Chim
Việt Cành Nam
[ Trở Về
] [ Trang
chủ ]
|
|
Bãi
biển Nha trang chiều muộn. Lũ lượt áo tắm hai mảnh như
những con cá heo nhiều màu sắc trôi dạt trên bãi cát.
Bên đường dạo, một khúc gỗ cong queo chỏng chơ. Không phải, một đứa bé trai không đoán được tuổi, tay chân co quắp, miệng đầy nước dãi, khoé miệng như rạch ngang trên má. Những chú ruồi vo ve bu vào mắt, mũi, bu từng đám như đậu đen. Người ta, người tây, quần dài, quần ngắn, đàn bà, đàn ông đều lướt nhanh qua ổ ruồi ấy. Mùi xú uế nồng nặc át mùi nước hoa của mấy ả môi đỏ lòm vừa chén bắp rang vừa vứt vài hạt xuống cát. Đứa trẻ khò khè như không thở được, nó rơi từ chiếc ghế xi măng màu xám rồi nằm dài trên bãi cỏ mà đêm qua sau một chầu bia các qúi ông làm nơi trút bầu tâm sự. Cánh tay khẳng khiu huơ huơ lên trời như cầu cứu, mặt trắng bạch nhắm nghiền. -Ai vô phúc bỏ con ra đường vậy ta. Một cụ già lên tiếng. -Nó lừa thiên hạ đấy, xin con nuôi rồi bẻ tay chân cho quặt quẹo để làm tiền. Một chị nần nẫn tròn lăn thơm mùi tôm hùm nướng bắn một vòi nước bọt cách thằng bé chừng gang tay. Một vài người, trong đó có ông tây to lớn cúi xuống thả vài tờ màu xám, rồi kẻ 5 ngàn, người 10 ngàn, những tờ bạc như những cánh bướm nhẹ nhàng đậu xuống. Người ta lấy hòn đá chặn để không bị gió cuốn. Khi chiều đã thẫm màu, một bé gái gầy yếu, đen nhẻm, chân trần, nhớn nhác tìm cái gì đó. Bỗng như con quạ nhắm trúng mục tiêu, nó sà tới nhanh đến nồi lũ ruồi chưa kịp bay, một vài con mắc kẹt trong vòng tay của nó và đứa trẻ tật nguyền kia. Nó bắt đầu hôn, hôn từ đầu đến chân, dùng các ngón tay như xe điếu, xoa mắt xoa tai. Nó ngậm miệng hút trụt một cái, nước dãi trên mũi thằng bé sạch bong, nó không nhổ, nuốt luôn vào họng. -Tội nghiệp cưng, cưng đi hóng mát chứ đâu phải ăn xin, sao không ai bế cưng lên ghế vậy cà. Lần sau chị mang chiếu cho cưng nằm nhé. Vừa nói nó vừa nhấc bỗng đứa em như người ta ôm rễ cây vừa bật gốc, khẳng khiu, khô cằn, nửa bồng nửa dắt vật vờ trong hoàng hôn. Túi vé số bên hông vẫn còn đầy. Đứa em nở nụ cười, mắt vẫn nhắm nghiền, nó đang trải qua cơn đói khủng khiếp. Khoảng trống còn
lại trên bãi cỏ là những đồng tiền, chúng vất vưởng
như những miếng giấy lạc loài.
|
|