(1)
Đời
Người Trong Một Câu
Nhà Vua
trẻ lên ngai vàng
Bèn truyền
ngay lệnh cho quan đại thần
Phải
đi khắp chốn xa gần
Bao nhiêu
triết lý sưu tầm về cung
Tinh hoa
kim cổ, tây đông
Rút thành
nguyên tắc trị dân nước nhà.
*
Ba mươi
năm thoáng trôi qua
Nay nhà
Vua trẻ tóc đà hoa râm
Một hôm
tin báo đại thần
Trở về
cùng với phái đoàn từ xa
Dắt theo
một toán lạc đà
Chất
hơn nghìn sách tinh hoa tuyệt vời.
Vua nhìn
sách quý nghẹn lời:
"Trẫm
nay đã yếu, tuổi trời lại cao
Sách nhiều,
đọc chẳng hết nào
Khanh nên
tóm tắt sách vào ít pho!".
*
Đại
thần suy nghĩ âu lo,
Gắng
bao công sức vào cho công trình
Thêm mười
năm nữa trôi nhanh,
Hơn nghìn
pho sách rút thành năm trăm.
Vuốt
râu bạc Vua phán rằng:
"Sao còn
nhiều quá? Chi bằng rút thêm!".
*
Đại
thần cố gắng ngày đêm
Năm mùa
lá rụng qua thềm thật mau
Sách nay
rút lại trước sau
Một pho
duy nhất trình vào Vua xem.
*
Vua nằm
giường bệnh lim dim
Ngự y
chầu chực im lìm xung quanh.
Thở ra
Vua nói: "Này khanh
Trẫm
nay yếu lắm chắc đành chết thôi
Trước
khi từ giã cõi đời
Đọc
nguyên cả cuốn sách thời khó sao
Khanh nên
thâu ngắn thế nào
Rút thành
vài chữ, tóm vào một câu!".
*
Đại
thần suy nghĩ hồi lâu
Tử thần
như đã gần đâu đó rồi
Thời
gian lắng đọng im hơi
Đại
thần vội vã lại ngồi án thư
Nhẹ nhàng
nâng bút tay đưa
Thảo
nhanh vài chữ trên tờ hoa tiên
Quỳ dâng
lên đấng Vua hiền.
Trước
khi nhắm mắt Vua truyền đọc nghe
Nét buồn
bốn chữ được ghi:
"Sinh,
Lão, Bệnh, Tử" tiếp đi dòng đời.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Tâm
Phước)
(2)
Nắm
Hạt Trai
Một hôm
đạo sĩ A La
Trên đường
khất thực ghé qua một nhà
Chuyên
buôn vàng bạc, ngọc ngà
Giàu sang
tột bực, xa hoa tuyệt vời.
Chủ nhà
đang chọn hạt trai
Để xâu
thành một chuỗi dài đeo chơi
Đón mừng
đạo sĩ tới nơi
Chủ nhà
để nắm hạt trai xuống thềm
Vái chào
cung kính trang nghiêm
Rồi xin
vào lấy cơm đem cúng dường.
*
Một con
ngỗng chạy ngoài vườn
Cánh dang
thật rộng, cổ vươn thật dài
Ngỗng
nhìn thấy đám hạt trai
Phô mầu
óng ả, không người giữ canh
Tưởng
đồ ăn rất ngon lành
Le te chạy
đến đớp nhanh tức thì,
A La vội
đuổi ngỗng đi
Tiếc
thay quá chậm, còn gì nữa đâu
A La bối
rối hồi lâu
Rồi ngồi
trầm tĩnh, ngửng đầu ngắm hoa.
*
Khi đem
cơm cúng dường ra
Hạt trai
thấy mất chủ nhà hoảng kinh
Nhìn A
La. Thấy lặng thinh
Hỏi người.
Người vẫn một mình nín câm.
Chủ bèn
hô bọn gia nhân
Mang giây
ra trói tay chân của người
Rồi mời
hương chức tới nơi
Khảo
tra, đánh mắng nặng lời trước sau
A La im
chịu đớn đau
Tới khi
ngất xỉu máu trào thềm hoang.
*
Ngỗng
bay lại hút máu loang
Chủ đang
cơn giận lẹ làng cầm cây
Đập
đầu ngỗng chết lăn quay,
A La vừa
tỉnh đưa tay vỗ về
Xoa đầu
ngỗng, giọng từ bi
Lâm râm
tiếng kệ, thầm thì câu kinh
Nguyện
cầu cho ngỗng siêu sinh
Rồi sau
kể rõ sự tình đầu đuôi
Nói rằng
ngỗng nuốt hạt trai!
Chủ tuy
nghe rõ lời người. Chưa tin.
Truyền
đem mổ ngỗng ra xem
Hạt trai
còn đó, trắng đen rành rành.
*
Chủ nhà
sám hối tâm thành
Quỳ xin
đạo sĩ niệm tình thứ tha
Hỏi:
"Sao Ngài chẳng Nói ra
Để cho
nông nỗi xót xa thế này?".
A La đáp:
"Nếu nói ngay
Ta e ngươi
giết ngỗng này mất thôi
Không
nên gây hại ở đời
Từ bi
vô hạn, nhớ lời Phật ban!".
*
Nhà buôn
tỉnh ngộ tự than:
"Chúng
sanh nếu bỏ lòng tham tràn trề
Thực
hành theo hạnh từ bi
Còn chi
khổ não, còn gì đau thương
Nếu coi
vật chất tầm thường
Thì đâu
tăm tối lầm đường như ta!".
Nhà buôn
lòng bỗng nở hoa
Thành
tâm đảnh lễ, thiết tha nguyện thề
Noi gương
đạo sĩ mọi bề
Cùng chung
xây Đạo Từ Bi cho đời,
Gieo hương
giải thoát nơi nơi
Ánh vàng
giác ngộ sáng ngời muôn phương.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Thích
Tâm Nguyên)
(3)
Anh
Chàng Bốn Vợ
Chàng kia
vốn được nổi danh
Một nhà
bốn vợ đẹp xinh, diễm kiều.
*
Vợ đầu:
chàng rất thương yêu
Vuốt
ve âu yếm, nuông chiều mãi thôi
Khi đi
đứng, lúc nằm ngồi
Cả khi
làm lụng chẳng rời bước chân
Lo ăn
uống, sắm áo quần
Hết lòng
chăm sóc mười phần đẹp tươi
Không
to tiếng, chẳng nhiều lời,
Chồng
yêu vợ cả nhất nơi dương trần.
*
Vợ hai:
chàng cũng ân cần
Ham mê
quanh quẩn giữ gần một bên
Kề nhau
vui sướng vô biên
Xa nhau
lòng nặng ưu phiền nhớ thương.
*
Vợ ba:
chàng chẳng vấn vương
Năm thì
mười họa mới thường tìm nhau
Tìm khi
cơ cực, dãi dàu
Tìm khi
thiếu thốn khổ đau trường đời.
*
Vợ tư:
buồn tủi phận người
Quanh năm
vất vả, tứ thời hẩm hiu
Chàng
sai phục dịch đủ điều
Chẳng
thèm ve vuốt thương yêu chút gì.
*
Thời
gian thấm thoắt trôi đi
Anh chàng
lâm bệnh nặng khi về già
Biết
mình cái chết khó qua
Nên chàng
chuẩn bị lìa xa cõi đời.
*
Chồng
mời vợ cả đến nơi
Bên giường
hấp hối nói lời thiết tha:
"Ta yêu
nàng nhất trong nhà
Từ lâu
nâng trứng hứng hoa nuông chiều
Giờ mong
nàng sẽ đi theo
Trọn
tình trọn nghĩa đủ điều trước sau!"
Vợ nghe
từ chối, lắc đầu
Khiến
chồng hờn tủi lệ đâu lăn dài.
*
Chồng
bèn mời đến vợ hai
Hết lời
năn nỉ cũng hoài công thôi,
Chồng
bèn trách móc nặng lời:
"Trước
ta cần kiệm sống đời khó khăn
Nhịn
ăn tiêu khổ quanh năm
Rước
nàng chung sống, nhớ chăng hỡi nàng?"
Vợ hai:
"Tôi chẳng cần chàng
Bởi chàng
tham của mới màng đến tôi!".
*
Chồng
nghe ngao ngán tình người
Vợ ba
kêu tới xin mời đi theo,
Vợ ba
quyến luyến ít nhiều
Xót thương
nhỏ lệ nói điều đớn đau:
"Cùng
chàng nghĩa nặng, ân sâu
Nhưng
tôi không thể mãi đâu theo chàng
Tiễn
nhau chỉ đến cuối làng
Hai ta
vĩnh biệt, đôi đàng chia xa!".
*
Chồng
kêu vợ thứ tư ra
Bảo nàng
sửa soạn bỏ nhà đi theo
Vợ thưa:
"Chàng hắt hủi nhiều
Dù tôi
khốn khổ đủ điều trước sau
Xa lìa
cha mẹ từ lâu
Theo chàng
hầu hạ tôi đâu quản gì
Vui buồn,
sống chết sá chi
Bên nhau
mãi mãi xin đi theo chàng!".
*
Bốn bà
vợ, bốn cô nàng
Mang làm
thí dụ cho hàng chúng sinh.
*
Vợ đầu
như xác thân mình
Chúng
ta chau chuốt dáng hình mãi thôi
Dù yêu
vợ cả tuyệt vời
Nhưng
khi ta chết thân người chẳng theo
Dưới
lòng đất lạnh buồn hiu
Xác thân
nằm lại sớm chiều rã tan.
*
Vợ hai
như bạc như vàng
Gia tài
của cải ta hằng ấp ôm
Được
thì vui, mất lại buồn
Ý thường
ham muốn, lòng luôn kiếm tìm
Xuôi tay,
nhắm mắt, đứng tim
Của kia
bỏ lại cho miền nhân gian.
*
Vợ ba
xem tựa họ hàng,
Vợ con,
cha mẹ, xóm làng thân quen
Ân tình
chan chứa bao phen
Sống
thời thương mến, chết bèn khóc than
Tiễn
nhau chỉ tới nghĩa trang
Nhớ nhau
theo với thời gian nhạt nhòa.
*
Vợ tư
xem tựa tâm ta
Nếu buông
theo gót quỷ ma dẫn đầu
Tham lam,
sân hận dài lâu
Si mê
không dứt, Đạo mầu chẳng tin
Ngày lìa
dương thế muộn phiền
Vợ như
nghiệp chướng theo liền bên ta,
Tâm nhơ
nhớp, ý gian tà
Đọa
vào đường ác ai mà thoát qua.
(phỏng
theo bản văn xuôi
trích:
Báo Bát Nhã)
(4)
Cây
Đèn Kỳ Lạ
Vua A Xà
Thế một ngày
Cúng dường
Đức Phật lễ đầy trang nghiêm,
Hôm sau
Vua họp tôi hiền
Cùng ngồi
bàn chuyện cúng thêm dâng Ngài.
Các quan
đồng loạt tâu bày:
"Cơm chay,
y phục vừa đây cúng rồi
Giờ thêm
đèn đuốc mà thôi
Dâng lên
ánh sáng tỏa nơi Phật Đài
Tượng
trưng trí tuệ cao vời
Soi đường
giác ngộ cho người trần gian
Hào quang
Đức Phật chói chang
Tiêu trừ
tội lỗi, xóa tan mê mờ!".
Vua nghe
vui vẻ vô bờ
Truyền
quan sắm sửa lễ cho chu toàn
Mai lên
tịnh xá Kỳ Hoàn
Cúng dường
Đức Phật và hàng Chư Tăng.
*
Có bà
lão nọ xin ăn
Chiều
hôm lê bước muộn mằn về thôn
Sống
nghèo, thân xác mỏi mòn
Nhưng
lòng kính Đức Chí Tôn vô cùng,
Bà hành
khất thấy người đông
Ngựa
xe, lính tráng trên đường đi mau
Rộn ràng
chở những thùng dầu
Cùng đèn
đủ kiểu phô mầu đẹp xinh,
Lão bà
thăm hỏi sự tình
Biết
là lễ vật dâng trình của Vua
*
Lão bà
lòng chợt suy tư
Buồn
vì công đức mình chưa có gì
Nghĩ thầm
nên sắm chút chi
Thành
tâm, cung kính đem đi cúng liền
Suốt
ngày xin được chút tiền
Lão bà
hoan hỉ dừng bên lề đường
Ghé vào
một quán bán hàng
Bỏ mua
dầu thắp cúng dường đêm nay,
Nhà hàng
nghe cảm động thay
Lòng thành
xin góp, đong đầy dầu thêm
Lại cho
mượn một cây đèn
Tối nay
bà thắp mang lên cúng dường.
*
Đêm về
tịnh xá Kỳ Hoàn
Đèn Vua
ngàn chiếc rỡ ràng khắp nơi
Đàn ca,
nhã nhạc chơi vơi
Bà con
dự lễ tươi cười bước mau.
Lão bà
châm chiếc đèn dầu
Thành
tâm phát nguyện, cúi đầu, chắp tay:
"Xin dâng
Phật ánh sáng này
Mong hàng
Giáo Hội nơi đây trường tồn
Phò con
minh mẫn luôn luôn
Đuốc
cao trí tuệ soi đường dài lâu!".
Tuy đèn
chỉ có ít dầu
Nhưng
bà thầm nguyện phép mầu hiện ra:
"Nếu
mà quả thật thân ta
Sau này
giác ngộ, thoát qua luân hồi
Thì xin
đèn cháy mãi thôi
Hào quang
rực rỡ chiếu soi suốt đời!".
Bà treo
đèn phía vườn ngoài
Sau khi
lễ Phật khoan thai ra về.
*
Đèn Vua
giăng khắp bốn bề
Người
lo thay bấc, kẻ đi châm dầu
Nhưng
đèn tắt giữa đêm thâu
Ít đèn
cháy sáng được lâu được dài
Riêng
đèn bà lão cháy hoài
Lung linh
phô sắc rạng ngời trong đêm
Dầu không
hao, bấc vẫn bền
Hào quang
phá vỡ màn đêm mịt mùng.
*
Hôm sau
vừa mới hừng đông
Mặt trời
lấp ló ánh dương khắp miền
Phật
truyền ngài Mục Kiền Liên
Dạo quanh
tìm cách tắt đèn hết đi,
Đèn còn
cháy chẳng nhiều chi
Quạt
qua liền tắt không gì khó khăn,
Riêng
đèn bà lão xin ăn
Quạt
càng cho mạnh lại càng sáng thêm
Thật
là kỳ lạ vô biên
Mọi người
bàn tán ngạc nhiên vô vàn,
Phật
vừa đến mới dạy rằng:
"Đèn
này khó tắt, tỏa vàng muôn nơi
Hào quang
công đức rạng ngời
Là đèn
của Phật trong thời tương lai!"
*
Sau khi
dò hỏi mọi nơi
Biết
đèn dầu của một người ăn xin
Vua A Xà
Thế ngạc nhiên
Hỏi quần
thần biết vì duyên cớ nào:
"Trẫm
đây công đức biết bao
Cúng đèn
cửa Phật kể sao cho vừa
Phật
không thọ ký bây giờ
Mà Ngài
thọ ký bà già. Lạ thay?".
Đại
thần chẳng dám tâu bày
Lệnh
Vua bèn phán: "Trẫm đây lòng thành
Muốn
tìm hiểu rõ ngọn ngành
Để rồi
nguyện với Trời xanh sửa mình!".
*
Đại
thần mạnh dạn tâu trình:
"Đại
Vương đã dạy thần đành xin thưa
Cúng dường
quý ở động cơ
Đại
Vương có lẽ lòng chưa chí tình
Thiếu
lời thệ nguyện quang minh
Cho nên
công đức mong manh không nhiều
Bà già
hành khất tuy nghèo
Tuy ít
phẩm vật, nhưng nhiều thành tâm
Đèn bà
chiếu sáng vô ngần
Tan sương
mờ ám, vén màn u minh
Soi đường
giải thoát chúng sinh
Suy tôn
Giáo Hội, vinh danh Phật Đà!"
(phỏng
theo bản văn xuôi của Thiện Châu)
(5)
Nắm
Tro Tàn
Thuở xưa
Đức Phật chúng ta
Hồi còn
tại thế, tiếp bà Mẹ kia,
Bà ta
nức nở não nề
Thương
con vừa chết, thảm thê cõi lòng,
Ôm con
bà Mẹ khóc ròng
Quỳ xin
Phật cứu, cầu mong phép mầu.
Bà tin
tưởng Phật từ lâu
Đã đầy
nhân ái, lại giàu thần thông
Cứu con
bà thoát tử thần.
Phật
nghe than khóc, cảm thông, nhận lời.
*
Phật
truyền Bà ghé mọi nơi
Tìm nhà
nào suốt ba đời vừa qua
Không
hề chịu cảnh tang ma
Không
người thân thích gần xa lìa trần
Xin về
một nắm tro tàn
Tro này
mới thật vô vàn linh thiêng
Phật
dùng tro làm phép riêng
Cứu con
bà sống, chớ phiền muộn chi!
*
Mẹ ôm
con vội ra đi
Lòng đầy
hy vọng, sá gì đường xa
Thăm từng
nơi, ghé từng nhà
Hỏi xin
mong sẽ tìm ra tro tàn
Trèo đèo,
lội suối, băng ngàn
Tro xin
chẳng được, ngồi than thân mình:
"Ba đời
trong mỗi gia đình
Tử thần
đều viếng đâu dành riêng ta
Thương
con thời có xót xa
Nhưng
mà nghĩ kỹ chẳng qua luật trời!".
Tự nhiên
lòng Mẹ thảnh thơi
Âm con
trở lại quỳ nơi Phật Đài
Chẳng
còn than khóc kêu nài
Dù lòng
vẫn nhớ con hoài khôn nguôi
Chuyến
đi Mẹ kể đầu đuôi
Rồi xin
Phật dạy cho đôi lời vàng.
*
Phật
nhân dịp đó phán rằng:
"Đời
sanh ra vốn đã mang muộn sầu
Kiếp
người sống chết liền nhau
Nói chung
vạn vật trước sau vô thường
Con chết
đi dù tiếc thương
Nhưng
lòng đừng mãi vấn vương làm gì!".
Cuối
cùng Mẹ gạt sầu bi
An tâm
ôm xác con về cất chôn,
Chuông
chùa vang tiếng trong thôn
Lá vàng
trước mộ, hoàng hôn cuối trời.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Minh
Hưng)
(6)
Xâu
Ngọc... Nước
Hoàng cung
cảnh đẹp vô cùng
Hoa thơm,
cỏ lạ một vùng tươi xinh
Có hòn
non bộ hữu tình
Có hồ
bán nguyệt in hình trời mây
Mưa nhè
nhẹ, gió hây hây
Muôn chim
đua hót ngất ngây lòng người.
Bên mành
Công Chúa đang ngồi
Nụ cười
trong trắng, tuổi đời ngây thơ
Cảnh
vườn Thượng Uyển như mơ
Nhưng
Nàng đưa mắt thờ ơ ngắm nhìn
Quá quen
cảnh vật ngoài hiên
Nên Nàng
mơ mộng về miền xa xôi
Thả hồn
mơ cảnh lạ đời
Khác hơn
mọi thứ ở nơi cung đình.
*
Hạt mưa
lất phất qua mành
Rơi trên
mái ngói men xanh hiên ngoài
Đọng
thành dòng nhỏ chảy dài
Buông
từng giọt xuống rãnh nơi thềm nhà,
Giọt
mưa rọi nắng vàng pha
Nở thành
bóng nước như hoa tuyệt vời
Sắc mầu
kỳ ảo rạng ngời
Giống
muôn hạt ngọc hiếm nơi dương trần.
*
Mặt Công
Chúa chợt sáng ngần
Nàng nhìn
bóng nước nghĩ thầm: "Đẹp thay!
Ta nhiều
châu báu trong tay
Nhưng
so với "ngọc nước" này kém xa
Ước
gì ai tặng cho ta
Một tràng
chuỗi kết toàn là ngọc đây
Đeo lên
trang điểm cổ này
Biết
bao hạnh phúc dâng đầy tim côi!".
*
Khi mưa
trên mái tạnh rồi
Nước
ngưng lòng rãnh. Ôi thôi còn gì!
Bao hình
bóng nước biến đi
Còn đâu
ngọc quý! Còn chi mộng hờ!
Tâm hồn
Công Chúa ngẩn ngơ
U buồn
nét mặt! Thẫn thờ con tim!
Về phòng
đóng cửa, im lìm,
Vội vàng
cung nữ báo tin triều đình.
Đức
Vua, Hoàng Hậu hoảng kinh
Tưởng
Nàng bệnh nặng, xót tình con yêu
Thường
nâng niu, vốn nuông chiều
Nên cùng
gạn hỏi đủ điều hồi lâu.
E dè Công
Chúa cúi đầu
Lời hoa
thỏ thẻ trình tâu ý mình
Muốn
tràng "ngọc nước" đẹp xinh
Bồng
bềnh trên rãnh, kết thành chuỗi đeo.
*
Vua vui
vẻ nói: "Con yêu!
Đó là
bóng nước mưa chiều tạo ra
Tuy trông
đẹp tựa ngọc ngà
Kết đâu
thành chuỗi! Chỉ là giả thôi!
Ta nhiều
ngọc hiếm trên đời
Cho con
ngọc thật chứa nơi kho tàng!"
Vua sai
mang ngọc cho Nàng
Nhưng
nào Công Chúa có màng đến đâu
Chỉ đòi
"ngọc nước" muôn mầu
Giờ đây
thất vọng, âu sầu ngày đêm
Bệnh
tình càng trở nặng thêm
Vua và
Hoàng Hậu muộn phiền lo âu.
*
Thế rồi
nhân một buổi chầu
Vua, Quan
họp lại cùng nhau luận bàn
Làm sao
chữa bệnh cho Nàng,
Triều
thần lúng túng không phương kế nào.
Vua đòi
thợ ngọc giỏi vào
Lệnh
theo bóng nước sắc mầu long lanh
Mà làm
ra ngọc đẹp xinh
Để xâu
thành chuỗi đem trình lên Vua.
Bao nhiêu
thợ giỏi chịu thua
Làm sao
chuốt ngọc đẹp như bóng hình!
Vua mong
Công Chúa chóng lành
Nghìn
vàng treo thưởng tìm danh y về.
*
Rồi vào
một buổi sáng kia
Có người
thợ ngọc xin đi vào chầu
Già đời,
trắng tóc, bạc râu
Sau khi
nghe chuyện Cụ tâu đôi lời:
"Đây
là tâm bệnh mà thôi
Thuốc
thang điều trị không đời nào xong
Bệnh
tình Công Chúa trong cung
Hạ thần
có cách. Chữa mong khỏi liền!"
Vua Cha
mừng rỡ vô biên
Đi tìm
Công Chúa báo tin: "Có người
Xâu được
ngọc quý thật tài!"
Nàng nghe
vội nở nụ cười. Mộng mơ.
*
Hôm sau
được dịp trời mưa
Bao nhiêu
"ngọc nước" trôi bờ rãnh hoa
Cụ già
tâu với Vua Cha
Xin mời
Công Chúa ghé ra trước thềm
Cụ thưa:
"Tôi mắt kèm nhèm
Ngọc
nào tốt xấu khó nhìn ra thay
Xin nhờ
Công Chúa khéo tay
Lại thêm
tinh mắt, ra đây lựa giùm!"
Long lanh
bóng nước từng chùm
Trôi trên
bờ rãnh chập chùng nối nhau
Tựa như
ngọc quý muôn mầu
Tiếc
thay chạm đến tan mau không ngờ!
Nàng Công
Chúa tiếc ngẩn ngơ
Nhanh tay
cố vớt hàng giờ uổng công.
Hồi lâu
chán nản trong lòng
Xoay qua
lên tiếng thưa cùng Vua Cha:
"Thứ
này chẳng đáng ước mơ
Chỉ là
hình dáng phô ra bên ngoài
Toàn là
giả tạo mà thôi
Con không
ưa thích nữa rồi! Thưa Cha!"
Nàng Công
Chúa tỉnh ngộ ra
Thẹn
thùng về chuyện vừa qua vô vàn.
*
Phật
quay qua Ngài A Nan
Và cùng
đại chúng khẽ ban lời vàng:
"Vật
chi thể chất rõ ràng
Lại thêm
hình tướng sẽ càng mau tan:
Bồng
bềnh như bóng trôi ngang
Chập
chờn như dải nắng vàng trong mưa
Mà nai
khao khát thích ưa
Tưởng
lầm là nước vội đua nhau dành!"
*
Sắc thân
ngũ ấm chúng sanh
Nếu mà
quán tưởng như vành nắng kia
Quán như
bóng nước tan đi
Thoát
vòng sanh tử! Còn chi luân hồi!
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Trí
Hiền)