Công chúa ngồi bên bờ vực chờ Ếch, đến tối mịt mới trở về. Phần bị thấm
lạnh vì sương đêm, phần vì quá xúc động trước tai nạn của Ếch, nàng bị
mê man với cơn sốt tung hoành trong thân xác. Sư Cô phải cho nàng uống
thuốc cầm hơi. Hai hôm sau, khi cơn sốt bắt đầu giảm, Công chúa trở lại
bờ vực với một nỗi lòng thê thiết. Đầu óc nàng chơi vơi như người đang
đứng ở bờ mé giữa Mộng và Thực. Nàng ước mong, tất cả những tai nạn chỉ
là một cơn ác mộng. Tỉnh mộng rồi thì mọi sự vẫn như cũ, nàng vẫn tìm
thấy Ếch nằm trên một cánh lá bên cạnh điểm tô bằng một đóa hoa tươi.
Nhưng ở đây, lòng lạc loài đến ngẩn ngơ, chua xót. Vẫn khung cảnh cũ,
nhưng người xưa giờ đã xa... Nàng ngồi bên bờ vực, không muốn khóc,
nhưng nước mắt cứ rơi tong tong xuống ngực áo. Nàng nhớ lại tất cả những
kỷ niệm nàng có với Ếch – như một cuốn phim quay chậm – tất cả đều trải
dài trong tâm thức nàng. Từ hôm đầu tiên gặp Ếch trong vườn thượng uyển
của vua cha, rồi bắt đầu đi tìm đạo. Những lúc Ếch đùa cợt trêu nàng,
những lúc tỏ tình, những hôm nàng mải chơi, những khi gặp nạn v.v.. Tất
cả.. tất cả... đều như đã chìm sâu vào dĩ vãng. Mới hôm qua, nay trở
thành kỷ niệm. Ngày trước, người còn đây, hôm nay đã thành cố nhân. Vắng
Ếch, công chúa nhận ra một điều rất thực, nàng đã thực sự yêu chàng từ
lúc nào. Nàng chỉ mong mỏi, nếu có được một phép mầu nào đó, nàng diện
kiến được chàng, một lần thôi, để nói lên một câu cổ lỗ sĩ nhất của loài
người khi yêu nhau. “Em-yêu-anh”. Nhưng bây giờ thì dường như quá trễ.
Mọi sự đều như bọt nổi theo dòng. Công chúa úp mặt vào hai lòng bàn tay
nấc lên từng nấc ngắn....
Càng ngày, công chúa càng xanh xao vì thương nhớ. Nàng thường ra bên bờ
vực ngồi chờ Ếch trở về... (dù biết đó là một điều hết sức vô lý, nhưng
nàng vẫn cứ đi). Đi để cho lòng được nguôi ngoai đôi chút... Thỉnh
thoảng, nàng tình cờ thấy được một đôi uyên ương đang đi sánh bước bên
nhau, nghe giọng cười ròn rã của người nữ văng vẳng vọng lại, nàng cảm
thấy thật tủi thân và cô độc... Vì chính nàng, nàng đã từng được trải
qua những giây phút vui vẻ, hồn nhiên ấy. Nay, chỉ còn lại một niềm
trống vắng vô bờ...
Đến ngày thứ 7 sau khi Ếch bị nạn. Công chúa không còn muốn sống nữa,
nàng lang thang vào cánh rừng thưa tìm lại cây nhân sâm “Vợ-Chồng” (cái
tên mà Công chúa đã đùa với Ếch và đặt tên cho nó ngày nào). Định bụng,
sau khi hái được cây nhân sâm ấy, nàng sẽ trở lại bờ vực, nhảy xuống vực
sâu và nguyện kiếp sau sẽ được kết làm vợ chồng với Ếch... Nhưng lang
thang mãi, vẫn chưa tìm được lại cây nhân sâm quý ấy... Lòng buồn bã,
nàng cất tiếng gọi:
– Ếch ơi... Anh ơiiiii....!!!
Tiếng gọi vang vọng, lạc lõng chìm vào không gian thênh thang...
– Ếch ơiiii......!!!
Không gian yên lặng đến nỗi giá như có một cây kim nhỏ rớt xuống phiến
đá cũng làm vỡ tan đi sự thinh lặng... Công chúa lảo đảo, đi theo những
bước chân rời rã... Hình như cơn sốt lại len lén trở về....
Bỗng dưng, trong không gian yên lặng. Lại một điệu nhạc nổi lên... Công
chúa cứ tưởng Ếch đang quanh quẩn đâu đây, dưới một cội cây già nào đó
đang thổi sáo... Nàng hớn hở, vui mừng gần như muốn oà khóc... Một niềm
hy vọng mong manh nhưng mãnh liệt dậy lên trong nàng... Ôi, Ếch đấy
ư?!...
Nhưng, lần này âm thanh rất khác, ban đầu rời rạc, bong... bong...
bong... Từng nốt một, sau nhanh dần, nốt này nối tiếp nốt kia, thành một
dòng nhạc rất nhẹ nhàng, như một làn khói mỏng, sau dần dần dâng lên cao
vút. Nàng lắng nghe... Dòng âm thanh đó mênh mang, tan loãng trong bầu
không gian tịch mịch...... Thật lạ lùng, hình như đó là một khúc nhạc
của cõi trời... Âm thanh đôi khi theo một cung bậc, đôi khi không... Khi
trầm... khi bổng... khi lơi lả... khi tươi vui... khi réo rắt... khi
nũng nịu gọi mời...
Ngạc nhiên quá... Lòng tự hỏi lòng: Quái, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng
dưng Ếch dùng loại nhạc cụ gì lại khảy lên khúc nhạc lạ lùng đến thế?
Khúc nhạc mà người nghe cảm thấy lòng lâng lâng, mọi ưu phiền gần như
dứt bặt, âm thanh như biến thành đám bụi thủy ngân vàng phủ chụp xuống
một vùng. Nàng đi lần sâu vào cánh rừng, theo dòng âm thanh bước
vào một khu rừng trúc... Chợt thấy một ông lão đang đứng giữa rừng. Râu
tóc ông bạc phơ... Trên người mặc bộ quần áo sốc sếch... Trên tay cầm
một túi sỏi đang liên miên bắn những hạt sỏi trên những cây trúc dài,
ngắn khác nhau chung quanh, tạo nên một dòng nhạc xuôi chảy. Tùy theo
vận tốc bắn nhanh, chậm và tùy vào những cây trúc dài ngắn mà tạo nên
một điệu nhạc như thế.... Ông lão chơi nhạc một cách say sưa, gần như
nhập với dòng âm thanh làm một... Cho tới khi âm thanh lên đến cao độ,
tiếng nhạc dập dồn như dòng nước từ trên cao chảy rút thì viên sỏi cuối
cùng bị bắn tới một cội trúc già kêu lên tiếng “bục” ngắn... Dòng nhạc
lập tức dừng lại....
Lão dừng tay, mắt đăm đăm nhìn vào những đám lá trúc xanh rung rinh như
đang cười cợt. Lão lẩm bẩm một mình:
– Tiếc nhỉ... Luân vũ đang xuôi chảy thì lại bị tịt mất...!!!
Công chúa mon men đến gần, khe khẽ làm quen:
– Ông ơi... ông chơi nhạc hay nhỉ? Ông chơi giống Ếch lắm. Nhưng ông
chơi hay hơn Ếch của cháu nhiều. Ếch chỉ có thể thổi sáo thôi, còn ông
chơi nhạc bằng sỏi... Ồ... thật kỳ diệu phải không ông? Ông phải bắn sao
để tạo thành một dòng âm thanh với nhịp điệu hẳn hòi...
–!!!..!!!!
– Ông ơiii....!!!!!!
– Shhhhhh.....!!!!!!!!!!
Tuy nghe ông lão “suỵt.. suỵt..” nhưng Công Chúa không thể nhịn được
tính tò mò.... Nàng đi lòng vòng bao quanh lão vào giữa... Một lúc,
không thấy lão nói gì, nàng lại thắc mắc, thốt lên:
– Ông ơi... Ông đang nghĩ gì thế?
Ông lão gắt gỏng, hai tay xua lia lịa như đuổi ruồi:
– Suỵttttt.... suỵtttt..... Con nít đi chỗ khác chơi!
Công chúa không quan tâm đến lời yêu cầu của lão. Nàng hỏi một hơi:
– Nhưng mà... ông đang nghĩ gì thế? Cháu thấy túi sỏi ông còn đầy mà sao
lại ngưng chơi đi hở ông?
Ông lão dường như hoàn toàn không chú ý đến những lời léo nhéo của Công
chúa, vẫn cứ lẩm bẩm một mình:
– Lạ nhỉ... Sao Ngài Quán Âm có thể nương âm thanh mà tu tập được? Tu
tập tới khi nhĩ căn viên thông, thì cả 5 căn kia đều được viên thông và
đắp đổi lẫn nhau... Âm thanh?... Hummmm... Âm thanh...!!! Sao thế nhỉ?
Lạ chưa?
Sau đó, lão nhắm tít đôi mắt lại trong sự suy tưởng... Bỗng lão đánh một
cái “đét” vào đùi và cười lớn... Ha...ha...ha... Phải rồi... phải
rồi...!!! Tất cả chỉ là Quang Minh thôi... Khi quang minh di chuyển chậm
lại, thô kệch hơn, thì nó sẽ trở thành Diệu Âm... Chậc... chậc... chậc!
Tuệ giác nhà Phật không thể nghĩ bàn. Một lớp Quang Minh, lại đến một
lớp Diệu Âm...
Công Chúa sốt tiết, réo rắt gọi to:
– Ông ơiiiii.... Ông aààà....!! Ông lẩm bẩm gì từ nãy giờ thế? Nói cho
cháu biết đi...!!!
Ông lão vẫn cứ tiếp tục nói chuyện một mình...
– Kỳ lạ thay... Những chiếc lá...
– Những chiếc lá!? (tò mò, công chúa hỏi lại)
– Chúng không bao giờ ngừng rung động, giống như tâm thức chúng sanh
vậy...
Công chúa ngẩn ngơ:
– Ồ... lạ nhỉ? Nhưng những chiếc lá thì có liên quan gì đến tâm chúng
sanh hở ông?
Nghe Công chúa léo nhéo mãi bên tai. Bỗng nhiên, ông lão giậm chân bành
bạch xuống đất, (làm bộ) giận dữ la lên:
– Thối lắm!!! Thối lắm!!! Mi chẳng biết gì mà cứ đứng đó léo nhéo hoài
không thôi. Cút ra chỗ khác đi!!!
Nói rồi, lão ngồi phịch xuống một phiến đá, bên cạnh bụi trúc lớn, không
còn nhìn vào đám lá đang run rẩy luân vũ trên cao nữa... Nghe lão hét.
Công chúa giật bắn mình lùi lại mấy bước, hơi hoảng sợ khi thấy lão bất
thình lình la hét như thế. Nhưng, chừng như lão cũng không có ác ý. Công
chúa lại yên lặng đứng xa xa tiếp tục theo dõi...
Sau khi mắng Công chúa xong, lão rút từ trong túi ra một cây đàn nhỏ,
chừng nửa sải tay. Chẳng biết đó là loại đàn gì, nhưng trông rất
xinh xắn và đẹp mắt. Có lẽ nó được đẽo bằng một loại gỗ quý và thơm.
Công chúa đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nàng nhìn cái
túi rách lỗ chỗ, vá chằng chịt cũa lão, chẳng thấy có vật gì gồ ghề bên
trong, nhưng cứ hễ lão cần gì lại thò tay vào túi lôi ra đủ thứ... Tất
cả những thứ lão rút ra, đều đẹp và quý. Dù nàng sống trong cung vua,
từng nhìn thấy cơ man nào là những loại quý giá nhất trên đời, nhưng nếu
so với những vật của lão cũng chẳng bằng một góc... Công chúa thấy trong
lòng nhen nhúm một niềm hy vọng bâng quơ. Cho rằng lão chính là một vị
Đại Bồ Tát tình cờ vân du qua đây. Nếu quả đúng như vậy, nàng cũng có
thể hỏi lão ít nhiều về Ếch...
Ông lão bắt đầu dạo đàn. Tiếng đàn trong, nhẹ, âm thanh ngân đi rất
xa... Hình như lão rất say mê âm thanh, những lúc có âm thanh trỗi lên
lão đều chú tâm hoàn toàn vào nó...
Chẳng cần để ý đến Công chúa đang tò mò đứng nhìn. Lão bắt đầu cất giọng
ồ ề, gân cổ, cố lấy hơi, uốn giọng, ư ử hát lên một điệu nhạc cổ nào đó.
Nghe qua, Công chúa biết rằng lão hát rất dở. (Suýt chút nữa là nàng đã
bưng tay che miệng cười, nhưng nhớ lại cơn – giả vờ – giận dữ của lão
hồi nãy, nên đành ráng nuốt cái cười xuống bụng) Đã thế, ở một vài đoạn,
lão lại cố uốn giọng lên xuống theo thể nhạc, nhưng vì giọng lão rất
cứng nên trở thành ngang phè...
Có những lúc soi gương ngắm nhìn vọng ảnh
Thấy ý tình vô tận bóng phù du!
Hình thô kệch làm sao theo nổi ý,
Vào những nơi sâu thẳm mịt mùng khơi?
Hắn ước mơ được phân thân thành vô lượng
Để ẩn mình từng hạt bụi, cánh hoa,
Để có thể phất vung tà áo rộng
Quơ vào trong muôn ức ánh trăng sao...
Huyền hoặc mà thôi..
Nhưng thực chẳng có gì huyền-hoặc,
Vì thế gian này...
Tuồng huyễn hoặc khôn nguôi...
Nên hắn si ngây,
Tiếp tục mơ giấc-mơ-hình-hài-vô-lượng
Để gieo mình nơi vô lượng cuộc bể dâu...
[4]
(Dạo nhạc... Chuyển qua một thể điệu khác...)
Thôi...thôi...,
Ta về bứt trái tim hồng,
Làm thơ nhỏ máu trên dòng Hoa Nghiêm...
[5]
Hát đến đây. Lão bỗng ngừng bặt. Đôi mắt trở nên mơ màng nhìn vào khoảng
không. Sau đó, thong thả rút từ cái bị nhỏ ra một bầu rượu và bắt đầu
tợp nhiều hớp. Công chúa nhìn lão uống ừng ực một lúc thì thấy trong
lòng kinh nghi. Kỳ diệu chưa? Chẳng hiểu lão uống loại rượu gì mà cứ hễ
giọt nào bắn ra, rơi xuống áo cũng đều biến thành hào quang thấm mất qua
làn vải thô. Thấy lão uống có vẻ ngon lành, say sưa quá, nàng mon men
lại gần khe khẽ xin:
– Ông ơiii... Cháu cũng khát!
Ông lão làu bàu:
– Nước này mi không uống được đâu.
Công chúa năn nỉ:
– Nhưng... Ông cho cháu uống tí!
Lão gắt:
– Đã bảo, mi không uống được mà! Nó vừa đắng, vừa chát... Uống vào chỉ
có say chết thôi!
Nghe lão nói, công chúa mè nheo, khóc lóc:
– Nhưng cháu khát lắm... hu...hu...hu..... Ông cho cháu uống đi. Đắng,
chát cháu cũng chịu... hic...hic...hic...!!!
Nghe Công chúa khóc lóc, lão đặt bầu rượu ngang đùi, ngoảnh mặt nhìn
Công chúa. Đây là lần đầu lão chú ý đến nàng. Đôi mắt lão sáng, xanh
biếc như cánh lá sen, soi tỏ hết tâm tư người đối diện. Ngẫm nghĩ một
lúc, lão hỏi một câu rất... ngoài đề:
– Hình như mi đang có tâm sự gì buồn lắm nhỉ?
Công chúa ngập ngừng:
– Phải... phải... Sao ông biết? Ông giúp cháu có được không?
Lão nói một cách bâng quơ, hàm nhiều ẩn ý:
– Giúp thì chẳng giúp gì được đâu. Vì mỗi người mỗi nghiệp. Nhưng ta có
thể mách cho mi biết một đôi điều... Hắn vẫn... bình thường đấy thôi.
Chẳng có ai chết đâu mà sợ! Chỉ là sự thay đổi từ một thân này qua một
thân khác mà thôi!
Nói rồi, lão lại đưa bầu rượu lên tợp vài hớp. Lè nhè nói qua một đề tài
khác, chẳng ăn nhập gì với câu chuyện lão đang nói trước đó. Lão
nói thản nhiên như người đang nói chuyện với không khí.
– Loại rượu này không phải ai cũng uống được đâu đấy nhá. Người uống
được nó phải có tâm dõng mãnh lắm, và nhất là phải hội đủ ba điều
kiện...
– Ba điều kiện?!...
– Phải, đó là Tâm buông xả, Tâm Bồ Đề và Trí Huệ Bát Nhã...
Công chúa bối rối:
– Ông ơi... ông nói mù mịt, loanh quanh cái gì cháu không hiểu?
Nàng có ngờ đâu rằng, ông lão chính là một bậc đại Bồ Tát. Những gì lão
nói đều hàm chứa một ẩn ý sâu xa. Một bậc Bồ Tát khi đã phát đại thệ
nguyện thì phải có một tâm thức cực kỳ dũng mãnh, không gì có thể lay
chuyển nổi. Cho dù phải xả thí hằng hà sa số thân, bỏ hằng hà a tăng kỳ
kiếp để tu lục độ, tích tụ công đức không nhàm mỏi, triển khai trí huệ
tới tột cùng, mài tâm mình ngày càng trở nên trong sáng như gương, để
rồi có thể cưỡi trên những ngọn sóng Sanh-Tử độ sanh không nhàm mỏi...
Nàng ngờ ngợ như có một điều vừa kỳ, vừa diệu sắp xảy đến (mà nàng lại
rất ưa thích những điều Kỳ-Diệu) với giọng nói ỡm ờ đầy ẩn ý của ông
lão, thực tâm nàng cũng muốn kinh qua cho biết một lần. Nàng cũng
có cảm giác ông lão này có lẽ không phải là một người bình thường, lại
không có ý hại người... Lại nữa, không hiểu sao cứ hễ đứng gần lão
chuyện trò, nàng lại cảm thấy thân tâm rất an lạc, mọi muộn phiền như
muốn tiêu tan. Bụng bảo dạ: “Thôi, cứ thử liều một phen, cứ đòi nằng nặc
uống bằng được, có thể lão sẽ đổi ý chăng?” Cùng lắm thì chết cũng chẳng
sao. Ếch đã mất rồi thì nàng cũng chẳng thiết tha gì đến cõi đời này
nữa. Nghĩ rồi, Công Chúa cứ khóc thút thít, mè nheo lằng nhằng với
lão:
– Hu... hu... hu... Ông ơi... Thứ rượu của ông có gì mà phải quý? Cháu
đang khát... Ông cho cháu uống một tí đi... hu...hu...hu!..
Ỗng lão lẩm bẩm:
– Chất nước này chỉ cho những kẻ thực tâm muốn cầu giải thoát. Nhưng hôm
nay, chắc cũng là hữu duyên. Ta cho mi uống cũng được!
Nói xong, lão quăng bầu rượu cho Công Chúa. Nàng đỡ lấy một cách
sung sướng. Hớn hở mở nắp bình. Mùi rượu bốc lên mũi làm nàng ngây
ngất... Nhưng hơi bị khựng lại vì một cảm giác nhờm gớm khi thấy miệng
bình đầy dãi nhớt của ông lão. Len lén, liếc nhìn lão thật nhanh. Xong,
Công chúa khe khẽ lấy vạt áo lau vội miệng bình. Bỗng nghe tiếng lão
cười khành khạch nói bâng quơ:
– Thật đáng tiếc! Chính những chất đó mới có thể rửa sạch những nghiệp
chướng của mi đó!
Nhưng Công chúa không để ý đến lời lão nói. Nàng khẽ nâng bình lên, nhắm
mắt tợp một hớp ngắn...
Rượu vừa qua môi. Chạm vào đầu lưỡi. Bỗng dưng, nước rượu biến
thành một đám hào quang tan loãng thấm vào thân tâm thật mát mẻ. Công
chúa bỗng thấy một vùng ánh sáng ngũ sắc chói loà phủ lên toàn thân
mình... Rồi một sức mạnh ghê gớm đẩy nàng ngã bật ra phía sau. Đầu đập
mạnh vào một hòn đá lớn khiến nàng kêu lên một tiếng “Ối!!” đau đớn và
ngất đi...
***
Tỉnh dậy....
Ngạc nhiên quá. Ếch đang ngồi bên cạnh (dưới hình dáng người). Tay nàng
vẫn còn ôm bình rượu trên ngực. Ông lão đã biến mất tự lúc nào. Lòng cảm
thấy bồi hồi như mình vừa thoát kiếp. Nhìn xuống bình rượu, thấy một
dòng chữ nguệch ngoạc đề “Bồ Đề luân hồi tửu”.
Công chúa ngồi nhổm dậy. Nàng có cảm tưởng mình đang đi từ cơn mơ này
sang một cơn mơ khác. Không tin ở đôi mắt mình, nàng dụi dụi mắt... Lòng
tràn ngập một niềm vui:
– Ồ... Anh đấy ư?Có phải em đang nằm mơ đấy không?
Hoàng tử nắm lấy đôi bàn tay xanh xao gầy guộc của công chúa, nói một
cách tha thiết:
– Không, em ạ! Em không nằm mơ đâu. Đây chính là sự thật. Tình yêu của
em đã làm cho anh trở thành người sớm hơn hạn định. Cũng may, nhờ vị Hồ
Lô em vừa gặp đã đưa chúng ta đoàn tụ đấy!
Công chúa ngập ngừng:
– Em vẫn chưa hiểu. Anh đã bị rớt xuống vực sâu 7 ngày trước rồi mà?
– Phải...
Nói rồi... Ếch thong thả kể lại cho công chúa nghe những gì xảy ra sau
đó...
Ngay cái hôm đó, sau khi Ếch bị bắn văng xuống vực. Nhưng vì thân nhỏ,
nghiệp nhẹ nên chàng bị rớt xuống một hốc núi cách đó cũng không sâu
lắm. Chàng có nghe công chúa khóc và gọi chàng mỗi ngày. Nhưng không
cách gì chàng có thể kêu lên để công chúa có thể nghe được, đành phải
nhẫn nhịn chờ đợi. Hai hôm trôi qua, Ếch không thấy công chúa ghé lại,
chàng tin rằng nàng đã bỏ đi, và cảm thấy thất vọng tột cùng. Nhưng đến
hôm thứ 3 thì công chúa trở lại. Nàng ngồi bên bờ vực, tỷ tê, khóc lóc
và phổ Tình Yêu của nàng lên Ếch. Do tình yêu đó, Ếch dần dần lột xác
thành người. Nhưng chàng phải chờ 7 ngày mới lấy lại đủ 7 vía để vĩnh
viễn nhập lại thân người. Nhưng khi đã thành người được rồi thì một
chuyện khó khăn khác lại xảy đến. Vì vực quá sâu, chàng không thể búng
người lên được. Đang loay hoay, thì gặp lão Hồ Lô đi ngang. Lão cũng
ngồi ngay đầu vực, (nơi công chúa vẫn thường ngồi) thò đầu xuống hỏi:
– Này, tiểu tử... Mi ở dưới đấy có vui không?
Hoàng tử nghe tiếng lão vang vang như tiếng trống, biết không phải là
người bình thường, nên kêu lên:
– Xin lão làm ơn kéo cháu lên với. Dưới này buồn lắm!
– Được! Nhưng với một điều kiện...
– Điều kiện gì thế?
– Ta sẽ đưa mi đi gặp một người. Nhưng không được ra mặt cho đến khi ta
bỏ đi...
– Được... được... Ông muốn sao cháu cũng bằng lòng!
Nghe hoàng tử nói như thế, lão thò xuống một chùm dây trắng như dây
cước, nhưng lại mềm như tơ. Hoàng tử bám vào chùm dây để lão kéo lên.
Hóa ra, chùm dây trắng đó chính là râu của lão. Vừa lên đến đầu vực, lão
vừa xoa xoa cằm vừa bảo:
– Trông ngươi chẳng lấy gì làm to lớn mà cũng nặng gớm! Cũng hên, mi túm
lấy cả chùm nên chưa đứt sợi nào. (Mà kỳ thật, lão càng xoa cằm thì râu
của lão càng ngắn lại – Lão đổi giọng). Mau theo ta đi cứu người cái
đã...
Nói rồi, lão phăng phăng đi trước, cả hai đi một đỗi thì vào khu rừng
trúc. Lão quay lại, búng hoàng tử bay tuốt lên cao. Để chàng ngồi đu đưa
trên một nhánh trúc, trông mỏng manh mà lại rất vững. Đồng thời lão điểm
huyệt làm cho hoàng tử bị cứng như một khúc gỗ và không thể nói được.
Trên cao, hoàng tử nhìn xuống, thấy lão già lấy trong bịch một túi sỏi
và bắt đầu chơi nhạc...
***
Hoàng tử kể kiếp...
– Sau đó thì em đã biết rồi. Anh ngồi trên cao, nhìn em ngơ ngác
đi vào rừng trúc. Muốn gọi cũng không được nên đành phải ngồi yên nhìn
sự việc xảy ra.
Cho đến khi em bị ngã bật ra sau khi uống chất rượu ấy thì anh thấy lão
chạy vội lại, vực em lên, coi vết thương sau ót có bị nặng không. Sau
đó, lão nhổ vào vết thương một ít nước bọt rồi bảo lớn:
– Tiểu tử, mi có thể xuống lo cho “cục nợ” này được rồi!
Nói xong, lão phất tà áo rộng, anh rơi xuống như một chiếc lá, đồng thời
các huyệt đạo cũng được đả thông. Trước khi bỏ đi, lão còn dặn:
– Hãy đợi cho nó tỉnh dậy đã. Sau một canh giờ mà chưa thấy tỉnh thì mới
phải đánh thức và nhai mấy lá thuốc này nhét vào miệng nó nhé...
Nói xong, lão bỏ lại vài chiếc lá khô, cất giọng hát ư ử ngang phè rồi
bỏ đi. Đi vài bước, lão quay lại trao cho anh cuốn sách cổ này rồi dặn
thêm:
– À này... Xong việc, hãy trở về kinh đô, xây một ngôi chùa lớn và tháp
thờ kinh. Ba năm sau sẽ có một vị Thánh tăng đi ngang qua. Vị ấy sẽ là
vị sư trụ trì cho ngôi chùa đó đấy. Lúc đó, Phật pháp sẽ được
trường tồn...
Nghe lời lão, anh ngồi chờ thêm một chút nữa thì em tỉnh dậy
Công chúa im lặng nghe Hoàng tử kể. Đầu vẫn còn choáng váng và cảm thấy
nhức buốt đằng sau ót. Nàng lấy tay xoa xoa. Ếch tiếp:
– Anh thấy kể cũng lạ, nơi đây vắng vẻ thế này, rất hiếm có bước chân
người lui tới. Ông lão kia có thể là một vị Thiền sư sống quanh quẩn đâu
đây. Vả, mỗi một lời nói của Ông đều có nhiều ẩn ý, đều nói lên con
đường tu tập của một bậc Đại Bồ Tát. Anh đoán, vị này chắc là một bậc
Đại Bồ Tát tu theo hạnh Quán Âm, nương vào âm thanh mà tu tập.
Rồi chàng chép miệng:
– Thật đáng tiếc... đáng tiếc!!! Chúng ta chỉ được gặp Ngài trong thoáng
giây! Trong kinh đức Phật kể, có một vị Đại Bồ Tát tên là Quán Thế Âm,
ngài nương âm thanh để tu tập, cuối cùng đạt được “Nhĩ căn viên thông”,
viên thông được một căn thì cả 5 căn khác (Nhãn, tỷ, thiệt, thân và ý)
cũng đều được viên thông cả. Lúc đó thì có thể chứng được đến bậc Diệu
Giác và Đẳng giác (tức là chỉ còn một bậc là đạt đến quả vị Phật). Ngài
Quán Thế Âm có duyên rất nhiều với chúng sinh trong cõi Ta Bà này, là
chúng ta đấy! Ngài luôn luôn nghe được hết những nỗi thống khổ của chúng
sanh, và hễ chúng sinh nào khổ đau, kêu cứu đến ngài, ngài đều lập tức
ứng hiện...
Ngừng một chút, Hoàng tử nói tiếp:
– Trong kinh lại còn nói, sức phương tiện hóa độ của ngài rất lớn, tùy
theo chúng sinh mà ngài hóa hiện để độ sanh nữa cơ... Như nếu có thiện
nam tử, thiện nữ nhân, Tỳ Sa Môn, tiểu vương, trưởng giả, nhẫn đến người
nữ, cư sĩ, Tể quan, Trời, Rồng, Dạ Xoa, Càn Thát Bà v.v... đáng được độ
thoát, Ngài đều hiện thân ra mà vì đó nói pháp.... Nếu thực là chúng ta
đã gặp được một vị Đại Bồ Tát thì thật là mình đã gieo trồng được rất
nhiều phước duyên mới gặp được Ngài thị hiện mà cứu độ thuyết pháp như
thế, chỉ tiếc mỗi điều là phước mỏng, nghiệp dày, nên chỉ được gặp Ngài
thật ngắn ngủi! Cũng may, ngài đã khởi từ bi tâm để lại cuốn kinh cổ
này.
Cả hai nhìn xuống. Đó là một cuốn sách mỏng viết trên một loại giấy dày,
cũ. Trên mặt bìa, một dòng chữ mạ vàng, tuy cũ kỹ nhưng vẫn còn rất rõ
nét: Diệu Pháp Liên Hoa Kinh.
Cả hai đều cảm thấy rất hoan hỷ, công chúa vội lấy tấm khăn lụa cột tóc
cẩn thận gói lại cuốn kinh. Nàng hân hoan nói:
- Hay quá, cuốn kinh này sẽ làm quà cho phụ vương, chắc hẳn vua cha sẽ
rất vui mừng vì quyển kinh quý này.
(Hoàng tử nhìn công chúa trầm ngâm một lúc rồi lại tiếp) Nhưng bây giờ
đưa anh xem vết thương sau ót có bị chảy máu không, khi em ngã văng vào
hòn đá, anh nghĩ chắc không bị chấn thương bên trong, vì lão Hồ Lô đã
xem xét vết thương và chữa cho em rồi, chỉ sợ máu còn rỉ nên tốt hơn là
rịt một vài loại lá thuốc cho cầm máu mà thôi.
Nói rồi, hoàng tử xem xét vết thương cho nàng rất kỹ, chỉ thấy bầm và u
một cục đằng sau gáy. Nhấn vào thì thấy hơi đau đau. Chàng kết
luận, chắc không hề gì, nhưng sợ công chúa bị nhức đầu dai dẳng, chàng
hái một ít lá thuốc, vò nát rồi bắt công chúa nuốt.... Còn mấy chiếc lá
khô do ông lão đưa thì chàng cất vào túi, để dành tới khi nào cần mới
dùng tới...
Vẫn còn bàng hoàng, công chúa nhìn quanh, lòng như chưa tin chắc sự thực
xảy ra quá đột ngột. Công chúa nghe lòng như chùng xuống. Nhìn hoàng tử,
lòng lại xôn xao, một niềm vui như sóng trào tràn ngập tâm hồn, nàng úp
mặt vào ngực hoàng tử mà khóc thút thít (?). Nàng cũng không biết tại
sao mình khóc? Vì quá sức vui mừng? Vì thẹn? Vì bối rốỉ Hay vì không
biết... nên xử trí ra sao trong tình huống đột ngột này... Thôi đành...
khóc cho tiện việc!
Hoàng tử vòng tay ôm lấy công chúa, hai tay nâng khuôn mặt nhạt nhòa
nước mắt. Rồi như một lễ nghi, chàng cúi xuống...
Thấp dần...
Thấp dần...
Đặt lên đôi môi công chúa một nụ hôn, cùng câu nói qua hơi thở:
“Anh... yêu... em...”
Rất khẽ...
Lời kết:
Tất cả những gì trong truyện có liên quan đến Phật pháp đều
được trích rải rác từ các Kinh và Luận. Nhưng do được viết lại theo sự
hiểu biết thô thiển của tác giả, nên nếu có điều gì sai sót, tác giả xin
thành tâm sám hối.
[1] Trích từ Tổng Quan về Mật Tông của Không
Quán.
[2] Thơ của thiền sư Mãn Giác, bản dịch của Ngô
Tất Tố.
[3] Thơ Bút Chì.
[4] Hình hài vô lượng – Thơ Nghiêm Xuân Hồng.
[5] Thơ Nghiêm Xuân Hồng.