Nếu kiên trì, bạn sẽ thành công;
và bạn sẽ tìm được niềm vui
khi vượt qua được các chướng ngại.
You will succeed if you persevere; and you will find a joy in overcoming obstacles.
Bên trong những yếu đuối và khiếm khuyết mà ta nhận thức được có ẩn chứa chiếc chìa khóa để nhận biết sức mạnh thực sự của chúng ta. Bằng cách đối mặt với các cảm xúc phiền não và những vấn đề bất ổn xảy ra trong đời sống, chúng ta khám phá một kinh nghiệm sảng khoái lan rộng cả bên ngoài lẫn bên trong. Nếu như trước đây tôi không đối mặt với sự khủng hoảng và bất an đã bám theo tôi trong suốt thời thơ ấu, hẳn tôi đã không thể ở vào địa vị như ngày nay. Hẳn tôi sẽ không bao giờ có được sự can đảm hay sức mạnh để bước lên máy bay, đi vòng quanh thế giới, và ngồi trước một cử tọa toàn những người lạ mặt để trao truyền vốn trí tuệ mà tôi đã học được, không chỉ qua kinh nghiệm bản thân tôi, mà còn là qua kinh nghiệm của những bậc đại sư chân chính, những người dẫn dắt và là những bậc thầy của tôi.
WITHIN OUR PERCEIVED weaknesses and imperfections lies the key to realizing our true strength. By facing our disturbing emotions and the problems that occur in our lives, we discover an experience of well-being that extends outward as well as inward. Had I not faced the panic and anxiety I felt through most of my youth, I would not be in the position in which I find myself today. I would never have found the courage or the strength to get on a plane, travel around the world, and sit before an audience of strangers passing on the wisdom I'd learned not only through my own experience, but through the experiences of the truly great masters who were my guides and teachers.
Tất cả chúng ta đều là Phật. Nhưng chúng ta lại không nhận biết điều đó. Về nhiều phương diện, chúng ta bị khép chặt trong một cái nhìn hạn hẹp về chính mình và về thế giới chung quanh, được tạo ra qua những điều kiện văn hóa xã hội, giáo dục nuôi dưỡng trong gia đình, kinh nghiệm cá nhân và khuynh hướng sinh lý cơ bản, vốn luôn hình thành những phân biệt và đo lường kinh nghiệm hiện tại cũng như hy vọng, sợ hãi trong tương lai, dựa trên kho tàng ký ức được lưu trữ trong các tế bào thần kinh.
We're all buddhas. We just don't recognize it. We are confined in many ways to a limited view of ourselves and the world around us through cultural conditioning, family upbringing, personal experience, and the basic biological predisposition toward making distinctions and measuring present experience and future hopes and fears against a neuronal warehouse of memories .
Một khi bạn tự mình phát nguyện sẽ nuôi dưỡng một sự tỉnh giác nhận biết về tánh Phật của mình, chắc chắn bạn sẽ bắt đầu nhận thấy những thay đổi trong kinh nghiệm hằng ngày. Những việc trước đây thường gây phiền muộn sẽ mất dần khả năng làm bạn rối rắm. Bạn sẽ có một trực giác bén nhạy, khôn ngoan hơn, sống thanh thản hơn và chân thành, cởi mở hơn. Bạn sẽ bắt đầu nhận biết các chướng ngại như là những cơ hội để bạn tu tập tăng tiến hơn. Rồi khi ảo giác về sự giới hạn và dễ thương tổn của bạn dần dần mất đi, bạn sẽ khám phá từ sâu thẳm trong nội tâm mình sự vĩ đại thực sự của tự thể: Bạn là ai và là gì?
Once you commit yourself to developing an awareness of your buddha nature, you'll inevitably start to see changes in your day-to-day experience. Things that used to trouble you gradually lose their power to upset you. You'll become intuitively wiser, more relaxed, and more openhearted. You'll begin to recognize obstacles as opportunities for further growth. And as your illusory sense of limitation and vulnerability gradually fades away, you'll discover deep within yourself the true grandeur of who and what you are.
Và tuyệt vời nhất là, khi bạn bắt đầu thấy được tiềm năng của chính mình, bạn cũng sẽ bắt đầu nhận thấy tiềm năng ấy ở tất cả mọi người quanh bạn. Tánh Phật không phải là một phẩm tính đặc biệt chỉ dành riêng cho một số ít người được ưu tiên. Dấu hiệu chân thật của việc nhận biết tánh Phật nơi mình là nhận ra rằng tánh Phật ấy thực sự bình thường như thế nào - đó là khả năng nhận biết tất cả chúng sinh đều có tánh Phật, cho dù không phải ai cũng nhận biết được tánh Phật nơi chính họ. Vì thế, thay vì khép kín lòng mình trước những người quát tháo bạn hay có hành vi nào đó khác hơn gây hại cho bạn, bạn sẽ thấy mình trở nên cởi mở hơn. Bạn nhận biết rằng họ không phải là những kẻ điên khùng, mà cũng là những con người giống như bạn, luôn mong muốn được hạnh phúc và an bình. Họ xử sự như những kẻ điên khùng vì họ chưa nhận biết được bản thể chân thật của họ và đang bị chế ngự bởi những cảm giác yếu đuối và sợ hãi.
Best of all, as you start to see your own potential, you'll also begin to recognize it in everyone around you. Buddha nature is not a special quality available to a privileged few. The true mark of recognizing your buddha nature is to realize how ordinary it really is— the ability to see that every living creature shares it, though not everyone recognizes it in him- or herself. So instead of closing your heart to people who yell at you or act in some other harmful way, you find yourself becoming more open. You recognize that they aren't “jerks,” but are people who, like you, want to be happy and peaceful. They're only acting like jerks because they haven't recognized their true nature and are overwhelmed by sensations of vulnerability and fear.
Bạn có thể bắt đầu tu tập với ước nguyện đơn giản là để hoàn thiện chính mình, để làm tất cả mọi việc một cách tỉnh thức hơn và để rộng mở cõi lòng với người khác một cách sâu sắc hơn. Động cơ thúc đẩy là yếu tố riêng lẻ quan trọng nhất quyết định kinh nghiệm của bạn là an lành hay đau khổ. Trí tuệ và từ bi thật ra luôn phát triển song hành. Càng có sự chú tâm và quán chiếu sâu xa sự việc, bạn sẽ càng thấy dễ khởi tâm bi mẫn. Và càng rộng mở tâm hồn với mọi người, bạn sẽ càng sáng suốt hơn và duy trì được sự chú tâm nhiều hơn trong tất cả những việc bạn làm.
Your practice can begin with the simple aspiration to do better, to approach all of your activities with a greater sense of awareness and insight, and to open your heart more deeply toward others. Motivation is the single most important factor in determining whether your experience is conditioned by suffering or by peace. Wisdom and compassion actually develop at the same pace. The more attentive you become and the more deeply you examine things, the easier you'll find it to be compassionate. And the more you open your heart to others, the wiser and more attentive you become in all your activities.
Bất cứ khi nào bạn cũng có thể chọn lựa, hoặc là theo đuổi chuỗi tư tưởng, cảm xúc và cảm giác vốn củng cố nhận thức về bản thân mình như là yếu đuối và giới hạn, hoặc là luôn ghi nhớ rằng bản thể chân thật của mình vốn là thanh tịnh, không do tạo tác và không thể bị tổn hại. Bạn có thể tiếp tục chìm trong giấc ngủ vô minh hoặc nhớ lại rằng bạn vẫn đang và vốn thường tỉnh giác. Dù chọn cách nào thì bạn cũng đang hiển bày bản chất vô hạn của tự tánh chân thật. Vô minh, yếu đuối, sợ hãi, sân hận và tham muốn đều là những biểu hiện từ tiềm năng vô hạn của tánh Phật. Không có gì vốn sẵn mang tính chất đúng sai trong những chọn lựa như thế. Kết quả tu tập theo Phật giáo chỉ đơn giản là để nhận biết được rằng những phiền não nói trên hay khác nữa cũng đều chỉ là những chọn lựa sẵn có với ta không hơn không kém, bởi vì bản chất chân thật của ta vốn có phạm trù vô hạn.
At any given moment, you can choose to follow the chain of thoughts, emotions, and sensations that reinforce a perception of yourself as vulnerable and limited—or you can remember that true nature is pure, unconditioned, and incapable of being harmed. You can remain in the sleep of ignorance or remember that you are and always have been awake. Either way, you're still experiencing the unlimited nature of your true being. Ignorance, vulnerability, fear, anger, and desire are expressions of the infinite potential of your buddha nature. There's nothing inherently wrong or right with making such choices. The fruit of Buddhist practice is simply the recognition that these and other mental afflictions are nothing more or less than choices available to us because our real nature is infinite in scope.
Chúng ta chạy theo vô minh vì chúng ta có khả năng đó. Chúng ta sống tỉnh giác cũng vì chúng ta có khả năng đó. Luân hồi và Niết-bàn chỉ là những cách nhìn khác nhau dựa trên sự chọn lựa của ta về cách thức quan sát và nhận hiểu kinh nghiệm của mình. Niết-bàn không có gì huyền bí và luân hồi cũng không có chi xấu xa hay sai trái. Nếu bạn cứ khăng khăng tự nghĩ về mình như là hạn hẹp kém cỏi, sợ sệt, dễ tổn thương, hay bị khủng hoảng bởi kinh nghiệm quá khứ, hãy biết rằng đó chỉ là do sự chọn lựa của bạn. Cơ hội để bạn trải nghiệm khác hơn về chính mình vẫn luôn luôn sẵn có.
We choose ignorance because we can. We choose awareness because we can. Samsara and nirvana are simply different points of view based on the choices we make in how to examine and understand our experience. There's nothing magical about nirvana and nothing bad or wrong about samsara. If you're determined to think of yourself as limited, fearful, vulnerable, or scarred by past experience, know only that you have chosen to do so. The opportunity to experience yourself differently is always available.
Về cơ bản, con đường tu tập theo đạo Phật đưa đến một chọn lựa giữa sự quen thuộc và thực tiễn. Việc duy trì những mô thức quen thuộc trong tư tưởng và hành vi chắc chắn là cho ta một cảm giác thoải mái và ổn định nào đó. Việc bước ra khỏi phạm vi thoải mái và quen thuộc ấy tất yếu đòi hỏi ta phải chuyển vào một phạm trù kinh nghiệm xa lạ, có thể là mang dáng vẻ thực sự đáng khiếp sợ, một phạm trù khó chịu nửa vời như tôi đã trải nghiệm trong lúc nhập thất. Bạn không biết là nên quay về với những [kinh nghiệm] quen thuộc nhưng đáng sợ, hay là nên tiếp tục dấn bước tiến lên về phía những [kinh nghiệm] có vẻ như đáng sợ chỉ vì chúng không quen thuộc.
In essence, the Buddhist path offers a choice between familiar-practicality. There is, without question, a certain comfort and stability in maintaining familiar patterns of thought and behavior. Stepping outside that zone of comfort and familiarity necessarily involves moving into a realm of unfamiliar experience that may seem really scary—an uncomfortable in-between realm like the one I experienced in retreat. You don't know whether to go back to what was familiar but frightening or to forge ahead toward what may he frightening simply because it's unfamiliar.
Trong một ý nghĩa nào đó, sự phân vân không xác quyết khi đứng trước chọn lựa thừa nhận tiềm năng trọn vẹn của mình rất tương tự với những gì mà nhiều đệ tử của tôi đã kể lại về sự chấm dứt một cuộc tình đau đớn: có một cái gì bất đắc dĩ, một cảm giác thất bại đi kèm theo sự chia tay ấy.
In a sense, the uncertainty surrounding the choice to recognize your full potential is similar to what several of my students have told me about ending an abusive relationship: there's a certain reluctance or sense of failure associated with letting go of the relationship.
Khác biệt chính giữa việc cắt đứt một cuộc tình đau đớn với việc bước vào con đường tu tập theo Phật giáo là khi bước vào tu tập, bạn đang chấm dứt một cuộc tình đau đớn với chính bản thân mình. Khi bạn thừa nhận tiềm năng chân thật của mình, bạn dần dần thấy mình giảm bớt việc thường xuyên hạ thấp chính mình, quan niệm về chính mình trở nên tích cực và lành mạnh hơn, sự tự tin và niềm vui sống sẽ tăng thêm. Đồng thời bạn sẽ bắt đầu nhận ra rằng mọi người xung quanh bạn đều có cùng một tiềm năng ấy, dù họ có biết điều đó hay không. Thay vì ứng xử với họ như những mối đe dọa hay những đối thủ, bạn sẽ thấy mình có khả năng nhận biết và cảm thông với những nỗi sợ hãi, khổ đau của họ. Bạn sẽ tự nhiên ứng xử với họ theo cách chú trọng vào những giải pháp cho các vấn đề bất ổn chứ không phải là tự thân các bất ổn đó.
The primary difference between severing an abusive relationship and entering the path of Buddhist practice is that when you enter the path of Buddhist practice you're ending an abusive relationship with yourself. When you choose to recognize your true potential, you gradually begin to find yourself belittling yourself less frequently, your opinion of yourself becomes more positive and wholesome, and your sense of confidence and sheer joy at being alive increases. At the same time, you begin to recognize that everyone around you has the same potential, whether they know it or not. Instead of dealing with them as threats or adversaries, you'll find yourself able to recognize and empathize with their fear and unhappiness. You'll spontaneously respond to them in ways that emphasize solutions rather than problems.
Xét cho cùng, trí tuệ sáng suốt hoan hỷ trở thành một chọn lựa giữa sự không thoải mái khi trở nên tỉnh giác nhận biết về những phiền não của mình với sự không thoải mái khi bị phiền não chi phối, sai sử. Tôi không thể nói chắc với bạn rằng việc đơn thuần trụ tâm trong sự tỉnh giác nhận biết những tư tưởng, cảm giác và cảm thọ, đồng thời nhận biết chúng như là sự hỗ tương tạo tác của chính thân tâm bạn, bao giờ cũng là một kinh nghiệm dễ chịu. Trong thực tế, tôi lại có thể bảo đảm khá chắc chắn rằng sự quán chiếu bản thân theo cách này có đôi khi sẽ là một kinh nghiệm cực kỳ khó chịu.
Ultimately, joyful wisdom comes down to choosing between the discomfort of becoming aware of your mental afflictions and the discomfort of being ruled by them. I can't promise you that it will always be pleasant simply to rest in the awareness of your thoughts, feelings, and sensations—and to recognize them as interactive creations of your own mind and body. In fact, I can pretty much guarantee that looking at yourself this way will be, at times, extremely unpleasant.
Nhưng điều đó cũng đúng khi ta bắt đầu bất kỳ một kinh nghiệm mới nào, dầu đó là đi tập thể thao, bắt đầu một việc làm mới hay bắt đầu theo một chế độ ăn kiêng. Những tháng đầu tiên bao giờ cũng khó khăn. Việc học hết tất cả các kỹ năng cần thiết để thành thạo một công việc không phải dễ dàng; động viên chính mình đi tập thể thao không phải là dễ dàng; tuân thủ chế độ ăn uống lành mạnh mỗi ngày không phải là dễ dàng. Nhưng sau một thời gian, những khó khăn sẽ giảm bớt, bạn sẽ bắt đầu có cảm giác vui thích hay thành tựu, và toàn bộ nhận thức của bạn về chính mình sẽ bắt đầu thay đổi.
But the same can be said about beginning anything new, whether it's going to the gym, starting a job, or beginning a diet. The first few months are always difficult. It's hard to learn all the skills you need to master a job; it's hard to motivate yourself to exercise; and it's hard to eat healthfully every day. But after a while the difficulties subside; you start to feel a sense of pleasure or accomplishment, and your entire sense of self begins to change.
Sự tu tập thiền quán cũng vận hành giống như thế. Trong những ngày đầu tiên, bạn có thể cảm thấy rất tốt, nhưng sau khoảng một tuần, sự tu tập trở thành một thử thách. Bạn không thể sắp xếp được thời gian, tư thế ngồi thiền không thoải mái, bạn không thể tập trung, hay chỉ là bạn cảm thấy mệt mỏi... Bạn đã chạm phải một bức tường, giống như những vận động viên điền kinh cũng gặp phải khi họ cố chạy thêm nửa dặm nhiều hơn mức tập luyện thông thường. Cơ thể lên tiếng: “Mình không thể chạy nữa”, nhưng tâm trí lại bảo “Mình nên chạy thêm”... Cả hai tiếng nói đều không dễ chịu cho lắm; trong thực tế, cả hai lựa chọn như thế đều khó đáp ứng.
Meditation works the same way. For the first few days you might feel very good, but after a week or so, practice becomes a trial. You can't find the time, sitting is uncomfortable, you can't focus, or you just get tired. You hit a wall, as runners do when they try to add an extra half mile to their exercise. The body says, “I can't,” while the mind says, “I should.” Neither voice is particularly pleasant; in fact, they're both a bit demanding.
Phật giáo thường được gọi là “trung đạo”, vì cho ta sự chọn lựa thứ ba. Nếu bạn thực sự không thể chú tâm vào một âm thanh hay một ngọn nến thêm một giây nào nữa, thì dù thế nào cũng phải dừng lại ngay. Nếu không, thiền tập sẽ trở thành một món nợ đời. Cuối cùng rồi bạn sẽ nghĩ rằng: “Khổ chưa, đã 7 giờ 15 rồi! Ta phải ngồi xuống để vun trồng sự tỉnh giác!” Chưa ai đã từng tiến bộ theo cách đó.
Buddhism is often referred to as the “Middle Way” because it offers a third option. If you just can't focus on a sound or a candle flame for one second longer, then by all means stop. Otherwise, meditation becomes a chore. You'll end up thinking, “Oh, no, it's 7:15. I have to sit down and cultivate awareness.” No one ever progresses that way.
Mặt khác, nếu bạn nghĩ là mình có thể tiếp tục thêm một, hai phút nữa, tất nhiên là hãy tiếp tục. Bạn có thể ngạc nhiên bởi những gì mình học được. Bạn có thể khám phá một tư tưởng hay cảm giác nào đó ẩn sau sự chống kháng mà bạn không muốn thừa nhận. Hay bạn có thể đơn giản biết được rằng bạn thực sự có khả năng an trụ tâm lâu hơn bạn vẫn tưởng. Chỉ riêng khám phá này thôi đã có thể giúp bạn tự tin hơn rất nhiều.
On the other hand, if you think you could go on for another minute or two, then go on. You may be surprised by what you learn. You might discover a particular thought or feeling behind your resistance that you didn't want to acknowledge. Or you may simply find that you can actually rest your mind longer than you thought you could. That discovery alone can give you greater confidence in yourself.
Nhưng điều kỳ diệu nhất là bất kể bạn tu tập được bao lâu hay áp dụng phương pháp nào, mọi pháp môn thiền tập của Phật giáo cuối cùng đều làm sinh khởi tâm từ bi. Mỗi khi quán sát tâm thức, bạn không thể nào không nhận biết sự tương đồng giữa bạn với những người khác xung quanh. Khi bạn cảm nhận khát vọng hạnh phúc của chính mình, bạn không thể không thấy biết cùng một khát vọng ấy nơi người khác, và khi bạn quán sát rõ ràng sự sợ hãi, sân hận hay ác cảm nơi chính mình, chắc chắn bạn sẽ thấy rằng mọi người xung quanh bạn cũng đều cảm thấy cùng một sự sợ hãi, sân hận và ác cảm như thế.
But the best part of all is that no matter how long you practice, or what method you use, every technique of Buddhist meditation ultimately generates compassion. Whenever you look at your mind, you can't help but recognize your similarity to those around you. When you see your own desire to be happy, you can't avoid seeing the same desire in others. And when you look clearly at your own fear, anger, or aversion, you can't help but see that every one around you feels the same fear, anger, and aversion.
Đó là trí tuệ - không phải trong ý nghĩa kiến thức sách vở, mà là trong sự tỉnh giác của trái tim, trong sự nhận biết về mối tương quan kết nối giữa ta với mọi người khác, và trong lộ trình tiến đến an vui.
This is wisdom - not in the sense of book learning, but in the awakening of the heart, the recognition of our connection to others, and the road to joy.