Ngồi xuống và cảm nhận toàn thân mình đang ngồi đó. Bạn sẽ khám phá
rằng, mình có thể biết được thân mình đang ở một vị trí nào mà không cần
mở mắt nhìn. Những cảm giác phản hồi từ cơ thể bạn, hằng triệu những cảm
giác li ti, sẽ báo cho bạn biết rõ thân bạn đang ở đâu và trong một tư
thế ngồi như thế nào. Bạn biết rõ hai chân có xếp lại không và hai tay
đang để đâu. Không cần phải nhìn.
Cảm nhận toàn thân. Nếu bạn muốn, hãy để cho sự chú ý đi từ đỉnh đầu
xuống mặt, cổ, xuống hai vai, xuống thân, rồi qua hai tay, xuống bàn
tọa. Cảm nhận được rõ rệt là mình đang ngồi. Bạn biết là mình đang ngồi
vì bạn cảm giác được sức ép dưới mông. Hãy ý thức đến cảm giác ở hai
đùi, hai đầu gối, bắp chân, mắt cá, và bàn chân. Bạn hãy thử cảm nhận,
hết một lần, trọn vẹn cái cảm giác toàn thân mình đang ngồi. Cảm giác
được hết toàn vẹn con người của mình, toàn thân của mình, trong một tư
thế ngồi. Thân của tôi đang ngồi đây, trên tọa cụ, trên sàn nhà, trên
ghế, trên giường... hay bất cứ một nơi nào đó mà nó đang ngồi. Cảm giác
trọn vẹn hết toàn thân của mình. Nó sẽ báo cho bạn biết nó đang ở đâu,
trong tư thế nào, bằng hàng trăm ngàn cảm giác có mặt trong thân.
Trong khi đang ngồi, có thể những cảm giác về hơi thở ra vào trong thân
sẽ trở nên nổi bật hơn. Bạn hãy thử giữ cho cả hai, một ý thức trọn vẹn
về tất cả những cảm giác nào đang có mặt trong thân, và cái ý thức riêng
biệt về sự đến và đi của hơi thở, cảm xúc ra vào của nó, được có mặt
trong cùng một lúc. Được như vậy, thân của bạn sẽ trở thành một tấm
khung nền tảng mà trong đó hơi thở đến và đi.
Tính chất đều đặn và có thể đoán trước được của hơi thở có công năng
mang lại sự tĩnh lặng trong tâm ta. Một cái nhìn toàn diện về sự luân
chuyển của hơi thở trong thân là một ví dụ giúp cho ta thấy được ngay
hiện tượng của sự sinh lên và diệt đi. Hiện tượng sinh diệt ấy có mặt
trong mọi kinh nghiệm của đời sống, và nó cũng là tuệ giác căn bản của
phương pháp thiền quán này.
Nhắm mắt lại. Cảm giác được toàn thân mình, cảm giác được hơi thở khởi
lên và qua đi trong phạm vi của thân. Nếu muốn, để giúp cho sự chú ý
được tập trung và an tĩnh với kinh nghiệm đó, hãy ghi nhận thầm trong
tâm: “Hơi thở xuất hiện, hơi thở qua đi; hơi thở xuất hiện, hơi thở qua
đi...” Hãy ngồi trong khoảng 20 phút.
Hỏi: Tôi cố gắng buông thư và tập trung vào hơi thở, nhưng tôi không thể
không nghĩ đến một vấn đề mà tôi đang gặp phải trong cuộc sống. Có lẽ
tôi nên thử tìm hiểu vấn đề ấy và tìm cách giải quyết, nhất là bây giờ
tôi đang có nhiều thì giờ...
Đáp: Các thiền sinh đến tham dự những khóa tu thường nghĩ rằng: “Cuối
cùng thì mình được rảnh rang đây, bây giờ mình sẽ có nhiều thì giờ để
tìm hiểu và giải quyết được vấn đề ấy.” Nhưng sự thật lại không phải như
vậy. Nếu ta có thể tìm hiểu và giải quyết được vấn đề thì điều đó đã xảy
ra trước rồi, chứ đâu cần phải chờ đến một khóa tu? Và trong khi ngồi
thiền, nếu có một giải pháp nào khởi lên, thì thường đó là một hình thức
khai ngộ hơn là kết quả của sự tìm hiểu và phân tách.
Và cho dù ta có dự tính hay không, những vấn đề, những lo nghĩ của ta sẽ
tìm đủ mọi cách để chen lấn vào tâm ý. Bất cứ khi nào tâm ta có một
khoảng trống, là những ý nghĩ tiếc nuối về quá khứ hoặc mơ tưởng về
tương lai sẽ tự động xen lấn vào, tràn ngập.
Giả sử bạn thuê một đĩa phim, cho vào đầu máy DVD và ngồi xuống xem. Sau
khoảng 10 phút, bạn nhận ra rằng mình đã xem phim này rồi, thậm chí đã
xem qua đến hai lần rồi, nhưng bạn thuê lại lần thứ hai vì cái hình bìa
rất hấp dẫn của nó. Trong trường hợp này, chắc bạn sẽ lấy đĩa ra khỏi
máy, để nó trên bàn cho dễ nhớ mà đem trả, và đi đọc một quyển sách.
Hoặc cũng có thể bạn nhận ra rằng trong đĩa phim ấy không chỉ có 10 phút
đầu là giới thiệu những phim sắp trình chiếu, mà cả đĩa phim đều là giới
thiệu về những phim sắp chiếu. Có lẽ bạn sẽ bực mình và nhàm chán. Bạn
tắt máy và đi tìm một việc gì khác để làm.
Nhiều khi chúng ta quên rằng, trong tâm mình cũng có một nút bấm thay
đĩa, dành cho những câu chuyện trong đầu. Chúng ta lặp lại chuyện xưa
rồi tiếc nuối, ta tưởng tượng đến tương lai rồi tập dượt đối phó, không
ngừng nghỉ. Ta chỉ thoáng có mặt trong giờ phút hiện tại mà thôi, trên
con đường đi từ tiếc nuối quá khứ sang chuẩn bị cho tương lai, ta không
có thì giờ để thở. Nhưng khi ta dừng yên lại trong giờ phút hiện tại,
mọi việc sẽ trở nên sáng tỏ. Ta sẽ làm những gì mình cần làm, hay có thể
làm được, và rồi tiếp tục. Chuyện quá khứ đã thuộc về quá khứ. Chuyện
tương lai chỉ là giả tưởng. Đôi khi chúng ta cũng cần phải chuẩn bị, sửa
soạn cho tương lai, nhưng thường là không nhiều như ta nghĩ. Hơn nữa, dự
tính nào cũng có thể đổi thay.
Trong sự thực tập, bạn nên chú ý đến những cách mà các câu chuyện phát
khởi lên trong tâm mình, rất là bất nhất. Nó cũng giống như một chiếc
máy ti-vi bất kỳ, tự động mở lên bất cứ lúc nào theo sở thích của nó.
Bạn có thể đang ngồi yên, an trú trong hơi thở ra vào, hay là đang đi
kinh hành, an tĩnh theo dõi và cảm nhận từng bước chân, thì bất chợt
không biết từ đâu xuất hiện ra câu chuyện “Những thất bại tình cảm,”
hoặc là “Làm sao thoát khỏi công việc nhàm chán?”... Lẽ dĩ nhiên, bạn
cần phải biết tại sao con đường tình cảm của mình bị thất bại, để không
lặp lại nữa. Lẽ dĩ nhiên, nếu công việc làm không thích hợp, và có thể
thay đổi được, bạn nên dự tính tìm một việc khác... Nhưng những chuyện
đó không phải là cần làm bây giờ.
Đây là lời hướng dẫn. Mỗi khi bạn nhận thấy một câu chuyện nào sắp sửa
bắt đầu, bạn hãy nói với nó, và tự bảo mình: “Không phải bây giờ.” Đôi
khi chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ rồi. Không phải bạn trốn tránh vấn đề
đâu! Bạn sẽ nhận diện nó, nhưng không phải là lúc này. Trong giờ phút
này bạn đang thực tập và nuôi dưỡng một sự tĩnh lặng. Và bạn cũng nên
nhớ rằng, sự tĩnh lặng sẽ giúp ta nhìn vấn đề với một ánh mắt mới, và
nhờ vậy mà phương cách giải quyết cũng sẽ hiển lộ rất tự nhiên.
Cũng có đôi khi một sự từ chối nhẹ nhàng là không đủ. Câu chuyện vẫn cứ
ngoan cố tiếp tục. Tôi có một phương cách dự phòng khác. Tôi thừa nhận
sự có mặt của nó, ghi nhận và phân loại nó, và tôi tự hứa rằng: “Trên
đường về tôi sẽ suy nghĩ việc này. Nhưng không phải là bây giờ!”