(7)
Vui Trong
Đau Khổ
Một hôm
thuyết pháp trở về
Phật
cùng đệ tử đang đi trên đường
Chợt
đâu thấy một anh chàng
Lùa bầy
bò chạy nghênh ngang reo hò.
Đàn bò
vừa được ăn no
Vui chân
nhảy nhót đủ trò trước sau
Rỡn đùa,
kêu rống, chen nhau
Để rồi
lấn ép húc đầu, máu văng
Thêm đòn
vọt của người chăn
Bò kêu
đau đớn, lưng hằn vết roi.
*
Chỉ đàn
bò, Phật ban lời:
"Anh chàng
hàng thịt thảnh thơi chăn bò
Hàng ngày
lùa chúng ra vô
Tìm nơi
cỏ tốt tha hồ bò ăn
Đàn bò
có tới ba ngàn
Con nào
béo tốt là chàng lựa ra
Phanh thây,
xẻ thịt, lột da
Đem qua
chợ bán gần xa kiếm lời.
Nửa đàn
bò bị giết rồi
Những
con còn lại có đời nào hay
Phận
mình biết sẽ sao đây
Thản
nhiên vui vẻ đua bầy rỡn nhau."
*
"Đời
người có khác gì đâu
Biết
bao nhiêu kẻ vùi sâu thân mình
Tham lam
dục lạc thường tình
Bạc tiền
chất chứa, lợi danh mưu cầu
Trăm phương
nghìn kế hại nhau
Nào hay
cuộc sống trước sau vô thường
Mong manh
như một giọt sương
Long lanh
ngọn cỏ bên đường gió lay!"
*
"Cạnh
bên sự sống hàng ngày
Tuổi
già, cái chết kề ngay đó rồi
Từng
giờ từng phút lặng trôi
Con người
lại tiến gần nơi mộ phần
Như dòng
nước nhỏ nhẹ tuôn
Soi mòn
bờ đất dần dần sụp tan,
Giống
như bể cá thênh thang
Nước
theo khe nứt nhẹ nhàng thoát đi
Cá còn
sống được lâu chi?
Con người
nào có nghĩ gì sâu xa
Để mà
hay biết thân ta
Cái tôi
"bản ngã" chỉ là tạm thôi!"
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Hồng
Mai)
(8)
Một Lòng
Vì Đạo
Nước
kia có một quốc vương
Nhân từ,
vui vẻ, dễ thương vô cùng
Xuân về
hoa lá tưng bừng
Vua mang
quà tặng đến từng xóm thôn
Thăm người
nghèo khó neo đơn,
Hòa mình
cùng với vui buồn của dân.
Ra đi
phấn khởi vô ngần
Lúc về
Vua lại bần thần lo âu.
*
Vua khuyên
dân chúng từ lâu
Phụng
thờ Tam Bảo trước sau chân thành
Ăn chay,
niệm Phật, làm lành
Hiếu
cùng cha mẹ, thuận anh em nhà.
Ai theo
điều đã đề ra
Được
tha sưu thuế thật là vui thay.
Mọi người
răm rắp theo ngay
Nào mê
nhân nghĩa, chỉ say bạc tiền
Say mồi
lợi lộc triền miên
Bề ngoài
giả bộ không quên Cửa Thiền,
Luân thường
đạo lý đảo điên
Vua nghe
sự thực, buồn phiền khôn nguôi
Tìm phương
cách giúp cho người
Quay về
nguồn Đạo, sống đời hiền lương.
*
Một tuần
sau trước ngai vàng
Vua truyền
cho khắp xóm làng được hay:
"Ai còn
thờ Phật, ăn chay
Tử hình
theo luật từ đây ban hành".
Những
phường giả dối gian manh
Những
phường không có tâm thành từ lâu
Giờ cần
che đậy gì đâu
Nhởn
nhơ chế giễu đạo mầu Thế Tôn.
*
Nhưng
rồi chợt có một hôm
Quân hầu
dẫn đến một ông cụ già
Không
tuân luật mới ban ra
Công khai
thờ Đức Thích Ca tại nhà.
Ông thường
nghĩ: "Tấm thân ta
Lâu nay
nghèo đói nhưng mà sướng thay
Được
nghe giáo lý hàng ngày
Phụng
thờ Tam Bảo, vui say Cửa Thiền,
Còn hơn
bao kẻ lắm tiền
Dư mùi
phú quý, thiếu duyên tu hành
Nào đâu
nghe được câu kinh
Khác chi
ở chốn ngục hình mà thôi!".
*
Ông già
mạnh dạn thưa lời:
"Dù Vua
xử tội, bầy tôi cam đành
Dù cho
phải chịu tử hình
Một lòng
thờ Phật trung trinh suốt đời!".
Vua truyền:
"Nếu bản thân ngươi
Tuân theo
luật mới, tội thời miễn ngay
Lại phong
chức tước từ đây,
Còn không,
luật pháp thẳng tay hành hình!".
Ông già
khẳng khái tâu trình:
"Hết
lòng vì đạo, thân mình xá chi
Vinh hoa,
phú quý trôi đi
Đời
không đạo pháp đáng gì sống đây!"
*
Vua truyền:
"Ta xử tử ngay!".
Ông già
bình tĩnh tỏ bầy tâm tư:
"Kính
tâu bệ hạ nhân từ
Bầy tôi
kiếp trước chắc tu đã nhiều
Kiếp
này hưởng đạo cao siêu
Sớm khuya
lời kệ, sáng chiều câu kinh
Coi như
hạnh phúc đời mình
Nước
sôi, lửa đỏ, cực hình quản chi
Tìm về
nép bóng từ bi
Tôi, Thanh
Tiến Sử, nguyện đi trọn đường!".
*
Vua truyền:
"Chuẩn bị pháp trường
Đem người
xử tử làm gương cho đời!".
Quan quân
lập tức vâng lời
Áp lôi
tội phạm ra nơi chém đầu,
Vua thầm
nói nhỏ quan hầu
Phải
ngưng chờ lệnh, chớ đâu hành hình.
*
Pháp trường
gươm giáo thất kinh
Ông già
trăn trối tâm tình dặn con:
"Quyết
tâm giữ đạo cho tròn
Thi hành
lời Đức Thế Tôn suốt đời
Noi gương
cha dù đầu rơi
Luôn theo
chánh pháp, không rời đức tin!".
Ba hồi
trống giục vang rền
Lưỡi
gươm đao phủ đưa lên. Rồi ngừng.
Lệnh
Vua giải tội về cung
Vây quanh
dân chúng vô cùng ngạc nhiên.
*
Quan quân
đưa lão đi liền
Vào triều
kính cẩn quỳ bên bệ rồng,
Quan hầu
thuật chuyện lão ông
Với lời
tử biệt nói cùng người con.
Vua nghe
cảm động trong lòng
Mừng
vì Đạo chửa suy vong trên đời.
Lệnh
Vua cấm Đạo vừa rồi
Ban ra
nhằm thử lòng người mà thôi.
*
Vua khen
ông lão hết lời
Rồi phong
"Tướng Quốc" giữa nơi triều đình
Vua lưu
ông lão bên mình
Giúp Vua
truyền bá đạo lành Thế Tôn.
Đạo
vàng thức tỉnh tâm hồn
Dân theo
Phật Pháp về nguồn an vui
Ấm êm
đời sống khắp nơi
Non sông
phô sắc, lòng người nở hoa.
*
Quốc
Vương nhân ái chan hòa
Là tiền
thân Phật Thích Ca một thời.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Đức
Thượng)
(9)
Điều
Đáng Lo Nhất
Vua Ba Tư
Nặc nước kia
Một ngày
bà mẹ chợt lìa trần gian
Nhà Vua
cùng với các quan
Cử hành
tang lễ vô vàn trang nghiêm
Trong lòng
Vua rất buồn phiền
Nên Vua
cùng các tôi hiền ghé sang
Viếng
thăm tịnh xá Kỳ Hoàn
Xin vào
lễ Phật và hàng Chư Tăng.
Ôn tồn
Phật hỏi thăm rằng:
"Đại
Vương sao mặc áo tang thế này?"
Nhà Vua
buồn bã cho hay
Mẹ già,
bệnh nặng, vừa đây qua đời.
Phật
bèn an ủi đôi lời:
"Bốn
điều lo ngại của người trần gian:
Sống
thời thiếu thốn mọi đàng,
Già thời
khô héo suy tàn tấm thân,
Bệnh
thời đau đớn muôn phần,
Chết
thời ly biệt. Có ngần ấy thôi!"
*
"Vô thường
vạn vật muôn nơi
Luôn luôn
chuyển biến không đời nào ngưng
Mạng
người cũng tựa nước sông
Ngày đêm
chảy mãi xuôi dòng trôi xa
Nào ai
trong cõi người ta
Cùng dòng
sông tắm được qua hai lần".
*
"Đại
Vương hiếu thảo vô ngần
Hãy làm
việc thiện cho dân được nhờ
Rồi đem
công đức vô bờ
Một lòng
hồi hướng về cho Mẹ hiền
Khiến
người siêu thoát cõi trên
Ngài nơi
trần thế cũng thêm phước lành
Khỏi
vòng quanh quẩn tử sanh
Tương
lai giải thoát tạo thành từ đây".
*
Mặt rồng
như tỉnh cơn say
Tràn lòng
hoan hỉ, tan mây u sầu
Thấm
nhuần giáo lý thâm sâu
Nhà Vua
hy vọng phép mầu tương lai
Giúp phần
giải thoát Mẹ Ngài
Giúp Vua
quét sạch u hoài, lo âu
Bốn điều
suy nghĩ từ lâu:
"Sinh,
Lão, Bệnh, Tử" tiếp nhau xoay vần.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Tuyền
Minh)
(10)
Con Chó
Đói
Phật khi
còn tại thế gian
Có Vua
hung ác, bạo tàn, hại dân
Nghe Ngài
thuyết pháp ở gần
Vua theo
dân chúng ân cần tới lui
Xin Ngài
kể một chuyện vui
Lại vừa
hữu ích cho đời dài lâu.
Phật
bèn kể lại chuyện sau
Chuyện
"Con Chó Đói" xiết bao lạ thường.
*
Thuở
xưa có vị Quốc Vương
Hung tàn,
bạo ngược chẳng thương dân mình
Mọi người
khốn đốn, điêu linh,
Khiến
Ông Đế Thích hiện hình trần gian
Dắt theo
quỷ dữ vô vàn,
Ông thành
một bác thợ săn hiền lành
Quỷ thành
ra Chó khôn lanh
Xác thân
to lớn, tính tình dữ hung
Thợ săn
dắt Chó vào cung
Để xin
được yết kiến cùng Quốc Vương.
*
Chó kia
tỏ vẻ khác thường
Tru lên
dữ dội như đương bất bình
Lâu đài
cung điện rung rinh
Quốc
Vương nghe tiếng thất kinh, rụng rời
Đòi ông
thợ tới trước ngai
Tâu trình
cho rõ để Ngài được hay.
Thợ săn
cung kính tỏ bày:
"Muôn
tâu Bệ Hạ Chó này đói ăn
Là tru
lên tiếng dữ dằn!"
Ngài truyền
cho Chó thức ăn thật nhiều.
Mang bao
nhiêu, hết bấy nhiêu!
Chó còn
vẫn đói! Còn kêu! Còn đòi!
Đến
khi ăn sạch kho rồi
Chó tru
ầm ĩ, đền đài rung rinh
Tưởng
chừng như xập cung đình
Quốc
Vương nhốn nháo sợ mình lâm nguy
Hỏi ông
thợ có cách gì
Làm cho
Chó đói im đi tức thời?
*
Thợ săn
nghiêm nghị đáp lời:
"Thịt
người nó ghét nó thời thích ăn!"
Quốc
Vương: "Chó ghét ai chăng?"
"Hôn quân,
bạo chúa!", thợ săn trả lời,
"Khi dân
no ấm nơi nơi
Chó này
lặng tiếng, im hơi, ngoan hiền".
Quốc
Vương chợt tỉnh ngộ liền
Ăn năn
hối cải lòng riêng dâng tràn
Hối về
việc ác từng làm
Khiến
dân điêu đứng gian nan, khốn cùng.
*
Phật
vừa kể dứt chuyện xong
Mặt Vua
tái ngắt, trong lòng xốn xang.
Phật
bèn khuyên nhủ nhẹ nhàng:
"Ngày
nào nghe chó tru vang trong triều
Nhà Vua
hãy nhớ những điều
Trong câu
chuyện kể buổi chiều hôm nay
Cách làm
cho chó im ngay
Ta tin
Bệ Hạ đã hay biết rồi!"
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Hoàng
Minh)
(11)
Bẩy Cái
Lọ Vàng
Từ bao
nhiêu kiếp trước đây
Chàng
kia chỉ thích mê say làm giàu
Ăn no
nào có dám đâu
Mặc thời
hà tiện trước sau sơ sài
Chẳng
khi nào giúp đỡ ai
Kiếm
nhiều, cất kỹ, không xài tiền ra
Mua vàng
dấu kín bình hoa
Đầy
trong bẩy lọ, xó nhà đem chôn.
*
Thời
gian như sóng dập dồn
Anh chàng
bệnh nặng, một hôm lìa trần
Nhưng
vì tiếc của vô ngần
Đọa
làm Rắn độc để gần vàng kia
Cận kề
canh giữ sớm khuya
Xó nhà
quanh quẩn chẳng khi nào rời.
*
Ngày qua,
tháng hết, năm trôi
Căn nhà
mục nát thế rồi sập tan
Rắn ta
chết chẳng kịp than
Nhưng
lòng vẫn tiếc nuối vàng dấu chôn
Cho nên
lại đọa tấm thân
Làm loài
Rắn độc một lần thứ hai
Bò quanh
canh giữ trong ngoài
Chẳng
cho vàng lọt tay ai bao giờ.
*
Một ngày
chàng Rắn bơ phờ
Nghĩ thầm:
"Xấu xí thân ta thế này
Chỉ vì
tiếc của chôn đây
Ta cần
tạo phước báu ngay bây giờ
Đừng
nấn ná! Chớ chần chờ!
Quyết
tâm bố thí! Thiết tha cúng dường!"
*
Rắn bò
ra cạnh bên đường
Kêu người
khách lạ đi ngang giúp mình,
Khách
kia nghe gọi thất kinh
Tưởng
loài rắn độc nấp rình đâu đây,
Rắn ta
thành khẩn tâu bày
Mong người
giúp đỡ tiếp tay cúng dường,
Khách
kia chẳng chút ngập ngừng
Theo về
nhận một lọ vàng đi ngay
Lên chùa
thưa lại cùng Thầy
Xin cho
Rắn cúng một ngày Trai Tăng
*
Hạn kỳ
vào giữa mùa trăng
Khách
kia trở lại. Rắn mừng hỏi han,
Rắn theo
kế hoạch đã bàn
Tìm cây
làm gậy rồi chàng quấn quanh
Lấy chăn
phủ kín thân mình
Khách
khiêng cây gậy đi nhanh lên chùa.
*
Dọc đường
có kẻ hỏi đùa:
"Khiêng
gì đẹp thế?". Khách vờ lặng yên.
Rắn ta
nổi giận như điên
Ác tâm
muốn cắn khách liền một khi
Nhưng
rồi cố dẹp "sân, si"
Nhớ ngày
lễ tới cũng vì khách đây
Chỉ lên
tiếng trách ông này:
"Chắc
tôi xấu xí khiến Ngài lặng thinh?".
Khách
kia xấu hổ thật tình
Chân thành
xin hứa sửa mình từ đây.
*
Cả hai
tiếp tục đi ngay
Lên chùa
vừa kịp vào ngày Trai Tăng
Rắn ta
tới trước Phật đường
Lễ dâng
cung kính, cúng dường thành tâm,
Chư Tăng
chú nguyện lâm râm
Rắn nghe
thuyết pháp xong thầm ngộ ra
Nghĩ:
"Vàng đầy ải thân ta
Đọa
làm rắn độc, thiết tha làm gì!
Vàng còn
sáu lọ giữ chi
Muốn
cầu phước báu cúng đi cho rồi!".
*
Rắn lòng
hoan hỉ tuyệt vời
Đem vàng
còn lại cúng nơi Cửa Thiền
Cúng xong
Rắn chết bình yên
Lìa nơi
trần tục, về miền thanh cao
Do nguồn
phước báu dạt dào
Cõi trời
Đao Lợi sanh vào! Vui thay!
*
Một hôm
kể lại chuyện này
Phật
nhân đó nói cùng Ngài A Nan:
"Người
khiêng chú Rắn tham vàng
Là ta
thuở đó. Còn chàng Rắn đây
Là ông
Xá Lợi Phất này,
Khi ông
trách mắng, ta đây ngượng ngùng
Cúi đầu
hổ thẹn vô cùng
Tự thề
khiêm tốn với chung mọi loài
Chẳng
coi ai lại hơn ai
Muôn loài
bình đẳng lâu dài ngang nhau!".
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Y
Hà)
(12)
Người
Mẹ
Nắng hồng
rực rỡ trời mây
Chim muông
ríu rít, cỏ cây rộn ràng
Hào quang
chói lọi ánh vàng
Theo chân
Đức Phật lên đàng sáng nay
Ngài đi
khất thực trong ngày
Tìm cơ
giáo hóa những ai lầm đường.
*
Nhà kia
kín cổng cao tường
Đế Đô
là chủ, giàu sang nhất vùng
Tham lam,
ích kỷ vô cùng,
Hôm nay
chủ vắng. Chó trông chừng nhà,
Nhe nanh
hăm dọa người qua
Mắt ngầu
hung dữ như là cuồng điên.
*
Phật
ngừng khất thực trước hiên
Chó lao
vội đến sủa lên, cắn Ngài
"Hãy im!"
Ngài nói khoan thai
Chó bèn
lui lại để rồi chồm lên
Phật
đưa tay đỡ thản nhiên
Đón hai
chân trước xong liền nói ngay:
"Ngươi
là Mẹ chủ nhà này!
Chớ nên
nóng giận. Ta đây rõ rồi
Kiếp
xưa hung ác hại người
Quanh năm
lừa lọc, suốt đời tham lam
Cửa nhà,
châu báu, bạc vàng
Mưu mô
thâu góp vô vàn bất lương
Chết
rồi còn vấn còn vương
Luyến
lưu trần thế, tiếc thương gia tài
Lựa ngay
kiếp Chó đầu thai
Trở về
nhà cũ giữ hoài của kia
Còn tham
lam nữa làm chi!
Phải
lo tu tỉnh ngay đi từ giờ!".
*
Oai phong
Đức Phật vô bờ
Lời vàng
nhiếp phục. Chó như ngộ liền
Ăn năn,
hối cải, lặng im
Gục đầu,
lệ tủi dâng lên ngập tràn
Phật
bèn lui bước nhẹ nhàng,
Chó từ
khi đó chẳng màng giữ canh
Lui vào
một xó quẩn quanh
Bỏ ăn,
bỏ sủa, mặc tình chủ gia.
Đế Đô
dò hỏi người nhà
Mới hay
chuyện Phật ghé qua bữa nào
Đế Đô
căm tức biết bao
Chạy
đi tìm Phật hỗn hào hét la.
*
Phật
ôn tồn dạy: "Nghe ta!
Chó này
kiếp trước chính là Mẹ ngươi
Tham lam,
độc ác, hại người
Nên nay
muốn trở về nơi chốn này
Hóa làm
kiếp Chó khổ thay
Quẩn
quanh giữ của đọa đầy tấm thân!"
Đế Đô
bực bội vô ngần
Nghĩ lời
vu khống, mười phần chẳng tin.
Phật
thêm: "Ngươi hãy về liền
Dưới
gầm Chó ngủ đào lên có vàng
Mẹ ngươi
chôn dấu kỹ càng
Chết
rồi chẳng kịp trối trăn câu nào!"
*
Đế Đô
kinh ngạc xiết bao
Lòng tham
tan biến! Nỗi đau dâng tràn
Niềm
tin đạo pháp dần lan
Về nhà
đào bới, thấy vàng dấu chôn
Chao ơi
tan nát tâm hồn!
Đế Đô
ôm Chó lệ tuôn tràn trề
Ăn năn
cuộc sống u mê
Giờ đây
sám hối quay về đường ngay
Quỳ xin
Đức Phật chỉ bày
Cứu cho
Mẹ khỏi cảnh đầy khổ đau.
*
Từ bi
Phật dạy đôi câu:
"Mẹ ngươi
nghiệp chướng từ lâu nặng nề
Ngươi
mau mau hãy tìm về
Nương
nhờ Tam Bảo quy y tức thì
Lại thêm
ngũ giới thọ trì
Tiền
này bố thí, của kia cúng dường
Chân thành
sám hối trong lòng
Mẹ yêu
hồi hướng mới mong phước lành!
Ta từng
chỉ dạy chúng sanh
Con đường
giải thoát tự mình phải theo
Ở đời
sướng khổ mình gieo
Nhân nào
quả nấy chớ kêu ai cùng!"
*
Đế Đô
chợt hiểu. Vui mừng!
Làm theo
lời Phật một lòng thiết tha.
Thời
gian thấm thoắt trôi qua
Một hôm
Chó duỗi mình ra lìa trần
Trút hơi
thỏa mãn vô ngần
Tâm hồn
thanh thản! Xác thân nhẹ nhàng!
*
Hôm sau
trong giấc mộng vàng
Đế Đô
thấy một Bà dang tay cười
Trên nền
mây trắng giữa trời
Gật đầu
vui sướng, nói lời dịu êm:
"Mẹ gây
lầm lỗi triền miên
Chó kia
là Mẹ đọa miền khổ đau
Nhờ ơn
Phật độ nhiệm mầu
Nhờ con
hiếu thảo trước sau tâm thành
Ngày nay
Mẹ được vãng sanh
Vào nơi
thế giới an lành thảnh thơi!
Chớ quên
nhân quả ở đời
Luật
Trời đã định! Nhớ lời nghe con!
Gắng
công tu học cho tròn
Mẹ dù
vĩnh biệt mãi còn an vui!"
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Đức
Thương)