Một người bạn họa sĩ có lần hỏi tôi: “Anh ngắm hoa như thế nào để thấy
hết vẻ đẹp của hoa?” Tôi trả lời anh ta: “Nếu anh ngắm hoa vì muốn thấy
hết vẻ đẹp của nó, anh sẽ không bao giờ đạt được ý nguyện. Thay vì vậy,
anh hãy tiếp xúc với bông hoa.”
Cuộc sống cũng là một bông hoa, và là một bông hoa rất tuyệt vời. Nếu
chúng ta viết ra hàng năm mười chương sách để mô tả vẻ đẹp của cuộc
sống, chúng ta cũng sẽ không bao giờ có thể nói hết, và vì thế mà người
đọc cũng sẽ chẳng thể cảm nhận hết những gì mà chúng ta muốn mô tả.
Khi tôi ngắm hoa, tôi không nghĩ là mình đang tìm kiếm vẻ đẹp của bông
hoa. Bông hoa là một thực thể trong cuộc sống. Tôi cũng là một thực thể
trong cuộc sống. Tôi và hoa cùng hiện hữu. Tôi có mặt nơi đây là vì bông
hoa và bông hoa cũng hiện hữu nơi đây là vì tôi. Từ đó, tôi cảm nhận
được vẻ đẹp của bông hoa, màu sắc và hương thơm, những đường nét tinh
tế... Tôi không hề có ý niệm muốn chiếm hữu bông hoa hay vẻ đẹp của nó.
Tôi hiện hữu cùng bông hoa và vì thế tôi tiếp xúc được với nó.
Bằng cách đó, tôi có được những rung động sâu xa nhất mà một tác phẩm
nghệ thuật thiên nhiên tuyệt vời có thể mang lại cho con người. Tôi cảm
nhận được hoàn toàn vẻ đẹp của bông hoa, mặc dù tôi chỉ có thể phác họa
hoặc miêu tả lại vẻ đẹp ấy một cách rất hạn chế bằng năng khiếu diễn đạt
rất tồi của mình. Nhưng nếu bạn cũng muốn cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp ấy,
tôi mời bạn hãy tiếp xúc cùng bông hoa.
Vẻ đẹp của bông hoa cuộc sống cũng vậy. Chỉ có một số rất ít nghệ sĩ lớn
của nhân loại mới có đủ tài năng để miêu tả lại phần nào vẻ đẹp ấy trong
các tác phẩm của họ. Nhưng bất cứ ai cũng có thể có khả năng tiếp xúc
với đời sống để cảm nhận những vẻ đẹp ấy.
Chúng ta quay cuồng trong cuộc sống bận rộn, lo toan việc này, tính toán
việc kia... Trong thời gian biểu hàng ngày của chúng ta không có khoảng
thời gian nào dành cho một bông hoa, càng không có thời gian nào để thật
sự tiếp xúc cùng cuộc sống. Ta trải qua bao nhiêu năm trong cuộc đời
nhưng có khi chưa một lần thảnh thơi tiếp xúc cùng cuộc sống.
Cũng như việc tiếp xúc với một bông hoa, ta chỉ bắt đầu tiếp xúc cùng
cuộc sống khi nào ta chịu dừng lại và buông bỏ tất cả những lo toan,
tính toán của mình.
Khi chúng ta thật sự tiếp xúc cùng cuộc sống, ta nhìn thấy sự vật với
chiều sâu và bản chất của nó. Ta thấy dòng sông không chỉ là dòng sông,
mà còn là sự luân lưu mầu nhiệm muôn đời của nước. Ta thấy hơi nước bốc
lên không trung, đọng thành những đám mây mát mẻ, và đổ xuống thành
những cơn mưa làm tươi xanh vạn vật. Không có sự luân lưu mầu nhiệm ấy,
dòng sông không thể tồn tại qua bao đời mà vẫn là dòng sông...
Ta cũng nhìn thấy chồi non đâm ra từ một cây xanh đã hàm chứa cả những
cây xanh ngày mai trong nó. Cây sinh ra chồi là để còn có một ngày chồi
lớn lên thành cây, nối tiếp việc đơm hoa kết trái và trở thành những thế
hệ cây xanh nối nhau không dứt...
Ta cũng nhìn thấy quanh ta là những con người rất tuyệt vời, mầu nhiệm.
Trong em bé ta nhìn thấy cha mẹ của em. Ta cũng nhìn thấy cả ông bà và
nhiều thế hệ tổ tiên của em đã từng sống trước em từ xa xưa nữa... Tất
cả họ đều hiện diện trong em vì em đang sống. Dòng máu em, xương thịt
em... đều do họ mà có và cũng vì sự nối tiếp của họ mà có. Những gì em
biểu hiện hôm nay, ngày xưa họ đã từng biểu hiện. Và một mai khi em
không còn nữa, vẫn sẽ có ở đâu đó những con người nối tiếp sự hiện hữu
của em.
Ta cũng nhìn thấy tất cả quanh ta là một thực thể thống nhất nhiệm mầu.
Từ không khí trong lành ta đang hít thở, ánh nắng mai ấm áp trên những
bụi cây xanh... cho đến những áng mây đang vờn bay xa tít tắp cuối chân
trời... Tất cả đều quan hệ chặt chẽ với ta, đều vì ta mà có và cũng do
ta mà có. Ta biết rằng cuộc sống bao hàm tất cả những thực thể hiện hữu
luôn gắn bó chặt chẽ, tương tác lẫn nhau. Nhìn vào bát cơm, ta thấy có
bông lúa trĩu hạt, có bác nông dân cày bừa khuya sớm, có ánh nắng, cơn
mưa, dòng nước mát đã nuôi lớn đồng lúa xanh... Nếu không có bác nông
dân cày bừa khuya sớm, không có ánh nắng, cơn mưa., làm sao có đồng lúa
trĩu bông? Không có đồng lúa, làm sao có bát cơm ta đang nhìn thấy?
Nhưng bác nông dân, ánh nắng, cơn mưa... lại tồn tại nhờ vào nhiều yếu
tố khác nữa. Bác nông dân đã lớn lên nhờ khoai sắn ruộng vườn, nhưng
cũng cần có quần áo để mặc, thuốc men khi bệnh tật, đèn dầu để thắp lúc
về đêm... Vì thế sự sống của bác lại liên quan đến nhiều người khác nữa.
Ánh nắng ấm trên đồng lúa cũng cần những điều kiện tương quan chặt chẽ
để tồn tại vai trò tích cực của mình. Người ta đang phá hỏng tầng ozone
ở đâu đó. Nếu tiến trình này không bị ngăn chặn lại, một mai kia ánh
nắng sẽ không tồn tại được như ngày nay. Cả đến những cơn mưa cũng vậy.
Trên thế giới đã có nhiều nơi hứng chịu những cơn mưa acid độc hại. Nắng
mưa không chỉ hoàn toàn là “chuyện của trời” như ngày xưa người ta vẫn
nói. Nắng mưa giờ đây đã chịu ảnh hưởng bởi con người chúng ta.
Tiếp xúc thật sự với đời sống, ta mới cảm nhận được vai trò của bà mẹ
thiên nhiên. Cư dân những thành phố đông đúc ngày nay mắc phải rất nhiều
chứng bệnh lạ kỳ. Đôi khi người ta không thể chỉ ra được là bệnh gì, chỉ
biết là họ không thể sống được hoàn toàn tự nhiên, khỏe mạnh. Điều đó
chẳng qua là vì họ xa mẹ quá lâu – bà mẹ thiên nhiên không sao đến gần
cùng họ được trong những khối nhà bê-tông cốt thép. Họ sống trong những
khối bê-tông, làm việc trong những khối bê-tông, đi mua sắm cũng trong
những khối bê-tông... Không mấy khi họ được tiếp xúc cùng thiên nhiên
tươi mát.
Ngay cả việc tiếp xúc bằng mắt thôi cũng đã hạn chế lắm rồi. Thử ngước
nhìn lên bầu trời đô thị, dây điện chằng chịt qua lại và những tòa nhà
cao ngất trời, có còn lại bao nhiêu khoảng không để ngắm nhìn? Ban đêm,
những đêm có trăng, ánh trăng như nhợt nhạt, biến sắc hẳn đi vì những
ánh điện sáng rực đủ màu hắt cả lên bầu trời đêm chói lọi. Thế nên ngay
cả ánh trăng thành phố cũng không còn là ánh trăng thiên nhiên nữa.
Việc kiến thiết những đô thị mới ngày nay đang dành nhiều diện tích
thích hợp cho cây xanh. Đó là tin tốt lành. Và nếu giữa thành phố nơi
bạn sống còn có những cây xanh, những khoảng không thoáng mát, bạn hãy
tranh thủ mà tận hưởng nó mỗi ngày. Hãy nhớ rằng, thiên nhiên là một
phần trong cuộc sống của bạn. Dù bạn có chối từ hay chấp nhận điều đó,
cuối cùng bạn vẫn phải cần đến thiên nhiên để có được một cuộc sống khỏe
mạnh, yên vui.
Tương quan chặt chẽ giữa các yếu tố trong cuộc sống không chỉ là sự tác
động tương hỗ cùng tồn tại với nhau. Đó còn là mối tương quan chuyển hóa
từ yếu tố này thành yếu tố khác. Dưới ánh mặt trời, mỗi ngày có một khối
lượng vật chất khổng lồ được chuyển hóa trên toàn thế giới mà bạn sẽ
không sao tưởng tượng nổi. Mỗi một lá cây xanh bé xíu đều tham gia tích
cực trong quá trình này, và có vô số những lá cây xanh như thế...
Mỗi ngày cũng có một lượng lớn phân rác hoai mục đi, và chúng được cây
xanh hấp thụ để chuyển hóa thành hoa trái, rau củ... Hiểu được điều này,
chúng ta có thể nhìn vào một giỏ rác và thấy được những hoa trái, rau củ
của ngày mai. Chúng ta cũng nhìn thấy bình hoa tươi đẹp trong phòng
khách hôm nay rồi sẽ héo rũ và đi vào giỏ rác. Trong cái đẹp của hoa đã
hàm chứa cái không đẹp của rác, và trong cái xấu xí, hôi hám của rác đã
hàm chứa cái xinh đẹp, thơm tho của hoa.
Chuỗi tiếp nối nhiệm mầu của cuộc sống ngày đêm liên tục diễn ra, bất kể
ta có nhận thức được điều đó hay không. Những tinh cầu xa xôi vẫn đi
đúng quỹ đạo của mình, cho dù viễn vọng kính của con người có nhìn thấy
chúng hay không. Nhưng chỉ cần một trong các tinh cầu đi sai quỹ đạo,
tai họa khủng khiếp sẽ đến ngay cho cả thiên hà... Cuộc sống được vận
hành kỳ diệu như thế.
Tôi có người bác dâu, vừa mất cách đây không lâu. Trước khi mất, bà có
lần nói với các con mình: “Cuộc sống quanh ta còn rất nhiều người thiếu
thốn, khổ sở. Các con nên làm điều gì đó để chia sẻ khi có dịp.” Một
trong những người con trai của bà đã tiếp nhận lời khuyên đó và bỏ tiền
mua một tấn gạo để tham gia vào công tác cứu trợ người nghèo.
Bà là người buôn bán rất thành công và để lại cho các con một sản nghiệp
to lớn. Nhưng tôi cho rằng lời khuyên của bà có giá trị còn hơn cả sản
nghiệp ấy. Mặc dù bà không được học hành nhiều lắm, nhưng chính bằng vào
trực giác và bằng vào tấm lòng, bà đã nhận ra mối tương quan giữa tất cả
mọi người trong xã hội. Chúng ta không thể có hạnh phúc nếu không biết
chân thành chia sẻ khó khăn cùng đồng loại.
Vì thế, khi tiếp xúc thật sự với đời sống, ta thấy lòng mình rộng mở
hơn. Ta cũng thấy mình sống có trách nhiệm hơn vì không có một con người
nào trong cuộc sống có thể nói là không liên quan đến ta. Ở Thái Lan
người ta vừa phá một ổ mại dâm và cứu thoát được những người bị bán vào
đó để làm việc bán dâm. Có cả những em bé gái chỉ mới từ 6 đến 10 tuổi.
Ta cảm nhận đó là nỗi đau của cả nhân loại, trong đó có chính ta. Ta
phải nhận một phần trách nhiệm về mình. Tội ác xảy ra với các em một
phần nào đó cũng do nơi tất cả chúng ta, những người lương thiện, đã
không làm một điều gì đó đủ sức để ngăn ngừa tội ác hoặc để cứu giúp các
em...
Ta cảm nhận được nét đẹp trong cuộc sống qua sự tiếp xúc sâu xa cùng mọi
sự việc. Khi đó ta sẽ thấy không chỉ những nét hoa mỹ, những biểu tượng
thành công, giàu sang, khỏe mạnh... mới là tiêu biểu cho nét đẹp trong
cuộc sống. Ngay cả những gì không đẹp, khó khăn, nghèo khổ, tội lỗi...
cũng là những yếu tố của cuộc sống, và đều liên quan chặt chẽ đến ta.
Xây dựng một đời sống đẹp là biết hòa nhập và thương yêu chia sẻ cùng
tất cả, không phải là việc lựa chọn lấy những gì tốt đẹp để tôn thờ,
theo đuổi. Chúng ta sẽ có nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn khi ý thức
được rằng chính bản thân mình đang góp phần làm đẹp hơn cho cuộc sống.