Khó khăn thách thức làm cho cuộc sống trở nên thú vị và chính sự vượt qua thách thức mới làm cho cuộc sống có ý nghĩa.
(Challenges are what make life interesting and overcoming them is what makes life meaningful. )Joshua J. Marine
Hãy đạt đến thành công bằng vào việc phụng sự người khác, không phải dựa vào phí tổn mà người khác phải trả.
(Earn your success based on service to others, not at the expense of others.)H. Jackson Brown, Jr.
Chúng ta không thể đạt được sự bình an nơi thế giới bên ngoài khi chưa có sự bình an với chính bản thân mình.
(We can never obtain peace in the outer world until we make peace with ourselves.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Chúng ta không học đi bằng những quy tắc mà bằng cách bước đi và vấp ngã.
(You don't learn to walk by following rules. You learn by doing, and by falling over. )Richard Branson
Bạn nhận biết được tình yêu khi tất cả những gì bạn muốn là mang đến niềm vui cho người mình yêu, ngay cả khi bạn không hiện diện trong niềm vui ấy.
(You know it's love when all you want is that person to be happy, even if you're not part of their happiness.)Julia Roberts
Mất tiền không đáng gọi là mất; mất danh dự là mất một phần đời; chỉ có mất niềm tin là mất hết tất cả.Ngạn ngữ Nga
Cuộc sống xem như chấm dứt vào ngày mà chúng ta bắt đầu im lặng trước những điều đáng nói.
(Our lives begin to end the day we become silent about things that matter. )Martin Luther King Jr.
Hạnh phúc giống như một nụ hôn. Bạn phải chia sẻ với một ai đó mới có thể tận hưởng được nó.
(Happiness is like a kiss. You must share it to enjoy it.)Bernard Meltzer
Kẻ bi quan than phiền về hướng gió, người lạc quan chờ đợi gió đổi chiều, còn người thực tế thì điều chỉnh cánh buồm. (The pessimist complains about the wind; the optimist expects it to change; the realist adjusts the sails.)William Arthur Ward
Người ngu nghĩ mình ngu, nhờ vậy thành có trí. Người ngu tưởng có trí, thật xứng gọi chí ngu.Kinh Pháp cú (Kệ số 63)
Nụ cười biểu lộ niềm vui, và niềm vui là dấu hiệu tồn tại tích cực của cuộc sống.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Đi gần tới Gantok là kinh thành xứ Sikkim, tôi muốn ghé lắm, nhưng không
dám, vì ở trong thành có nhiều do thám của chính phủ Tây Tạng. Nếu họ
biết mình vào và nhận ra thì còn mong gì đến kinh đô xứ Phật nữa. Tới
đây, phải băng ngang lầy, lần đi từng người, đã lâu mà không tìm được
dấu một con đường mòn. Ngựa và la chở nặng, đi không nổi vì đường lầy.
Mấy ngày mới qua khỏi chỗ nầy, tuy là một khoảng dài độ bốn mươi cây số
thôi. Đi được là nhờ lấy tre và cây nhỏ kê theo rồi bước lên trên.
Ra khỏi lầy, đi một quãng xa, thỉnh thoảng lại gặp một cái chòi ở riêng
một mình hoặc một xóm nhỏ bặt đường đi lại với các nơi. Ấy là nhà và xóm
của một dân tộc cổ, người Lepchas. Họ chỉ riêng mình ở theo rừng núi,
không gần gũi với một dân tộc nào khác, họ sinh hoạt theo xưa, cày cấy
một vài công ruộng, cùng là đánh cá bắt tôm. Họ không thờ đạo nào làm
chính, nhưng phần đông đều trọng hai vị thần Thiện và Ác. Cùng một vợ
một chồng lo làm ăn, có ai qua đời thì họ thiêu xác hoặc có khi cũng
chôn cất. Đó là một dân tộc đã gần diệt chủng, là vì họ không đủ sức để
phấn đấu tồn tại nữa.
Chúng tôi đi trưa, nóng nực lắm, mồ hôi chảy ra như xối. Ở trong cảnh
ấy, khó mà tin rằng trong tám chín ngày nữa, chúng tôi sẽ đến miền tuyết
phủ quanh năm, lạnh buốt tới xương.
Chúng tôi vào nghĩ trong một làng người Lepchas. Tôi đi dạo để khảo sát
các việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt của họ, để so sánh với nếp sống với
người Sikkim. Họ nói riêng một thứ tiếng, khác với tiếng người Sikkim.
Họ sợ mấy người tôi thuê đi theo lắm, vì những người này là người
Sikkim. Họ sợ, vì Sikkim là một dân tộc đã chiếm xứ họ ngày xưa. Và tôi
phải bảo mấy người của tôi đi chỗ khác rồi hỏi họ mới chịu trả lời.
Ngày kế, 14 tháng 1, chúng tôi lại ra đi, lấy làm nhọc nhằn lắm. Từ hôm
đi đến nay chưa xuống dốc lần nào thật cao. Hôm ấy dốc nhìn bắt chóng
mặt, lại có đá chất chồng. Người đi không lấy gì làm khó, duy có thú là
khổ hơn, cho nên phải lấy dây mà buộc thú lại để làm thắng, nếu có trợt
thì kéo chúng nó lại. La xuống dốc khá hơn ngựa, nhưng sau hết có một
con ngựa trợt mạnh suýt chết và kéo anh chàng Sa-tăn theo, làm chàng này
suýt nữa thì mất mạng.
Muốn được yên ổn, tôi không còn thích vào nghỉ đêm trong làng. Cứ chiều
đến thì che trại ngoài trời, mặc tình mà ngắm sao với bầu trời xinh đẹp.
Từ đây, mỗi ngày không còn ăn ba bữa như mọi khi. Sáng trước khi đi,
chúng tôi uống nước trà đậm, rồi để bụng trống mà đi, theo phong tục
người Sikkim. Ba giờ chiều thì dừng lại, qua bốn giờ là ăn. Mỗi ngày
chúng tôi chỉ ăn một lần thôi. Bình thường tôi chỉ ăn một phần cơm nhỏ
thì vừa no, bây giờ tôi ăn đến bảy tám quả trứng gà với một tô cơm lớn.
Mấy người kia vẫn chỉ ăn có chừng mực.
Tôi ăn được bữa nên thường sai người giúp việc vào xóm mua thêm đồ. Đi
đến một chỗ kia, có một quãng cưỡi ngựa được, chúng tôi khỏi dắt ngựa
với la. Đường này của một điền chủ làm. Ông ta có trên một tấm bia mướn
chạm tại thành Calcutta, Ấn Độ, ghi rõ công lao to lớn của mình. Ông có
biết đâu tôi là người đọc được cái bia này trước hết, vì trong xứ nào có
ai biết tiếng Anh.
Ông điền chủ này xài tiền không phải cách, nhưng còn khá hơn các điều xa
xỉ khác. Nước nhà thì nghèo ngặt mà bọn tư bản thì giàu muôn hộ, xài phá
tiền của trong nháy mắt. Như họ dám bỏ bạc ngàn ra để mua dầu thắp trong
chùa, mà chùa thì lại bỏ phế gần hư hỏng. Xứ Tây Tạng nghèo chẳng phải
vì thiếu tiền, chính là tại người ta xài tiền quá. Nhân một lần dừng
chân hạ trại, tôi tính bỏ đồ Âu phục mà mặc đồ Tây Tạng, vì người bản xứ
họ hay ngó bộ đồ tây của tôi lắm. Tôi lại sợ rằng họ thấy mình đi vào
trong mà không thấy trở ra thì họ đồn dậy lên, bất tiện cho mình. Một bề
tôi lại sợ một vài viên quan họ thấy tôi mặc đồ Tây Tạng họ lại càng để
ý nghi ngờ, vì tôi có giấy đi các đèo mà còn giả dạng thì đáng cho họ
nghi lắm. Sau rốt, tôi mặc đồ Tây Tạng, nhưng không sơn vẽ mặt mày.
Mấy người theo giúp tôi ngỡ rằng tôi không được tỉnh trí, nên không để ý
việc tôi thay đổi cách ăn mặc. Họ cứ tưởng rằng tôi sắp trở lại chùa
Pemayangtsé, nên tôi phải nói rõ rằng tôi muốn đến thành Lachen mà luận
về Phật học với một vị hòa thượng tại đó, rồi mới trở lại chùa
Pemayangtsé. Họ không thể nào hiểu được cái chủ ý thật sự của tôi.
Đến một cái làng kia, là làng Drikchu, lúc trước có vài cái suối nước
nóng rất hay, trị được bệnh. Du khách thường vãng lai, nhưng từ khi suối
bị đá lăn bít, người trong xứ lo dẹp và sửa lại. Bây giờ chỗ ấy vắng
tanh, không mấy người ở gần, du khách cũng vắng luôn. Lại chỗ này không
có đồ ăn, la và ngựa dành phải dùng măng tre, và mấy người theo tôi phải
ăn tạm rau mà chịu. Thay vì rượu chai hiệu Bière với sữa, giờ đây ai nấy
đều uống nước trong múc dưới suối trừ cơn khát! Nhưng may gặp một đoàn
thương khách đi lại, chúng tôi mua được thịt ướp. Người Tây Tạng họ cắn
mà ăn sống, về sau tôi cũng tập ăn như họ vậy.
Tôi giả dạng được kết quả rồi. Người qua đường không còn ngoái lại mà
xem và trằm trồ nữa.
Gặp đường lên dốc, nhưng dốc không mấy cao. Đi luôn như vậy, bấy giờ mới
hết nóng nực và hết đổ mồ hôi. Nhưng chừng lên khỏi mới hay rằng băng đã
phủ kín cả mấy cái đèo. Tôi hay tin mất hết tinh thần, buông xuôi cả tay
chân.
Cảnh tượng càng đơn sơ, xa xa ẩn hiện một vài cái nhà hư sập, như vậy
cũng làm cho khách bớt nản lòng. Hôm ấy, kiếm một chỗ để che trại cũng
không ra, cùng nhau đành đi lại một cái hang đá, ngoài có lá cây bao
phủ. Ngủ đến nửa đêm, ai nấy đều thức dậy vì bị đỉa đeo đầy mình. Phải
lấy nước muối nhỉ lên mới làm nhã ra từng con. Ngựa và la cũng đều bị
đỉa cắn. Chúng tôi phải thức mà phòng bị suốt đêm.
Sáng ra, ngày 18 tháng 1, tính đi thẳng một hơi nên mọi người đều cùng
ăn thật no cho vững bụng. Mặt trời mọc, cả bọn đều từ giả cái đỉnh núi
trắng xóa mênh mông mang tên là Kinchinjunga. Đỉnh núi này xem coi oai
nghiêm lắm, người trong xứ vẫn xem như vị thần bảo hộ cho họ vậy. Đường
thật tốt, xa xa đã thoáng thấy mấy hòn núi nằm rãi rác, cho biết là sắp
vào được trong địa phận xứ Tây Tạng.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.19 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...