho tôi học, cho tôi nương nhờ. Trời mùa thu bên ấy chắc
lạnh nhiều. Nhớ nhắc Sư Phụ giữ gìn sức khỏe giùm tôi, các thầy cô
nhé...