"Hãy
khua tất cả dậy
"
Hãy đừng khóc cho những dòng sông
"
Hãy sục bàn chân băng băng con đường bụi
"
...
"
Tôi thét lên ____ tiếng còi tàu rúc, thúc tôi đi "
(
Cái chân vịt & Tiếng còi tàu )
Vi Thùy
Linh đi đâu cô không cần biết, cũng không màng đến; đi
cái đã. Bởi, ở lại (như cột đèn thành phố) đồng nghĩa
với dậm chân tại chỗ, hoặc tệ hơn: ăn theo sổ tiết kiệm
của người xưa. - Điều này rất cấm kỵ trong thi ca, sáng
tác, sáng tạo ... Cho nên chúng ta vô vàn trân trọng khi VTL
hăm he "sục bàn chân "; nếu cô sục cái khác thì cũng vui
thôi ! Ai đi cấm cửa một vầng trăng.
***
VTL lém,
nhưng giả dại gọi đích danh những phần mảnh thầm kính
của con người. ' Cô bé ' hỏi bố : "Tại sao nước mặn chiếm
ba phần tư trái đất ?". Cha lắc đầu. Cô tra mẹ : "Tại
sao con người ít cười hơn khóc ?". Mẹ cúi đầu. Nhà thơ
VTL chỉ còn cách đi cầu viện các tiên chỉ, các tiên sinh
trong ... làng thơ của chúng ta. May ra mắt xanh ! "May ra " đôi
khi lại là ... may rủi. Rủi các các " tiên " bực mình thổi
quả phạt đền : treo cẳng các bản thảo " có vấn đề ".
***
Thơ VTL
không bỏ bột ngọt. Tác giả nấu ' phở bắc ' chính hiệu
' con nai vàng ' . - Cô không thêm tương ngọt hay bò vò viên;
bát cô to, nhiều nước (nhà văn Mai Thảo - nghe đâu - rất
sợ phỏ thiếu nước vì ông sơi tà tà; tô bé, thiếu nước
thì phở mau nguội, đóng màng). Tôi muốn ám chỉ thơ VTL không
ăn theo số đông (ăn vội và ăn tạp). Linh "không sửa soạn
cho mình sự yên nghỉ " bởi yên nghỉ đồng nghĩa với dậm
chân tại chỗ; là nghỉ trưa hả miệng ! Chữ nghĩa của Linh
rất 'trẻ' (bé, trẻ ít chịu ngủ trưa), đầy thao thức,
luôn luôn tự tra tấn, tự làm tình làm tội mình. Có những
câu thơ nghe qua dường như tửng tưng mà sao vùi ngậm ngùi
triết lý (thân phận còn người / Số phận lứa đôi):
"một
trăm lần gặp nhau
"
rồi cũng chẳng biết mình già hay trẻ
"
tâm hồn em ở miền anh ... "
Với
Linh, "tình yêu đã trở thành tôn giáo".
Cô
hôn người yêu tràn tràn dưới cội bồ đề.
Cô
có thể yêu đương cả trên đồi olives không màng cấm kỵ.
Thế đấy - Khi Người Ta Trẻ.
Tuổi
trẻ tài cao, đầy thủ thuật.
"Cô
bé 15 tuổi đẩy mùa đông suốt cuộc đời" đã biết huyền
hoặc người yêu:
"
thân thể em điều là trái chín ".
Bà
Eva - trước kia - có lần hái táo tặng Adam. Cả hai liền bị
quả phạt đền. Penalty !
VTL
táo bạo hơn Eva. Cô nhìn thẳng người thương, cô bỏ thần
thoại, cô đi vào độc thoại:
"Hãy
siết em cắn em để hằn dấu vết
"Hãy
nhập vào em hãy khóa em và đánh
"mất
chìa khóa trong em.
Linh
ơi ! cô tiếp tục sẽ bị những quả phạt đền đấy.
Trọng
tài ta không nhân nhượng như trọng tài ... tây. Hôm nay, ở
đây, và bây giờ chúng ta điều là những ... thân phận sáng
tác; nên chúng ta chúc phúc cho nhau: chân cứng; banh mềm.
Điều
này tôi chỉ dám nói riêng với bầu bàn:
-
" Đừng khóc
những
dòng sông ".
________
Paris 17 nov. 2003 ________
Huỳnh
Mạnh Tiên
(nhân
mùa Hội Thơ 22 nov. 2003)
nên
viết vội: - vàng
(*)
Ba
bận cho đồ và tặng sách tôi không còn tư liệu thơ Thanh
Thảo nên không
dám viết về anh. Hẹn anh một dịp khác
vậy
|