Vua lại hỏi: “Bạch đại đức, như khi người ta sanh ra, có phải con mắt
với tâm cùng lúc sanh ra chăng?”
Na-tiên đáp: “Đúng vậy, chúng đồng thời sanh ra.”
Vua lại hỏi: “Con mắt sanh ra ở phía trước? Hay tâm sanh ra ở phía
trước?”
Na-tiên đáp: “Con mắt sanh ở phía trước, tâm sanh ở phía sau.”
Vua hỏi: “Vậy con mắt có nói với tâm rằng: Theo chỗ tôi sanh ra, anh hãy
tùy đó mà sanh phía sau. Hoặc là tâm có nói với con mắt như vậy chăng?
“Hoặc tâm có nói với con mắt rằng: Theo chỗ anh sanh ra, tôi sẽ tùy đó
mà sanh phía sau. Hoặc là con mắt có nói với tâm như vậy chăng?”
Na-tiên đáp: “Hai bên chẳng hề trao đổi với nhau như thế.”
Vua hỏi: “Chẳng phải đại đức đã nói là chúng đồng thời sanh ra đó sao?
Vậy vì sao lại không có trao đổi trước như thế với nhau?”
Na-tiên đáp: “Có bốn trường hợp cùng làm theo nhau mà không cần trao
đổi, giao hẹn trước. Những gì là bốn? Một là thuận theo chiều đi xuống,
hai là thuận theo một cửa duy nhất, ba là thuận theo dấu vết đã có
trước, bốn là thuận theo kinh nghiệm đã trải qua nhiều lần. Bốn trường
hợp như vậy thì có thể cùng làm đúng theo nhau mà không cần phải giao
hẹn trước.”
Vua hỏi: “Thế nào là thuận theo chiều đi xuống?”
Na-tiên hỏi vua: “Như trời mưa trên núi cao, nước chảy thế nào?”
Vua đáp: “Nước sẽ chảy theo chiều từ trên cao xuống thấp.”
Na-tiên lại hỏi: “Như có mưa lần sau nữa, nước chảy thế nào?”
Vua đáp: “Vì theo chiều từ cao xuống thấp, nên cũng theo đúng những
đường chảy trước kia.”
Na-tiên hỏi vua: “Vậy nước chảy trước có nói với nước chảy sau rằng: Anh
nên theo đường tôi đã chảy. Hoặc nước chảy sau có nói với nước chảy
trước rằng: Tôi sẽ chảy theo đường anh đã chảy. Hai bên có trao đổi,
giao hẹn trước với nhau như thế chăng?”
Vua đáp: “Nước chảy trước, chảy sau đều tự nhiên mà chảy, không có trao
đổi với nhau như thế.”
Na-tiên nói: “Con mắt cũng vậy, chẳng hề nói trước với tâm rằng: ‘Anh
nên tùy chỗ tôi sanh mà sanh ở phía sau.’ Tâm cũng không nói với con mắt
rằng: ‘Tôi sẽ tùy chỗ anh sanh ra mà sanh ở phía sau. Mắt và tâm không
giao hẹn trước với nhau, tự nhiên mà sanh ở nơi thích hợp, gọi là thuận
theo chiều đi xuống. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng đều giống như vậy.”
Vua lại hỏi: “Còn thế nào gọi là thuận theo một cửa duy nhất?”
Na-tiên hỏi vua: “Như trong thành lớn chỉ có một cửa ra. Trong thành có
một người muốn ra, sẽ đi theo hướng nào?”
Vua đáp: “Tất nhiên hướng về phía cửa ấy mà ra.”
Na-tiên hỏi: “Sau lại cũng có người muốn ra nữa, sẽ đi theo hướng nào?”
Vua đáp: “Tất nhiên lại theo đường ra cửa như người trước.”
Na-tiên hỏi vua: “Người ra trước có nói với người ra sau: ‘Anh nên theo
đường tôi đã ra mà đi.’ Hoặc người ra sau có nói với người ra trước:
‘Tôi sẽ theo đường anh đã ra mà đi.’ Hai người có trao đổi, giao hẹn
trước với nhau như vậy chăng?”
Vua đáp: “Người trước, người sau, thật không có trao đổi, giao hẹn với
nhau gì cả.”
Na-tiên nói: “Con mắt cũng vậy, chẳng hề nói trước với tâm rằng: ‘Anh
nên tùy chỗ tôi sanh mà sanh ở phía sau.’ Tâm cũng không nói với con mắt
rằng: ‘Tôi sẽ tùy chỗ anh sanh ra mà sanh ở phía sau.’ Mắt và tâm không
giao hẹn trước với nhau, tự nhiên mà sanh ở nơi thích hợp, gọi là thuận
theo một cửa duy nhất. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng đều giống như vậy.”
Vua lại hỏi: “Còn thế nào là thuận theo dấu vết đã có trước?”
Na-tiên hỏi vua: “Như xe đi trước để lại dấu vết, xe đi sau sẽ đi thế
nào?”
Vua đáp: “Theo vết xe trước mà đi.”
Na-tiên hỏi: “Vậy xe trước có nói với xe sau rằng: ‘Anh nên theo đường
tôi đã đi trước.’ Hoặc xe sau có nói với xe trước: ‘Tôi sẽ theo đường
anh đã đi.’ Hai bên có trao đổi, giao hẹn trước với nhau như vậy chăng?”
Vua đáp: “Đều không có nói với nhau như thế.”
Na-tiên nói: “Con người cũng như vậy. Con mắt chẳng hề nói trước với tâm
rằng: ‘Anh nên tùy chỗ tôi sanh mà sanh ở phía sau.’ Tâm cũng không nói
với con mắt rằng: ‘Tôi sẽ tùy chỗ anh sanh ra mà sanh ở phía sau.’ Mắt
và tâm không giao hẹn trước với nhau, tự nhiên mà sanh ở nơi thích hợp,
gọi là thuận theo một cửa duy nhất. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng đều
giống như vậy.”
Vua lại hỏi Na-tiên: “Còn thế nào là thuận theo kinh nghiệm đã trải qua
nhiều lần?”
Na-tiên đáp: “Kinh nghiệm đã trải qua, đó là sự bắt chước theo việc đã
làm trước đây. Như học hỏi, viết lách đều là nhờ kinh nghiệm đã qua.
“Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng vậy, là do huân tập dần dần từ lâu
đời nên nay mới như vậy.
“Sáu thức đều góp phần vào sự nhận biết của con người, không phải do nơi
một trong sáu thức ấy mà thành nhận biết được.”
Vua tán thán: “Hay thay!”