Nhà lợp không kín ắt bị mưa dột. Tâm không thường tu tập ắt bị tham dục xâm chiếm.Kinh Pháp cú (Kệ số 13)
Tìm lỗi của người khác rất dễ, tự thấy lỗi của mình rất khó.
Kinh Pháp cú
Lửa nào bằng lửa tham! Chấp nào bằng sân hận! Lưới nào bằng lưới si! Sông nào bằng sông ái!Kinh Pháp cú (Kệ số 251)
Nếu chuyên cần tinh tấn thì không có việc chi là khó. Ví như dòng nước nhỏ mà chảy mãi thì cũng làm mòn được hòn đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Rời bỏ uế trược, khéo nghiêm trì giới luật, sống khắc kỷ và chân thật, người như thế mới xứng đáng mặc áo cà-sa.Kinh Pháp cú (Kệ số 10)
Kẻ không biết đủ, tuy giàu mà nghèo. Người biết đủ, tuy nghèo mà giàu. Kinh Lời dạy cuối cùng
Ý dẫn đầu các pháp, ý làm chủ, ý tạo; nếu với ý ô nhiễm, nói lên hay hành động, khổ não bước theo sau, như xe, chân vật kéo.Kinh Pháp Cú (Kệ số 1)
Kẻ làm điều ác là tự chuốc lấy việc dữ cho mình.Kinh Bốn mươi hai chương
Không nên nhìn lỗi người, người làm hay không làm.Nên nhìn tự chính mình, có làm hay không làm.Kinh Pháp cú (Kệ số 50)
Của cải và sắc dục đến mà người chẳng chịu buông bỏ, cũng tỷ như lưỡi dao có dính chút mật, chẳng đủ thành bữa ăn ngon, trẻ con liếm vào phải chịu cái họa đứt lưỡi.Kinh Bốn mươi hai chương
Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@rongmotamhon.net
Font chữ:
Phẩm 7: VÃNG CỔ
Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
- Thời quá khứ xa xưa vô lượng vô biên kiếp đã qua, có Đức Phật hiệu là Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai Chí Chân Đẳng Chánh Giác, Minh Hạnh Thành, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Đạo Pháp Ngự, Thiên Nhân Sư, Phật, Chúng Hựu.
Thế giới đó tên Đại thực giá, kiếp tên Sở tại hình sắc. Đức Phật ấy thuyết pháp trải qua thời gian nhiều vô lượng. Ví như đất trong cõi tam thiên đại thiên thế giới, giả sử có người đem nghiền nát hết đất nơi cõi Phật ấy thành ra hạt bụi nhỏ, rồi lấy một hạt bụi đi qua một ngàn thế giới Phật ở phương Đông đặt một hạt bụi, lại qua một ngàn cõi nước cũng đặt một hạt bụi. Cứ như thế đặt hết những hạt bụi trong tam thiên đại thiên thế giới khắp cõi phương Đông vô lượng cõi Phật. Ý các ông nghĩ sao? Có thể nào tính đến hết giới hạn số lượng của các cõi Phật ấy không?
Các Tỳ-kheo thưa:
- Bạch Thế Tôn, không thể tính hết được!
Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
- Này các Tỳ-kheo! Số kiếp của Đức Phật ấy đã trải qua cũng như vậy, giống như có người đem tất cả bụi đặt ở các cõi Phật, không thể tính kể hạn lượng số bụi ở các cõi Phật kia, trăm ngàn muôn ức triệu số kiếp, phải biết từ khi Đức Phật đó diệt độ đến nay số kiếp càng lâu dài hơn, không thể nghĩ bàn, thật vô lượng, khó thể tính lường. Đức Đại Thông Chúng Tuệ thị hiện đạo lực, sau khi diệt độ số kiếp chánh pháp trụ thế cũng lại như vậy.
Đức Thế Tôn nói kệ:
Ta nhớ quá khứ
Vô số ức kiếp
Có đấng Như Lai
Phước trí tôn quý
Tên Đại Thông Tuệ
Hết sức nhân từ.
Khi ấy Thế Tôn
Đấng trên loài ngườí
Ví như lấy cõi
Thế giới Phật kia
Nghiền nát tan tành
Tất cả thành bụi
Giả sử có người
Đem từng hạt bụi
Qua ngàn cõi Phật
Mới đặt một hạt
Lần lượt như thế
Khắp cõi nước Phật
Người ấy đặt bụi
Đầy khắp Phật quốc
Bao nhiêu cõi đó
Tât cả khắp nơi
Thế giới vô hạn
Không thể tính đếm
Tất cả sở hữu
Cõi nước đại Thánh
Các bụi đã có
Không thể hạn lượng
Đều đem nghiền nát
Khiến không còn thừa
Đại Thánh chí tôn
Diệt độ như đây
Phật ấy an trụ
Diệt độ hoàn toàn
Số kiếp như thế
Vô lượng ức ngàn
Nếu muốn tính đếm
Không thể nghĩ bàn
Diệt độ đến nay
Bao nhiêu kiếp số.
Đấng Đạo Sư ấy
Lâu xa đến nay
Các chúng đệ tử
Và hạnh Bồ-tát
Trí tuệ Như Lai
Cao xa vời vợi
Nay Phật đều biết
Phật đó diệt độ.
Tỳ-kheo phải biết
Trí tuệ của Phật
Tỏa sáng vô cùng
Như nhau không khác
Phật biết rốt ráo
Vô lượng kiếp qua
Vi diệu vô cùng
Pháp nghĩa vô lậu.
Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
- Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai Chánh giác thọ bốn mươi bốn ức trăm ngàn kiếp. Đức Như Lai vì đạo Vô thượng chánh chân, đầu tiên ngồi dưới cội cây trong đạo tràng, lặng im trong một kiếp, cho đến hai kiếp nhưng chẳng được Chánh giác. Đức Như Lai ngồi yên đến mười kiếp thân và tâm không dao động, thân thể không mỏi mệt cũng không nhớ nghĩ, tư tưởng vắng lặng và hướng đến các pháp, nơi đạo tràng hàng phục ma quân và sắp thành Chánh giác.
Các vị Thiên tử ở cung trời Đao-lợi hóa làm tòa Sư tử lớn, cao bốn mươi dặm. Khi Phậ t ngồi trên tòa này an trụ trong thiền định, các vị Thiên tử ở cõi Phạm thiên tuôn hoa trời xuống như mưa trong vòng bốn ngàn dặm, gió tự nhiên thổi lên đem các hoa thơm rải trên chỗ Phật. Đức Phật ngồi dưới gốc cây mãn mười trung kiếp, hoa trời rơi mãi khắp nơi mãn kiếp không dứt. Tứ Thiên vương và các vị Thiên tử trời các kỹ nhạc âm thanh như sấm vang rền, thường đem hoa hương, kỹ nhạc cúng dường Đấng Đại Thánh chưa từng ngưng trễ.
Này các Tỳ-kheo! Đức Thế Tôn Đại Thông Chúng Tuệ cho đến mười kiếp thành tựu đạo Vô thượng chánh chân, thành Bậc Tối Chánh Giác cho đến lúc diệt độ, chư Thiên cúng dường không ngớt.
Lúc Phật còn là Thái tử chưa xuất gia, Ngài có mười sáu người con, tướng tốt đoan chánh, trí tuệ không ai sánh kịp, tướng mạo nhân hòa, nho nhã tuyệt đỉnh. Khi ấy mười sáu vị vương tử, mỗi vị đều có các đồ chơi tốt đẹp và ở nơi đó thưởng ngoạn vui vẻ không thể nói hết. Các loại vật dụng đều đầy đủ đàn cầm, kỹ nhạc cũng nhiều vô lượng.
Các vị vương tử nghe vua cha thành Phật Thế Tôn Vô Thượng Chánh Giác, lúc ấy tự nhiên có tiếng Pháp âm lớn, liền bỏ nước, bỏ ngôi Chuyển luân vương và muôn ức nhân dân, các trò vui chơi ca nhạc, có quyến thuộc vây quanh cùng vô số các bậc Thánh hiền, vua chúa đông trăm ngàn muôn ức không thể tính hết; tất cả các loài chúng sinh tụ hội rất đông đều đi theo và đến đạo tràng của Đức Phật để đầu, mong được đảnh lễ, vâng thọ lời Phật dạy. Đến nơi, mọi người đều nghiêm trang cung kính, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật, đi quanh Đức Phật ba vòng rồ i đứng qua một bên, dùng kệ tụng:
Đại Thông Chúng Tuệ
Bậc Tối tôn quý
Tích lũy bình đẳng
Vô lượng số ức,
Dùng nghĩa thượng diệu
Thương xót chúng sinh
Hạnh nguyện đầy đủ
Ở nơi Hiền thánh
Chuyên tu khổ hạnh
Trọn mười trung kiếp
Nhất tâm chuyên tinh
Ở nơi thiền tọa
Thân tâm thanh tịnh
Mà không dao động
Thiêu hủy khổ hoạn
Như chặt rễ cây
Nơi tâm phân biệt
Và chí sâu cạn
Chưa từng tiến thoái
Cũng không tán loạn
Không có tăng giảm
Lặng lẽ ứng hợp
Tịch định cứu cánh
Không có các lậu
Hiện tại cát tường
Luôn được an ổn
Do không chấp tưởng
Nên thành Phật đạo
Các con thấy vậy
Thêm trí vô úy
Các việc như thế
Tăng lớn đức nghĩa
Không kể thân mạng
Đều đoạn họa khổ
Tích lũy nhẫn nhục
Không tham an lạc
Đạo tuệ sáng suốt
Không còn khổ đau
Ở nơi vắng lặng
Phát khởi tinh tấn
Kẻ không kính tin
Pháp âm chư Phật
Đêm dài tối tăm
Tội đọa đường ác
Khi mất thân người
Rơi vào nẻo xấu
Bị tất cả đời
Thấy đều hủy báng.
Hôm nay được gặp
Thánh phụ thế gian
Đạo ấy tối thượng
Không có các lậu,
Ở thế gian này
Mà được cứu độ
Và các quá khứ
Đại Thánh Đạo Sư
Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
- Này các Tỳ-kheo! Các vị đế vương và các vị thái tử ấy, các anh em thái tử đều là đồng tử, đã ca ngợi, tán thán Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai Chí Tôn Đẳng Chánh Giác. Sau khi dùng những lời êm dịu tuyên dương, ca tụng xong, các vị vương tử liền thỉnh cầu Đức Thế Tôn, xin Ngài thuyết kinh pháp, phân biệt làm cho an trụ, vì sự an ổn và thương xót lớn làm lợi ích cho các chúng sinh, chư Thiên và nhân loại. Lại nói kệ ca ngợi:
Cúi xin Thế Tôn
Thuyết giảng kinh điển
Khai hóa chúng sinh
Phát khởi mọi người,
Chúng sinh ba cõi
Đều đang khát ngưỡng
Ngộ được ý đạo
Nhờ ân hóa độ.
Chư Phật đại Thánh Tôn
Trăm phước pháp trang nghiêm
Đấng thành tựu cao tột
Trí tuệ thật tối thắng.
Vì chư Thiên giảng Pháp
Và nhân loại thế gian
Độ thoát cho chúng con
Và các loài chúng sinh
Đúng thời hiện pháp sáng
Tuệ nghĩa của Đức Phật
Cũng vậy nay ở đây
Hiển bày đạo tối thượng
Khiến các loài quần sinh
Đều được hưởng pháp ấy
Thế Tôn biết tất cả
Các hạnh tuệ hoàn toàn
Nên vì phân biệt nói
Đức hạnh đời trước làm
Ngài đều biết chúng sinh
Tâm chúng ưa thích gì
Nên vì chuyển pháp luân
Tối thắng không ai sánh
Thoát khỏi ách chúng sinh
Đều đến nơi đại đạo.
Phật bảo các vị Tỳ-kheo:
- Lúc ấy Đức Thế Tôn Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai biến hóa trong thế giới mười phương năm trăm muôn ức các cõi Phật ở mỗi phương đều chấn động sáu cách, ánh sáng chiếu khắp tận cùng thế giới, soi chiếu tất cả cảnh giới của chư Phật, bao nhiêu thứ ánh sáng của trời, thần trong hư không, ánh sáng rực rỡ của mặt trời, mặt trăng cũng không sánh kịp, ánh sáng ấy vượt xa hơn ánh sáng cung điện, đền đài của chư Thiên, ánh sáng ấy chiếu ngược rực rỡ lên cõi Phạm thiên.
Đức Phật biến hiện ánh sáng điềm lành bao phủ tất cả khiến cho các ánh sáng khác không trông thấy được. Ánh sáng ấy chiếu soi rực rỡ khắp chốn thiên thượng, nhân gian. Các loại chúng sinh hoặc sống ở các cõi khác đều trông thấy nhau, mỗi người đều nói:
- Hôm nay trong đây tại sao bỗng sinh ra chúng sinh khác?
Khi ấy các cõi trời khắp nơi đều chấn động.
Lúc bấy giờ phương Đông vô lượng vô biên cõi Phật, trăm ngàn muôn ức cung điện Phạm thiên, tự nhiên ánh sáng chiếu rực rỡ. Các Phạm thiên vương tự nghĩ: “Vô số cung điện, đền đài cõi trời đều sáng sủa, ánh sáng xuyên suốt nhau, vì nhân duyên gì mà hiện điềm tốt này?” Muôn ức trăm ngàn chúng Đại Phạm thiên trong năm trăm thế giới mỗi vị từ nơi cung điện của mình cùng đến hội họp với nhau để suy luận về sự thể đó. Trong chúng đó có vị Đại Phạm thiên tên Hộ Quần Sinh, vì các Phạm thiên mà nói kệ ca ngợi:
Cung điện phòng xá
Chúng ta hôm nay
Chư hiền nên biết
Ánh sáng lớn này
Vượt thắng chư Thiên
Ai cũng ưa thích
Do nhân duyên gì
Hiện điềm lành này?
Hay thay đến đây
Tìm ý nghĩa ấy
Khi các Thiên tử
Hôm nay tự đến
Theo Thánh ý nào
Hiện thần như thế
Những điều thấy được
Vốn chưa từng có.
Thân cận chư Thiên
Là vua cõi người
Tướng các bậc Thánh
Xuất hiện ở đời,
Ánh sáng tối diệu
Chiếu cả mười phương
Rung động tất cả
Mới như thế này.
Này các Tỳ-kheo! Khi ấy vô số ức Phạm thiên ở năm trăm thế giới từ phương Đông đều cùng nhau đến xa, thấy ở phương Tây Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai Chánh Giác ngồi trên tòa Sư tử dưới cội Bồ-đề nơi đạo tràng, có hàng chư Thiên, Long, Thần, A-tu-luân, Ca-lưu-la, Chân-đà-la, Ma-hưu-lặc, Nhân phi nhân và mười sáu vị vương tử cùng quyến thuộc vây quanh. Khi thấy như vậy, tất cả cùng khuyến thỉnh mong Đức Thế Tôn thuyết kinh. Các vị Phạm thiên đến chỗ Đức Như Lai cúi đầu đảnh lễ sát đất, đi quanh Đức Phật vô số vòng. Họ cầm hoa sen lớn như núi Đại Tu-di rải lên cây Đức Phật ngồi, cây đó cao bốn mươi dặm. Cúng dường hoa xong, mỗi vị Phạm thiên đem cung điện dâng lên Đức Thế Tôn và thưa:
- Cúi xin Đức Phật xót thương nạp thọ hoa và cung điện chúng con cúng dường.
Các vị Phạm thiên dùng kệ ngợi khen:
Đức Phật vô lượng
Chưa từng được gặp
Vì lòng thương tưởng
Hiện ra nơi đời,
Thế Tôn diễn pháp
Như Sư tử rống
Thường hay cứu hộ
Mười phuơng chúng sinh.
Chúng con trải qua
Theo đến chỗ này
Đã đi năm trăm
Ngàn muôn ức cõi.
Tính các cõi nước
Bao nhiêu chủng oại
Đều rời cung điện
Đi đến Thánh Tôn.
Tất cả chúng con
Nhờ đức đời trước
Bao nhiêu tốt đẹp
Các cung điện báu,
Đều đem đến đây
Tôn kính dâng lên
Xin Đức Thế Tôn
Xót thương nạp thọ.
Khi ấy các vị Đại Phạm thiên ca ngợi Đức Thế Tôn rồi, cả năm trăm vị đều bạch Đức Phật:
- Cúi xin Thế Tôn chuyển pháp luân diễn nói pháp Đại thánh, độ thoát chúng sinh, khiến cho họ được Niết-bàn.
Năm trăm vị Phạm thiên và trăm ngàn muôn ức hội chúng hợp lại cùng cất tiếng ca ngợi:
Xin Thế Tôn thuyết kinh
Đấng phước trí phân biệt
Nên hiện sức Từ tâm
Độ chúng sinh khổ não.
Lúc ấy thấy các vị Phạm thiên dâng lên cung điện Đức Phật lặng yên nhận lời. Bấy giờ các vị Phạm thiên ở năm trăm ngàn muôn ức cõi nước phương Đông nam mỗi vị đều tự thấy cung điện mình ánh sáng chói lòa, rực rỡ từ xưa chưa từng có, nên tất cả đều cùng nhau hội họp lại. Trong chúng có một vị Đại Phạm thiên tên là Tối Từ Ai, vì các Phạm thiên mà nói kệ khen ngợi:
Các Đại thiên nên biết
Đây là điềm lành xưa
Cung điện đều biến động
Có rất nhiều tướng tốt,
Nên có các Thiên tử
Người người họp tại đây
Là oai thần vị nào
Khiến cung điện chói sáng
Nay Phật hiện ra đời
Đấng Trung Tôn phước trí
Cho nên các cung điện
Hiện ánh sáng như thế
Chúng ta nên đến hỏi
Việc này đúng vậy chăng?
Từ xưa cho đến nay
Chưa từng thấy như vậy
Bốn phương có ánh sáng
Chiếu soi muôn ức cõi
Nay chắc là như vậy
Phật sẽ hiện đời này.
Này các Tỳ-kheo! Khi ấy năm trăm ngàn muôn ức Phạm thiên, mỗi vị cùng nhau rời khỏi cung điện của mình, đem các loại hoa trời to như núi Tu-di đi đến hướng Tây bắc. Từ xa họ trông thấy Đức Như Lai Đại Thông Thánh Tuệ ngồi trên tòa Sư tử, dưới cội Bồ-đề nơi đạo tràng, đang thuyết pháp cho chư Thiên, Long, Thần, A-tu-luân, Ca-lưu-la, Chân-đà-la, Ma-hưu-lặc và các quyến thuộc vây quanh. Khi trông thấy như vậy, các vị Phạm liền đến đảnh lễ sát đất, đi quanh Đức Thế Tôn vô số vòng, tay cầm hoa lớn tung rải lên Đức Phật.
Các vị Đại Phạm thiên và hàng quyến thuộc dùng kệ ngợi khen:
Lạy Đấng cao tột
Ngà i là Đại Thánh
Bậc Thầy chư Thiên
Tiếng như chim loan,
Xướng đạo độ khắp
Chư Thiên, loài người
Xin cúi đầu lễ
Vì thương thế gian
Được chưa từng có
Ở đời khó gặp
Dung nghi chói sáng
Nay mới được gặp,
Vốn trong trăm đời
Tích đức giải không
Tám mươi ức Phật
Thọ kiếp như bụi.
Đấng Nhân trung tôn
Phân biệt không tuệ
Và thường giảng thuyết
Khéo dùng phương tiện
Chư Thiên quần thần
Chúng sinh thấy được
Đầy đủ ức ngàn
Số đến tám mươi
Mắt tuệ thấy suốt
Đến nơi cứu độ
Che chở tất cả
Trong Pháp của Phật
Nên hiện ở đời
Thương xót chúng sinh
Chúng con nhờ phước
Rất khó được găp.
Muôn ngàn vô số các vị Phạm thiên khuyến thỉnh Đức Thế Tôn xin Ngài chuyển Pháp luân diễn nói kinh nghĩa để hóa độ khắp quần sinh, cứu thoát ba cõi, khiến cho họ được an ổn. Các vị Phạm thiên một lòng đồng tiếng ca ngợi:
Đại nhân tối thượng
Xin chuyển pháp luân
Mong giảng kinh pháp
Vì khắp mọi loài
Độ thoát quần sinh
Tai họa khổ não
Khiến cho tất cả
Giải thoát vui mừng,
Ai mà nghe được
Đều thành Phật đạo
Chư Thiên, nhân dân
Nhờ ân an ổn,
Chúng A-tu-luân
Sẽ được giảm bớt
Ban cho nhẫn nhục
An lạc thêm nhiều
Khi ấy Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai lặng yên nhận lời.
Này các Tỳ-kheo! Lúc bấy giờ ở trăm ngàn muôn ức cõi nước Phật ở phương Nam, phương Tây, cung điện, cung điện của các vị Đại Phạm thiên đều có ánh sáng rực rỡ huy hoàng xuyên suốt khắp nơi. Khi ấy các vị Phạm thiên tự thấy cung điện mình uy nghiêm chói sáng, lấy làm lạ trước việc chưa từng có, liền cùng nhau tụ hội. Mỗi vị đều suy nghĩ: “Vì sao cung điện của chúng ta chói sáng như thế này?” Trong chúng đó có vị Đại Phạm thiên tên là Thiện Pháp nói kệ ca ngợi.
Đại Thánh ra đời
Chân thật không dối
Tất cả cung điện
Rực rỡ chói lòa,
Có điềm lành này
Hiện nơi thế gian
Lành thay mong được
Áo nghĩa như đây.
Quá khứ vô số
Ngàn muôn ức kiếp
Chưa từng thấy được
Hiện tượng thế này.
Sẽ có Như Lai
Xuất hiện ở đời
Khiến các Thiên tử
Tự nhiên cùng đến.
Này các Tỳ-kheo! Khỉ ấy năm trăm ngàn muôn ức các vị Phạm thiên từ cung điện của mình trông thấy các đóa hoa lớn như núi Tu-di, mỗi vị đều cầm theo hoa ấy để cúng dường, cùng đi đến phương Bắc. Họ thấy Đức Như Lai Đại Thông Chúng Tuệ ngồi trên tòa Sư tử dưới cội Bồ-đề, ở nơi đạo tràng giảng thuyết kinh pháp cho vô số chư Thiên, Long, Thần, A-tu-luân, Ca-1ưu-la, Chân-đà-la, Ma-hưu-lặc và quyến thuộc vây quanh. Tất cả cùng đến chỗ Phật cúi đầu đảnh lễ sát đất và nhiễu quanh vô số vòng, rồi đem hoa lớn như núi Tu-di tung lên cúng dường và đem cung điện dâng lên Đức Thế Tôn, cúi xin Ngài thương xót nhận sự hiến cúng mà ở đó.
Các vị Phạm thiên một lòng đồng thanh nói kệ ngợi khen:
Chư Phật ra đời
Rất khó được gặp
Số kiếp lâu xa
Nay mới được gặp
May mắn đến đây
Đoạn trừ ái dục
Sung mãn tròn đầy
Cho cõi Tam thiên
Chư Đại Đạo Sư
No đủ kẻ đói
Từ xưa đến nay
Chưa từng thấy nghe
Như hoa Linh thụy
Khó được trông thấy
Đạo tuệ khó gặp
Lâu lâu mới có.
Cung điện chúng con
Vô lượng tốt đẹp
Nhờ oai thần Phật
Mà được thế này
Cúi xin thương xót
Kính dâng nạp thọ
Nguyện ở trong đây
Hiển bày Đạo nhãn.
Các vị Phạm thiên khuyến thỉnh Đức Thế Tôn:
- Cúi mong Đức Thế Tôn thương tưởng chuyển pháp luân, giảng nói kinh điển làm cho tất cả chư Thiên, Thần, Sa-môn, Phạm chí được nhiều an lạc, lợi ích. Thiên thượng, thế gian đều được nhờ ân.
Lúc ấy các vị Phạm thiên cùng đồng thanh nói kệ ngợi khen:
Cúi mong Thế Tôn
Diễn rộng kinh điển
Xót thương nên chuyển
Đại Thánh phát luân,
Giảng pháp vô lượng
Như sấm vang rền
Cúi xin thương tưởng
Thổi loa pháp lớn;
Đem đại kinh điển
Mưa pháp thế gian
Khéo dùng phân biệt
Dạy pháp diệu kỳ.
Chúng con khuyến thỉnh
Nguyện gỉang đạo tuệ
Khai hóa chúng sinh
Trăm ngàn muôn ức.
Phương Tây nam, phương Tây bắc và phương Đông bắc mỗi phương cũng đều như vậy. Vô số Phạm thiên không thể tính hết. Phương trên, phương dưới, mỗi phương cũng thấy các vị Phạm thiên đều tự thấy cung điện ánh sáng chói rực khắp nơi, lấy làm lạ trước việc chưa từng có. Ở mỗi phương năm trăm ngàn muôn ức các chúng phạm thiên mỗi vị đều rời cung điện đi đến chỗ Phật, có vị Đại Phạm thiên tên Diệu Thức liền nói kệ ca ngợi:
Lành thay, xin chư Phật
Đấng Thánh Minh cứu thế
Vì chúng sinh ba cõi
Khai thị Chánh giác thừa!
Làm mắt khắp thế gian
Thấy suốt mười phương cõi
Khai thông môn cam lộ
Độ thoát cho tất cả.
Thuở xưa vô lượng kiếp
Nhân Trung Tôn chưa hiện
Chúng sinh sống mờ tối
Khiến hiện ở mười phương
Thích địa ngục thêm nhiều
Ưa vui chốn súc sinh
Đời sau đọa ngạ quỷ
Ức số khó nghĩ bàn
Được thân trời mãi vui
Thọ chung đoạ nẻo ác
Nếu được nghe Phật pháp
Đạt đến đạo bình đẳng
Chí hạnh theo Phật tuệ
Sẽ giúp khắp quần sinh
Đều về nơi an ổn,
Không mất tưởng thú vui
Thường không hành Phật đạo
Không ở trong chánh pháp
Trái thánh giáo vô lượng
Liền đọa nơi ác thú.
Nay gặp ánh sáng thế
Vì thiện nên vâng hội
Vượt tất cả chúng sinh
Mà thực hành từ ái
Liền thấy Đức Thế Tôn
Rõ không, tuệ vô lậu
Chư Thiên và thế gian
Ở đây đều khuyến thỉnh
Cung điện đẹp vô lượng
Giống như đức oai thần
Ban khắp ngọc minh nguyệt
Mong Đấng Đại Đạo Sư
Nạp thọ con cúng dường
Xót thương nhận cung điện
Khiến con cùng chúng sinh
Đạt thành Vô thượng đạo.
Này các Tỳ-kheo! Lúc đó năm trăm ngàn muôn ức chúng Đại Phạm thiên tán thán, ca ngợi Đức Phật xong liền thỉnh cầu Đức Phật chuyển đại pháp luân, khai hóa làm an ổn cho chúng sinh khắp mười phương, lại ca ngợi rằng:
Cúi mong giảng nói
Vô thượng pháp luân
Xin đánh trống pháp
Dùng riêng vi diệu
Độ thoát chúng sinh
Bao tai nạn khổ
Xót thương thị hiện
Đạo lớn Niết-bàn.
Chúng con khuyến thỉnh
Cúi xin thuyết pháp
Cứu giúp muôn loài
Và khắp thế gian,
Âm thanh êm dịu
Phát ra tiếng mầu
Trăm ngàn ức kiếp
Tích lũy đức hạnh.
Lúc bấy giờ Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai thấy vô lượng, vô số trăm ngàn muôn ức chúng sinh ở mười phương và mười sáu vị vương tử khuyến thỉnh thuyết pháp, tức thời ba lần chuyển đại pháp luân mười hai hành, khai hóa chỉ dạy Sa-môn, Phạm chí, chư Thiên, Long, Thần, các ma, Phạm thiên và tất cả nhân dân, vì họ mà nói về sự thật của khổ: Đây là Khổ đế, cho đến Tập đế và Đạo đế, do theo Đạo đế ấy mà chấm dứt khổ đau.
Sau đó Đức Phật giảng rõ, phân biệt đầy đủ pháp mười hai nhân duyên, từ si dẫn đến hành, từ hành dẫn đến thức, từ thức dẫn đến danh sắc, từ danh sắc dẫn đến lục nhập, từ lục nhập dẫn đến tập, từ tập dẫn đến thống, từ thống dẫn đến ái, từ ái dẫn đến thọ, từ thọ dẫn đến hữu, từ hữu dẫn đến sinh, từ sinh dẫn đến họa lớn già, bệnh, chết, ưu khổ...
Này các Tỳ-kheo! Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai nói kinh pháp đến lần thứ ba, trong khoảnh khắc phân biệt nghĩa ấy, khiến cho mười sáu ức trăm ngàn vị trong chúng được lậu tận, tâm ý giải thoát, đạt được trí Tam minh và Lục thông, vô số người đều được độ thoát. Phật thuyết pháp như vậy cho đến lần thứ ba, lần thứ tư, hằng hà sa chúng sinh nghe kinh, tất cả đều được lậu tận, tâm ý giải thoát. Từ đó các chúng Thanh văn nhiều không tính kể được.
Bấy giờ mười sáu vị Vương tử vì lòng tin nên đều xuất gia học đạo và làm Sa-di, thông minh trí tuệ, có nhiều phương tiện vì đã từng cúng dường trăm ngàn muôn ức Đức Phật, tạo lập các hạnh mong cầu Tuệ giác vô thượng, đều cùng nhau bạch Phật:
- Nay chúng Thanh văn trong đại hội, có vô số trăm ngàn muôn ức người đã thành tựu viên mãn và có đại thần túc. Cúi xin Thế Tôn vì chúng con diễn giảng đạo nghĩa Vô thượng chánh chân. Mong Thế Tôn dùng đại trí tuệ quán kiến chỉ bày cho chúng con việc ấy. Chúng con sẽ theo học đại Thánh giáo của Như Lai và cùng nhau khuyến tấn, quán sát cội nguồn của nó.
Đức Thế Tôn rõ biết tâm niệm của các vương tử, liền giảng thuyết kinh pháp cho quốc vương và hàng quyến thuộc, có tám mươi ức trăm ngàn người đều làm Sa-môn. Lúc ấy Đức Phật quán thấy nguồn tâm của các Sa-môn đó, trong hai vạn kiếp thuyết kinh Phương Đẳng Chánh Pháp Hoa Bồ-tát Sở Hạnh Nhất Thiết Phật Hộ. Đức Phật giảng kinh đó xong, bốn bộ chúng đều tin nhận như nhau, mười sáu anh em vương tử là Sa-di nghe lời Phật dạy cùng nhau thọ trì, đọc tụng, giảng giải, được Phật thọ ký sẽ đạt đạo quả Vô thượng Chánh giác.
Phật thuyết kinh ấy xong, các bậc Thanh văn hoan hỷ, mười sáu vị Sa-di và trăm ngàn vô số các chúng Bồ-tát đều đạt được chí nguyện của mình.
Đức Phật thuyết pháp như vậy trong tám vạn kiếp chưa từng ngừng nghỉ. Đức Phật thuyết kinh ấy xong, tiền vào tịnh thất nơi thanh vắng chuyên tinh thiền định bốn mươi vạn kiếp.
Bấy giờ mười sáu vương tử làm Sa-di hành đạo Bồ-tát vốn là con Phật, thấy Đức Thế Tôn độc cư nơi thanh vắng, mỗi vị đều lên pháp tòa giảng rộng pháp nghĩa kia, ở trong tám vạn bốn ngàn kiếp phân biệt thuyết kinh. Mỗi vị Bồ-tát hóa độ sáu mươi vạn hằng hà sa trăm ngàn muôn ức chúng sinh an trú trong đạo Vô thượng chánh chân, đều lập hạnh Đại thừa.
Đức Đại Thông Chúng Tuệ Như Lai qua tám mươi bốn vạn kiếp mới xuất thiền, đến pháp tòa, bảo tất cả chúng Tỳ-kheo:
- Mười sáu vương tử này đã thành tựu công đức vô lượng, rất là ít có, trí tuệ siêu việt hy hữu, đã từng cúng dường muôn ức chư Phật, các hạnh đầy đủ, thừa hưởng trí tuệ của Phật, vào đạo giác ngộ để chỉ dạy chúng sinh cũng thâm nhập Phật trí. Các chúng Tỳ-kheo đều phải cung kính cúi đầu, luôn luôn thân cận mười sáu vị Hiền nhân ấy mà không nên giải đãi. Vì chí nguyện mong cầu Thanh văn, Duyên giác thừa, họ đã được con đường Thanh văn, Duyên giác. Nếu ai tu tập hạnh Bồ-tát đã được thành tựu như vậy. Những ai mới phát tâm sẽ được thọ ký cho.
Này các Tỳ-kheo! Những ai nghe kinh pháp này có thể kính tin đều sẽ đạt được đạo Vô thượng chánh chân, thành tựu tuệ giác của Phật.
Náy các Tỳ-kheo! Những ai vâng theo lời giáo huấn của Thế Tôn, luôn luôn tin hiểu chánh pháp mà thuyết giáo cho tất cả chúng sinh. Mười sáu vương tử kia đầy đủ Bồ-tát thừa, mỗi một vị khai hóa sáu mươi hằng hà sa người.
Họ sống nơi nào cũng thường được những người kia thân cận, cũng lại theo nghe giáo nghĩa chánh pháp. Nhờ vậy mà mỗi mỗi chúng sinh ấy được gặp bốn mươi ức trăm ngàn chư Phật như ta nay đang tuyên thuyết cho bốn chúng.
Các Tỳ-kheo có biết mười sáu vương tử khi ấy là ai chăng?
Các Tỳ-kheo thưa:
- Thưa không, bạch Thế Tôn!
Đức Phật dạy:
- Mười sáu vương tử đó nay đều đã thành đạo Vô thượng chánh chân, hiện đang nói pháp trong cõi nước mười phương, cứu giúp vô số trăm ngàn muôn ức hiệu chúng Thanh văn, các vị Bồ-tát không thể kể hết.
Hiện tại ở phương Đông, thế giới Thậm lạc có hai vị Phật hiệu Vô Nộ, Sơn Cương Như Lai Chí Chân Đẳng Chánh Giác.
Hai vị Phật hiện ở phương Đông nam hiệu Sư Tử Hưởng và Sư Tử Tràng Như Lai.
Hai vị Phật hiện ở phương Nam hiệu Nhất Trụ và Thường Diệt Độ Như Lai.
Hai vị Phật hiện ở phương Tây nam hiệu Đế Tràng và Phạm Tràng Như Lai.
Hai vị Phật hiện ở phương Tây hiệu Vô Lượng Thọ và Siêu Độ Nhân Duyên Như Lai.
Hai vị Phật hiện ở phương Tây bắc hiệu Chiên-đàn Thần Thông và Sơn Tàng Niệm Như Lai.
Hai vị Phật hiện ở phương Bắc hiệu Nhạo Vũ và Vũ Âm Vương Như Lai.
Một vị Phật hiện ở phương Đông bắc hiệu Trừ Thế Cụ.
Ta nay hiệu là Năng Nhân ở thế giới Kham nhẫn này thành Như Lai Chí Chân Đẳng Chánh Giác, hợp lại là mười sáu Đức Thế Tôn.
Này các Tỳ-kheo! Lúc chúng ta còn làm mười sáu vị Sa-di ở trong đời Đức Phật kia, đã giảng thuyết kinh pháp cho chúng sinh nghe nhận. Mỗi Bồ-tát khai hóa cho vô lượng hằng hà sa trăm ngàn muôn ức chúng sinh phát tâm hướng về đạo Vô thượng chánh chân. Những chúng sinh đó nay được thành tựu đạo Bồ-tát hoặc có người trụ bậc Thanh văn, dần dần được khuyên dạy sẽ tiến đến đạo lớn Vô thượng và dần dần sẽ thành tối Chánh giác. Vì sao? Trí tuệ của Như Lai không thể tính đếm và không có hạn lượng, chúng sinh không thể tin hiểu như thế này được.
Này các Tỳ-kheo! Vì sao như thế? Lúc còn làm Bồ-tát, ta đã khai hóa cho vô lượng trăm ngàn muôn ức hằng hà sa số chúng sinh, những người có trí nghe hiểu, tin nhận. Trong đời vị lai hoặc có người phát tâm làm đệ tử, theo học thành tựu quả Thanh văn, về sau lại không chịu nghe hiểu giáo nghĩa Bồ-tát, không biết trí tuệ Phật, không hành hạnh Bồ-tát. Tất cả đều tưởng rằng tâm chí đã an trụ trong giải thoát, cho là đã được diệt độ. Họ cần phải đến nơi thế giới Phật khác, sinh vào cõi nước Phật khác, tu tập thuận theo các hạnh đặc thù, phải cầu đạo tuệ, nghe nhận tin hiểu, khi ấy mới hiểu rõ được pháp của Như Lai chỉ có một Phật thừa mà không có hai thừa. Tất cả đều là Như Lai khéo dùng phương tiện thuyết Tam thừa mà thôi.
Khi Đức Như Lai Chánh giác diệt độ, nếu có người cúng dường dùng hạnh thanh tịnh, ưa thích, kính tin pháp vi diệu, đến với kinh điển này, nhất tâm thanh tịnh nơi đại thiền định. Nên biết rằng lúc bấy giờ người đó ở nơi Đức Như Lai nhóm họp tất cả chúng Bồ-tát và tất cả chúng Thanh văn tín thọ pháp này, khi ấy mới biết Phật đạo ở thế gian không có hai thừa đưa đến giải thoát hoàn toàn. Đó chỉ là do Đức Như Lai Chánh Giác khéo léo dùng phương tiện để nói mà thôi.
Những chúng sinh ưa hạnh Tiểu thừa hạ liệt thì đã tự đánh mất hạt giống Phật từ lâu, không hiểu rõ con người vốn bị dục vọng trói buộc. Khi Đức Như Lai diệt độ, nếu có chúng sinh nghe nói kinh, hoan hỷ kính tin, chúng sinh đó đã được ân đức chư Phật hộ niệm.
Ví như con đường vắng vẻ dài năm trăm dặm, xa thăm thẳm tuyệt nhiên không một bóng người, cũng không có làng xóm. Có một vị thầy dẫn đường thông minh sáng suốt liền tìm ngõ ngách và sự gần xa của con đường để chỉ cho đoàn người muốn vượt qua con đường xa xăm ấy, nhưng tất cả đều mỏi mệt không thể tiến bước nữa. Họ luyến tiếc nghĩ rằng: “Chúng ta ở yên nơi đất thánh, đất nước thanh bình, có vua quan, thầy bạn, mẹ cha, nay phải lặn lội đến con đường xa xôi chẳng thể đi được nữa, thà rằng cùng nhau trở về để thoát khỏi nạn khổ này.” Vị thầy dẫn đường thương xót họ đã quyết tâm đi tìm châu báu, giữa đường lại hối tiếc muốn lui về nên phương tiện quyền biến ở nơi khoảng đất trống rộng lớn độ bốn ngàn hay tám ngàn dặm, dùng sức thần túc hóa làm một cái thành lớn mà bảo những người khách buôn:
- Các ngươi chớ ôm lòng lo sợ muốn lui về, đã đến đại quốc rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây, tùy ý các ngươi muốn tha hồ ăn uống, hoặc muốn tìm nhiều châu báu ở đây cũng được.
Này các Tỳ-kheo! Lúc đó những người khách buôn thấy trong thành nhân dân đông đúc, vô cùng vui vẻ, lấy làm lạ việc chưa từng có. Họ hết đau khổ, được vui vẻ, an ổn, không còn lo sợ họa thiếu thốn, đói khát, tự cho rằng đã được tột đỉnh an lạc.
Lúc ấy vị hướng dẫn biết mọi người được nghỉ ngơi một ngày không còn mỏi mệt, liền diệt hóa thành không còn dấu vết và bảo với mọi người:
- Các người nên mau tiến bước đến vùng đất có nhiều châu báu. Vì thấy các ngươi đi đường mỏi mệt, tâm sợ sệt cho nên ta mới hóa ra thành ấy.
Này các Tỳ-kheo! Như Lai cũng như thế, vì các ông mà làm đạo sư nói kinh pháp. Vì thấy chúng sinh trôi lăn triền miên trong con đường sinh tử, tai họa gian nan, thiếu thốn nên hiện ba thừa, thiền định nhất tâm khiến được Niết-bàn. Như Lai vốn chỉ dạy có một thừa, chúng sinh nghe Như Lời giảng pháp không nhận đạo tuệ, hoặc họ nhàm chán cho rằng phải lâu ngày chịu gian lao khổ nhọc mới được thành tựu. Như Lai biết tâm niệm của họ mỏi mệt, giải đãi nên vì họ mà hiện quả Thanh văn, Duyên giác để đạt đến, giống như một vị thầy hướng đạo kia hóa thành lớn, nhân dân đông đảo. Khi đoàn người được nghỉ ngơi an ổn rồi thì thành lớn ấy tự biến mất. Vị thầy hướng đạo ấy vì các thương nhân mà nói thành huyễn hóa, vị Đạo sư đó chính là Đức Như Lai. Đồng trống mênh mông ví cho năm đường sinh tử. Những người khách buôn đó là chỉ cho các ông. Đi tìm châu báu là ý nói pháp hạnh, đạo tuệ của Bồ-tát. Giữa đường mỏi mệt muốn lui về nghĩa là Phật đạo khó được, phải trải qua nhiều kiếp tích lũy công Đức còn chưa có thể thành tựu được.
Đức Như Lai dụ dẫn để chúng Thanh văn, Duyên giác dễ tu tập nên hóa làm thành lớn gọi là Niết-bàn của bậc La-hán. Thành lớn biến mất, đó là dụ cho lúc sắp diệt độ. Đức Phật ngay lúc đó khuyến khích cho họ phát tâm hướng về đạo Vô thượng chánh chân, quả vị A-la-hán đó vẫn còn bị ngăn ngại, chẳng phải đã thật đạt đến đạo lớn. Nếu đến phương khác được thấy chư Phật, được quả vị không thoái chuyển, hoàn toàn giải thoát, đó mới gọi là chỗ cứu cánh nơi kho tàng châu báu lớn.
Này các Tỳ-kheo! Như Lai thuyết pháp cho các ông nghe vậy, cho đó là hoàn toàn đầy đủ, các ông không biết rằng chỗ tu tập của các ông vẫn chưa xong. Lại nữa, trí tuệ Như Lai thấy khắp tất cả tâm của người trong thế gian mà thị hiện Nỉết-bàn. Như Lai Chí Chân Đẳng Chánh Giác đã khéo dùng phương tiện mà nói có ba thừa.
Khi ấy Đức Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên nên nói kệ:
Xưa có Đạo Sư
Đại Thông Chúng Tuệ
Ngồi nơi đạo tràng
Dưới cội cây Phật,
Thiền định nhất tâm
Đến mười trung kiếp
Vốn chưa thành tựu
Đạo nghĩa cứu cánh.
Chư Thiên, Long thần
Chúng A-tu-luân
Phát lòng tinh tấn
Cúng Bậc Tối Thắng,
Hoa trời lớp lớp
Tuôn xuống như mưa
Rải trên Đức Phật
Bậc Thầy cõi người,
Ở trong hư không
Trống trời vang dội
Để dâng hiến cúng
Đại Thánh thượng tôn.
Tối thắng nơi ấy
Tinh cần khổ hạnh
Công hạnh dài lâu
Thành đạo Vô thượng
Thiền định tư duy
Trong suốt mười kiếp
Mới thành Phật quả
Đại Thông Chúng Tuệ
Chư Thiên, nhân dân
Trăm ngàn muôn ức
Tất cả chúng sinh
Hoan hỷ phấn chấn.
Đức Phật vốn có
Mười sáu người con
Đếu theo vâng thọ
Như Lai khai hóa,
Các loại chúng sinh
Trăm ngàn muôn ức
Quyến thuộc vây quanh
Đi đến chỗ Phật
Cúi đầu đảnh lễ
Sư trưởng thánh tôn
Ân cần khải thỉnh
Xin giảng pháp kinh
Sư tử dũng mãnh
Pháp chưa từng nói
Chúng con đông nhiều
Và cả nhân dân
Khắp mười phương cõi
Cả thế giớí này
Lâu vô lượng kiếp
Đại Thánh mới hiện.
Cung điện Phạm thiên
Bỗng nhiên rực sáng
Hiện các điềm lành
Đều phân biệt nói.
Thế giớỉ phương Đông
Trăm ngàn muôn ức
Năm trăm cõi nước
Tự nhiên chấn động.
Các Phạm thiên ấy
Ở cung điện mình
Oai thần công đức
Tối thượng cao vời
Khi đó thấy được
Tướng điềm lành kia
Liền tìm đến Phật
Đấng xót thương đời
Rồi đem hoa trời
Rải cúng Đại nhân
Đều dùng cung điện
Dâng lên Thế Tôn.
Ca nhạc đàn sáo
Khen công Đức Phật
Thỉnh Đấng Đạo Sư
Chuyển vận pháp luân.
Đấng Nhân Trung Tôn
Lặng yên nhận lời
Vì khắp chúng sinh
Giải nói kinh pháp
Phương Tây, phương Nam
Thế giới phương Bắc
Phương trên, phương dưới
Cùng khắp các nơi
Ức ngàn muôn chúng
Phạm thiên đều đến
Dâng vật bảo trân
Cúng dường Đức Phật,
Lại có phương dưới
Các cõi Phạm thiên
Khắp nơi cũng vậy
Giống nhau không khác
Đều đem cung điện
Dâng Bậc Đại Thánh
Ca ngợi Như Lai
Cùng nhau khuyến thỉnh
Xin chuyển pháp luân.
Đấng Đại Trí tuệ
Vô số ức kiếp
Rất khó được gặp
Nguyện thương thị hiện,
Căn lực từ xưa
Xót thương rộng mở
Cửa pháp cam lộ
Mắt pháp khắp nơi
Phân biệt nghĩa tuệ
Tuyên dương kinh pháp
Cho khắp mọi loài.
Khi ấy Thế Tôn
Chỉ bày Tứ đế
Giải đủ tất cả
Mười hai nhân duyên,
Thông tuệ hiển bày
Khiến được mắt sáng.
Phật thuyết sinh tử
Là hoa khổ sầu
Tất cả thế gian
Đều từ sinh hữu
Nên biết nhân này
Đưa đến chìm đắm.
Như Lai tuyên thuyết
Pháp cứu cánh này
Bao nhiêu chủng loại
Vô số ức người
Tám mươi muôn ức
Tất cả chúng sinh
Nghe lời Phật dạy
Trụ Thanh văn thừa
Huống gì phương khác
Lập đệ nhất địa
Khi ấy Thế Tôn
Thuyết giảng nghĩa kinh
Chúng sinh thanh tịnh
Như hằng hà sa
Tâm chí đều trụ
Hạnh của Thanh văn
Thánh chúng của Phật
Số người như trên
Tất cả cùng tính
Không thể biết được,
Các loài chúng sinh
Mỗi mỗi như vậy
Đều cùng như đây
Lập Tuệ vô thượng.
Bấy giờ mười sáu
Vương tử của Phật
Cùng đến thọ học
Một lòng như nhau
Tất cả xuất gia
Đều làm Sa-di
Và đều hiểu rõ
Kinh Phương Đẳng Phật.
Họ sẽ thành quả
Từ phụ ở đời
Các ông như vậy
Đều được Thắng trí
Những chúng sinh đây
Đều được như thế.
Lại như Thế Tôn
Là mắt của pháp
Tối thắng chí thành
Biết rõ nguồn tâm,
Các con thơ bé
Thường hành bình đẳng
Mà vì chúng sinh
Thuyết đạo Vô thượng.
Trăm ngàn muôn ức
Vô số thí dụ
Thị hiện nhân duyên
Và các quả báo
Phân biệt các pháp
Các tuệ suốt thông
Công hạnh phải làm
Như chư Bồ-tát.
Lúc đó Đại Thánh
Vì hiện chân đế
Tuyên bố hiển dương
Chánh Pháp Hoa này
Thuyết giảng khắp nơi
Kinh Đại Phương Đẳng
Muôn ngàn câu kệ
Không thể nghĩ bàn
Như cát sông Hằng
Không thể hạn lượng.
Khi ấy Phật thuyết
Kinh pháp xong rồi
Liền vào tịnh thất
Tư duy thiền định
Tám muôn bốn vạn
Trong kiếp an nhiên
Thế hùng Đạo Sư
Thiền định như vậy
Thời các Sa-di
Trông thấy Đại Thánh
Ở nơi tịnh thất
Và không ra ngoài
Khai hóa nhân dân
Vô số ức ngàn
Giác liễu thiền định
Thanh tịnh vô lậu
Trí tuệ đệ nhất.
Nơi đại pháp tòa
Mỗi vị tuyên dương
Pháp kinh đại Thánh
An trụ thuyết giảng
Lưu bố giáo hóa
Như Phật không khác
Chúng sinh được độ
Như cát sông Hằng
Không thể hạn lượng
Ức ngàn vô số
Đều nghe, tin nhận
Họ được an trú
Mỗi mỗi chúng sinh
Được Phật giáo hóa
Số nhiều vô lượng.
Bậc Tối thắng ấy
Sau khi diệt độ
Chúng Hữu học kia
Thân cận, gần gũi
Bốn mươi ức Phật
Được nghe danh hiệu
Liền đến cúng dường
Đấng Lưỡng Túc Tôn.
Có bốn hành sự
Ly cấu là quý
Đều được Phật đạo
Hiện ở mười phương
Mười sáu đồng tử
Đều là con Phật
Ở khắp tám phương
Trải rộng nghĩa đạo
Với lời Phật nói
Người nghe tin nhận
Là các Thanh văn
Đệ tử của Phật
Dần dần dạy bảo
Bao nhiêu sắc tượng
Nay sẽ gần gũi
Phát ý đại đạo.
Bấy giờ chính ta
Đã được giác ngộ
Khiến cho tất cả
Đều được nghe nhận,
Nay các hiền giả
Là bậc Thanh văn
Ta dùng phương tiện
Chỉ dạy mọi người.
Đời trước của ta
Báo ứng như vậy
Đúng thời thuyết pháp
Nhân duyên như vậy.
Nếu không kham nhẫn
Tu tập Phật đạo
Tỳ-kheo nên biết
Do ma khuấy nhiễu
Tùy theo bản tánh
Hung hăng phóng túng
Chí chẳng phụng hành
Không thích không tuệ,
Vô số trăm đời
Khát không gặp nước
Lại phải ngu si
Thường luôn lo sợ
Vô sô trượng phu
Trăm ngàn muôn ức
Cất bước cao xa
Vượt qua đồng trống
Lại thấy mênh mông
Xa xăm gian khó
Dặm đường xa xôi
Năm trăm do-tuần
Có một Đại nhân
Bậc Hiền minh triết
Đạo sư khai hóa
Tâm không sợ hãi
Vì đoàn khách buôn
Chỉ dẫn con đường
Hoang vắng xa xăm
Nhiều người ngại khó
Vô số ức kẻ
Mỏi mệt, nhọc nhằn.
Họ đến Đạo sư
Mà thưa thế này:
Chúng tôi mỏi mệt
Không thể tiến bước
Hôm nay bọn tôi
Chỉ muốn quay về.
Đạo sư thông minh
Bậc thầy phương tiện
Ân cần dẫn dụ
Dạy bảo vỗ về,
Xót thương đường tối
Muốn bỏ châu báu
Mệt mỏi vô cùng
Giữa đường thoái lui,
Ta nay cần phải
Hiện sức thần thông
Tạo lập hóa làm
Thành quách rộng lớn
Tốt đẹp trang nghiêm
Nhân dân vô số
Và lập phòng ốc
Vi diệu đẹp đẽ
Lại biến hóa ra
Sông ngòi rộng lớn
Ao tắm vườn cây
Sum suê hoa trái
Dinh thự cung điện
Cửa lớn tường cao
Nam nữ đông đủ
Nhiều trăm ngàn ức
Dụ dỗ khuyến khích
Khiến họ không sợ
Ai cũng hân hoan
Vui mừng không xiết
Hôm nay được đến
Nơi thành lớn này
Vào chợ vui chơi
Muốn gì cũng được
Tâm rất vui mừng
Như được diệt độ.
Chúng ấy và ta
Gian nan đã hết
Vì được an ồn
Cho nên vui mừng
Hôm nay mọi ngườí
Tha hồ vui chơi
Đã được an lạc
Quán sát khắp nơi
Tâm ý mọi người
Rồi trịnh trọng bảo
Tất cả đến đây
Nghe lời ta nói:
Ta dùng Thần túc
Hóa làm thành lớn
Ta nay quán sát
Gai gốc khô cằn
Mọi người sợ sệt
Muốn lui trở về
Ta dùng phương tiện
Hóa hiện các thứ
Hãy nên siêng năng
Theo đường tiến bước.
Này các Tỳ-kheo!
Ta cũng như vậy
Thấy vô số ức
Trăm ngàn chúng sinh
Chán họa khốn khổ
Mê hoặc luân hồi,
Ta dùng phương tiện
Khai đạo dạy bày
Vì Phật nghĩ thế
Nghĩa lợi như vậy
Nhàm chán Phật đạo
Không được Niết-bàn
Tất cả lời Phật
Học rõ suốt thông,
Các ông thành tựu
Nay đắc La-hán
Cho nên khuyến lập
Nhận báo đức này
Được gặp chư Hiền
Đạt quả La-hán.
Tất cả các ông
Được lìa các khổ
Tất cả chúng hội
Mới diễn pháp này.
Chư Phật Đại Thánh
Khéo dùng phương tiện
Giảng thuyết giáo pháp
Đại tiên cứu hộ
Có một Phật thừa
Chưa từng có hai
Vì các người nghỉ
Nên phân biệt nói.
Do đó giáo hóa
Các Tỳ-kheo đây
Nên phát tinh tấn
Đệ nhất nhiệm mầu,
Mọi người sẽ đạt
Tất cả mẫn tuệ
Giáo pháp Bồ-tát
Không có diệt độ.
Ta thường mong cầu
Thành các thông tuệ
Đạt đến mười phương
Pháp kinh Tôi thắng,
Dung mạo xinh đẹp
Ba mươi hai tướng
Sẽ thành Phật đạo
Mới nên diệt độ
Chư Đại Đạo Sư
Thuyết pháp như thế
Chớ khiến ngừng nghỉ
Tự cho diệt độ.
Vì được ngừng nghỉ
Nói đạt vô vỉ
Vì do duyên này
Dẫn vào tuệ giác.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần và hệ thống sẽ ghi nhớ thiết bị này, nhưng nếu đã đăng xuất thì lần truy cập tới quý vị phải đăng nhập trở lại. Quý vị vẫn có thể tiếp tục sử dụng trang này, nhưng hệ thống sẽ nhận biết quý vị như khách vãng lai.
Quý vị đang truy cập từ IP 3.136.25.249 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đăng nhập / Ghi danh thành viên mới
Gửi thông tin về Ban Điều Hành
Đăng xuất khỏi trang web Liên Phật Hội
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần và hệ thống sẽ ghi nhớ thiết bị này, nhưng nếu đã đăng xuất thì lần truy cập tới quý vị phải đăng nhập trở lại. Quý vị vẫn có thể tiếp tục sử dụng trang này, nhưng hệ thống sẽ nhận biết quý vị như khách vãng lai.