Bài này soạn vào thời Đông Tấn của Trung Hoa, khoảng năm 400 theo Dương
lịch. Soạn giả là một vị tăng không biết tên. Tuy trong lễ thọ giới vị
thầy truyền giới chỉ nêu đại lược, nhưng người xuất gia phải được học kỹ
về Mười giới để có thể giữ theo không sai phạm. Bài này giúp hiểu rõ
thêm về Mười giới.
1. Sa-di trọn đời không được giết hại người hoặc thú vật. Hãy tưởng đến
lòng yêu thương của cha mẹ và quyến thuộc của người bị hại. Nhớ đến ơn
dạy dỗ của thầy và bạn hữu, phải tinh tấn tu hành, cứu độ cho cha mẹ.
Phải thận trọng đừng gây hại cho người khác, vì sự ác hại ấy rồi sẽ trở
lại hại mình. Thậm chí không làm hại đến cả những con vật nhỏ bé, hết
thảy các loài động vật. Hãy làm mọi việc lành, cứu giúp kẻ đói khổ,
khiến cho hết thảy đều được an ổn. Lòng nghĩ đến người khác nên không
thể giết hại. Nếu nhìn thấy, nghe biết hoặc nghi ngờ sự giết hại một con
thú là vì mình thì không thể ăn thịt con thú ấy. Thấy sự giết hại, nên
khởi lòng từ, phát thệ nguyện rằng: “Khi tôi thành đạo, nguyện cho trong
cõi nước không có sự giết hại.” Cho đến cây cỏ mà không cần dùng đến
cũng không vô cớ làm hại. Không được giữ các thứ khí giới như gươm đao,
cây gậy, vật sắc nhọn... Không được nuôi dưỡng súc vật, chim chóc để ăn
thịt. Không dùng các thứ cung tên, đạn bắn để săn bắt muông thú. Không
được nổi lửa gây cháy rừng núi, làm hại đến sanh linh. Không tháo cạn
nước ao, hồ hoặc ngăn đường nước đến, hoặc dùng các loại câu, lưới,
chài... để đánh bắt, giết hại các loài sống trong nước. Không khai khẩn
những nơi rừng núi, đầm lầy để làm ruộng rẫy, trồng trọt ngũ cốc. Phạm
vào giới này chẳng còn là sa-di nữa.
2. Sa-di trọn đời không được phạm tội trộm cắp. Chớ tham của người, cho
đến vật nhỏ nhặt cũng vậy. Hãy giữ lòng công bằng chánh trực, miệng
không nói lời khuyến khích sự trộm cắp. Không được mua bán, thuê mướn nô
bộc. Như có người mang đến cho cũng không nhận lấy. Thường vì người khác
giảng thuyết về đức không tham lam. Thà bị chặt tay, nhất định không
trộm lấy đồ trái phép. Phạm vào giới này chẳng còn là sa-di nữa.
3. Sa-di trọn đời không được cưới vợ, sanh con. Phải tránh xa nữ sắc,
kiềm chế lục dục. Không nhìn ngắm gái đẹp, tâm không nghĩ đến việc dâm
dục, miệng không nói những lời dâm ô. Không gần gũi những kẻ lẳng lơ,
không nghe những lời ngọt ngào khêu gợi. Sa-di nam và nữ phải cư trú ở
nơi riêng biệt, không được tìm gặp nhau, không được ngồi cùng thuyền, đi
cùng xe. Trên đường gặp nhau không được trao đổi chuyện trò. Không được
mượn cớ để đi lại gặp gỡ nhau. Không được thư từ qua lại cho nhau. Không
được trao đổi y phục, như người khác phái có cho cũng không được nhận.
Như cần gặp nhau, phải có người lớn tuổi chứng kiến, thận trọng chẳng
nên đi một mình. Không được ngồi chung hoặc ngủ đêm trong một phòng. Thà
tan xương nát thịt cũng không để vướng vào sự dâm dục. Thà là chết trong
sạch còn hơn là sống mà phạm giới này. Phạm vào giới này chẳng còn là
sa-di nữa.
4. Sa-di trọn đời lấy sự thành tín làm căn bản, không nói lời đâm thọc,
lời hai lưỡi, không nói lời độc ác, không nói dối, không nói lời tà vạy.
Có chỉ chỗ sai trái của người cũng phải nói một cách trầm tỉnh và đủ
chứng cớ. Chẳng chê bai chỗ yếu kém của người khác. Khi thuyết pháp,
phải nói cho đúng lý. Thấy người tranh cãi, hãy vô tư đứng giữa mà giải
hòa. Phàm trong việc xử thế, dao sắc nằm ngay trong miệng người. Sát hại
đến thân thể cũng là do lời ác độc. Nói năng không thận trọng chẳng còn
là sa-di nữa.
5. Sa-di trọn đời không được uống rượu. Cho đến không nếm thử, ngửi mùi
của rượu. Không bán rượu, không uống thuốc ngâm rượu, không ghé vào quán
rượu. Rượu là chất độc, là nguyên nhân của những sự bại hoại, làm cho kẻ
hiền phải suy sụp, bậc thánh phải hư hỏng, mang đến các tai ương. Dùng
nó thì xa điều lành, gần điều dữ. Thà là uống nước đồng sôi còn hơn là
phạm vào việc uống rượu. Phạm vào giới này chẳng còn là sa-di nữa.
6. Sa-di không được dùng các loại hoa, hương thơm, dầu thơm, phấn sáp
trang điểm trên thân thể. Mặc che thân là đủ, không tham đắm vào hình
thức. Ăn lấy no là đủ, không tham đắm mùi vị. Không nên đi xe, đi ngựa,
đi kiệu vì muốn thỏa sự ham thích, vì sự khoái trá của tâm ý. Phạm vào
giới này chẳng còn là sa-di nữa.
7. Sa-di trọn đời không được ca, múa, diễn trò... hoặc dự xem người khác
ca, múa, diễn trò... Không được chơi âm nhạc, các thứ đàn, sáo, nhạc
cụ... làm cho tâm đạo dễ rối loạn. Không được tham gia bất cứ hình thức
cờ bạc nào để tranh thắng bại cầu vui, hoặc tranh mối lợi với người
khác. Phạm vào giới này chẳng còn là sa-di nữa.
8. Sa-di không được nằm giường cao rộng, chăn nệm tốt, có màn che sáo
phủ. Không được dùng gối nệm có kết vàng bạc cùng các thứ lụa là, gấm
vóc. Không dùng chiếu đẹp, quạt sơn, phất đủ màu và đồ chưng diện điểm
trang. Không học theo các việc đoán thời vận, bói toán, trù ếm, phù
phép, xem ngày tháng tốt xấu, xem mu rùa và lá cây để bói xem thời vận
may rủi, nghèo giàu, xem tinh tú nhât thực, nguyệt thực, các hiện tượng
lở núi, động đất... Không tham gia quốc sự, thuế vụ, binh cơ. Phạm vào
giới này chẳng còn là sa-di nữa.
9. Sa-di trọn đời không được ăn phi thời. Từ quá ngọ cho đến bữa sau,
không được để đồ ăn vào miệng. Như có muốn đi đâu xa cũng không được ăn
thêm. Đã ăn rồi mà có người mời ăn nữa, dù là người có quyền thế, cũng
phải từ chối. Phạm vào giới này chẳng còn là sa-di nữa.
10. Sa-di trọn đời không nắm giữ các thứ tiền, vàng bạc, đồ quý giá.
Không tàng trữ lương thực, các thứ quý giá. Như có người mang cho cũng
đừng nhận. Nếu như có nhận thì không phải để cất giữ, mà là để phân phát
cho người nghèo khó.
Ngoài mười giới nói trên, vị sa-di trọn đời còn phải thận trọng trong
việc giao du, xử thế. Không được làm bạn với những kẻ kém đức. Không
giao thiệp với người làm những công việc bán thịt, đi săn, ăn trộm, uống
rượu, vì như vậy chỉ làm tổn hại đến đạo hạnh của mình thôi. Áo cà-sa và
bình bát lúc nào cũng giữ bên thân mình. Ngoài giờ thì không ăn, chẳng
phải việc đạo pháp thì không nói. Trong khi đang ăn hoặc nằm nghỉ đều
không trò chuyện. Chuyên cần suy nghĩ tìm hiểu ý nghĩa những điều đã
học, nhớ việc cũ mà suy biết việc hiện nay. Có khi được ngồi xuống liền
lo việc tham thiền, đứng dậy liền nhớ việc đọc kinh. Giữ được giới hạnh
nhất nhất như vậy mới thật là đệ tử của Phật.