Hãy thư giãn, nhắm mắt lại và hình dung con đang ở giữa một đồng cỏ xanh tốt. Đây là quê hương của một bầy ngựa hoang sống rong ruổi khắp những cánh đồng cỏ. Câu chuyện của chúng ta sẽ kể về một trong những con ngựa hoang này, một nàng ngựa non xinh đẹp tên là Dawn. Bộ lông của Dawn trắng như tuyết, tinh thuần và sáng bóng đến nỗi nhìn thấy được trong đêm. Tiếng đồn về con ngựa xinh đẹp tuyệt vời này lan đi nhanh chóng, thậm chí chính tai nhà vua cũng được nghe nói đến. Con có muốn biết điều gì đã xảy ra không? Hãy lắng nghe câu chuyện của nàng ngựa non tên Dawn.
Relax, close your eyes and picture yourself in the middle of lush grassland. This is the home of a herd of wild horses that roamed free across the plains. Our tale is about one of these horses, a beautiful young filly called Dawn. Dawns coat was the colour of snow and was so pure and bright that she could even be seen at night. Word spread quickly about this magnificent horse and even reached the ears of the king himself. Would you like to know what happened? Listen carefully to her story.
Đức vua Claude bảo những người cận vệ: “Ta muốn các ngươi phải bắt con ngựa trắng đó mang về đây cho ta. Một người thanh lịch như ta phải được cưỡi trên một con ngựa non xinh đẹp như thế mới thích hợp.”
“I want you to capture this white horse and bring it to me,” King Claude said to his guards. “It’s only fitting that a handsome man like me should own such a beautiful filly.”
Con đường từ hoàng cung ra đến những cánh đồng cỏ rất dễ đi và không bao lâu quân cận vệ đã tìm thấy Dawn đang uống nước nơi bờ hồ. Họ phi nước đại về phía Dawn và ném một sợi thừng tròng quanh cổ nó. Dawn càng vùng vẫy, sợi dây càng siết chặt lại. Cuối cùng, Dawn biết rằng nó đã bị bắt và bọn cận vệ dắt theo nó quay về cung điện.
It was an easy ride from the palace to the plains and the guards soon spied Dawn drinking her fill at the edge of a lake. They galloped toward her and threw a rope around her neck. The more Dawn struggled, the tighter the rope grew. At last she knew she was caught and the guards led her back to the palace.
Triều thần của vua chen lấn vây quanh Dawn, xô đẩy nhau để được nhìn thật rõ con ngựa đẹp. Dawn bị đau ở cổ vì sợi dây thừng xiết chặt và con quái vật đáng kinh khiếp này đã lôi kéo giằn vặt toàn thân nó từ trên bờm xuống dưới móng.
The king’s courtiers crowded around Dawn, pushing and pulling to get a good look at her. Her neck was sore from the bite of the rope and the terrified creature shook from her mane to her hooves.
Nhà vua xua đám quan triều thần sang một bên và đến đứng trước Dawn. Ông nói: “Bây giờ mày đã thuộc về ta. Ta là chúa tể và là chủ nhân của mày.” Giọng nói ồm ồm hung hãn của nhà vua khiến Dawn nghe nhói đau trong tai. Nó khao khát được quay về rong ruổi tự do trên những cánh đồng cỏ, nơi chỉ nghe tiếng gió thổi êm ái qua các lùm cỏ và tiếng chim hót líu lo.
The king shooed the courtiers aside and stood in front of Dawn. “You belong to me now. I’m your king and master,” he said in a loud, harsh voice that hurt Dawn’s ears. She longed to be back running free on the plains where the only sounds were the wind in the grass and the call of birds.
Dawn bị nhốt vào một ngăn nhỏ trong dãy chuồng. Người canh giữ là một thằng bé tên Boris, có tính ưa bắt nạt. Nó vô cùng thích thú khi làm cho Dawn hoảng sợ và dùng một cái cán chổi chọc vào mình ngựa chỉ để đùa nghịch.
Dawn was shut up in a pen in the stable block. Boris, the stable boy, was a bully. He took great delight in frightening Dawn and prodded her with a broom handle, just for fun.
Boris cảnh cáo Dawn: “Bây giờ tao là người canh giữ mày, mày phải liệu hồn mà ngoan ngoãn hơn.” Nó giật mạnh sợi dây buộc quanh cổ ngựa để chứng minh cho lời đe dọa của nó.
“I’m in charge of you now, so you’d better behave,” Boris warned Dawn. He yanked the rope around her neck hard to make his point.
Nhà vua muốn cưỡi con ngựa màu trắng xinh đẹp của mình đi trên những con đường trong thành phố để khoe với người dân. Ông nói với Boris: “Nhà ngươi phải huấn luyện con ngựa này thuần thục để ta được an toàn khi cưỡi nó. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi một đồng tiền vàng.”
The king wanted to ride his beautiful white horse through the streets of his city so he could show her off to his people. “You must train this horse so that she’s safe for me to ride,” he said to Boris. “If you do a good job I shall reward you with a gold coin.”
Boris rất tham lam nên ngay lập tức nó bắt đầu huấn luyện Dawn. Nó cố đặt chiếc yên lên lưng ngựa, nhưng Dawn đá ngược hai chân sau và hí vang lên sợ hãi. Boris càng đến gần thì Dawn càng thêm hốt hoảng và phản ứng quyết liệt hơn.
Boris was greedy and straightaway set about training Dawn. He tried to put a saddle on her back, but she reared up on her hind legs and neighed in fear. The more Boris approached Dawn, the more scared and desperate she grew.
Boris dần mất bình tĩnh. Thằng bé chộp lấy một cây chổi và xông thẳng về phía con ngựa như thể để đánh nó. Trong cơn hốt hoảng cuồng loạn, Dawn đứng dựng lên trên hai chân sau rồi vụt phóng nhanh hết sức của nó băng ngang qua sân. Nó nhảy vọt qua khỏi cánh cổng và rồi phi nước đại không ngừng, ngay cả khi đã đến được khu rừng rậm. Chưa hết kinh hoàng, nó lao sâu vào trong rừng, băng qua những cây cối, lùm bụi...
Boris was losing his temper. He picked up a broom and ran toward the horse, as if to strike her. In a wild frenzy Dawn reared up, then dashed as fast could across the yard. She leapt over the gate and kept on galloping and didn’t stop, even when she reached a great forest. Still frightened, she pushed on hard through the trees and bushes.
Lúc này Dawn đã được an toàn. Nó đã vào sâu trong rừng, nơi không có nhà cửa hay bất kỳ con đường lớn nhỏ nào. Nhà vua hay đám quân cận vệ của ông ta cũng không thể tìm ra nó. Thế nhưng Dawn vẫn không cảm thấy an toàn. Nó nhảy dựng lên sợ hãi mỗi lần nghe tiếng gió xào xạc qua cành lá hoặc khi một cành khô bị giẫm gãy dưới chân nó. Nó cứ tưởng rằng đám quân cận vệ của nhà vua đã tìm đến để bắt nó.
Dawn was safe now. She was deep in the forest where there were no buildings or roads or paths of any kind and she couldn’t be found by the king or his guards. But Dawn did not feel safe. She jumped in fear every time the wind rustled through the leaves or a twig snapped under her hoof - she thought the king’s guards had come for her.
Một con sóc già thông thái tên là Sam đang ngồi thật cao trên cây nhâm nhi mấy hạt dẻ. Nó quan sát con ngựa đang khiếp sợ bấu móng xuống mặt đất và đôi tai vểnh lên co giật từng hồi, cặp mắt đảo quanh nhìn vào những nơi có tiếng động dù nhỏ nhất. Sam thấy buồn khi biết rằng con ngựa đang căng thẳng và bấn loạn đến thế.
A wise old squirrel called Sam sat high in a tree nibbling nuts. He watched the frightened horse paw the ground, twitch her ears and roll her eyes at the slightest sound. It made him sad to see how nervous and upset she was.
“Mình nhất định phải giúp con ngựa này.” Sam tự nhủ và trèo xuống một cành cây hướng về phía Dawn. “Chào bạn!” Sam cố gắng cất tiếng hết sức nhẹ nhàng vì Dawn lắc đầu sợ hãi. “Tôi không cố ý làm bạn giật mình đâu. Tôi chỉ muốn trò chuyện với bạn.”
“I must help her,” said Sam to himself and he climbed down a branch towards Dawn. “Hello,” said Sam, as gently as he could, as Dawn shook her head in terror. “I don't mean to startle you. I only want to talk to you.”
Dawn lấy lại bình tĩnh khi nghe giọng nói tử tế của Sam. Rồi Dawn kể cho con sóc già Sam nghe tất cả những gì đã xảy ra với nó.
Dawn was calmed by Sam's kind voice. She told the old squirrel all that had happened to her.
“Tôi rất tiếc về những chuyện đã xảy ra.” Sam nói và mỉm cười dịu dàng với Dawn. “Tôi có thể hiểu được là bạn chắc chắn đã phải khiếp sợ đến như thế nào. Nhà vua và thuộc hạ của ông ấy đã đối xử với bạn một cách tàn nhẫn. Nhưng tất cả những điều đó giờ đây đã là quá khứ. Bạn đang được an toàn ở đây và không một ai có thể làm hại bạn.”
“I’m very sorry about what happened,” said Sam, smiling gently at Dawn. “I can understand how frightened you must have been. The king and his men treated you cruelly. But that’s all in the past now. You’re safe here and there’s no-one who can harm you.”
Dawn thôi không bấu móng xuống mặt đất nữa và chú ý lắng nghe. Sam tiếp tục: “Trong rừng sâu nơi đây, không có gì để phải sợ hãi cả. Chưa từng có con người nào đến được nơi đây. Họ không thể đi xuyên qua những bụi gai và rừng cây dày đặc. Chỉ có loài vật chúng ta - chuột, ốc sên, sóc, chim... - và tự thân loài vật chúng ta thì cũng đều nhút nhát như nhau.”
Dawn stopped pawing the ground and listened carefully. “There’s nothing to be frightened of here in the forest,” Sam went on. “No humans ever come here. They can’t make their way through the thorny bushes and tangled trees. There are only us animals - mice and snails and squirrels and birds - and we’re all rather shy ourselves.”
Lúc này, Dawn đã thôi không còn liên tục đảo mắt nữa.
Dawn’s eyes had stopped rolling now.
Sam lặp lại: “Hãy nhìn quanh đây, không có gì để phải sợ cả. Chỉ là do trong tâm tưởng của bạn, chính sự tưởng tượng của bạn đã làm cho bạn sợ hãi. Bạn đang nhìn thấy những điều không thật có.” Sam nói tiếp: “Bạn chỉ cần kiểm soát được sự tưởng tượng thì sẽ kiểm soát được sự sợ hãi của bản thân.”
“Look around, there’s nothing to fear,” repeated Sam. “It’s just your mind, your own imagination that’s frightening you. You’re seeing things that are not there. Only your thoughts can scare you here. You just need to control your imagination and you can control your fear,” said Sam.
Dawn chầm chậm gật đầu và suy ngẫm về những lời khuyên tốt đẹp và thông thái của sóc. Nó nhìn ra chung quanh mình và thấy cây rừng với những động vật thân thiện mỉm cười, nháy mắt với nó. Nhà vua và bọn cận vệ của ông ta ở cách đây rất xa. Nó nhớ lại con đường đi sâu vào khu rừng này khó khăn đến như thế nào. Đối với con người thì hẳn còn khó khăn hơn rất nhiều.
Dawn slowly nodded her head and thought about the squirrel’s kind and wise words. She looked around her and saw the trees of the forest and some friendly animals who smiled and winked at her. The king and his guards were a very long way away. She remembered how difficult it had been to make her way this deep into the forest. It would be harder still for humans.
Dawn biết Sam nói đúng và cám ơn Sam về sự giúp đỡ. Nó quyết định sẽ làm theo lời khuyên của Sam. Từ giờ trở đi, Dawn sẽ không để cho sự tưởng tượng khống chế mình.
Dawn knew Sam was right and she thanked him for his help. And she decided to follow his advice. From now on, she wouldn’t let her imagination get the better of her.
Sau đó nhiều ngày, mặc dù Dawn có đôi lúc vẫn thấy căng thẳng, nhưng dần dần nó cảm thấy bớt sợ hơn. Khi một tiếng động nhỏ làm nó giật mình, Dawn tự trấn an bằng cách xét đến tất cả những khả năng có thể để giải thích. Nó tự nhủ: “Đó chỉ là những cành cây lay động trong gió.” Hoặc: “Chỉ là một cành cây bị gãy. Có thể là Sam đến thăm mình, hay một trong những người bạn mới khác.”
Several days passed. Although Dawn was still nervous at times, gradually she became less afraid. When a noise startled her, she calmed herself by thinking through all the possible explanations. “That’s just the trees swaying in the wind,” she told herself Or, “That’s just a twig cracking. It's probably Sam coming to visit me, or one of my other new friends.’’
Dawn sử dụng sức mạnh của tâm thức để kiểm soát những suy nghĩ của mình. Giờ đây nó không còn bị dẫn dắt bởi nỗi sợ hãi. Dần dần nó trở lại cuộc sống vui tươi như trước đây và bắt đầu tận hưởng đời sống mới bình yên trong khu rừng với những người bạn mới nhiều quan tâm.
Dawn used the power of her own mind to control her thoughts. Now she was no longer led by her fear. Little by little she became happy once more and started to enjoy her new, peaceful life in the forest with her caring new friends.
Và có một người bạn mà Dawn yêu quý hơn hết, đó là Sam, con sóc thông thái đã dạy cho Dawn quá nhiều điều.
And there was one friend whom she cherished above all - Sam, the wise squirrel, who’d taught her so much.
Đôi khi chúng ta vì quá sợ hãi một điều gì đến nỗi ta bị nỗi sợ đó khống chế. Hãy nhớ rằng bạn chỉ cần kiểm soát được sự tưởng tượng của mình thì sẽ kiểm soát được sự sợ hãi.
Sometimes we’re so afraid of something that our fear takes over. Remember that you only need to control your imagination and you can control your fear.