Bình Chú:
Những sầu đau thuở
trước, với thời gian, hình như đã mờ nhạt bớt trong lòng
người đứng tuổi, đã lắng sâu và trở nên nên tiềm ẩn
trong "con người sầu mộng" Nguyễn Du, đã tạo
thành cái "nhàn sầu" man mác, cô đọng trong hồn
thơ của ông. Để rồi trong đêm yên lặng mênh mông sương
phủ, hay dưới bầu trời tối đen đầy sao, cứ sau chén rượu
la đà là lại thấy chúng lững thững trở về:
Kim cổ
nhàn sầu lai tuý hậu
Kim cổ sầu ơi,
say lại đến
Đó là đời sống
nhàm chán không còn hứng thú gì, của một ông quan lẻ loi
sầu xứ, xa quê hương, xa vợ con, anh em, bè bạn....Hơn nữa
cái triều đình mình đang còng lưng phục vụ cũng rất xa
lạ. Thi nhân nói rõ hẳn ra rằng :
Làm quan chỉ vì
cơm áo (câu 7) :
Bạc đầu
lo mỗi cơm cùng áo
Câu 8: Dư vị của
những ngày "tuổi trẻ đẹp đẽ", cái thời "hát ngông", "đi
hái sen", làm thơ ứng đối, vui đùa ... thỉnh thoảng
vẫn thấp thoáng hiện ra... Những kỷ niệm thời đó là điều
duy nhất làm ta khẽ vui :
Sao được
hát ngông như trẻ trai
Ôi, cái quá khứ bất
khả đắc! Có ai mà không nhớ nó !
PTN
Trích
Đọc Và Dịch Thơ Chữ Hán Của Nguyễn Du,Thảo Nguyên, 2007
và 2009
|