Chim Việt Cành Nam             [  Trở Vá»   ]

Thụy Khuê

Sóng từ trÆ°á»ng II
___

 Trần Hồng Châu, khát vá»ng biển

     Khát vá»ng của Trần Hồng Châu (1) nằm trong má»™t quỹ đạo tròn xoay quanh Sông - Biển - Thành phố - Hồi tưởng - Ká»· niệm. Rồi lại Sông - Biển. Xin gá»i là khát vá»ng luân hồi Biển cả-Tá»± do.
     Trần Hồng Châu mở đầu tùy bút Thành Phố Trong Hồi Tưởng bằng những hàng:
     Khách vẫn lặng lẽ Ä‘i, mang vầng trán Æ°u tÆ° và mái tóc bá»nh bồng lẫn vào đám lá me non hai bên Ä‘Æ°á»ng Tá»± Do, dòng sông đêm không bao giá» tắt lá»­a của Sài gòn. (Buổi chiá»u hằng cá»­u, trích trong tập Thành Phố Trong Hồi Tưởng, An Tiêm 1991, trang 175)

      Con sông phố phÆ°á»ng nào cÅ©ng đổ ra biển, Ä‘i từ những vùng đất chật hẹp, quanh co, bóng cây và tÆ°á»ng thành, ra tận ngoài khÆ¡i lồng lá»™ng, gió bốn phÆ°Æ¡ng. Bến Bạch Ãằng ở cuối Ä‘Æ°á»ng Tá»± Do chỉ là má»™t bến sông, nhÆ°ng cÅ©ng là tiá»n thân của biển cả, mang vào thành phố những chân trá»i xa, những vùng đất lạ.

  (Buổi chiá»u hằng cá»­u, trang 169)
     Thành Phố Trong Hồi Tưởng là tập hồi ức viá»…n du vào những vùng ká»· niệm mà tưởng tượng là chính nhân, tưởng tượng trÆ°á»›c tác và cảm tác.
     Từ thá»±c tế xÆ°Æ¡ng thịt của thiên nhiên nhÆ° má»™t dòng sông, má»™t con Ä‘Æ°á»ng, má»™t thành phố... tưởng tượng dẫn ta vào những địa hạt xa vá»i khác nhÆ° những tiếng hát, những ánh đèn màu, những mây, những sóng, những lục địa, Âu Châu, Paris, New York, Sài Gòn, những Tagore, Prévert, Supervielle, Boris Vian... những quán gió, những đêm hồng, chiá»u tím.
     Ở Trần Hồng Châu, khát vá»ng nÆ°á»›c, khát vá»ng biển đã trở thành khát vá»ng tung bay, hóa thân thành nghệ thuật nhÆ° lá»i ông viết:
     Hoàng hôn trên đảo Guam [...] Biển vẫn rì rào vá»— sóng. Má»™t giải xanh lợt viá»n sóng bạc. Xa và trên nữa vẫn là tấm lụa muôn màu của hoàng hôn. Ãây là đại dÆ°Æ¡ng, cánh cá»­a mở tung, trá»i nÆ°á»›c không giá»›i tuyến. Không má»™t cánh hải âu, không má»™t vết ngá»c bích lá» má» của đất liá»n ngoài khÆ¡i. Ở nÆ¡i mênh mông bát ngát này hình nhÆ° mây cuối ngày cÅ©ng dàn trải rá»™ng hÆ¡n, rá»±c r" hÆ¡n [...] Có phải ngÆ°á»i tín đồ há»a sÄ©, ở vào thá»i đạo giáo và nghệ thuật còn pha trá»™n, đã tìm thấy nguồn cảm ở bình minh và hoàng hôn trên mặt biển, để thể hiện cảnh khai thiên lập địa trong những pho kinh thánh huyá»n bí và thiêng liêng?
 [...]
     Vẫn vàng cam, kim diệp, hoàng yến, hoa hòe, da đồng, hoàng thổ... Vẫn lá»±u chen lá»­a Ä‘á» và son đậm bên thành, rồi hồng đào, cánh sen, hồng phấn, vỠđậu, hồng ngá»c, Ä‘á» tía, yên chi, huyết dụ... [...]
     Mây và mây, đủ màu sắc, đủ vóc dáng. Lúc đó má»›i thấy lá»i nói con ngÆ°á»i, tù túng, giá»›i hạn, ngăn sông cách núi, lúc đó má»›i thấy khoảng cách giữa ý và lá»i. [...]
     Hãy cho tôi mượn cây bút sÆ¡n của há»a sÄ©! Lúc pha màu má»›i thấy những khám phá kỳ ảo, những gặp gỡ bất ngá» nhất. Muôn ngàn sắc tố, nhÆ°ng không sắc nào giống nhau, luôn luôn biến chuyển và không thể tái tạo được. [...]
     Hôm nay tôi ý thức được rõ ràng mối thâm tình ràng buá»™c ThÆ¡, Há»a, Nhạc và mÆ¡ màng vÆ°Æ¡n tá»›i má»™t nghệ thuật toàn diện, bao trùm, Ä‘iá»u hợp...
  (Guam, trang 27, 29 và 30)
     Những liên tưởng của Trần Hồng Châu Ä‘Æ°a ngÆ°á»i Ä‘á»c từ những thá»±c thể hữu hình nhÆ° mây, đất, đá, sóng, sang những cảm nhận trừu tượng nhÆ° sá»± tù túng của chữ nghÄ©a, khoảng cách giữa ý và lá»i, hay sá»± giao lÆ°u giữa các ngành nghệ thuật. Phong cách trừu tượng hóa má»™t thể chất cụ thể, hoặc cụ thể hóa những suy tÆ° trừu tượng, ở Trần Hồng Châu, là sá»± chuyển thể giữa Văn và Triết, hai đại lá»™ văn hóa song song nhÆ°ng có khả năng đồng quy ở má»™t Ä‘iểm: Giao Ä‘iểm nghệ thuật. DÆ°á»ng nhÆ° có má»™t mảng tâm hồn Bachelard phảng phất đâu đây, trong hệ quy chiếu ảnh hưởng vật chất vào tâm linh nghệ thuật của con ngÆ°á»i. Lại có má»™t chút cartésien trong những suy tÆ° hiện hữu... Và có rất nhiá»u thÆ¡ nằm trong má»—i chữ của Trần Hồng Châu:
    Cho nên tôi cÅ©ng không còn vÆ°Æ¡ng vÆ°Æ¡ng buồn trÆ°á»›c dòng sông. Tôi không đứng im. Tôi vẫn chảy trôi không ngừng. Tôi là dòng sông. Ãạm đạm trÆ°á»ng giang thủy. Trong tôi có biết bao nhiêu dòng chảy. Dòng máu luân lÆ°u. Dòng Ä‘iện thần kinh bén nhậy. Dòng sinh khí từng luồng âm ba lùa vào từng kinh, từng mạch. Cuối cùng là dòng sông tÆ° duy, dòng thá»i gian tâm lý, bản thể và chứng nhân cho sá»± hiện hữu của tôi.
                                                                            (Guam, trang 18)
     Tùy bút Thành Phố Trong Hồi Tưởng Ä‘a tình, Ä‘a ý, Ä‘a cảm xúc... Bản chất hồi tưởng có khả năng cất cánh từ bất cứ vùng đất nào: từ má»™t đợt sóng, từ má»™t lÆ°Æ¡ng tâm, từ tác giả, từ tác phẩm, từ má»™t chữ, má»™t lá»i, từ tuổi trẻ, khung trÆ°á»ng, từ má»™t màu vôi vữa... Dù cất cánh ở đâu chăng nữa, mối cảm xúc cÅ©ng nhẹ nhàng, cao khiết, cả đến những tàn hại của chiến tranh:
    Ai đã đánh cá» ngÆ°á»i bằng tuổi trẻ? [...]
     Có ai thấy lÅ© phù thủy há»c Ä‘Æ°á»ng và lái buôn tuổi trẻ, vá»™i vã, hoảng hốt, theo gót đàn dÆ¡i ma quái, chập chá»n, vá»— cánh hoàng hôn cùng vá»›i màn đêm tan biến?
                                  (Văn khoa Sài gòn, trang 75)
     NgÆ°á»i Ä‘á»c hoài cảm tấm lòng xót xa của má»™t ngÆ°á»i thầy, của má»™t ngÆ°á»i cha, tấm lòng tÆ°Æ¡ng ái, thÆ°Æ¡ng vá»ng của má»™t chứng nhân thá»i đại, chứng nhân chiến tranh, chứng nhân bất lá»±c những phong ba phi lý của tuổi trẻ.
    Thá»i gian cô Ä‘á»ng lại trong những mùa bạo Ä‘á»™ng [...] Khung cảnh tang thÆ°Æ¡ng rách nát của mẹ Việt, u buồn, chá»— nào cÅ©ng chỉ thấy hàng hàng lá»›p lá»›p những chứng tích Ä‘au thÆ°Æ¡ng của gió bay nhà bạc cát lầm cá»­a thÆ°a.
                                (Nhật ký, trang 115-116)
     Thành Phố Trong Hồi Tưởng còn là tập du ký những suy nghiệm của con ngÆ°á»i vá» thân phận mình qua tác dụng của thiên nhiên. Thiên nhiên mở ra má»™t thá»±c tại má»™ng ảo, má»™t thá»±c tại nghệ thuật và suy tÆ°. Thiên nhiên bắc cầu giữa thÆ¡ và nhạc, giữa lá»i và ý, giữa văn và triết. Thiên nhiên bao trùm sá»± vật và con ngÆ°á»i:
    Chạy Ä‘i đâu cÅ©ng không qua khá»i ná»—i ám ảnh của thảo má»™c, của thiên nhiên, của nguồn suối không cùng tạo vật ...
     Làm sao để lúc nào cÅ©ng vẫn nằm trong vòng tay thiên nhiên. [...} Cố gắng nâng nhịp tâm hồn cho phù hợp vá»›i cung bậc của bản nhạc ngàn khÆ¡i, bản nhạc thiên nhiên ngàn Ä‘á»i. Nhập vÅ© trụ. Tan biến trong vÅ© trụ. Ãồng hóa vá»›i vÅ© trụ, không há» Ä‘i ngược lại, đối kháng hay lỡ nhịp.
     Ãó là bí quyết tÆ° tưởng và nghệ thuật Ãông phÆ°Æ¡ng. Ãó là thông Ä‘iệp của Biển.
                                        (Guam, trang 28)
     Ở Trần Hồng Châu, những cuá»™c viá»…n mÆ¡, giao du vá»›i dÄ© vãng, ká»· niệm, chẳng qua chỉ là má»™t thoáng Ä‘i tìm thá»i gian đã mất của con ngÆ°á»i. Biển là thượng nguồn của những bể dâu, tang thÆ°Æ¡ng, biến đổi, và biển là mẹ của tá»± do. Biển là nôi của sáng tạo.

     Ở nhà thÆ¡ không tuổi này, ká»· niệm vào sâu những sân trÆ°á»ng, từ Sorbonne thá»i còn Ä‘i há»c đến Văn Khoa thá»i dạy há»c, ông đã luyến lÆ°u Paris, say mê New York và thÆ°Æ¡ng nhá»› Sài gòn. Ká»· niệm trên Ãịa Trung Hải. Ká»· niệm sà xuống Hawai. Ká»· niệm nằm trong con ốc đảo Guam, lúc hoàng hôn đợi sóng. Và ông đã sáng tác nhÆ° lá»i ông viết, theo má»™t cẩm nang tạo hình rất giáo khoa nhÆ°ng Ä‘á»™c đáo:

     Trừu tượng hóa, tách lẻ, giữ lại những gì mang tính cách nguyên lý và tổng quát nhất, là má»™t thao tác triết lý. Biểu tượng hóa từ cái phức tạp, máu thịt của sá»± vật, vÆ°Æ¡n lên cái huyá»n diệu thầm kín nhất ở trung tâm, ở thượng tầng, nếu không muốn nói ở thế giá»›i ý niệm, để dá»±ng xây nên má»™t hình tượng đẹp, lý tưởng, đó là má»™t thao tác nghệ thuật.
                                            (Guam, trang 27)


     Thành Phố Trong Hồi Tưởng chính là má»™t thá»­ nghiệm của thao tác nghệ thuật này, và nhà thÆ¡ đã phiêu lÆ°u trong hồng tâm của đất trá»i, trong trái tim của văn hóa, để tạo nên má»™t thế giá»›i lạ mà hồi tưởng là những âm vang gá»i vá» cõi mịt mùng biển nÆ°á»›c, thế giá»›i vô bá» của có và không. Ở đó nhấp nhô những ngá»n sóng bạc mầu, không tuổi, lúc nào cÅ©ng sẵn sàng khởi hành vào cuá»™c viá»…n du nghệ thuật.

*

     Trong chuyến hải trình biá»n biệt hai mÆ°Æ¡i năm, Ulysse đã phải nghe tiếng hát ngÆ° tiên trong tÆ° thế trói mình vào cá»™t thuyá»n, để giữ khoảng cách bất biến giữa bản thân và ngÆ° nữ.
     Khoảng cách ấy, phải chăng là khoảng cách cốt tá»­ giữa nghệ sÄ© và nghệ thuật mà Circé đã truyá»n cho Ulysse nhÆ° má»™t bảo bối giữ mình. Khoảng cách cần phải có để con ngÆ°á»i vÆ°Æ¡n lên, vÆ°Æ¡n mãi... mà không bao giỠđạt tá»›i đích nghệ thuật. Thảng hoặc nếu cứ quyết tâm muốn nhận diện cái đỉnh tuyệt đối, thì nghệ thuật sẽ tan Ä‘i nhÆ° cái ngoái lại của Orphée làm tuyệt hình Eurydice.
     Hành trình Ulysse ấy, mấy ai thoát khá»i trong Ä‘á»i làm nghệ thuật của mình. Và nhÆ° Trần Hồng Châu, đã Ä‘em tÆ° duy ngÆ°á»i thÆ¡ Ä‘i suốt chiá»u sâu ý tưởng vào thịt xÆ°Æ¡ng và tình ngÆ°á»i (2) thì cÅ©ng vẫn chỉ thấy mù khÆ¡i... biển cả.
     Trần Hồng Châu, trong thÆ¡, muốn kể lại cuá»™c phiêu lÆ°u nan kỳ và huyá»n nhiệm của ngÆ°á»i dân nhược tiểu, tản di, má»™t "cá» vong Æ°u" trên Ä‘Æ°á»ng hành hÆ°Æ¡ng tìm Tình yêu, Tá»± do và Biển cả.

  NÆ°á»›c biển có giải oan
  trắng tinh hồn nhược tiểu?
  nÆ°á»›c biển có mặn chát
  vạn niá»m Ä‘au?
          (Biển oan khiên)
     Hành trình này là má»™t câu há»i không lá»i giải đáp, má»™t chuyến Ä‘i không định hÆ°á»›ng nhÆ° chuyến lạc du của con ngÆ°á»i từ phút khởi sinh đến giá» tận tuyệt.
  Ra Ä‘i từ lòng biển trong má»™t hạt nhân tiá»n sá»­
  Rồi lại bâng khuâng trở vá» vòng tay biển ân tình
          (Buổi chiá»u Ä‘i vào lòng biển)
 Chuyến Ä‘i đầy bất trắc, phong ba, nhÆ° Ulysse trói chặt mạn thuyá»n, vá»ng hồ ly tiếng hát.
  nhân ngÆ°, ngÆ° nhân
  Ä‘iệu hò khoan, Æ¡ há»...
  ta đã Ä‘i đến tận cùng của chịu Ä‘á»±ng
  Ä‘i! Cho ta nắm bàn tay tuyệt diệu
  cho ta vào lòng biển sâu
  vào giấc ngủ vô thÆ°á»ng
          (Biển oan khiên)
và nhà thơ đã "vượt biên",
  Vượt qua những hoang mạc tiá»m thức,
  Những trùng dÆ°Æ¡ng thăm thẳm bóng thá»i gian
để đến vá»›i tiếng hát ngÆ° n" của muôn Ä‘á»i
  Tôi Ä‘am mê Ä‘i vào từ trÆ°á»ng tiếng em
  Nhạc ngàn Ä‘á»i ...
          (Tôi Ä‘i vào từ trÆ°á»ng tiếng em)
     Những ai đã từng tần ngần vá»›i nhạt mầu ngá»c thạch buổi sáng, đậm mầu lam Ä‘iá»m buổi chiá»u trên vịnh Má»… Tây CÆ¡, vá»›i bích biếc Hạ Long, xanh lÆ°u ly Ãịa Trung Hải... sẽ cảm thông ná»—i khát vá»ng biển cả của má»™t ngÆ°á»i thÆ¡ tìm đến biển nhÆ° má»™t vẫy vùng sáng tạo.
     Từ lâu, sirène đã trở thành tiếng gá»i của cuá»™c Ä‘á»i
  Em gần gÅ©i mà cÅ©ng vạn dặm xa khÆ¡i
  Em là biển.
     Ãối vá»›i Trần Hồng Châu, biển là khởi Ä‘iểm của những hành trình cát luân hồi. Biển là cái nôi của tình yêu, phát sinh sá»± sống và cÅ©ng là nÆ¡i an nghỉ cuối cùng sau cõi sống. Câu chuyện tình bắt đầu giữa biển và cát:
  Biển Ä‘a tình
  Nằm hôn bá» cát trắng
  ...
  Ta nhặt từng sợi rong biển
  Tóc thá» trong chất lá»ng xanh
  Ta nhặt từng sợi ká»· niệm
  Bá»nh bồng trong tiá»m thức biển sâu
  Quá khứ đến rồi Ä‘i
  Luân hồi
  Trên bạc đầu sóng vá»—
  Tản mạn vá» chân trá»i
  Mù khÆ¡i...
          (Xuân và biển thiếu quê hÆ°Æ¡ng)
     Và cứ nhÆ° thế, thân phận con ngÆ°á»i nhược tiểu, di hay không di, tản hay không tản, muôn Ä‘á»i vẫn là kiếp thuyá»n nhân Ä‘i vào lòng biển
  Lênh đênh má»™t thuở luân hồi
  Vòng tròn nhân thế đổi Ä‘á»i cố nhân
       (Không sắc không hình)

  Tình ta hạt cát biển đông
  Cuốn theo chiá»u gió má»™t vòng hÆ° vô
          (Hạt cát biển đông)

     Cứ thế luân cuồng vÅ© Ä‘iệu hồi sinh và tuyệt tận của tÆ° duy, của ngỡ ngôn sáng tạo. NgÆ°á»i nghệ sÄ© vùng vẫy lạc loài trong biển mù sáng tạo nhÆ° kiếp thuyá»n nhân lênh đênh trên biển bạo, biển tặc, biển Ä‘á»i
  Ta đã đốt bao nhiêu bản thảo
  Vì sÆ¡ cứng tâm hồn?
  Vì tuyệt đối chẳng ở trong vòng tay?
          (Ta lấy gì đây đắp dáng thÆ¡)
     Bởi nghệ thuật hay tuyệt đối chẳng qua chỉ là bóng ngÆ° tiên, quyến rÅ© con ngÆ°á»i vào biển cả tâm tÆ°, trên sóng gió tiá»m thức và trong những má»™ng mÆ¡ ngàn Ä‘á»i không bến Ä‘á»—.
Paris tháng 11/1997
Thụy Khuê
Chú thích
(1). Trần Hồng Châu là bút hiệu của Nguyá»…n Khắc Hoạch, giáo sÆ° Ãại Há»c và Khoa Trưởng Ãại Há»c Văn Khoa Sài Gòn trÆ°á»›c năm 1975. Ông còn là chủ nhiệm tạp chí Thế Ká»· 20 những năm 60. Di tản sang Hoa Kỳ năm 1990.
     Thành Phố Trong Hồi Tưởng do An Tiêm xuất bản năm 1991. Sau đó là hai tập thÆ¡: Ná»­a Khuya Giấy Trắng (Thanh Văn, 1992) và Nhá»› Ãất ThÆ°Æ¡ng Trá»i (Thế Ká»·, 1995).

(2). trích bài Thơ Và Sự Thực.

    Những bài thÆ¡ (trích trong bài viết này)  của Trần Hồng Châu, đã in trên tạp chí Văn Há»c (California), trong các tập thÆ¡ Ná»­a Khuya Giấy Trắng (Thanh Văn, 1992) và Nhá»› Ãất ThÆ°Æ¡ng Trá»i (Thế Ká»·, 1995)
 

© 1995-2001 Thụy Khuê



Trở Vá»   ]