Nếu chuyên cần tinh tấn thì không có việc chi là khó. Ví như dòng nước nhỏ mà chảy mãi thì cũng làm mòn được hòn đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Phán đoán chính xác có được từ kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm thường có được từ phán đoán sai lầm.
(Good judgment comes from experience, and often experience comes from bad judgment. )Rita Mae Brown
Chỉ có một hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời này là yêu thương và được yêu thương.
(There is only one happiness in this life, to love and be loved.)George Sand
Ví như người mù sờ voi, tuy họ mô tả đúng thật như chỗ sờ biết, nhưng ta thật không thể nhờ đó mà biết rõ hình thể con voi.Kinh Đại Bát Niết-bàn
Kỳ tích sẽ xuất hiện khi chúng ta cố gắng trong mọi hoàn cảnh.Sưu tầm
Ai bác bỏ đời sau, không ác nào không làm.Kinh Pháp cú (Kệ số 176)
Lửa nào bằng lửa tham! Chấp nào bằng sân hận! Lưới nào bằng lưới si! Sông nào bằng sông ái!Kinh Pháp cú (Kệ số 251)
Không thể lấy hận thù để diệt trừ thù hận.
Kinh Pháp cú
Con người sinh ra trần trụi và chết đi cũng không mang theo được gì. Tất cả những giá trị chân thật mà chúng ta có thể có được luôn nằm ngay trong cách mà chúng ta sử dụng thời gian của đời mình.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Khi thời gian qua đi, bạn sẽ hối tiếc về những gì chưa làm hơn là những gì đã làm.Sưu tầm
Tôi tìm thấy hy vọng trong những ngày đen tối nhất và hướng về những gì tươi sáng nhất mà không phê phán hiện thực. (I find hope in the darkest of days, and focus in the brightest. I do not judge the universe.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Trong những cảm giác thông thường của chúng ta, sự sợ hãi là một cảm
giác không mong muốn và chẳng mang lại lợi ích gì. Có thể nó giúp ngăn
cản chúng ta không làm một điều gì đó nguy hiểm, nhưng trí phán đoán
cũng hoàn toàn có thể làm được việc này.
Chúng ta lo sợ vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng thường thì ta lo sợ nhiều
nhất khi ta chẳng hiểu gì về những nguyên nhân ấy. Khi ta hiểu rõ, nắm
rõ được nguyên nhân, ta có thể làm giảm nhẹ đi hoặc triệt tiêu nỗi lo
sợ. Nhưng khi ta không hiểu rõ được những nguyên nhân, ta sẽ sống rất
lâu trong sự sợ hãi.
Một em bé lo sợ thường là không hiểu được nguyên nhân. Vì thế, ta rất
khó làm cho em hết sợ. Nếu ta hiểu được em lo sợ vì phải ở một mình, vì
bóng tối hay vì một điều gì khác... ta có thể giúp em cắt đứt cơn sợ
hãi.
Nỗi lo sợ của một người lớn thì có khác. Ta cần phải tự mình hiểu ra
được nguyên nhân. Ta không thể mong đợi một người khác hiểu được và giúp
ta hết sợ. Chỉ khi ta hiểu rõ được nguyên nhân nỗi lo sợ của mình, ta
mới có thể chấm dứt không còn sợ hãi.
Cách đối phó trước tiên với nỗi sợ hãi là ta phải biết nhận ra nó ngay
khi nào nó vừa sinh khởi. Khi ta bắt đầu có cảm giác sợ hãi, ta nhận
biết và tự nói: “Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi đang sợ hãi...” Và vì ta nhận
biết nỗi sợ hãi ngay khi nó vừa sinh khởi, nên đồng thời ta cũng nhận
biết được nguyên nhân gây ra nó.
Như khi lần đầu tiên bạn từ miền quê lên thành phố. Sự xa lạ, cảnh phố
phường tấp nập và nhiều thứ khác nữa có thể làm cho bạn sợ. Khi cảm giác
lo sợ bắt đầu, bạn cần tỉnh táo nhận biết và tự nói: “Tôi vừa đến thành
phố lần đầu tiên. Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi đang sợ hãi...” Ngay khi ấy,
vì bạn biết mình bắt đầu sợ hãi, bạn liền nhận biết được những nguyên
nhân gây ra nỗi sợ hãi đó.
Thay vì chối bỏ nỗi sợ hãi, bạn đã nhận biết và thừa nhận nó. Và ngay
khi bạn nhận biết nỗi sợ hãi và nguyên nhân đã gây ra nó, bạn liền làm
chủ được nỗi sợ hãi ấy. Mặc dù bạn vẫn còn sợ hãi, nhưng bạn đã có đủ sự
tỉnh thức để biết chắc là nỗi sợ hãi của mình đã sinh khởi từ đâu và
phát triển như thế nào. Bạn nhận biết được dù sao thì nỗi sợ hãi cũng
chỉ là một phần cảm xúc của chính mình, và không cần phải lo lắng thái
quá về nó. Để duy trì sự tỉnh thức này, bạn có thể chọn cách theo dõi
hơi thở của mình trong sự tỉnh thức.
Trong ví dụ trên, khi bạn biết được những nguyên nhân gây ra sự sợ hãi
cho mình là sự đông đúc, xa lạ của môi trường thành phố, bạn bắt đầu làm
chủ được nỗi sợ hãi. Bạn suy xét rằng không có gì phải sợ hãi khi có bao
nhiêu người khác vẫn sinh hoạt bình thường trong môi trường này, và bạn
hoàn toàn có thể làm quen với nó để không còn thấy xa lạ nữa. Bạn duy
trì sự hiểu biết tỉnh táo ấy bằng cách theo dõi hơi thở của mình trong
sự tỉnh thức. Mặc dù cảm giác sợ hãi có thể là vẫn còn, nhưng bạn đã
kiểm soát được và biết chắc là nó sẽ không thể tiếp tục tăng trưởng
nhiều hơn trước.
Khi đã biết rõ và thừa nhận nỗi sợ hãi, bạn bắt đầu đối diện với nó. Nhờ
có sự tỉnh thức về nỗi sợ hãi, về sự hiện hữu của mình trong hiện tại,
bạn sẽ thấy mình không còn lý do nào để phải tiếp tục sợ hãi hơn nữa. Vì
thế, bạn dần dần thấy êm dịu hơn và chú tâm nhiều hơn đến hơi thở của
mình, thay vì là đến nỗi sợ hãi. Mỗi hơi thở ra hoặc vào, bạn tỉnh táo
nhận biết rằng nỗi sợ hãi của bạn đang dần dần lắng dịu đi.
Đối diện với nỗi sợ hãi và làm êm dịu được nó, bạn biết chắc rằng nỗi sợ
hãi không còn có thể tăng trưởng được nữa và cũng chẳng thể làm cho bạn
trở nên hốt hoảng. Bạn đã chứng tỏ mình có đủ sự điềm tĩnh để ngay trong
cơn sợ hãi cũng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn và khống chế được nỗi sợ hãi.
Bằng vào sự tỉnh thức nhận biết, bạn đã làm dịu nỗi sợ hãi đến mức tối
thiểu của nó. Vào lúc này, bạn hoàn toàn có thể mỉm cười và buông bỏ nó.
Nhưng vấn đề không nên chỉ dừng lại ở đây. Vì nỗi sợ hãi có những nguyên
nhân nhất định của nó như bạn đã nhận biết ngay từ đầu, nên vấn đề vào
lúc này là bạn cần giải quyết tận gốc rễ những nguyên nhân ấy. Như vậy,
một nỗi sợ hãi tương tự sẽ không thể diễn ra thêm lần nữa. Như nỗi lo sợ
của bạn khi lần đầu tiên lên thành phố là sự bỡ ngỡ trước một môi trường
mới. Bạn sẽ phân tích để hiểu ra rằng sự sợ hãi như vậy là khá thông
thường nhưng hoàn toàn không chính đáng, vì chúng ta có thể cố gắng để
làm quen với một môi trường mới, trong khi sự sợ hãi thì chẳng giúp ích
được gì.
Bạn có thể cũng đã nhận thấy trong tiến trình vừa qua, chúng ta nhận
biết nguyên nhân của nỗi sợ hãi ngay từ đầu nhưng chỉ giải quyết chúng
vào bước cuối cùng. Điều này có sự hợp lý của nó. Như khi một trận hỏa
hoạn bốc lên, bạn cần nhận biết ngay nguyên nhân ban đầu và nơi đã phát
khởi đám cháy. Nhưng bạn sẽ chưa đá động gì đến những nguyên nhân gây
cháy ấy, chừng nào mà bạn còn chưa dập tắt hoặc khống chế được ngọn lửa.
Giải quyết các nguyên nhân là ngăn ngừa một trận cháy tương tự về sau,
nhưng chúng không có ý nghĩa gì khi ngọn lửa đã bốc lên. Cũng vậy, khi
nỗi sợ hãi của bạn đã sinh khởi, điều trước hết là bạn phải quan tâm dập
tắt, khống chế nó. Và những nguyên nhân sẽ được giải quyết như một biện
pháp ngăn ngừa cho những lần về sau.
Mỗi khi có điều lo sợ, bạn cần kiên nhẫn thực hiện phương thức này. Nếu
bạn thật sự thành công, dần dần bạn sẽ nhận ra được là chúng ta không
cần thiết phải nuôi dưỡng sự sợ hãi, rằng sự sợ hãi tồn tại được là vì
chúng ta đã dung dưỡng nó theo một thói quen từ rất lâu. Ngay cả trong
những hoàn cảnh nguy hiểm nhất, rồi bạn sẽ giữ được sự bình tĩnh để giải
quyết vấn đề mà không còn sợ hãi nữa.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.129 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...