Ví như người mù sờ voi, tuy họ mô tả đúng thật như chỗ sờ biết, nhưng ta thật không thể nhờ đó mà biết rõ hình thể con voi.Kinh Đại Bát Niết-bàn
"Nó mắng tôi, đánh tôi, Nó thắng tôi, cướp tôi." Ai ôm hiềm hận ấy, hận thù không thể nguôi.Kinh Pháp cú (Kệ số 3)
Dầu giữa bãi chiến trường, thắng ngàn ngàn quân địch, không bằng tự thắng mình, thật chiến thắng tối thượng.Kinh Pháp cú (Kệ số 103)
Nếu chuyên cần tinh tấn thì không có việc chi là khó. Ví như dòng nước nhỏ mà chảy mãi thì cũng làm mòn được hòn đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Kẻ không biết đủ, tuy giàu mà nghèo. Người biết đủ, tuy nghèo mà giàu. Kinh Lời dạy cuối cùng
Không thể lấy hận thù để diệt trừ thù hận. Kinh Pháp cú
Của cải và sắc dục đến mà người chẳng chịu buông bỏ, cũng tỷ như lưỡi dao có dính chút mật, chẳng đủ thành bữa ăn ngon, trẻ con liếm vào phải chịu cái họa đứt lưỡi.Kinh Bốn mươi hai chương
Những người hay khuyên dạy, ngăn người khác làm ác, được người hiền kính yêu, bị kẻ ác không thích.Kinh Pháp cú (Kệ số 77)
Ta như thầy thuốc, biết bệnh cho thuốc. Người bệnh chịu uống thuốc ấy hay không, chẳng phải lỗi thầy thuốc. Lại cũng như người khéo chỉ đường, chỉ cho mọi người con đường tốt. Nghe rồi mà chẳng đi theo, thật chẳng phải lỗi người chỉ đường.Kinh Lời dạy cuối cùng
Người ta thuận theo sự mong ước tầm thường, cầu lấy danh tiếng. Khi được danh tiếng thì thân không còn nữa.Kinh Bốn mươi hai chương

Trang chủ »» Kinh Bắc truyền »» Phật Thuyết Lập Thế A Tì Đàm Luận [佛說立世阿毘曇論] »» Bản Việt dịch quyển số 8 »»

Phật Thuyết Lập Thế A Tì Đàm Luận [佛說立世阿毘曇論] »» Bản Việt dịch quyển số 8

Donate


» Tải tất cả bản dịch (file RTF) » Hán văn » Phiên âm Hán Việt » Càn Long (PDF, 0.79 MB) » Vĩnh Lạc (PDF, 0.99 MB)

Chọn dữ liệu để xem đối chiếu song song:

Phật nói Luận A Tỳ Đàm về Sự Thế Giới Thành Lập

Kính mong quý độc giả xem kinh cùng góp sức hoàn thiện bằng cách gửi email về admin@rongmotamhon.net
để báo cho chúng tôi biết những chỗ còn có lỗi.

Kinh này có 10 quyển, bấm chọn số quyển sau đây để xem:    1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 |
Việt dịch: Thích Như Điển

Đại Tạng Kinh Việt Nam
Font chữ:

PHẨM THỨ HAI MƯƠI BA: ĐỊA NGỤC

THỨ NHẤT: ĐỊA NGỤC CÁNH SINH


Thời quá, hiện, vị lai
Chúng sanh sinh tới lui,
Lên xuống và luân hồi
Phật Thế Tôn chứng kiến.
Các nghiệp chẳng tiêu đi
Có quả báo chẳng mất,
Tùy thời, nơi thành thục
Bậc Thánh Trí tự giác
Cù-Đàm nói như vậy
Tám loại địa ngục lớn
Thế Tôn trọn chứng kiến
Thành tất cả mắt pháp.
Cánh sinh và Hắc Thằng,
Sơn Khái nhị Khiếu Hoán
Lớn, nhỏ cùng thiêu đốt,
Và đại A-Tì-Chỉ.
Tám địa ngục như thế
Phật nói khó để độ,
Người ác luôn đầy dẫy
Mỗi mỗi mười sáu vách.
Bốn góc và bốn cửa,
Phần phần đều ngay ngắn,
Cao trên trăm do-tuần,
Thành sắt vây chung quanh,
Lưới sắt giăng bên trên,
Dưới đất toàn bằng sắt.
Đốt cháy đầy lửa dữ,
Thiêu kẻ ác đáng sợ,
Luôn như thế khó gần,
Thấy ắt dựng lông tóc
Quá khổ, chẳng thể nhìn.
Ta nay sẽ vì ông,
Như pháp, lần lượt nói,
Cung kính một lòng nghe
Như điều được Ta nói.

Có một địa ngục gọi là Cánh sinh, tất cả đều bằng sắt, ngày đêm thiêu đốt thường có lửa dữ. Dài nhiều do-tuần, rộng cũng như thế. Trong đó, tội nhân bị ngục tốt bắt giữ, chân trên đầu dưới. Y theo phân chia của dây đen mà dùng búa chặt. Bị đẵn rồi, chỉ có xương được nối liền bởi gân, đau buồn tạm thời chết, khổ nặng cực lớn. Ngục tốt ném đi, lúc đó gió lạnh thổi bèn sống lại. Do gió này nên da thịt lại trở lại bình thường. Lúc ấy móng tay của tội nhân tự sinh ra cứng sắc như kiếm. Với đồng loại kia khởi tâm oán hận lẫn nhau, nghĩ như thế này : “Người này xưa kia từng làm việc ác hại cho ta, nên ta trước phải nhanh chóng làm hại nó”. Người kia khởi tâm hại cũng lại như vậy. Bèn chém lẫn nhau như cắt cỏ phạt rừng.

Người địa ngục này thọ sự tàn hại nhau như vậy, là khổ phẩm thượng thượng, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng cỏi, cực kiên cường, rất là đau đớn. Cho đến nghiệp ác thọ dụng chưa hết thời cầu chết không được.

Vì hành nghiệp nào mà khởi lên quả báo này, khiến các chúng sanh sinh ở trong đó? Xưa tại nhân gian, nhiều người nữ cùng chung ở một chồng, sân khuể tật đố với nhau. Nếu nhiều người nam cùng tranh một người nữ, khởi tâm oan gia.

Hoặc dâm với vợ người. Hoặc tranh vườn, ruộng và xe cộ. Hoặc vua hai nước tranh đất của nước bên kia. Hoặc trộm cướp tài vật của người, bị chủ tài vật ấy trị mà kết thành oan gia. Như người giao chiến, tàn hại lẫn nhau. Đã kết oan gia, chưa giải hòa được với nhau, nhớ nghĩ đến nó. Mạng chung, do nghiệp báo này thọ sinh trong đó.

Lại nữa, vì đủ loại nghiệp báo của các ác bất thiện nên sinh trong đó.

Lại nữa, hoặc có nghiệp tăng thượng nên sinh trong đó, tự thân thọ dụng đủ loại quả báo của nghiệp ác.

Nhân của nghiệp nào mà tội nhân lại chặt cắt lẫn nhau? Xưa trong cõi người, cầm búa và dao trượng...chém, cắt loại chúng sinh có mạng sống. Cho nên ở trong đó thọ quả báo chặt cắt lẫn nhau.

Lại nữa, vì nghiệp nào mà gió lạnh thổi khiến cho sống lại? Xưa trong cõi người chăn nuôi đủ loại trâu, hươu, dê, lợn để ăn uống; khi mập lớn, vì để được nhiều thịt, sẽ lại giết. Do quả báo nghiệp này nên cảm gió kia mà trở lại được tạm sống.

Vì nghiệp báo mà sinh được móng tay sắc nhọn như kiếm sắt? Xưa trong cõi người đưa cho người dao, gậy mà bảo thế này: Các ông có thể đến chỗ đó, chỗ đó...châu, quận, huyện, ấp, đến đó mà giết, hoặc người hoặc gia súc. Do báo của nghiệp này nên móng tay kiếm sinh ra.

Tại sao ngục này gọi là Cánh sinh? Trong đó tội nhân nghĩ như thế này: “Ta nay lại sinh thân thịt như cũ”, nên gọi là Cánh Sinh. Lại, địa ngục này vốn gọi là Cánh sinh. Lúc ấy, Thế Tôn muốn tuyên lại nghĩa này mà nói kệ rằng:

Trong địa ngục Cánh Sinh
Đầu ở dưới, chân trên,
Cầm búa, dao...
Tùy dây mà chặt chém.
Lúc ấy bị róc thịt
Chỉ còn lại tụ xương,
Máu, thị và da, gân
Trở lại sống như cũ.
Móng tay như kiếm sắc
Do nghiệp tự nhiên sinh
Tùy tâm sân oán xưa
Lại chặt cắt lẫn nhau.
Thọ chặt hại nhau rồi
Gió lạnh lại thổi tới
Sinh tất cả thân phần
Gió tịnh là nghiệp hoặc .
Như Lai- Thầy Trời Người
Như thật thấy như vậy
Cho nên gọi Cánh Sinh.

THỨ HAI: ĐỊA NGỤC HẮC THẰNG

Lại nữa, có địa ngục gọi là Hắc Thằng, tất cả đều bằng sắt, ngày đêm thiêu đốt lửa hừng hực sáng, dài nhiều do-tuần, rộng cũng như vậy. Trong đó tội nhân bị ngục tốt tóm lấy, đánh ngã trên đất. Như cây sinh thọ, tùy mực của dây đen mà đẵn. Dùng búa hoặc tám góc hoặc lại sáu góc hoặc lại bốn cạnh. Có các tội nhân, từ gót chân cho đến cổ gáy, bị búa rìu phạt đẵn như róc mía dài. Lại có tội nhân, từ cổ đến chân bị búa rìu phạt đẵn như róc đốt mía.

Người trong địa ngục này bị phanh thây tàn khốc thượng thượng khổ này, khó có thể kham nhẫn. Hết sức kiên cố, hết sức cang cường, đau đớn khổ não nhất, cho đến ác nghiệp thọ dụng chưa hết, cầu chết không được.

Là hành nghiệp nào mà khởi quả báo này, khiến các chúng sanh sinh ở đó? Xưa trong cõi người làm nghiệp như vầy, tùy theo luật chế của thế gian và lượng quyết, tự mình giết người khác. Như thế này thì phạt nặng, lượng như vậy thì chặt cắt tay, lượng như vậy thì chặt cắt chân, mũi và tai cũng lại như vậy. Lượng nhiều như vậy thì cắt thịt lưng, hoặc cắt hai xương đùi, hoặc năm ngón, hoặc mười ngón. Do báo của nghiệp này, các chúng sanh này thọ sinh trong đó. Lại có quả báo đủ loại các nghiệp ác bất thiện, chúng sanh thọ sinh ở trong đó.

Lại nữa, có nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh ở đó. Sinh ở đó rồi thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp ác bất thiện. Trong đó có lúc, ngục tốt mắng chửi người thọ tội sợ hãi, người ác, vừa khởi lên chưa xong thì vô lượng tội nhân tâm kinh hoảng lớn. Cùng lúc đứng dậy, giống như rừng phan phướn. Lúc ấy áo sắt và cà sa sắt đỏ, lửa hằng thiêu đốt, phóng ánh lửa hực, vô số nghìn vạn ca-sa bằng đồng đỏ và y bằng đồng đỏ từ trên không trung hạ xuống. Lúc ấy, các tội nhân kêu lên như vầy: “ Y này lại, y này lại, y này đã đến”. Tùy mỗi một người, đều bị quấn chặt ở trong, da thịt gân xương trọn đều bị thiêu xém. Khi cháy rụi hết rồi, áo ca-sa tự bay đi.

Người địa ngục này bị thiêu đốt phẩm thượng thượng khổ, khó có thể kham nhẫn. Cực cứng, cực mạnh, là thống khổ nhất, cho đến khi chưa thọ hết quả báo của nghiệp ác thời cầu chết không được.

Hành nghiệp nào mà thọ quả báo này, khiến chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người, cầm roi gậy đánh đập chúng sanh có mạng sống. Hoặc dùng gậy kia, hoặc dùng dây gai, hoặc dùng xương cá cùm kẹp chúng sanh. Lại có người xuất gia phá giới, thọ dụng quốc độ, y phục, cùng với dây lưng. Do nghiệp báo này, thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại quả báo của các ác bất thiện sinh ở trong đó. Lại nữa, có nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của nghiệp bất thiện.

Có các tội nhân, bị ngục tốt lột da từ gót chân cho đến cổ thì dừng chẳng khiến lìa hẳn. Lại, ngục tốt từ cổ mà lột da cho đến gót chân mà dừng, khiến cho không lìa hẳn. Lại có tội nhân bị lột da từ cổ đến eo lưng thì dừng. Hoặc lại từ eo lưng mà lột da cho đến gót chân mà dừng. Khiến da trên thân của các tội nhân bị xé toạc ra đều lê đến đất, tự mình và người khác dẫm đạp lên thống khổ khó đương, ví như người thế gian mặc quần áo, ngang dọc dài ngắn không thể chỉnh tề, da tại thân cũng lại như vậy.

Người địa ngục này chịu sự bị lột da thượng thượng khổ, khó có thể kham nhẫn, cực kiên cố cực cang cường, là thống khổ nhất, cho đến chưa thọ hết quả báo của nghiệp thời muốn chết không được.

Hành nghiệp nào mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người tạo nghiệp như vầy: chúng sanh có sinh mạng, còn sống mà lột da, khiến da không thoát hẳn, mặc vào người tợ như quần áo để làm trò vui chơi.

Lại nữa, xưa trong cõi người đánh đập chúng sanh, hoặc tự làm hoặc bảo người làm.

Lại nữa, xuất gia phá giới, thọ dụng cõi nước, quần áo, ngọa cụ. Do báo của nghiệp này thọ sinh ở đó.

Lại có đủ loại báo của nghiệp ác bất thiện sinh trong đó.

Lại nữa, nghiệp hoặc tăng thượng sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng báo của đủ loại nghiệp bất thiện.

Trong địa ngục này, khói đen lớn dầy đặc đầy khắp, khí khói cay độc thảm khốc xé da phá thịt tán xương đến tủy, khói độc này ngấm vào khắp trong ngoài thân. Ngục tốt xua đuổi bức bách khiến vào trong khói, sau đó mới để các tội nhân này sợ hãi trốn chạy khắp nơi vô số do-tuần, dẫm đạp lên da của nhau, càng thêm khốn khổ.

Người địa ngục này thọ khói độc này thượng thượng phẩm khổ, khó có thể kham nhẫn, cực kiên cố, cực cang cường, là thống khổ nhất, cho đến khi chưa thọ hết báo của ác nghiệp, thời cầu chết không được.

Là hành nghiệp nào mà thọ nhận quả báo này, khiến các chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người, làm nhà kín cao, dùng khói giết người, hoặc làm ngục nhốt người, dùng khói làm cho đau khổ. Hoặc heo lợn, hoặc cua cá, hoặc rái cá, hoặc cáo, hoặc chồn, hoặc chuột, hoặc ong mật đều ở trong hang hố, hun khói đen mà bắt, cho đến ruồi muỗi lấy khói đen xông đuổi. Do báo của nghiệp này thọ sinh trong đó.

Lại có báo của đủ loại nghiệp bất thiện sinh ở trong đó.

Lại nữa, có nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện.

Vì sao ngục này gọi là Hắc Thằng? Vì trong đó tội nhân bị tùy theo ranh giới của dây chằng đen mà bị chặt cắt khốn khổ nên gọi là Hắc Thằng. Lại còn có tự tính vốn gọi là Hắc Thằng. Muốn tuyên lại nghĩa này mà nói kệ rằng:

Trong Hắc Thằng ngục tốt
Đẵn tội nhân như cây,
Tùy theo đường dây đen
Cầm dao búa chặt chém.
Lại nữa, áo đồng đỏ,
Ngày đêm hằng thiêu đốt,
Trói buộc các tội nhân,
Máu thịt chảy và khô,
Róc từ chân đến gáy,
Từ gáy, và eo lưng
Tội nhân trong Hắc Thằng
Đều không da, thịt đỏ.
Đáng sợ trong tối đen
Khói độc trọn sung mãn
Ngục tốt bức bách vào
Vào rồi mới bỏ mặc,
Rượt đuổi nhiều do-tuần,
Khói đen chẳng thể thấy,
Lại dày xéo da thân
Mình, người đều khốn khổ.
Trong đó nhân và quả,
Phật tự biết như thật.
Như vậy nói Hắc Thằng
Nơi ở của người ác.

ĐỊA NGỤC ĐẠI HẠNG

Giữa hai địa ngục Cánh Sinh và Hắc Thằng có địa ngục lớn tên là Đại Hạng, như khu chợ búa lớn. Trong đó tội nhân hoặc có lúc ngước mắt ngủ hoặc có lúc che mắt ngủ, hoặc để trong cối, dùng chày sắt mà đâm giã. Hoặc có tội nhân từ chân đến cổ từng phần chặt chém. Hoặc có tội nhân da bày khắp đất, lại cắt thịt chất lên trên da. Lại có tội nhân khi kiếm chém xuống thì tay đứt, khi kiếm dở lên thì tay lại mọc, do nhân duyên này chất tay ấy tụ lại giống như núi cao. Chân, tai, mũi, đầu kiếm chém xuống liền đứt, dở kiếm lên lại sinh. Đầu, mũi...tụ lại cũng như núi cao. Cho đến khi thọ báo của nghiệp chưa hết thời cầu chết không được.

Hành nghiệp nào mà thọ quả báo này, khiến chúng sanh sinh ở trong đó? Xưa trong cõi người, đồ tể làm nghiệp giết dê, heo, trâu, hươu để sinh sống. Hoặc đánh cá, chim; hoặc kiện tụng khiến người lao ngục, hoặc tự làm trộm cướp, hoặc hành hình tội nhân. Do báo của nghiệp này nên thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại các nghiệp báo ác thọ sinh trong đó.

Lại nữa, có nghiệp hoặc tăng thượng sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp ác bất thiện.

Người trong địa ngục này đầu như đầu voi, thân tợ như thân người. Lại có tội nhân đầu như đầu ngựa, thân như thân người. Lại có tội nhân đầu như đầu trâu, thân cũng như thân người. Như thế đủ loại chẳng giống nhau.

Trong đó ngục tốt nắm lấy tội nhân đóng vào xe sắt, ngày đêm thiêu đốt, hằng chiếu lửa hực, sắt đỏ làm ách, sắt đỏ làm thừng. Trong đó tất cả đường đi đều bằng sắt, dài nhiều do-tuần, rộng cũng như thế. Trong đó ngục tốt cầm trùy sắt đỏ đuổi chạy lui tới. Bị hại khổ thượng thượng như vậy, khó mà kham nhẫn. Hết sức cứng, hết sức mạnh, là thống khổ nhất. Cho đến khi chưa thọ hết quả báo của các nghiệp ác, thời muốn chết không được.

Hành nghiệp nào mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh sinh ở trong đó?

Xưa trong cõi người, hoặc làm thợ điều tượng, hoặc làm thợ điều ngựa, hoặc làm thợ điều trâu, các loại thú cưỡi ...Do nghiệp báo này sinh ở trong đó. Lại nữa, đủ loại quả báo của các ác nghiệp bất thiện thọ sinh trong đó. Lại có nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các ác nghiệp.

Trong đó lại có chúng sinh, đầu là đầu trâu, thân là thân người, cũng có đầu hươu thân người, lại có đầu heo thân người, có như thế đủ loại vô số ngục tốt tụ tập vây quanh, cầm nắm dao, gậy đủ loại khí giới. Tội nhân bị đâm, thọ sự tàn hại thượng thượng khổ này, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là thống khổ nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của các ác nghiệp, thời cầu chết không được.

Vì hành nghiệp nào mà thọ quả báo này, khiến chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người cầm nắm dao, gậy săn bắn, đánh lưới chúng sinh có mạng sống. Nhiều người bao vây, hoặc chém hoặc đâm hoặc giết hoặc hại. Do các nghiệp này, thọ sinh ở trong đó. Lại có đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện sinh ở trong đó. Lại có báo nghiệp hoặc tăng thượng sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện.

Lại có cây tên là Nghịch Thích Diêm Phù Lê, tất cả đều bằng sắt, ngày đêm thiêu đốt hằng phóng ánh lửa hực. Cây cao một do-tuần, gai dao dài mười sáu thốn. Trong đó ngục tốt nắm tay tội nhân ném lên gai dao của cây mà lại kéo xuống dưới. Nếu khi kéo lên trên thì đâm từ trên xuống dưới, nếu kéo xuống dưới thời đâm từ dưới lên trên. Kéo lên, xuống rồi, nếu bụng cọ vào thân cây thời da thịt tức hết sạch. Nếu lưng chạm cây thời da thịt cũng hết sạch. Da thịt ở bụng lại sinh trở lại, da thịt ở hông, lưng cũng sinh lại hết như vậy. Do sự này nên, tùy theo bụng, hông hay lưng mà kéo lên hay xuống. Tội nhân thọ sự tàn hại như thế, thượng thượng phẩm khổ, khó có thể kham nhẫn. Hết sức cứng, hết sức mạnh, là thống khổ nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của nghiệp ác thời cầu chết không được.

Xưa hành nghiệp gì mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người, tà dâm với vợ người khác, hoặc có người vợ khi dối chồng sau lưng. Do các nghiệp này mà sinh trong đó. Lại nữa, quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện sinh ở trong đó. Lại có nghiệp báo tăng thượng sinh ở trong đó. Trong đó sinh rồi, thọ dụng đủ loại báo của các nghiệp ác bất thiện.

Trong ngục đó lại có nhiều núi tro sắt đỏ ngày đêm thiêu đốt, thường phóng ánh lửa hực. Trong đó ngục tốt tóm tay tội nhân kéo lên xuống, tùy theo nếu bụng chạm núi thì da thịt tiêu hết, nếu lưng chạm núi thời da thịt cũng tiêu hết, rồi lại sinh lại, da thịt ở lưng, hông sinh lại cũng như vậy. do sự này nên tùy bụng, hông hay lưng mà bị kéo lên xuống. Tội nhân bị tàn hại thượng thượng khổ như vậy, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là thống khổ nhất. Cho đến khi chưa thọ nhận hết quả báo của nghiệp ác, thời cầu chết cũng không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh thọ sinh trong đó?

Xưa trong cõi người bắt chúng sinh có sinh mạng để vào trong lửa hoặc thiêu trong cát, hoặc nướng trong tro, hoặc ném trong chỗ bất tịnh. Lấy trâu, ngựa, thắng vào trong xe cát nóng mà đi. Do nghiệp này mà thọ sinh trong đó. Lại nữa, báo của đủ loại ác nghiệp mà thọ sinh trong đó. Lại có báo của nghiệp tăng thượng cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng báo của đủ loại nghiệp bất thiện.

THỨ BA: ĐỊA NGỤC TỤ KHÁI

Lại có địa ngục gọi là Tụ Khái, hình tướng giống như khoảng giữa hai núi. Trong đó ngục tốt cầm nắm đủ loại khí giới khủng bố tội nhân. Lúc ấy tội nhân trọn đều kinh sợ mà vào khoảng giữa hai núi. Vô số nghìn người vào trong giữa núi rồi, có tụ lửa lớn cắt ngang đường trước. Lúc ấy tội nhân thấy lửa hừng hực này liền muốn lui lại. Lại thấy phía sau có tụ lửa lớn xoay vòng khắp. Hai núi liền kẹp lại. Khi hai núi tiến lại, tất cả tội nhân phát ra tiếng kêu than, nói như thế này: “Núi này lại rồi, núi này lại rồi”. Núi kẹp vào nhau như ép dầu Am-ma-la, núi ép tội nhân cũng lại như thế. Đã ép xong rồi, núi mở ra ở hướng trên. Tội nhân thấy núi vút lên trên bèn tranh nhau vào phần dưới, núi lại rơi xuống, lại đè ép thân, ví như chèn ép các tạp thú, máu chảy thành sông, chỉ còn gân xương, không còn da thịt. Thọ sự khổ tàn hại thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, cực cứng cỏi, là thống khổ nhất. Nếu cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo các nghiệp ác thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh thọ sinh trong đó?

Xưa trong cõi người, lấy chiếu trúc che đậy người, kéo dắt khiến voi đạp vào hoặc khi chiến tranh làm các xe ép để ép người, lại treo máy đá phóng xuống để giết người. Lại nơi các đường hiểm làm các cơ quan giam hãm và giết chúng sinh, hoặc lấy móng, răng kéo rút ong mật. Các nghiệp như thế thọ quả báo này mà thọ sinh trong đó. Lại có quả báo của đủ loại nghiệp ác bất thiện mà sinh trong đó. Lại có nghiệp báo tăng thượng chiêu cảm mà sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại báo của nghiệp bất thiện. Trong đó tội nhân chỉ còn sót lại gân xương, không còn máu thịt. Lúc ấy ngục tốt nói với bạn hắn rằng: “Ta nay cùng ông trong khoảng khảy ngón tay đâm giã tội nhân”. Tức bắt lấy các tội nhân cho vào cối sắt nóng, dùng chùy sắt nóng mà đâm giã nát thân. Trong khoảng khảy ngón tay tương đương trong cõi người năm trăm năm tuổi thọ.

Thọ sự tàn hại thượng thượng phẩm khổ này, đủ như trước đã nói.

Xưa làm nghiệp gì mà chiêu cảm quả báo này, khiến các chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người, hoặc cầm mâu, thương và xoa, kích đâm hại chúng sinh, vỏ trấu mài gạo cùng với trùng đâm giã. Do các nghiệp này mà thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện mà sinh trong đó. Lại có nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại báo của nghiệp bất thiện.

Vì sao địa ngục này gọi là Tụ Khái? Trong đó tội nhân tụ tập một chỗ, hai núi kẹp lại cho nên gọi là Tụ Khái. Lại nữa, ngục này vốn gọi là Tụ Khái nên gọi là Tụ Khái. Trùng thuyết kệ rằng:

Trong địa ngục Tụ Khái
Vì báo của nghiệp xưa,
Vô số các tội nhân
Vào trong như bầy hươu,
Do báo của nghiệp xưa
Hai núi cùng kẹp lại
Nghiền ép nhiều chúng sinh,
Tụ lửa chặn trước sau.
Từ thân phần tội nhân
Máu chảy thành sông suối.
Thọ khốn khổ như thế
Khoảng giữa chẳng thể chết.
Ném trong cối sắt nóng
Cầm chùy mà đâm giã
Thọ báo của nghiệp trước
Đàn chỉ- năm trăm năm.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật thấy đó rồi
Cho nên nói Tụ Khái
Chỗ ở của người ác.

THỨ TƯ: ĐỊA NGỤC KHIẾU HOÁN

Lại có địa ngục gọi là Khiếu Hoán, hình giống nhà hẹp, số vô lượng trăm nghìn. Trong đó tội nhân mỗi người một phòng. Thân lớn mà phòng thì nhỏ, bức bách khốn khổ, hoàn toàn không có bốn oai nghi. Thọ sự thiêu đốt tàn hại. Phía dưới của tội nhân này là lửa thiêu đốt. Nếu thế lửa mạnh thì tiếng kêu ắt khốc liệt, nếu thế lửa nhỏ thời tiếng kêu cũng thấp xuống. Thọ sự thiêu đốt khổ thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng chắc, hết sức mãnh liệt, là thống khổ nhất, cho đến khi chưa thọ dụng hết báo của nghiệp bất thiện, thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh sinh trong đó?

Xưa trong cõi người, đối với chúng sinh không có sự cứu tế, với chúng sinh không có nơi y chỉ, tự mình làm hoặc bảo người làm hình phạt lớn, tự mình làm hoặc bảo người làm nổi lửa thiêu ruộng đồng, nơi hoang dã. Hoặc làm nhà kín rồi dùng lửa giết hại. Hoặc làm lao ngục rồi dùng lửa hành khổ. Hoặc với các loài heo, chồn, cáo, chuột...trong hang, đối với hang của chúng, dùng lửa thiêu đốt, cho đến muỗi mòng dùng lửa xông đuổi. Do báo của nghiệp này nên thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại báo của các nghiệp bất thiện mà thọ sinh trong đó. Lại nữa, có duyên tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện.

THỨ NĂM: ĐỊA NGỤC ĐẠI KHIẾU HOÁN

Lại có địa ngục gọi là Đại Khiếu Hoán, hình giống hầm lớn, dài rộng vô số do-tuần, đều bằng sắt đỏ, như trên đã nói. Trong đó ngục tốt ta cầm phách sắt đánh tội nhân để khủng bố. Tội nhân thấy rồi sinh kinh sợ lớn hoặc chạy ngược lại hoặc không chạy ngược lại, hoặc chạy tán loạn khắp nơi, hoặc quay mặt vào vách, hoặc lại nhìn thẳng, hoặc gặp thì ngưỡng lên mà tán thán, hoặc từ tạ xin gia ân. Lúc ấy ngục tốt hỏi người gặp mà ngưỡng xin, rằng: “Các ngươi sao dám lại gặp ta?” Liền lấy phách sắt đánh nát đầu, như phá bình sữa, đầu bị phá não văng ra cũng lại như thế. Nói với người không ngưỡng lên rằng: “Ngươi sao dám không lại?” Phá nát đầu người ấy cũng lại như trước. Dù chạy chậm hay chẳng chạy, quay mặt vào vách hay nhìn thẳng, chạy ngược lại hay không, người nào cũng đều hỏi và đánh cũng giống như vậy. Do nhân duyên này trọn đều nát đầu, chẳng ai được miễn. Bị sự phá nát tàn hại phẩm thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn. Hết sức cứng, hết sức mạnh, là thống khổ kịch liệt nhất, cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của nghiệp bất thiện thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này, khiến các chúng sinh thọ sinh trong đó?

Xưa trong cõi người đào hầm làm ngục, nếu ai phạm tội thì nhốt giam trong đó, khiến họ chẳng thấy ánh sáng mặt trời mặt trăng. Do báo của nghiệp này mà thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại quả báo các nghiệp bất thiện mà sinh trong đó. Lại nữa, các duyên tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện.

Lại, hành nghiệp gì mà thọ quả báo nát đầu? Xưa trong nhân gian, đập phá đầu của chúng sinh hữu sinh mạng, hoặc cá, rắn, rết, bọ cạp...đủ loại chúng sinh. Do các nghiệp như thế mà thọ quả báo nát đầu.

Ngục này thiêu đốt khốn khổ lại kịch liệt hơn trước, lâu dài bị các khổ như nát đầu...

Vì sao địa ngục này gọi là Đại Khiếu Hoán. Các tội nhân trong đó, do bị đánh đập và thiêu đốt kêu gào lớn, chỉ tiếng kêu gào lớn, không có nói năng, cho đến chẳng thể kêu mẹ gọi mẹ. Cho nên địa ngục này gọi là Đại Khiếu Hoán. Lại có tự tính gọi là Khiếu Hoán Lớn. Trùng thuyết kệ rằng:

Trong địa ngục Khiếu Hoán
Nhiều người bị bức bách
Lửa dưới nếu tăng mạnh
Tiếng kêu gào đáng sợ;
Nếu thế lửa nhỏ hơn
Tiếng kêu gào cũng giảm
Khổ không có oai nghi
Và bị thiêu đau đớn
Đại Khiếu Hoán thứ hai
Sâu tối khiến dựng tóc
Vách dựng không thể lên
Rộng dài vô số lượng
Ngục tốt ở trong đó
Cầm nắm phách sắt đỏ
Phá đầu như oán gia.
Vô lượng trăm nghìn năm.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật đã thấy vậy
Nên nói hai Khiếu Hoán
Chỗ ở của người ác.

THỨ SÁU: ĐỊA NGỤC THIÊU CHÍNH

Lại có địa ngục gọi là Thiêu Chính, hình giống như một hầm bếp kín, tất cả đều bằng sắt, đêm ngày thiêu đốt, luôn phát ánh lửa hực, dài rộng vô số do-tuần. Trong đó tội nhân vô số nghìn vạn, đóng cửa mà đốt từ dưới nền, thiêu rồi trong ngoài khô queo khó bề thoát khỏi, giống như thịt khô. Lúc ấy cửa ngục tự nhiên mở, ở bên ngoài cửa có vô số chó hoặc chim hoặc lang thân cao dài to lớn, chực chờ cửa mở tranh nhau xông vào ngục cắn xé thân của tội nhân, kéo lôi tội nhân ra như cây đảo sinh, phóng túng ăn nuốt. Khi da thịt đã hết, chỉ còn tụ xương. Chỗ nạn khốn khổ, đang khi sầu đau tuyệt vọng, gió lạnh thổi đến, da thịt lại sinh trở lại. Lúc ấy ngục tốt lại dồn đuổi khiến vào, lại thọ khổ như trước. Thiêu đốt, cắn nuốt khổ thượng thượng, đủ như đã nói ở trước.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này, khiến các chúng sanh sinh ở trong đó?

Xưa trong cõi người làm các lao ngục không có cửa nẻo, lấy phân voi trát tường, lấy đất trộn với dầu cây cụ-đàm-bà để vẫy lên thân tội nhân, đem nhốt vào trong ngục. Mặt trời chiếu rọi, qua một đêm thì sình lên, hôi thối. Hoặc hầm hoặc nướng mà sát hại tội nhân. Hoặc lại để trong lửa mà thiêu đốt giết người. Hoặc đun tàm hoặc nấu, rang chúng sinh có sinh mạng. Do quả báo của nghiệp này chiêu cảm sinh trong đó. Lại có đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện và nghiệp tăng thượng mà chiêu cảm sinh trong đó, đủ như trên đã nói. Lại do hành nghiệp gì mà bị chó nhai nuốt? Xưa trong cõi người hay nuôi các loài sư tử, cọp, báo, gấu, linh cẩu, khiến chúng cắn xé chúng sinh có mạng sống. Vì những nghiệp này thọ sinh trong đó, cũng như trên đã nói.

Xưa làm nghiệp gì mà bị gió lạnh thổi? Xưa trong cõi người, vì muốn nhiều thịt mà nuôi vỗ chúng sinh. Vì nghiệp này nên bị gió lạnh chạm xúc.

Vì sao địa ngục này gọi là Thiêu Chính? Vì trong đó thân và tâm của chúng sinh bị thiêu đốt nên gọi là Thiêu Chính. Lại có tự tính gọi là Thiêu Chính. Trùng thuyết kệ rằng:

Trong địa ngục Thiêu Chính
Nhà sắt lớn thiêu đốt,
Khí nóng cực đậm đặc
Giống như tụ lửa lớn,
Kín cửa mà bị thiêu
Như nghiệp xưa đã tạo,
Trong đó chịu báo khổ,
Khi ấy thân đã chín,
Bầy chó tranh nhai nuốt,
Chỉ xương là còn sót.
Gió lạnh bèn thổi đến
Da thịt sinh trở lại,
Ngục tốt lùa đuổi vào
Trở lại thọ khổ trước.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật đã thấy vậy
Nên nói Thiêu Chính này
Chỗ của người tạo tội.

THỨ BẢY: ĐỊA NGỤC ĐẠI THIÊU CHÍNH

Lại có địa ngục gọi là Đại Thiêu Chính, hình giống như núi cao rộng, tất cả đều bằng sắt đỏ, ngày đêm thiêu đốt, luôn phát ánh lửa hực. Có vòng xích sắt nhọn thiêu đốt kịch liệt nhất, luôn phát ánh lửa hực tròn khắp, trên dưới đều quay tròn. Hoặc có tội nhân bị quấn một vòng xích sắt chính là như núi lửa thiêu. Hoặc hai, ba vòng, hoặc mười, hai mươi cho đến trăm, nghìn vòng dọc ngang xuyên quán, chính như núi lửa thiêu. Nếu một bên đã chín thì vòng kia tự chuyển, lại đốt một bên.

Lại có tội nhân, vòng sắt tự chọn mà xuyên qua chỗ chưa bị thương, lật lại mà thiêu. Lại có tội nhân do báo của nghiệp ác thượng thượng phẩm nên vô số các vòng đều tự lại, tỏa khắp mà đâm vào thân.

Trong đó tội nhân bị vòng sắt thiêu này khổ ở phẩm thượng thượng, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là đau đớn kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của ác nghiệp thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này? Xưa trong cõi người lấy vòng đeo bằng lửa đốt chúng sinh có mạng sống. Do báo của nghiệp này nên thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại báo của các ác nghiệp mà sinh trong đó. Lại nữa, các nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại báo của nghiệp bất thiện.

Vì sao ngục này gọi là Đại Thiêu Chính? Vì trong đó, tội nhân bị vòng sắt đâm như núi lửa thiêu đốt trong ngoài, sầu ưu khổ não nên gọi là Đại Thiêu Chính. Lại có tự tính vốn gọi là Thiêu Chính. Trùng thuyết kệ rằng:

Địa ngục Đại Thiêu Chính
Vòng sắc đều bằng sắt
vây quanh núi lửa sắt,
Ác nghiệp xưa chiêu cảm.
Trong đó người làm ác
Vô số bị xuyên xâu
Như cá bị xiên nướng,
Tùy nghiệp khiến cho mưa.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật thấy thế rồi
Nên nói Đại Thiêu Chính
Chỗ ở của người ác.

THỨ TÁM: ĐỊA NGỤC A-TÌ-CHỈ

Lại có địa ngục gọi là A-Tì-Chỉ, hình giống như thành lớn, tất cả đều bằng sắt đỏ, ngày đêm thiêu đốt, thường phát ánh lửa hực. Tường phía Đông của địa ngục này tất cả đều bằng sắt đỏ, ngày đêm thiêu đốt, thường phóng ánh lửa hực. Tường phía Tây, Nam, Bắc trên dưới đều như thế. Tường phía Đông lửa hực phát tán sang tường phía Tây. Tường phía Tây lửa hực phát tán sang tường phía Đông. Nam tán lửa qua Bắc, Bắc tán lửa qua Nam. Phía trên lửa tán xuống dưới, phía dưới lửa tán lên trên. Bốn phương lửa hực, khắp đầy trong ngục.

Tội nhân vô lượng nghìn số chồng chất bị thiêu, giống như trong lò đúc . Có tội nhân, do ác nghiệp này thượng thượng phẩm nên thân thể to lớn suông đuột mềm nhũn, đầu cổ cũng mềm nhũn như thế, không thể đi lại, chẳng hề có bốn oai nghi.

Có các tội nhân, do phẩm hạ, trung, thượng của nghiệp xưa này, luôn cầu được ra khỏi, chạy nháo khắp nơi.

Hoặc có lúc cửa phía Đông của địa ngục lớn này tự mở. Các tội nhân này hoặc xướng lên rằng: Cửa mở. Tranh nhau chạy mong ra khỏi, chưa đến bên cửa thì cửa lại tự đóng. Lúc ấy, cửa phía Tây lại mở, cửa Nam, cửa Bắc cũng lại tự mở ra. Các tội nhân này xướng lên: Cửa mở. Vội chạy về hướng cửa, chưa đến bên cửa thì cửa lại tự đóng.

Trong đó tội nhân thọ khổ lớn không gián đoạn của địa ngục này, khó có thể kham nhẫn hết sức cứng, hết sức mạnh, là thống khổ kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của nghiệp ác thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này? Xưa trong cõi người, hoặc giết mẹ, giết cha, giết A-la-hán, khởi tâm giết hại khiến thân Phật chảy máu, phá hòa hợp Tăng. Hoặc lại, người mẹ kia đã là thánh nhân mà lại (tội nhân) sinh tâm dâm loạn. Giết người trong chánh định, hoặc giết chúng sinh Bồ-Tát, hoặc phá hoại bốn loại chi phần Bồ-đề của Như Lai. Hoặc nhân duyên cướp đoạt vật của bốn phương Tăng. Hoặc sát sinh, trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ, lưỡng thiệt, ác khẩu, ỷ ngữ, tham ái, sân khuể, tà kiến...các thượng phẩm tối cực, tùy theo một, hai ...cho đến đầy đủ. Do ác hành này mà thọ sinh trong đó. Lại có quả báo đủ loại nghiệp ác mà sinh trong đó. Lại nữa, do các duyên tăng thượng mà chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện.

Vì sao địa ngục này gọi là A-tì-chỉ? Vì trong đó tội nhân luôn luôn chịu khổ không có lúc gián đoạn - là phẩm tối thượng thượng. Khổ của địa ngục khác không bằng địa ngục này, tại sao thế? Vì trong các địa ngục khác, ngục tốt có lúc đến hoặc có lúc không lại. Hoặc do gió lạnh mà khổ lớn tạm dừng. Trong địa ngục này ắt chẳng như vậy, từ đầu đến cuối, thọ các khổ thượng thượng phẩm, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mãnh liệt, là thống khổ kịch liệt nhất. Trong đó tội nhân thọ mạng một kiếp, cho đến một nửa kiếp, cho đến bất định. Ví như lò đúc trọn ngày thiêu sắt, lửa cháy phi thường, thiêu thân tội nhân cũng lại như vậy. Cho nên gọi là A-Tì-Chỉ. Lại có tự tính cũng gọi là A-Tì-Chỉ. Trùng thuyết kệ rằng:

Địa ngục A-Tì-Chỉ
Luôn khổ mãnh liệt nhất
Ngày đêm thiêu đốt lớn
Tụ lửa hực đầy khắp
Ví như một ngày thiêu
Vạc sắt phóng lửa sáng,
A-Tì-Chỉ như thế
Tất cả ánh lửa tán.
Trong đó thân tội nhân
Giống như tụ lửa lớn
Các ông xem nghiệp lực
Do đây không hóa tro
Có lúc thấy cửa mở
Tranh nhau chạy muốn thoát
Chưa tới cửa đã đóng
Nghiệp xưa chưa hết nên
Cầu chết chẳng cầu sống.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật thấy đó rồi
Nên nói A-Tì-Chỉ
Chỗ ở người tạo ác.

THỨ CHÍN: ĐỊA NGỤC NGOẠI VIÊN CÁCH

Tám địa ngục bao quanh bốn hướng bên ngoài, mỗi hướng có bốn lớp địa ngục Viên Cách. Những gì là bốn? Một là địa ngục Nhiệt Hôi, hai là địa ngục Phẩn Tiểu, ba là địa ngục Kiếm Diệp, bốn là địa ngục Liệt Hôi Chấp. Bốn lớp như thế lần lượt vây quanh.

Mỗi một địa ngục, như vậy phải biết, nếu lần lượt nói, có địa ngục gọi là Nhiệt Hôi. Các tội nhân này từ địa ngục lớn ra, thấy Nhiệt Hôi bên ngoài như chỗ đất trống bằng phẳng. Thấy tướng ấy rồi, khởi tâm như vầy: Ta nay quyết phải đến đó. Tội nhân này đến trong chỗ đó, chân dẫm lên tro nóng, da thịt liền cháy sém, ví như hòn sáp rơi trong lửa lớn. Theo sự nhấc chân lên thời da thịt lại khôi phục. Hoặc có lúc đến gối, hoặc có lúc đến rốn hoặc có lúc đến cổ không hiện. Trong đó vô số do-tuần kinh hoàng chạy trốn. Thọ khổ thượng thượng, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mãnh liệt, là đau khổ kịch liệt. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của ác nghiệp thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này? Xưa trong cõi người lấy chúng sinh có mạng sống để vào trong lửa hoặc trong tro nóng hoặc trong cát nóng. Hoặc tà dâm với vợ người vượt quá pháp tắc thế gian vào cảnh giới khác . Hoặc xuất gia phá giới mà đi, đứng, nằm, ngồi trong già-lam, hoặc khởi tâm ác, hoặc dẫm đạp lên bốn chi đề cảnh giới và đạp lên chi đề ảnh. Do nghiệp báo này nên thọ sinh trong đó.

Lại có đủ loại quả báo các nghiệp ác mà thọ sinh trong đó. Lại nữa, các duyên tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện.

Địa ngục thứ hai gọi là Phẩn Tiểu. Trong đó tội nhân, khi ra ngoài địa ngục Nhiệt Hôi, thấy Phân Tiểu như ao hoa mát mẻ. Thấy rồi bèn khởi niệm như vầy: Ta nay quyết định phải đến đó. Lúc ấy tội nhân đến vào trong đó. Khi vào đó rồi, có vô số trùng dòi miệng cứng sắc đều như mũi kiếm cắn phá da thịt, cho đến gân xương, ăn nuốt tủy. Lại có các trùng từ lỗ mũi mà vào, ăn ngũ tạng. Từ tai vào hoặc từ mắt vào hoặc từ miệng vào hoặc từ hai đường đại tiểu tiện vào đều ăn ngũ tạng. Lại có trùng lớn ngậm nhắm tội nhân, máu thịt đã hết, mới nhổ xương ra, như vứt hột gai. Thọ đủ khổ phẩm thượng thượng như vậy, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là đau đớn kịch liệt. Cho đến khi chưa thọ hết quả báo các ác nghiệp thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà thọ quả báo này? Xưa trong cõi người lấy chúng sinh có sinh mạng để trong hầm phân hoặc chỗ bất tịnh, cho đến nơi bẩn thỉu. Vì quả báo nghiệp này nên thọ sinh trong đó. Lại có quả báo của đủ loại nghiệp ác mà thọ sinh trong đó. Lại nữa, các duyên tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện.

Xưa làm nghiệp gì mà quả báo khốn khổ bị trùng ăn? Xưa trong cõi người khiến các loài rắn, chó, rết cắn mổ chúng sinh có sinh mạng. Hoặc khởi tâm ác thọ dụng năm trần. Vì báo của nghiệp này mà sinh trong đó, bị cắn phá ăn nuốt những sự khổ như vậy. Mà nói kệ rằng:

Đã qua ngục Phẩn Thỉ
Thấy rừng cây đáng yêu
Đủ nhánh thân cành lá,
Đến đó muốn cầu vui.

Trong rừng như vậy có chim già cổ trắng, chim kên kên...Đất này còn có chồn, chó, dã can, hổ, báo, sư tử thân đều to lớn. Các cầm thú này cắn nhai tội nhân như cây đảo sinh, ăn nuốt thịt, da, máu. Thịt hết chỉ còn lại xương tại đó.

Các tội nhân thọ sự mổ nhai khổ phẩm thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là đau đớn kịch liệt. Đang lúc sầu bi tuyệt vọng, gió lạnh lại thổi, da thịt lại sinh, lại bị nhai nuốt. Cho đến khi thọ dụng chưa hết quả báo của các ác nghiệp thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà bị quả báo ăn nuốt này? Xưa trong cõi người, khiến hổ, báo, sư tử ăn nuốt chúng sinh có mạng sống. Hoặc phóng chim, chó đi săn bắt các cầm thú. Do các nghiệp này mà thọ sinh trong đó mà chịu báo bị ăn nuốt. Lại có quả báo của đủ loại ác nghiệp mà thọ sinh trong đó.

Xưa làm nghiệp gì mà bị gió lạnh thổi? Xưa trrong cõi người, nuôi dưỡng chúng sinh khiến cho to béo, muốn được nhiều thịt. Vì báo của nghiệp này khiến gió lạnh thổi.

Địa ngục thứ ba gọi là Kiếm Diệp.

Các tội nhân này đã qua địa ngục Phẩn Thỉ, thấy địa ngục Kiếm Diệp, tâm khởi ái trước Như thấy rừng Am-La. Đường đi của rừng Kiếm có các thứ kiếm đâm, chủy thủ, đồ đao, đao kiếm nhọn sắc bày khắp mặt đất. Khi các tội nhân đi vào đường rừng này bị đủ các khổ đâm cắt này mới vào được trong rừng. Khi vô số nghìn ức chúng sinh vào rừng này rồi, do nhân duyên của nghiệp ác, gió lớn chợt nổi lên, mưa xuống các khí giới: Mưa kiếm, mưa tên, mưa búa, tùy chỗ chạm đến mà các phần thân đứt sạch, đầu thân ly tan như gỗ bị cưa chặt văng vãi khắp nơi. Hoặc mưa mâu xuyên từ đỉnh đầu găm xuống, cử động chẳng được. Bị sự tàn hại khổ thượng thượng phẩm này, hết sức cứng, hết sức mạnh, là đau đớn kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của nghiệp ác, thời cầu chết chẳng được.

Xưa làm nghệp gì mà bị quả báo này? Xưa trong cõi người làm sự chiến đấu, đưa cho người dao, gậy khiến chiến đấu, nói như thế này: Các ngươi dùng vũ khí này chiếm lấy nước kia. Tụ tập nhiều người phóng ý giết hại. Do quả báo của nghiệp này thọ sinh trong đó. Lại có đủ loại quả báo của nghiệp mà thọ sinh trong đó. Lại có quả báo của nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của nghiệp bất thiện.

Địa ngục thứ tư gọi là Liệt Hôi Chấp. Các tội nhân này từ rừng cây Lá Kiếm ra, thấy Liệt Hôi Chấp, bèn nói là nước sông trong mát, khởi tâm ái trước, đến mà vào trong sông ấy. Các tội nhân này khi trong rừng kiếm đã bị nát bấy khắp thân, khi vào nước sông này thì thân thể tán nát, máu thịt đều tan hết, chỉ còn gân xương tương lềnh bềnh trên nước. Bị sự khổ tàn khốc phẩm thượng thượng này, hết sức cứng, hết sức mạnh, đau đớn kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ hết quả báo của nghiệp ác, thời cầu chết chẳng được.

Xưa làm nghiệp gì mà bị quả báo này? Xưa trong cõi người, bắt chúng sinh có mạng sống, lấy dầu nóng đun, tưới hoặc làm đường, hoặc làm kiềm, hoặc nấu tử thi để lấy tương dịch. Hoặc thân nhơ uế bất tịnh vào vườn, ao giếng của người ta dùng mà rửa ráy. Vì quả báo của nghiệp này mà thọ sinh trong đó. Lại có quả báo của đủ loại nghiệp ác mà sinh trong đó. Lại có quả báo của nghiệp tăng thượng chiêu cảm mà sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng nghiệp báo của đủ loại bất thiện.

Hai bên bờ sông Tro có các ngục tốt số nhiều vô lượng, thân đều dài lớn, cầm các xoa kích trông giữ tội nhân. Có lúc tội nhân nói với ngục tốt rằng: Thưa quan, tôi nay quá đói!

Ngục tốt liền lấy xoa bắt lấy để lên trên bờ. Hoặc dùng kìm móc kéo banh miệng ra, nhét hòn sắt nóng đỏ rực vào trong thiêu đốt. Yết hầu, tim, ngũ tạng, trường, vị đều cháy nát. Hòn sắt từ dưới mà ra.

Các tội nhân này bị khổ tàn khốc phẩm thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là đớn đau kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của nghiệp ác thời cầu chết chẳng được.

Xưa làm nghiệp gì mà bị quả báo? Xưa trong cõi người lấy thức ăn độc mà cho người hoặc dùng chim độc giết người; hoặc xuất gia phá giới, ăn đồ cúng dường của cõi nước. Hoặc vọng ngữ, ác khẩu. Những nghiệp như thế thọ quả báo này, thọ sinh trong đó.

Lại có quả báo của đủ loại ác nghiệp mà thọ sinh trong đó. Lại nữa, các nghiệp tăng thượng chiêu cảm sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng đủ loại quả báo của các nghiệp bất thiện.

Có lúc, tội nhân nói với ngục tốt rằng: Thưa quan, tôi nay quá khát!

Ngục tốt liền lấy xoa bắt lấy tội nhân ấy, bỏ lên trên bờ. Hoặc dùng kìm móc kéo banh miệng ra, nước sắt nóng hực đỏ rót vào trong miệng đốt, yết hầu, ngực, tim, bụng, ngũ tạng, dạ dày, ruột trọn đều chín nát. Nước đồng sôi từ dưới mà ra. Lúc ấy tội nhân bị sự khổ tàn bạo phẩm thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn, cực cứng cực mạnh, là đớn đau kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của nghiệp ác thời cầu chết chẳng được.

Xưa làm nghiệp gì mà bị tội khổ này?

Xưa trong cõi người, lấy phân voi, ngựa cho vào miệng vào mũi người. Hoặc dùng năm loại nhựa cay độc rót vào miệng, mũi người. Hoặc để độc trong thức ăn bức bách người ăn. Hoặc xui người uống đủ các loại rượu. Hoặc vì lợi mà bán rượu hoặc tự uống rượu. Hoặc xuất gia phá giới mà thọ dụng sự cúng dường của quốc độ, như tô, dầu, đường, mật...Hoặc lại uống những thứ của người khác mà chẳng phải là mình có thể uống. Vì báo của nghiệp này nên thọ sinh trong đó. Lại có quả báo của đủ loại ác nghiệp mà thọ sinh trong đó. Lại có nghiệp báo tăng thượng chiêu cảm thọ sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện. Trùng thuyết kệ rằng:

Tội nhân ra ngục lớn
Thấy trong Nhiệt Hôi này
Giống như đất bằng phẳng
Khởi ái liền đến đó.
Đến rồi cuống cuồng chạy
Vô số các do-tuần
Nhấc, hạ chân sinh, nát
Bị đủ khổ thượng thượng.
Đã ra ngục Nhiệt Hôi
Liền thấy hầm phân thỉ
Dài rộng, sâu trăm trượng,
Ái, đến tưởng ao hoa
Trong đó vô số trùng
Mồm cứng sắc như sắt
Xuyên da, ăn máu thịt
Phá gân xương, nuốt tủy.
Lại ra hầm phân rồi
Thấy Rừng Kiếm khởi ái,
Cho rằng đủ cành lá
Đến đó muốn cầu vui,
Trong rừng đủ loại chim
Mỏ nhọn đâm như kim
Mổ người như cây sinh,
Ăn nuốt sạch máu thịt.
Lúc ấy đã ăn rồi
Chỉ còn lại gân, xương,
Gió lạnh thổi một phen
Da thịt sinh trở lại.
Kinh sợ chạy cuống cuồng,
Chỗ khổ lại tưởng an.
Trong đường bị tàn hại
Mới vào được rừng Kiếm.
Lúc ấy thân tan nát
Đau đớn, máu thành sông.
Ra khỏi rừng này rồi,
Lại vào sông tro khác,
Như nước sôi nấu đậu,
Hoặc chìm hoặc nổi chuyển
Trong nước tro sục sôi
Tội nhân cũng như thế.
Hai bờ các ngục tốt
Cầm xoa đâm thân thể
Đem ra để trên bờ
Bắt nuốt hòn sắt bỏng.
Hoặc lại nước sắt sôi
Rót vào miệng người khát,
Cháy tan khắp trong thân,
Sau đó ra từ dưới.
Như thế người làm ác
Bị khổ địa ngục này.
Xưa chẳng tu nghiệp thiện,
Tu hành đường tà vạy.
Do khởi chính tư duy
Nên lìa được nghiệp ác,
Một hướng luôn làm thiện
Người này vượt đường ác.
Biết hai nghiệp thiện, ác
Quả báo khác hẳn nhau,
Người trí phải lìa ác,
Phải trồng các thiện căn.
Lại có tu hành khác:
Là tám phần thánh đạo,
Vì diệt tất cả khổ
Quán bốn pháp vô dư.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật thấy thế rồi
Nên nói ngục Viên Cách
Chỗ ở của người ác.

THỨ MƯỜI: ĐỊA NGỤC DIÊM-LA

Như Phật Bà-Già-Bà và A-La-Hán nói. Tôi nghe như vậy.

Một thời, Phật Thế Tôn nói: Tì-khưu! Ta dùng thiên nhãn thanh tịnh vượt quá nhục nhãn, thấy các chúng sinh thối chìm, sinh khởi sắc thiện, sắc ác, hoặc vi diệu, hoặc thô lậu, hoặc ở đường lành, hoặc ở đường ác, tùy nghiệp mà thọ sinh, Ta biết như thật, mà nói kệ rằng:

Khởi tạo tâm tà ác
Hoặc nói lời tà vạy
Hoặc thân làm tà nghiệp
Do vì xưa phóng dật,
Ít nghe, không phúc đức,
Lúc mạng chung là ác,
Người này bỏ thân mạng
Liền đọa ngục Diêm-La.

Phật bảo Tì-khưu: Nếu ai kiếp xưa không cung kính cha mẹ và Sa-môn, Bà-la-môn, không cung kính thân hữu, tôn trưởng, không tu chính thiện và hành phúc đức; với cái ác hiện tại và tội vị lai không sinh sợ hãi. Không làm bố thí, không tu phúc đức, không thọ tám giới, không trì năm giới, bỏ thọ mạng rồi, sinh trong địa ngục. Ngục tốt tóm lấy đưa đến Diêm-La, thưa rằng: Người này xưa không cung kính cha mẹ và Sa-môn, Bà-la-môn, không cung kính thân hữu, tôn trưởng; không tu chính thiện và làm phúc đức. Với cái ác của thời hiện sống và tội ở tương lai không sinh sợ hãi. Không làm bố thí, chẳng tu phúc đức. Không thọ tám trai giới, chẳng trì năm giới. Nguyện Vua giáo giới người này, khiến biết nhân quả thiện, ác.

Lúc ấy Diêm-La y theo năm thiên sứ chính thiện giáo giới nói với chúng sinh rằng:

- Chúng sinh! Ngươi trước không thấy thiên sứ thứ nhất đến trong cõi người chăng?

- Tâu Đại Vương! Tôi trước không thấy.

Vua bảo:

Xưa ngươi trong cõi người, không thấy khi thiếu niên, đồng tử, trẻ con sơ sinh ngước mắt mà chẳng thể trốn ẩm ướt tìm khô ráo chăng?

- Tâu Đại Vương! Tôi xưa có thấy.

Vua bảo:

- Ngươi đã thấy, hiểu biết thì sao không suy nghĩ tính toán, rằng: Ta nay phải sinh, chưa vượt được pháp sinh. Ta phải theo khả năng, y thân, khẩu, ý mà tu hành thiện pháp. Trong thời gian dài sẽ được chính đạo, lợi ích hỉ lạc.

Chúng sinh nói:

-Tâu Đại vương! Tôi xưa phóng dật, không thể hành thiện.

Vua bảo:

-Nghiệp tà ác của ngươi là tự làm, tự lớn, không phải do cha mẹ làm, không phải quốc vương làm, không phải trời làm, không phải Sa-môn, Bà-la-môn đã mất làm. Tự làm, tự chịu. Tuy không nguyện cầu nhưng quả báo nhất định đến.

Lúc ấy Diêm-La vương nhân thiên sứ này, trách mắng giáo dục rồi, lại nhân thiên sứ thứ hai mà chính thiện giáo giới, rằng:

-Ngươi trước không thấy thiên sứ thứ hai đến trong cõi người chăng?

-Đại Vương! Tôi trước không thấy.

Vua bảo:

Ngươi xưa trong cõi người, không thấy, hoặc nam, hoặc nữ khi già nua, hoặc lại một lũ lưng cong giống như sừng, cong như cung, chống gậy dò trước bước đi, cử động thân như chiến đấu chăng?

Chúng sinh thưa:

-Đại Vương! Tôi xưa đã thấy.

Vua bảo:

-Ngươi đã hiểu biết, sao chẳng tư duy tính toán, rằng: Ta nay phải già, chưa thoát được pháp già. Ta phải tùy theo khả năng, y nơi thân, khẩu , ý mà tu hành thiện pháp, trong thời gian dài, được chính đạo, lợi ích hỉ lạc.

Chúng sinh thưa:

-Đại Vương! Tôi xưa phóng dật, không thể hành thiện.

Vua bảo:

-Nghiệp tà ác của ngươi tự làm, tự lớn, không phải cha mẹ làm, không phải quốc vương làm, không phải trời làm, không phải Sa-môn, Bà-la-môn đã chết làm; tự làm, tự chịu, tuy không nguyện cầu nhưng quả báo nhất định đến.

Lúc ấy Diêm vương nhân thiên sứ thứ hai mà trách mắng giáo dục rồi, lại nhân thiên sứ thứ ba mà chính thiện giáo giới Nói với chúng sinh rằng:

-Ngươi trước không thấy thiên sứ thứ ba đến trong cõi người chăng?

-Đại Vương! Tôi trước không thấy.

Vua bảo:

-Ngươi xưa trong cõi người không thấy, hoặc nam hoặc nữ bệnh tật khốn khổ cực khó khăn. Hoặc nằm trệ trên giường chiếu, hoặc nương cậy người giúp, hoặc ngủ trên đất. Thân này bị khổ tối kiên tối cường, khó kham khó nhẫn. Xâm tổn tuổi thọ, bị các kphổ bức bách.

-Đại Vương! Tôi xưa có thấy.

Vua bảo:

-Ngươi đã hiểu biết, sao chẳng tư duy tính toán, rằng: Ta nay sẽ phải bệnh, chưa thoát được pháp bệnh. Phải theo khả năng, y thân, khẩu, ý mà tu hành pháp thiện, trong thời gian dài sẽ được chính đạo, lợi ích hỉ lạc.

Chúng sinh thưa:

-Đại Vương! Tôi xưa phóng dật, không thể làm thiện.

Vua bảo:

-Nghiệp tà ác của ngươi, tự làm, tự trưởng dưỡng, không phải cha mẹ làm, không phải quốc vương làm, không phải trời làm, không phải Samôn hay Bà-la-môn đã chết làm. Tự làm, tự chịu. Tuy không nguyện cầu, song quả báo của nghiệp nhất định đến.

Lúc ấy vua Diêm-La nhân thiên sứ này mà quở trách giáo hối rồi, lại nhân thiên sứ thứ tư mà chính thiện giáo giới, nói với chúng sinh rằng:

-Các ngươi xưa trong cõi người không thấy thiên sứ thứ tư đến trong cõi người đó chăng?

Chúng sinh thưa:

-Đại Vương! Tôi trước không thấy.

Vua bảo:

-Ngươi xưa trong cõi người, không thấy hoặc nam hoặc nữ, hoặc chết một ngày chết, hoặc hai ngày, hoặc ba ngày cho đến bảy ngày. Hoặc trương sình lên, hoặc ám đen hoặc thối nát hoặc bị cầm thú nhai nuốt.

Chúng sinh thưa:

-Đại Vương! Tôi xưa đã thấy.

Vua bảo:

-Ngươi đã hiểu biết, sao không tư duy tính toán, rằng: Ta nay sẽ phải chết, chưa thoát được pháp chết. Ta phải theo khả năng , y thân, khẩu, ý mà tu hành pháp thiện, trong thời gian dài, sẽ được chính đạo, lợi ích hỉ lạc.

Chúng sinh thưa:

-Đại vương! Tôi xưa phóng dật, không thể làm thiện.

Vua bảo:

-Nghiệp tà ác của ngươi, tự làm tự trưởng dưỡng, không phải cha mẹ làm, không phải quốc vương làm, không phải trời làm, không phải Sa-môn, Bà-la-môn đã chết làm, tự làm tự chịu. Tuy không nguyện cầu nhưng quả báo nhất định đến.

Lúc ấy Diêm Vương nhân thiên sứ này mà quở trách giáo hối rồi, lại nhân thiên sứ thứ năm mà chính thiện giáo giới bảo chúng sinh rằng:

-Các ngươi trước không thấy thiên sứ thứ năm đến trong cõi người chăng?

-Đại Vương! Tôi trước không thấy.

Vua bảo:

-Ngươi xưa trong cõi người không thấy người thế gian, hoặc giết hại, hoặc trộm cướp hoặc lại tà dâm, cho đến vọng ngữ, ác khẩu, bị vua cõi người đánh phạt, đầu mặt bị trói đánh, nêu theo tội nhẹ hay nặng đủ loại trị phạt, hoặc gậy hoặc roi hoặc chặt tay chân hoặc xẻo tai, mũi, cho đến tử hình.

Chúng sinh thưa:

-Đại Vương! Tôi xưa đã thấy.

Vua bảo:

-Ngươi đã hiểu biết, sao chẳng suy nghĩ tính lường, rằng: Tất cả nghiệp ác có thể thấy hiện báo. Ta nay thuộc về nghiệp, tùy theo lực nghiệp mà hành, hoặc thiện hoặc ác, các nghiệp được làm trong thời tương lai sẽ biết nhân thọ sinh.

Chúng sinh thưa:

- Đại Vương! Tôi xưa phóng dật, không thể làm thiện.

Vua bảo:

-Nghiệp tà ác của ngươi tự làm tự tăng trưởng, không phải cha mẹ làm, chẳng phải quốc vương làm, không phải trời làm, chẳng phải sa-môn, Bà-la-môn đã chết làm, tự làm, tự chịu. Tuy không nguyện cầu, song quả báo nhất định sẽ đến.

Nói như thế rồi, xả tâm mà trụ.

Lúc đó ngục tốt bắt tội nhân này treo ngược hướng xuống dưới, vào địa ngục Cánh Sinh. Ngục này có bốn góc, bốn cửa, thành sắt vây quanh, trên dưới đều bằng sắt, ngày đêm thiêu đốt, thường phóng ánh lửa hực. Trong đó, tội nhân tùy theo ranh giới của dây đen mà bị búa băm chém. Máu thịt đều hết, chỉ còn gân xương. Khốn khổ khó kham, sầu đau cùng cực mà tạm chết. Lúc ấy gió lạnh thổi, máu thịt lại phục hồi, lại bị cái khổ tàn khốc phẩm thượng thượng này. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo ác nghiệp thời cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà chịu quả báo này, khiến các chúng sinh thọ sinh trong đó?

Xưa trong cõi người khinh lờn cha mẹ và sa-môn, bà-la-môn, không cung kính thân hữu và tôn trưởng, không tu nghiệp chính thiện và phúc đức. Với cái ác hiện tại và tội vị lai không sinh sợ hãi. Không hành bố thí, tu phúc đức. Không thọ tám trai, không trì năm giới. Do nghiệp này hạ phẩm nên sinh trong đó mà bị khổ tàn hại đủ loại. Tiếp theo, nếu phẩm tăng nặng, thời sinh vào địa ngục Hắc Thằng thứ hai. Tiếp theo, nếu phẩm tăng nặng thêm thời sinh vào địa ngục Tụ Khái thứ ba. Tiếp theo, nếu phẩm tăng nặng thêm, thời sinh vào địa ngục Khiếu Hoán thứ tư. Tiếp theo, nếu phẩm tăng nặng thêm, thời sinh vào địa ngục Đại Khiếu Hoán. Tiếp theo, nếu phẩm tăng nặng thêm, thời sinh vào địa ngục Thiêu Nhiệt thứ sáu. Tiếp theo, nếu phẩm tăng nặng thêm, thời sinh vào địa ngục Đại Thiêu Nhiệt thứ bảy. Nếu phẩm nặng hơn, sinh địa ngục A-Tì-Chỉ thứ tám. Địa ngục A-Tì-Chỉ này bốn góc bốn cửa, thành sắt vây quanh, trên dưới toàn bằng sắt, ngày đêm thiêu đốt, luôn phóng ánh lửa hực đầy khắp. Trong đó tội nhân số vô lượng trăm nghìn chồng chất bị thiêu, giống như lò củi, giống như luyện sắt trọn một ngày đêm. Thân thể kia bị thiêu cũng lại như thế.

Phật nói: Tì-khưu! Địa ngục A-Tì-Chỉ này hoặc cửa phía Đông tự mở, thời tội nhân thấy thế bèn hướng chạy đến cửa, tìm chỗ nương náu, tìm chỗ cứu tế, tìm cách ra khỏi. Chưa đến được cửa thì cửa đã tự đóng lại. Cửa Tây, Nam, Bắc cũng lại như thế. Thấy sự này rồi hết sạch hy vọng, thân tâm khổ não, kêu gào bi thảm đớn đau. Vô lượng nghìn năm luôn bị khổ phẩm thượng thượng như vậy, khó có thể kham nhẫn, là đau đớn kịch liệt nhất. Cho đến khi chưa thọ dụng hết quả báo của ác nghiệp, thời cầu chết chẳng được.

Xưa làm nghiệp gì mà chịu quả báo này? Xưa trong cõi người, phỉ báng, sai sử các vị tiên nhân. Hoặc phụ bạc người ân nghĩa, hoặc là phản nghịch giết hại thân hữu thân thiện, là nhân phương tiện chính nghiệp của ngục A-Tì-Chỉ, nên thọ sinh trong đó.

Lại có quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện mà thọ sinh trong đó. Lại nữa, có các nghiệp tăng thượng chiêu cảm thọ sinh trong đó. Sinh trong đó rồi, thọ dụng quả báo của đủ loại nghiệp bất thiện.

Thọ chính báo rồi, ra khỏi đại địa ngục, thời do nghiệp dư sót nên vào bốn ngục Viên Cách. Trước hết là vào Nhiệt Hôi. Tro sâu ngập gối, hạ gối xuống bèn chín bấy như sáp rơi vào lửa. Nếu nhấc chân lên thời da thịt lại khôi phục. Trong đó tội nhân tìm cầu chỗ nương, chỗ cứu tế, mong ra khỏi, kinh hoàng chạy trốn vô số do-tuần. Thấy hầm phẩn thỉ, đất đều là phân tiểu, tử khí đầy khắp. Trong đó có trùng gọi là Nhương Cưu Đà, số nhiều vô lượng, hình tợ như rắn dài, thân trắng đầu đen, miệng như kiếm sắc, ngóc đầu há miệng chờ tội nhân đến. Khi tội nhân vào rồi, trùng này xuyên qua da vào thịt, phá xương ăn tủy. Bị khổ này vô số nghìn năm, luôn kêu gào lớn. Cho đến khi ác nghiệp chưa hết thời cầu chết chẳng được.

Ra khỏi ngục này rồi, thấy rừng Kiếm, tìm chỗ nương náu, cứu tế, ra khỏi nên hướng rừng mà chạy vội đến. Trên đường đủ loại vũ khí đâm, phá xé nát thân và chân. Tiếp theo là vào rừng Kiếm, thời có gió nóng thổi động các cây có kiếm. Gió chạm vào như lửa, cử động thân thể bị cháy sém, rừng kiếm lại mưa xuống đủ loại vũ khí đâm chém thân thể. Tùy theo chỗ chạm phải mà da thịt không còn sót. Chịu sự tàn hại này vô số nghìn năm, thường kêu gào lớn. Cho đến khi ác nghiệp chưa hết thời cầu chết chẳng được.

Lại có đủ loại cầm thú ăn thân thể, đều như trước đã nói.

Ra khỏi ngục này rồi, thấy Liệt Hôi Trấp, nước tro sôi sục đầy ắp. Cầu tìm chỗ nương, cứu tế, ra khỏi nên vội chạy vào sông, bị đun sục sôi chìm nổi giống như nấu đậu. Bên bờ có ngục tốt cầm lưới sắt, vớt tội nhân để lên bờ sắt đỏ.

Ngục tốt hỏi tội nhân rằng: Ngươi muốn điều gì? Tội nhân thưa: Tôi nay đói không thể chịu được nữa. Lúc ấy ngục tốt lền lấy kìm móc banh miệng ra, thả hòn sắt nóng vào. Theo chỗ hòn sắt đến, môi, lưỡi, tim, ngực, dạ dày, ruột, năm tạng đều trọn cháy tan. Hòn sắt thẳng xuống mà ra phía dưới. Khát uống nước đồng sôi cũng lại như thế. Vô số nghìn năm luôn luôn kêu gào lớn. Chịu khốn khổ này cho đến khi ác nghiệp chưa hết thời cầu chết chẳng được.

Ra khỏi ngục này rồi, thấy trong khoảng địa ngục Đại Hạng giống như một chợ lớn. Trong đó có rừng cây gọi là Diễm-Phù-Lê, trong đó có ngục tốt nặm tay tội nhân mà kéo lên, kéo xuống, đều như đã nói ở trước.

Lại có vạc sắt đầy nước sắt sôi, ngục tốt nắm bắt người để vào trong vạc, đủ số năm trăm năm trong cõi người mới được tạm ra. Lúc ấy vừa mới kêu được, chẳng kêu được tiếp thì mỗi người đã lại chìm nghỉm. Trong đó có tội nhân hoặc ngửa hoặc úp, bị đinh sắt đỏ đóng thân ghim xuống đất bằng sắt nóng. Hoặc kéo lưỡi tội nhân như da trâu lớn và thân bày khắp trên mặt đất, lấy vô số đinh sắt đỏ mà đóng. Lại có tội nhân toàn thân bị chặt như chặt đốt mía. Lại có tội nhân, bị ngục tốt chặt đầu, khi đao hạ xuống thì đầu lìa, đao nhấc lên thì đầu sinh lại, do sự giết này mà đầu chất như núi. Chân và tay cũng như vậy. Lại có tội nhân da bị lột bày trên đất, thịt bị băm nhỏ chất đống trên da. Lại có tội nhân đầy trong cố sắt, ngục tốt cầm chày đâm giã khiến nát bấy. Lại có tội nhân đầu thú thân người, hoặc xe kéo....đủ như trước đã nói. Lại có vô số tội nhân bị ngục tốt cầm gậy vây chung quanh như săn bắt.

Các tội nhân này chịu sự khổ tàn hại phẩm thượng thượng này, khó có thể kham nhẫn, hết sức cứng, hết sức mạnh, là đau đớn kịch liệt nhất, cho đến khi ác nghiệp chưa hết thì cầu chết không được.

Xưa làm nghiệp gì mà bị tội báo này? Xưa trong cõi người tạo tác mười điều ác, vì phẩm nhẹ nên không chiêu cảm địa ngục lớn, sinh ở trong đó; hoặc đã chịu quả địa ngục lớn, do nghiệp sót lại nên thọ sinh trong đây. Sinh rồi chịu đủ quả báo của nghiệp sót lại.

Lúa bấy giờ Phật nói: Tì-khưu! Vua Diêm-La thường nguyện như thế này: Khi nào ta sẽ ra khỏi đây, được sinh trong cõi người, cùng loại với người, sinh trong nhà giàu có, nhiều tiền của châu báu, thân thể mềm mại, đủ các tướng an lạc. Cưỡi xe đi vui chơi, chân chẳng chạm đất. Do tuổi khôn lớn, sáu căn thành thục, đã bố thí và làm các công đức, cắt bỏ râu tóc, mặc pháp y. Vì trí chính tín, bỏ lìa nhà ở, thọ pháp không nhà. Đã xuất gia rồi, nguyện ta chứng đắc Phạm hành rốt ráo, giống như thời xưa các thiện nam tử xuất gia đắc đạo, rốt ráo Phạm hành.

Lúc ấy Thế Tôn nói kệ rằng:

Vì sao làm nghiệp này
Đời này sinh ưu hối,
Vị lai khóc, kêu gào,
Bị đủ loại quả báo.
Khi nghiệp ác chưa chín
Kẻ ngu tưởng ngon lành,
Khi nghiệp đã chín rồi
Mới biết là khổ nạn.
Khi mới tạo nghiệp ác,
Không như lửa cháy ngay,
Như tro che trên lửa
Tùy trục thiêu người tội,
Người tội nhiều quá
Tất cả bị tổn hại
Dần tổn mất thiện căn
Như cây chuối kết thật.
Trí ác làm tự tổn
Giống như trị oan gia
Khởi tạo các nghiệp ác
Sẽ bị khổ vị lai.
Nếu làm nghiệp tốt lành
Hiện tại không tâm hối,
Vị lai được quả báo
Hoan hỉ thường an lạc.
Như Lai- Thầy trời người
Như thật đã thấy rồi
Nên nói ngục Diêm-La
Chỗ của người tạo ác.

    « Xem quyển trước «      « Kinh này có tổng cộng 10 quyển »       » Xem quyển tiếp theo »

Tải về dạng file RTF

_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Sống đẹp giữa dòng đời


Tư tưởng xã hội trong Kinh điển Phật giáo Nguyên thủy


San sẻ yêu thương


Kinh Duy-ma-cật (Việt dịch)

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.



Donate


Quý vị đang truy cập từ IP 3.137.167.205 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập